Chạng vạng, Cam Niệm ngồi ở trong lớp làm bài tập. Cô vừa đọc thơ cổ, vừa miên man suy nghĩ.
Hôm nay cô nhận được rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật cùng quà tặng của
bạn cùng phòng, bạn cùng lớp, bạn thân, rồi anh Khâu Lạc vừa nãy cũng
đến tìm cô nói có rảnh thì cùng nhau ăn cơm.
Cam Niệm nhìn chiếc lắc tay trên tay trái mà Hứa Hoài Thâm đã tặng thì lại bắt đầu nhớ đến cậu.
Cô thật sự muốn gặp Hứa Hoài Thâm. Nếu sinh nhật mười tám tuổi mà có cậu bên cạnh thì thật vui biết bao.
Bỗng nhiên di động trong túi rung lên.
Vì học ở trường nên cô chỉ mang theo con cục gạch, lúc này điện thoại đang báo có tin nhắn gửi đến: [ Niệm Niệm, cậu muốn quà tặng gì? ]
Cam Niệm lập tức mỉm cười, thật kỳ lạ khi Hứa Hoài Thâm đột nhiên hỏi cô như thế.
Dù sao thì cậu cũng không ở bên cạnh, cho nên Cam Niệm không ngần ngại trêu chọc: [ Quà liên quan đến cậu được không? ]
Hứa Hoài Thâm nhắn lại: [ Ví dụ như? ]
Cam Niệm vốn định nói là muốn nhìn thấy cậu, nhưng ngẫm lại nếu cô nói như
vậy thì Hứa Hoài Thâm sẽ buồn và cô cũng sẽ buồn, cuối cùng cô mỉm cười
nhắn: [ Gì cũng được, chỉ cần của cậu tặng là được. ]
[ Tôi sẽ tặng cho cậu một món quà có đa chức năng, có thể giúp cậu thực hiện được rất nhiều nguyện vọng. ]
[??? ]
Đầu bên kia mãi không trả lời, Cam Niệm nghĩ chắc cậu đang có việc.
Chuông tan học vang lên, Cam Niệm quay xuống nói với Lâm Thịnh và Tống Lực Ngôn: “Hôm nay sinh nhật tớ nên tớ mời khách, các cậu đi cùng luôn cho vui nha.”
Cam Niệm thấy chỉ có mỗi ba người bạn cùng phòng thì hơi chán, không bằng
gọi thêm nhiều người cho náo nhiệt. Sau khi thương lượng qua với nhóm
Huệ Hân Nhi, Cam Niệm quyết định gọi thêm Lâm Thịnh và Tống Lực Ngôn.
Tống Lực Ngôn gật đầu, di động Lâm Thịnh vang lên, cậu liếc mắt nhìn di động rồi phi ra khỏi lớp học.
“Người này lại làm cái gì…”
Cam Niệm đang thu dọn sách vở, bỗng nhiên giọng nói của Lâm Thịnh truyền từ cửa vào.
“Cam Niệm—, cậu xem ai tới này!”
Cam Niệm bị gọi tên, cô lập tức quay đầu nhìn về phía ngoài hành lang. Sau đó cả người đều ngây ngẩn.
Hứa Hoài Thâm mặc áo khoác đen, hai tay đút túi, đứng thẳng người nhìn về phía Cam Niệm.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống sườn mặt khiến gương mặt cậu như phát sáng, chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch giống như bước ra từ tranh vẽ.
Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Cam Niệm, trên khoé môi cậu nhanh chóng treo một nụ cười.
Lúc đầu Cam Niệm tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, cô ngồi yên không nhúc
nhích, sao có thể… sao cậu ấy lại có thể xuất hiện ở Nhất Trung.
Mãi đến khi bên tai vang lên âm thanh ồn ào, Cam Niệm bị mọi người đẩy: “Lớp trưởng kìa! Cậu còn ngồi ngây ngốc ở đây làm gì!”
Cam Niệm mới biết đây không phải là mơ.
Người mà ngày đêm cô mong nhớ đã trở về!
Cam Niệm đứng bật dậy rồi chạy nhanh ra khỏi lớp học, đến khi đứng ở trước mặt Hứa Hoài Thâm, vẻ mặt cô vẫn không thể tin: “Cậu….”
Hứa Hoài Thâm xoa má Cam Niệm, cậu dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được: “Mới bao lâu không gặp mà cậu đã không nhận ra tôi rồi sao?”
Nhìn dáng vẻ Cam Niệm, tâm Hứa Hoài Thâm lập tức ngứa ngáy khó chịu, cậu hận không thể ôm cô vào lòng ngay tại đây cho bớt tương tư. Cuối cùng cậu
cố nhịn mà nói: “Về tặng quà cho cậu.”
“Quà tặng? Quà tặng của tớ đâu?”
Hứa Hoài Thâm nhỏ giọng: “Ngoại trừ quà tặng là tôi ra thì ai có thể giúp cậu hoàn thành mọi nguyện vọng?”
Sắc mặt Cam Niệm đỏ bừng, không nghĩ tới cậu sẽ nói mấy lời như này, “Ừm, tớ thích quà này nhất.”
Mấy bạn học trong lớp cũng tiến lên nhiệt tình chào hỏi Hứa Hoài Thâm, “Lớp trưởng, sao cậu lại đột nhiên trở lại vậy!” Tuy rằng Hứa Hoài Thâm không còn là lớp trưởng, nhưng mọi người trong lớp vẫn gọi cậu theo thói quen.
“Đúng vậy, vừa rồi tớ còn tưởng mình đọc sách đến hoa cả mắt chứ.”
“Ha ha ha ha ha ha, lớp trưởng trở về chắc chắn là có liên quan đến Cam Niệm!”
Hứa Hoài Thâm mỉm cười, cậu tiếp lời nói: “Trở về ăn sinh nhật với người nào đó!”
Cả lớp đương nhiên biết hôm nay là sinh nhật ai, bọn họ đều khen Hứa Hoài
Thâm quá tốt với Cam Niệm, khiến cho bao nữ sinh ở trong lớp phải ghen
tỵ muốn chết.
Cam Niệm bị mọi người trêu
cho ngượng ngùng, mãi sau Hứa Hoài Thâm mới hỏi hôm nay Cam Niệm có kế
hoạch gì. Cam Niệm nói muốn mời mấy người bạn tốt cùng đi ăn, Hứa Hoài
Thâm gật đầu, “Chúng ta cùng đi.”
“Ừm!” Nghĩ đến tối nay có bạn, còn có cả cậu, Cam Niệm cảm thấy sinh nhật năm nay quá là thoả mãn.
Bạn học dần dần tản ra, Lâm Thịnh tiến lên ôm bả vai Tống Lực Ngôn và nói: “Cam Niệm, không làm phiền thế giới riêng của hai người nữa, chúng tớ đi trước đây.”
“Này, đừng đi trước, chúng ta cùng nhau đi luôn đi.”
“Vậy thì tớ và Tống Lực Ngôn sẽ không khách khí nữa.”
Tống Lực Ngôn nhìn về phía Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm, ánh mắt cậu nhàn nhạt, vẻ mặt lạnh lẽo. Cậu im lặng không nói giống như phải cam chịu đi cùng.
Cam Niệm gọi điện thoại cho mấy người Huệ Hân Nhi, bảo bọn họ ra chỗ hẹn sớm một chút.
***
Cam Niệm cùng Hứa Hoài Thâm bước chậm rãi xuống tầng, thỉnh thoảng cô lại
quay sang nhìn cậu, sự kinh ngạc trong mắt còn nhiều hơn cả vui vẻ, “Hứa Hoài Thâm, không phải cậu nói với tớ là hôm nay còn phải học sao? Ngày mai các cậu còn có bài kiểm tra nhỏ.” Hiện tại bọn họ đã lên mười hai, có rất nhiều trường phải học bù vào cuối
tuần, cho dù ngày mai có là kỳ nghỉ quốc khánh dài ngày thì bọn họ vẫn
phải đến trường.
“Tôi xin nghỉ hôm nay và ngày mai.”
“Vậy bài kiểm tra…”
“Không sao đâu, đấy chỉ là bài kiểm tra hàng ngày mà thôi.”
“Nhưng tớ lo lắng cậu vì tớ mà ảnh hưởng đến học tập.”
“Sẽ không có chuyện đó.” Hứa Hoài Thâm dịu dàng nói.
Cam Niệm giống như trước đây, cô túm chặt lấy tay áo cậu rồi cười đến đơn thuần ngây thơ: “Hứa Hoài Thâm, tớ rất là vui, khoảng cách từ lần gặp trước vào kỳ nghỉ hè cho đến bây giờ đã…”
“Là 81 ngày.”
Cam Niệm: “???”
“Cậu cũng đếm từng ngày!” Cam Niệm cho rằng chỉ có mình cô ngốc nghếch đếm số ngày, không nghĩ tới cậu cũng giống cô.
Thật ra Hứa Hoài Thâm không chỉ đếm ngày, mà cậu còn dự tính rất nhiều
chuyện liên quan đến Cam Niệm. Ví dụ như gặp mặt xong lần này thì bao
giờ cậu có thể về tìm Cam Niệm, rồi là khi nghỉ tết muốn đưa cô đi chơi ở đâu…
Cuộc sống của cậu vốn vô vị buồn
tẻ, nhưng kể từ khi có thêm Cam Niệm thì đã thay đổi thành muôn vàn màu
sắc giống như chiếc cầu vồng.
“Cậu về đến đây từ lúc nào?”
“Lúc sắp tan học, vừa rồi tôi còn tìm cô chủ nhiệm nói đôi ba câu.”
“Cô giáo nói gì vậy?”
“Cô giáo nói Cam Niệm ở trường học không hề nghe lời, bướng bỉnh hay làm việc riêng.”
Cam Niệm trừng mắt: “Cậu nói điêu…”
Hai người đùa giỡn cười đùa đi ở phía trước, Lâm Thịnh và Tống Lực Ngôn đi ở phía sau đều nhìn thấy tất cả.
Trong lòng Lâm Thịnh khó chịu nhìn hai người phía trước khoe khoang ngọt
ngào, cậu quay đầu sang liền thấy Tống Lực Ngôn cũng nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt nặng nề giống như cất giấu tâm sự.
Lâm Thịnh cũng không nghĩ nhiều, cậu cười hỏi: “Có phải cậu cũng bị nhét cẩu lương đầy miệng giống tôi hay không.”
Tống Lực Ngôn dời ánh mắt đi chỗ khác, cậu im lặng trong chốc lát rồi mới mở miệng đặt câu hỏi: “Người kia chính là Hứa Hoài Thâm?”
“Đúng vậy.”
“Tôi nghe nói cậu ta rất lợi hại.”
“Đấy là đương nhiên.” nói đến đây, Lâm Thịnh có rất nhiều lời để nói, “Cậu ta chính là học thần đứng đầu toàn trường, nữ sinh thích cậu ta vô số,
người thích có thể xếp hàng dài từ sân vận động đến nhà ăn.”
“… Bao gồm cả Cam Niệm à?”
Lâm Thịnh gật đầu, “Cậu không nhìn ra quan hệ của hai người bọn họ sao? Bọn họ đang yêu nhau đó.”
Đáy mắt Tống Lực Ngôn trở nên ảm đạm, Lâm Thịnh lại lo chính mình nói chưa đủ nhiều: “Cậu biết không, trước khi Cam Niệm chuyển đến năm lớp mười một, Hứa Hoài
Thâm chính là một núi băng không ai có thể hoà tan, dáng vẻ lạnh lùng
kia làm bao nữ sinh phải khóc ròng. Chính Cam Niệm là người theo đuổi
Hứa Hoài Thâm đấy.”
“Mới đầu bọn
tôi đều nghĩ Cam Niệm không thể làm được, ai ngờ Hứa Hoài Thâm đối với
Cam Niệm lại khác hoàn toàn với các nữ sinh khác. Có lẽ cậu ta đã bị
dáng vẻ hoạt bát, da mặt dày bám người của Cam Niệm làm cho rung động.”
Theo đuổi, da mặt dày bám người…
Trong lòng Tống Lực Ngôn cười khổ một tiếng, nụ cười ấy giống như tiếc nuối vì chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như thế của Cam Niệm.
Cam Niệm ở trong mắt Tống Lực Ngôn, tính tình tuy hoà đồng dễ gần nhưng
bình thường ở trên lớp luôn yên tĩnh làm bài tập, thái độ đối với cậu
cũng khách khí xa cách, rất ít khi cậu thấy cô cười đùa thoải mái.
Đến tận bây giờ, cậu mới biết dáng vẻ hoạt bát nhí nhảnh của Cam Niệm chỉ thể hiện trước mặt Hứa Hoài Thâm.
Hai người đang trò chuyện, Tống Lực Ngôn nhìn thấy vừa ra khỏi cổng trường
là Hứa Hoài Thâm đã nắm tay Cam Niệm, còn gương mặt Cam Niệm thì ửng
hồng xấu hổ.
Thì ra khi ở cùng nam sinh
mà mình thích thì Cam Niệm có dáng vẻ này. Cậu cũng không rõ vì sao Cam
Niệm lại thích nam sinh như vậy.
Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm đến tiệm cơm, Ngải Minh và Huệ Hân Nhi đang chờ ở cửa.
“Lớp trưởng cũng quá thương Niệm Niệm rồi, chu đáo chạy từ Cần Lực về Nhất
Trung một chuyến! Hai người lại còn nắm tay nhau, đúng là táo bạo quá
đấy.” Ngải Minh nói.
Cam Niệm xấu hổ rụt tay lại, “Các cậu không đói bụng sao mà còn đứng ở chỗ này?”
“Nhanh vào thôi.”
Nhân viên phục vụ dẫn mọi người đến bàn trống, Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm ngồi cùng nhau, sau đó tất cả cùng chọn món.
Hứa Hoài Thâm lấy bát đũa cho Cam Niệm rồi giúp cô lau sạch sẽ, lúc cậu
ngẩng đầu lên thì tình cờ thấy nam sinh tên Tống Lực Ngôn đang quan sát
mình, dường như là quan sát rất kỹ.
Hứa Hoài Thâm đáp lại bằng một nụ cười, cậu đặt bát đũa xuống trước mặt Cam Niệm và dịu dàng nói với cô: “Tối nay cậu thích ăn gì thì ăn nhiều vào, tôi sẽ mời mọi người.”
“Ấy không được, tớ đã nói là tớ mời…Chị phục vụ ơi, bằng này là được rồi, tý nữa nếu không đủ thì bọn em sẽ gọi tiếp.”
Người phục vụ cầm thực đơn rời đi, Cam Niệm nhìn Tống Lực Ngôn ở phía đối
diện, cô mới sực nhớ ra mình quên giới thiệu với Hứa Hoài Thâm: “Cậu
ấy là Tống Lực Ngôn — người ngồi cùng bàn với Lâm Thịnh, cũng là người
ngồi sau tớ. Tống Lực Ngôn, cậu ấy là Hứa Hoài Thâm.”
Hứa Hoài Thâm vừa nghe thấy ba chữ “Người ngồi sau” là đại não lập tức reo lên hồi chuông cảnh báo.
Tống Lực Ngôn cười nói: “Tôi biết, cậu ta chính là nam thần đời trước.”
Hứa Hoài Thâm: “Hả? Đời trước?”
Lâm Thịnh cười tiếp lời: “Hiện tại Tống Lực Ngôn chính là người kế nhiệm, tôi phát hiện ra hai cậu đều quá may mắn, cứ ai ngồi cùng bàn với tôi đều trở thành nam thần.”
“Phì, thôi tớ xin…”
Hứa Hoài Thâm nhìn “Nam thần đương nhiệm”, sau đó cậu nắm tay Cam Niệm, mỉm cười nhìn cô cùng Lâm Thịnh cãi nhau.
Bát mì trường thọ được bưng lên, Tống Lực Ngôn ngồi bên ngoài, cậu lập tức chuyển bát mì đến trước mặt Cam Niệm, “Mì trường thọ phải ăn đầu tiên.”
Cam Niệm cười híp cả mắt, “Được rồi, các cậu cũng ăn đi.”
Một lát sau, điện thoại của Tống Lực Ngôn vang lên, cậu nói vài câu qua điện thoại, “Được, 8 giờ tối nay tôi và Lâm Thịnh sẽ qua.”
Nói chuyện xong, Lâm Thịnh bèn hỏi là ai.
“Mấy tên kia ầm ĩ rủ chúng ta đi đánh bóng rổ, bọn họ còn hẹn ngày kia sẽ đấu một trận.”
Lâm Thịnh hỏi Hứa Hoài Thâm: “Cậu thế nào, lâu rồi không đánh cùng nhau, tối nay có muốn làm một trận không?” Nhớ lại trước đây mấy người bọn họ đều cùng nhau chơi bóng, giờ tất cả chỉ còn là hoài niệm.
Tống Lực Ngôn cũng bổ sung: “Tôi nghe nói cậu chơi bóng rổ rất giỏi, chúng ta có thể cùng nhau so tài.”
Hứa Hoài Thâm nghe xong, ánh mắt rời khỏi người Cam Niệm, cậu cười từ chối:
“Hôm nay không được rồi, để hôm khác thôi. Nếu tôi đi chơi bóng, sợ là sẽ có người không vui.”
Cam Niệm biết Hứa Hoài Thâm nói mình, cô hung hăng trừng mắt lườm cậu thì bị cậu xoa xoa đầu.
Cử chỉ ngọt ngào của hai người đều rơi vào mắt mọi người, Lâm Thịnh không ngừng gật đầu: “Thiếu chút nữa thì tôi quên mất cậu trở về làm việc quan trọng, thôi được rồi, cậu ở bên chị dâu đi.”
“Lâm Thịnh cậu nói linh tinh gì thế!”
Huệ Hân Nhi ngồi ở bên cạnh Cam Niệm, cô nhìn Tống Lực Ngôn, trong lòng lại không dễ chịu như vậy.
Cô đương nhiên biết suốt tối nay Tống Lực Ngôn trước sau chỉ nhìn Cam
Niệm, cậu ta chưa từng cho người khác một ánh mắt, sự yêu thích đối với
Cam Niệm cũng rõ như ban ngày, có khi ngay cả Hứa Hoài Thâm cũng cảm
nhận được.
Huệ Hân Nhi không ghét Cam
Niệm, cô chỉ thấy chính mình quá vô dụng, ngay cả thích một người cũng
phải cẩn thận, rụt rè. Cô không dũng cảm như Cam Niệm, không dám quang
minh chính đại đem tình cảm của bản thân ra ngoài ánh sáng.
Trương Ái Linh nói rất đúng, thích một người sẽ trở nên hèn mọn, ích kỷ.
Chỉ sợ rằng cô chính là người như vậy.
***
Bữa cơm nhanh chóng được ăn xong, mọi người còn phải về học tiết tự học buổi tối.
Cam Niệm tìm cớ xin nghỉ, cô muốn ở bên cạnh Hứa Hoài Thâm lâu hơn, vì thế bọn họ liền chào nhau từ quán cơm.
Mọi người đi rồi, Hứa Hoài Thâm bảo Cam Niệm đi cùng cậu đến cửa hàng bán bánh kem.
“Cậu còn đặt bánh sinh nhật?”
“Chẳng lẽ cậu không muốn thổi nến rồi ăn bánh kem vào sinh nhật sao?” Hứa Hoài Thâm nghĩ con gái hẳn là rất chú trọng việc này.
Cam Niệm cười cười, “Tớ muốn!” Quan trọng là có cậu ở bên cạnh nên làm gì cũng vui vẻ.
Hai người đi đến cửa hàng bánh kem, Cam Niệm đứng đợi ở ngoài, lúc Hứa Hoài Thâm đi ra thì cô thấy trên tay cậu có hai cái túi.
“Cái này là cái gì…” Cam Niệm chỉ vào một chiếc túi khác ngoài bánh kem.
“Đây là quà cho cậu.”
“!!!!”
Cam Niệm muốn nắm tay Hứa Hoài Thâm, cho nên cậu đưa hộp quà nhỏ hơn cho cô cầm.
“Hiện tại cậu muốn đi đâu?”
“Đến Giang Tân đi, chúng ta đến đó đi dạo.”
“Được.”
Lên xe bus, hai người ngồi ở phía cuối xe, Cam Niệm dựa vào bả vai Hứa Hoài Thâm, tay thì bị cậu nắm gắt gao, rốt cuộc cũng chỉ còn hai người bọn
họ, cho nên Cam Niệm lớn mật ôm cánh tay cậu.
“Sao lại dính người như vậy?”
Cam Niệm làm nũng: “Cậu không phải là quà tặng của tớ sao, tớ muốn ôm.”
Hứa Hoài Thâm rút ra cánh tay đang bị Cam Niệm ôm, sau đó cậu choàng tay ôm cô vào ngực và nhỏ giọng nói bên tai cô: “Hôm nay cậu có thể tuỳ ý sử dụng quà tặng này, muốn làm gì quà tặng thì làm.”
“Woa!!! Được như vậy sao, ha ha…”
***
Đến Giang Tân, hai người xuống xe.
Hiện tại là đầu thu, thời tiết vô cùng dễ chịu, buổi tối có rất nhiều người đến Giang Tân tản bộ.
Cam Niệm hít một ngụm không khí trong lành, vẻ mặt cô hưởng thụ: “Từ lúc lên mười hai, đã lâu rồi tớ không được thả lỏng như này.” Mỗi ngày không học trên lớp thì cũng là tranh thủ làm bài tập, cô đã quên thế nào là kết hợp học tập nghỉ ngơi.
Cam Niệm vừa dứt lời, quay sang đã không thấy Hứa Hoài Thâm bên cạnh.
Ơ???
“Cam Niệm—”
Vừa nghe được giọng nói, Cam Niệm đã thấy trong tay Hứa Hoài Thâm cầm mấy quả bóng bay, cậu đem sợi dây thả vào trong tay cô.
Bóng bay trong suốt, bên trong là những ánh đèn led phát sáng, trông đặc biệt mộng ảo.
Cam Niệm không nghĩ tới cậu lại mua cho cô bóng bay phát sáng, cô rất thích mấy thứ đồ như này!
Nhìn dáng vẻ kích động của Cam Niệm, Hứa Hoài Thâm nói: “Tôi biết cậu sẽ thích thứ này.”
Cam Niệm chợt thấy bộ đồng phục trên người mình không hợp lắm, nếu thay bằng váy kiểu công chúa thì tuyệt vời luôn.
Hộp quà trên tay Cam Niệm được cậu đón lấy, sau đó cậu vươn tay để dắt tay cô.
Cam Niệm ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng bay thì nghe được Hứa Hoài Thâm nói: “Cậu nhìn dưới chân đi, cẩn thận bị ngã đấy đồ ngốc.”
“Hi hi.”
Hai người tiến về phía trước, dãy đèn hai bên đường thắp sáng toàn bộ Giang Tân, cảnh đêm cũng trở nên lung linh huyền ảo.
Cam Niệm nghịch bóng bay, Hứa Hoài Thâm vờ như vô tình hỏi: “Cái người tên Tống Lực Ngôn kia bình thường đối xử với cậu ra sao?”
“Hả? À cũng tốt, làm sao vậy?”
“Thế cậu cảm thấy bề ngoài cậu ta như thế nào?”
Cam Niệm nghe xong đã ngửi thấy mùi chua nồng đậm của hũ giấm, nhưng nhìn
cậu vẫn tỏ vẻ bình thường thì cô rất muốn cười, cuối cùng cô nảy lên tâm tư đùa bỡn người bên cạnh:
“Tớ thấy rất là đẹp trai, nếu không đẹp trai thì sao có thể trở thành nam thần kế nhiệm cậu được.”
Sắc mặt Hứa Hoài Thâm đen đi vài phần, “Ồ!”
Sau đó lạnh nhạt không nói.
Cam Niệm cố gắng nén cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Hơn nữa cậu ta chơi bóng rổ cũng rất giỏi! Giống hệt cậu luôn!”
“… Học tập thì sao?”
“À học tập đương nhiên không bằng cậu.”
“….” Vậy còn được, nếu cái gì cậu ta cũng bằng cậu thì mất hết cả mặt mũi.
Bỗng nhiên Hứa Hoài Thâm ngừng suy nghĩ… từ từ đã, sao cậu phải đi so sánh với cậu ta?!
Hứa Hoài Thâm ho khan một tiếng, cậu không nói gì, nhưng trong lòng có cảm giác nguy hiểm. Lại có một người được gọi là “Nam thần” ngồi sau lưng Cam Niệm, có khi nào bọn họ lâu ngày sinh tình hay không…
“Này, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Hứa Hoài Thâm tự cất cho mình vài chùm dấm, mùi dấm chua loét làm sắc mặt cậu càng lúc càng kém.
Cam Niệm giữ tay Hứa Hoài Thâm, không cho cậu đi về phía trước, “Chúng ta đến chỗ kia ngồi nghỉ một lát đi.”
Hai người ngồi ở chỗ ghế đá không người, Cam Niệm tựa cằm vào đầu vai Hứa Hoài Thâm, cô cười đến run cả người: “Cậu lại ghen? Thôi nào, Tống Lực Ngôn trong mắt tớ chỉ như bao bạn học bình thường khác, nam thần gì gì đó, tớ hoàn toàn không quan tâm là được
đúng không?”
“Trong mắt tớ chỉ có mỗi Thâm Thâm nhà chúng ta thôi.” Đôi môi đỏ quyến rũ của Cam Niệm hôn “chụt” một cái lên má Hứa Hoài Thâm.
Hứa Hoài Thâm giữ cổ tay Cam Niệm rồi kéo cô ngồi lên đùi mình, tim Cam
Niệm lại bắt đầu run lên, cô sợ có người đi qua nhìn thấy.
Con ngươi đen nháy của Hứa Hoài Thâm nhìn chằm chằm Cam Niệm, sau một lúc cậu mới nói:
“Cậu ta thích cậu.”
“Cậu cũng nhìn ra?!”
“… Ừm!” Hứa Hoài Thâm biết Cam Niệm rất có mị lực hấp dẫn phái nam, cậu không có ở
đây thì người nhớ thương cô nàng của cậu lại càng nhiều.
“Ở trường học chắc chắn cậu cũng có không ít người thích, nhưng tớ cũng không có nghĩ nhiều.”
Cam Niệm dùng kế nũng nịu, cô ôm lấy cổ cậu, giọng điệu mềm mại thủ thỉ:
“Thâm Thâm, đừng ghen nhé!”
Cam Niệm như vậy, Hứa Hoài Thâm căn bản không có biện pháp chống cự, cậu
giữ lấy cái ót của cô sau đó cúi xuống gặm cắn đôi môi thơm mềm.
Đã lâu không hôn môi nên cảm xúc rạo rực của hai người lớn hơn mức bình
thường, eo Cam Niệm bị Hứa Hoài Thâm giữ chặt, các ngón tay đang bám vào vai Hứa Hoài Thâm cũng trở nên đỏ bừng, nụ hôn của Hứa Hoài Thâm càng
ngày càng nóng bỏng, vật dưới thân cũng bắt đầu phản ứng.
Hứa Hoài Thâm không nhịn được mà nhấn mạnh người cô xuống, cậu ôm cô càng chặt giống như muốn hoà tan vào trong cô.
Cam Niệm không kiềm chế được mà phát ra mấy tiếng rên rỉ, môi Hứa Hoài Thâm di chuyển xuống dưới và bắt đầu gặm cắn cần cổ thơm mát cùng xương quai xanh tinh tế của Cam Niệm. Ngón tay nóng bỏng vén áo đồng phục của cô
lên, sau đó luồn tay vào trong vuốt ve vòng eo mảnh khảnh, lực đạo cũng
càng lúc càng mạnh.
Cơ thể Cam Niệm run lên, cô dựa cả người vào lồng ngực Hứa Hoài Thâm.
“Niệm Niệm, eo cậu thật nhỏ…” Giọng cậu giống như bị nghẹn.
“Ừmm….” Mặt Cam Niệm đỏ bừng.
Cuối cùng Hứa Hoài Thâm cũng dừng lại, cậu giúp Cam Niệm vén tóc ra sau tai, Cam Niệm nhẹ nhàng đẩy ngực cậu: “Buông tớ ra, tớ muốn xuống.”
Hứa Hoài Thâm cười cười, cậu buông tay ra, để cô trở lại vị trí cũ. Nhìn vẻ mặt thoả mãn của Hứa Hoài Thâm, Cam Niệm không nhịn được mà hờn giận: “Hứa Hoài Thâm, sau này không cho cậu hôn nữa.”
“Vì sao không cho?”
“… Tớ không thể để cậu chiếm tiện nghi mãi được.”
Hứa Hoài Thâm cười ôm lấy Cam Niệm, “Không sao, cậu cũng chiếm tiện nghi của tôi là được.”
“Hừ!”
“Về sau cách xa cậu ta một chút.” Hứa Hoài Thâm thình lình nói một câu.
Cam Niệm không ngờ người này vẫn còn nhớ rõ việc đó, “Được, tớ đồng ý với cậu.”
“Cậu muốn thổi nến ước nguyện chưa?”
Cam Niệm chờ mong đã lâu, nghe cậu nói như vậy, cô gật đầu như băm tỏi:
“Muốn muốn.”
Hứa Hoài Thâm lấy hộp bánh kem, cậu cởi dải lụa đỏ buộc trên chiếc hộp rồi lấy bánh kem bơ màu trắng phủ dâu tây ra ngoài.
Wow!!!!… Người này cũng quá tốn tâm tư rồi, vừa nhìn cũng biết đây là loại bánh được nữ sinh đặc biệt yêu thích.
Chiếc bánh mà Hứa Hoài Thâm mua không quá to nhưng vừa đủ cho hai người ăn,
cậu giúp Căm Niệm cắm nến, sau đó đưa đến trước mặt cô.
Cam Niệm nhìn bánh kem, đôi mắt cô được ánh nến chiếu vào nhìn càng lung linh hơn bình thường.
“Niệm Niệm, chúc cậu sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ.”
Cam Niệm gật gật đầu, cô chắp tay trước ngực, “Tớ muốn ước nguyện.”
Cam Niệm nhắm mắt, trong đầu hiện ra rất nhiều người quan trọng trong sinh mệnh cô.
Cô hy vọng mọi người trong nhà luôn bình an khoẻ mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc.
Quan trọng nhất chính là cô có thể thi đỗ đại học, sau đó… vĩnh viễn ở bên cạnh Hứa Hoài Thâm.
Cam Niệm mở mắt ra, cô mỉm cười thổi nến.
“Hứa Hoài Thâm, tớ rất vui vì có cậu cùng trải qua ngày sinh nhật quan trọng.”
Hứa Hoài Thâm xoa đầu Cam Niệm, “Sau này mỗi ngày sinh nhật tôi sẽ đều ở bên cậu.”
“Được!”
Hứa Hoài Thâm cắt cho Cam Niệm một miếng bánh kem.
Cam Niệm cắn một miếng, “Ăn thật ngon…!”
Thấy Cam Niệm giống như một con mèo nhỏ ham ăn, Hứa Hoài Thâm lập tức cúi
đầu khoá môi Cam Niệm, mùi thơm của bánh kem lan tràn khắp khoang miệng
khiến cậu cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng.
Cam Niệm đỏ mặt đẩy cậu ra, “Tớ còn đang ăn bánh kem.”
“Cậu có muốn xem quà không?”
“Hiện tại có thể mở quà sao?!”
Hứa Hoài Thâm không trả lời, cậu cúi người cầm lấy hộp quà đặt vào lòng Cam Niệm.
Cam Niệm nhanh chóng mở quà, lúc vừa nhìn thấy món quà bên trong, cô đã bị sợ ngây cả người.
Đây là… là một đôi giày múa.
“Sao cậu lại tặng tớ cái này…”
“Tôi biết cậu thích khiêu vũ, không phải lần trước giày múa của cậu bị người ta ném đi sao? Tôi đã luôn muốn mua cho cậu một đôi mới.” Hứa Hoài Thâm nhìn vào đôi mắt Cam Niệm, ngữ khí vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, “Nếu cậu thích khiêu vũ, tôi sẽ cùng cậu theo đuổi ước mơ.”
Chỉ cần cô muốn làm, cậu nhất định ủng hộ vô điều kiện.
Cam Niệm thấy sống mũi cay cay, “Thật ra tớ vẫn luôn không biết tương lai mình còn có thể được học khiêu vũ
hay không. Hứa Hoài Thâm, cảm ơn cậu, tớ rất thích món quà này.”
Hứa Hoài Thâm ôm lấy cô, “Cậu thích là được rồi, đừng cảm động đến khóc nhè, được không?”
“Tớ không khóc…”
Sau đó hai người cùng nhau ăn thêm một miếng bánh kem nữa, phần còn lại thì cất vào hộp để tí nữa mang về cho mấy người Huệ Hân Nhi.
Hai người đứng dậy tiếp tục đi dạo, một lát sau Cam Niệm nói mình phải trở về trường.
“Hứa Hoài Thâm, ngày mai cậu định làm gì?”
“Sáng mai tôi sẽ đến tìm cậu, nhưng buổi trưa tôi phải bắt xe về rồi.”
“Không sao đâu, với tớ chỉ cần một đoạn thời gian như vậy là đủ rồi.”
Cam Niệm ôm cánh tay Hứa Hoài Thâm, cô hạnh phúc nói: “Những ngày sau này của chúng ta còn dài.”