Trộm Tâm

Chương 55: Ngủ chung



Năm người cùng nhau đến nhà Hứa Hoài Thâm.

Hứa Hoài Thâm xắp xếp cho Huệ Hân Nhi ở phòng cho khách, Cam Niệm đi lấy khăn bông lau mặt cho Huệ Hân Nhi, sau đó còn giúp cô bạn dịch chăn, thấy Huệ Hân Nhi đã ngủ, Cam Niệm mới đóng cửa rời khỏi phòng.

Đi xuống dưới tầng, không biết ba nam sinh nói chuyện gì với nhau ở phòng khách mà vừa thấy cô xuống dưới liền ngừng lại.

Hứa Hoài Thâm đưa cốc nước cho Cam Niệm, “Cậu uống nước đi.”

Cam Niệm uống nước, Tống Lực Ngôn nhìn cô rồi nói: “Bọn tôi về đây. Cam Niệm, cậu về cùng luôn nhé, tôi và Lâm Thịnh đưa cậu về.”

Cam Niệm lắc đầu, cô ôm eo Hứa Hoài Thâm, giọng mềm mại nói: “Không, tớ muốn ở cùng bạn trai tớ.”

Cô nàng này vừa rồi còn nói không ở lại nhà cậu, bây giờ đã mặt dày bám người không muốn đi rồi.

Hứa Hoài Thâm mỉm cười, kéo thân hình nhỏ xinh của Cam Niệm vào trong ngực, cậu nhìn về phía hai nam sinh đang đơ người đứng đó: “Không sao đâu, để Cam Niệm ở lại đây đi, tôi cũng có thể chăm sóc.”

Lâm Thịnh nhướn mày: “Cậu xác định chỉ chăm sóc?”

“….”

Hứa Hoài Thâm còn chưa kịp loại bỏ tư tưởng lưu manh của Lâm Thịnh thì Cam Niệm đã mở miệng trước, lời nói lúc say rượu quả thực không kiêng nể cái gì: “Bạn trai của tớ nói tý nữa cậu ấy muốn phạt tớ!”

Hứa Hoài Thâm: “……”

Lâm Thịnh: “Khụ khụ khụ!”

Cam Niệm say nên không biết chính mình đang nói cái gì, nhưng hai nam sinh thì đương nhiên hiểu.

Bầu không khí trở nên khác thường, Tống Lực Ngôn vẫn còn đần mặt, nhưng Lâm Thịnh lại cười gian, cậu nhìn về phía người nào đó rồi mặt dày hỏi:

“Ồ, cậu bị phạt sao? Bị phạt như nào?”

Cam Niệm trừng mắt nhìn Lâm Thịnh: “Phạt như nào cậu hỏi làm gì.”

“Anh Thâm, cậu đừng thừa dịp người ta uống say mà làm mấy chuyện không nên làm đó.”

“Cút.” Hứa Hoài Thâm hận không thể trực tiếp vứt Lâm Thịnh vào thùng rác.

Tống Lực Ngôn lại nghiêm túc nói: “Cam Niệm ở lại đây cũng tốt, vậy bọn tôi về trước.” Nếu ngày mai Huệ Hân Nhi tỉnh dậy thấy mỗi mình ở tại nhà Hứa Hoài Thâm, như vậy cô ấy sẽ càng xấu hổ.

Hai người rời đi, Hứa Hoài Thâm mới túm Cam Niệm ngồi xuống ghế sô pha, cậu nhéo má Cam Niệm và nói: “Cậu có biết vừa rồi mình nói cái gì không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cam Niệm nhăn như khỉ ăn ớt: “Đau đau đau!”

“…………” Cậu không hề dùng lực, cô nàng này chỉ giỏi tỏ vẻ đáng thương. Hứa Hoài Thâm vốn đang ngồi xổm trước mặt Cam Niệm, cậu liền đứng dậy cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Cam Niệm ôm cổ Hứa Hoài Thâm và nhiệt tình đáp lại.

Hương rượu cay nồng ngấm vào môi lưỡi khiến người ta say mê. Cam Niệm chỉ biết hôn Hứa Hoài Thâm, đây là người mà cô yêu thích, còn những chuyện khác cô đều không quan tâm.

Hứa Hoài Thâm buông lỏng ra, Cam Niệm chớp đôi mắt nhìn đáy mắt chứa đầy kìm nén của cậu, cô ngơ ngác hỏi: “Đây là trừng phạt sao?”

Hứa Hoài Thâm cong môi cười: “Nếu không thì Niệm Niệm muốn tôi phạt cậu như nào?”

Cam Niệm bĩu môi, cô vùi đầu vào cổ Hứa Hoài Thâm, miệng phả ra hơi thở ấm áp, “Tớ biết sai rồi.”

Vẫn rất ngoan!

Hứa Hoài Thâm vuốt tóc Cam Niệm, cậu hỏi cô: “Cậu có thấy nóng không? Hay là tôi dẫn cậu đi tắm nhé?”

Cam Niệm gật đầu.

Hứa Hoài Thâm liền bế Cam Niệm.

Cam Niệm giống như con koala treo ở trên người Hứa Hoài Thâm, trong miệng lầm bầm không biết đang nói cái gì, thế nhưng Hứa Hoài Thâm lại cảm thấy cô như vậy cực kỳ đáng yêu.

Hứa Hoài Thâm giúp Cam Niệm bật sẵn nước nóng, sau đó còn lấy cho cô bộ đồ sạch, cậu ở cửa phòng tắm dặn dò: “Cậu đừng có mà ngủ quên trong nhà tắm đấy.”

“…. Hả?”

Hứa Hoài Thâm nhéo chóp mũi Cam Niệm, cảnh cáo cô: “Cậu mà ngủ, tôi sẽ vào phòng tắm bế cậu ra.”

Cam Niệm vừa nghe, trong đầu tự động hiện lên vài hình ảnh nóng bỏng sinh động, vẻ mặt cô giận dỗi nhưng giọng điệu lại giống như làm nũng: “Cậu không được tiến vào.”

Hứa Hoài Thâm cười cười, cậu đẩy Cam Niệm vào trong, còn mình thì đi dọn dẹp lại phòng cho khách.

Cam Niệm tắm xong, vừa đi ra ngoài đã được Hứa Hoài Thâm dẫn đến phòng ngủ cho khách, cậu muốn cô sớm nghỉ ngơi.

Hứa Hoài Thâm cũng đi tắm rồi trở về phòng, cậu mới nằm chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng tay nắm cửa kêu “Cạch” một tiếng.

Cửa bị mở ra, có người tiến vào.

Hứa Hoài Thâm ngồi dậy liền nhìn thấy Cam Niệm mặc chiếc áo phông rộng thùng thình của cậu, cô dụi dụi mắt rồi kêu tên cậu: “Hứa Hoài Thâm—”

“Cậu làm sao vậy, trong người không thoải mái à?” Hứa Hoài Thâm bước nhanh xuống giường và bật đèn lên.

Cam Niệm lắc đầu, giọng nói mơ màng: “Tớ muốn ngủ với cậu.”

Hứa Hoài Thâm:???!!!

Dáng người Cam Niệm thon thả, giờ mặc áo của cậu trông lại càng nhỏ nhắn, hai chân thon dài thẳng tắp lộ ở trong không khí, làn da trắng mịn như muốn phát sáng.

Đáy mắt Hứa Hoài Thâm tối lại, cậu nâng cằm cô:

“Tiểu Cam Niệm, cậu có biết chính mình đang nói gì không?”

“Tớ nói muốn ngủ mà, chẳng lẽ cậu không buồn ngủ sao?”

Cam Niệm suy nghĩ rất đơn giản, ngủ chính là hai người đắp chung cái chăn rồi ngủ một giấc. Cô say nên không ý thức được, vậy người bị tra tấn chẳng phải là cậu sao???

Hứa Hoài Thâm không đồng ý, cậu dẫn Cam Niệm đi về hướng cửa: “Ngoan, tôi đưa cậu về phòng ngủ.”

Cam Niệm ôm eo Hứa Hoài Thâm, sống chết không chịu buông tay. Nơi mềm mại kia không ngừng cọ qua cọ lại trước ngực Hứa Hoài Thâm, làm dậy lên dục vọng nam nhân trong cậu.

Hứa Hoài Thân khẽ động yết hầu, toàn thân bị cô làm cho khô nóng.

Cuối cùng cậu cũng không nỡ đẩy Cam Niệm ra.

Hứa Hoài Thâm bế bổng Cam Niệm lên, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ:

“Được, là do cậu nói muốn ngủ với tôi.”

Hứa Hoài Thâm đặt Cam Niệm xuống giường, cậu đè người lên và điên cuồng hôn cô. Hứa Hoài Thâm vén áo của Cam Niệm, bàn tay từ từ dò xét đi vào rồi nắm lấy vòng eo mềm mại. Dường như không thể thoả mãn với động tác trên tay, Hứa Hoài Thâm cúi người hôn xuống dưới, để lại dấu ấn dâu tây màu hồng nhạt trên eo cô.

Cam Niệm bị buồn vì trên eo phát ngứa, cô muốn đẩy Hứa Hoài Thâm khỏi người nhưng sức lực lại không bằng cậu, cuối cùng đành phải nức nở xin tha, Cam Niệm lại không hề hay biết giọng nói của mình lúc này mềm mại như nước, đối với Hứa Hoài Thâm mà nói thì đây chính là sự hấp dẫn chí mạng.

Hứa Hoài Thâm lại một lần nữa hôn lên môi Cam Niệm để lấp kín âm thanh đầy quyến rũ kia, lúc này thân dưới của cậu rất khó chịu, nhưng lại không dám tiến thêm một bước.

Cho dù cậu không thể kìm chế bản thân thì cậu cũng biết mình không được làm loại chuyện này trong khi Cam Niệm say rượu.

Cam Niệm bị Hứa Hoài Thâm tra tấn đủ, cô bèn ôm cánh tay Hứa Hoài Thâm rồi kêu la mình khát nước.

Hứa Hoài Thâm đành phải đứng dậy xuống dưới tầng lấy nước cho Cam Niệm.

Nhìn Cam Niệm uống từng ngụm to, cậu bất đắc dĩ cười rồi mắng yêu: “Đồ tồi!”

Cam Niệm uống xong nước, Hứa Hoài Thâm lên giường đem Cam Niệm ôm vào trong lòng, sau đó kéo chăn đắp cho cả hai.

Cam Niệm gối lên cánh tay Hứa Hoài Thâm, cô vừa nhắm mắt vừa nói chuyện xảy ra hôm nay:

“Trình Cần đã tỏ tình với tớ vào buổi lễ tốt nghiệp sáng nay.”

Hứa Hoài Thâm chau mày: “Sau đó thì sao?”

“Tất nhiên tớ từ chối rồi, tớ chỉ muốn… nói với cậu một tiếng.”

Hứa Hoài Thâm sờ mặt Cam Niệm: “Ừm, tôi đã biết.”

“Ở Cần Lực không có ai tỏ tình với cậu sao?”

“Không có.”

“Vì sao?”

“Bởi vì bọn họ biết tôi đã có bạn gái.”

Cam Niệm cười cười, “Bạn gái của cậu nhất định rất đáng yêu, cậu có mắt nhìn người đấy!”

Hứa Hoài Thâm: “…. Còn tự khen chính mình như vậy?”

“Tớ nói tớ là bạn gái của cậu à?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Không phải… ư..ưm….”

***

Sáng sớm ngày hôm sau, khi ý thức dần dần tỉnh táo, Cam Niệm cảm giác hình như có cánh tay gác lên eo mình. Cô mở mắt ra, dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ của Hứa Hoài Thâm hiện ngay trước mắt!

Cô và Hứa Hoài Thâm sao… sao lại cùng nhau ngủ trên một chiếc giường!!!

Trong đầu Cam Niệm nhanh chóng hiện lên cảnh tượng tối qua, cô nhớ rõ mấy người Hứa Hoài Thâm đến quán bar đón cô và Huệ Hân Nhi trở về, sau đó cô đi tắm rửa, hình như cô còn tới mở cửa phòng Hứa Hoài Thâm.

Cô đều nhớ rõ mọi chuyện xảy ra nên giờ phút này vừa thấy ngượng ngùng, lại vừa thấy ngọt ngào.

Cam Niệm mới động một cái, bên tai đã vang lên giọng nói hơi khàn của Hứa Hoài Thâm: “Cậu dậy rồi?”

“Buổi sáng tốt lành.”

Hứa Hoài Thâm ôm Cam Niệm càng chặt, để cô kề sát bên ngực mình, cậu nói: “Tối hôm qua cậu chạy tới tra tấn tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu.”

Cam Niệm đỏ mặt nằm yên, tay Hứa Hoài Thâm bắt đầu không yên phận: “Cậu còn giả bộ ngủ?”

“Không không không…. Tại tối qua tớ uống say thôi, với lại tớ cũng không cố ý.”

Hứa Hoài Thâm trầm thấp cười, “Uống say không phải là lý do để cậu làm chuyện xấu.”

“Tớ sai rồi, sau này tớ không bao giờ uống rượu nữa.”

Giọng điệu Hứa Hoài Thâm trở nên nghiêm túc: “Sau này không có tôi ở bên cạnh, cậu không được uống rượu, nhớ chưa? Tửu lượng của cậu quá kém, có khả năng sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng mà cậu không gánh nổi.”

Cam Niệm gật gật đầu, “Tối hôm qua vất vả cho cậu rồi, vừa về đến thành phố T đã phải xử lý chuyện phiền toái của tớ.”

Hứa Hoài Thâm hôn lên cổ Cam Niệm, giọng điệu mang theo mờ ám: “Đúng vậy, tôi phải nhịn khá là vất vả.”

Cam Niệm: “…….. Hứa Hoài Thâm, trước đây cậu không giống thế này!”

“Trước đây tôi thế nào?”

Trước kia khi ở bên cạnh cô, cậu còn hay xấu hổ vì bị cô trêu, hiện tại da mặt càng ngày càng dày, động tác tay nhiều không nói, ngay cả lời nói cũng huỵch toẹt ra…

Cam Niệm bị tay Hứa Hoài Thâm làm cho nóng hết cả người, cô vội chạy trốn: “Tớ phải đi xem Hân Nhi thế nào.”

Hứa Hoài Thâm buông tay ra, cậu đứng dậy nói: “Cậu đi xem cậu ấy đi, tôi đi mua đồ ăn sáng.”

“Được.”

Cam Niệm rửa mặt xong liền đi tìm Huệ Hân Nhi. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, Huệ Hân Nhi vẫn còn đang ngủ.

Cam Niệm lo lắng Huệ Hân Nhi tỉnh dậy thấy căn phòng xa lạ sẽ sợ hãi, cô bèn ngồi ở cuối giường nghịch điện thoại.

Một lát sau, Huệ Hân Nhi tỉnh dậy.

“Cam Niệm?”

Cam Niệm nghe thấy tiếng thì vội xoay người đi đến đầu giường, “Hân Nhi, cậu tỉnh rồi sao? Có thấy đau đầu không?”

Huệ Hân Nhi nhìn thấy Cam Niệm, cảm giác lo lắng trong lòng cũng buông xuống, “Đây là đâu vậy?”

“Nhà của Hứa Hoài Thâm. Tối hôm qua chúng ta uống say, cậu ấy đưa chúng ta về đây ngủ, với lại tớ cũng không biết nhà cậu ở đâu.”

Huệ Hân Nhi ngồi dậy, “Xin lỗi Niệm Niệm, đều do tớ mang đến phiền toái cho cậu.”

“Không sao, Hứa Hoài Thâm đã đi mua bữa sáng rồi, cậu dậy rửa mặt rồi chúng ta xuống dưới ăn sáng.”

“Được.”

Sau khi mọi thứ xong xuôi, hai cô gái cùng nhau xuống tầng và ngồi ở phòng khách nói chuyện.

Huệ Hân Nhi nhớ lại chuyện tối qua, chỉ cảm thấy rất hoang đường: “Tối qua uống say, tớ còn mơ thấy Tống Lực Ngôn đến tìm tớ.”

Cam Niệm gãi đầu, cô nghĩ mình nên nói chân tướng cho Huệ Hân Nhi biết: “Thật ra tối qua Tống Lực Ngôn có đến.”

“Cái gì?!!!”

Cam Niệm nói chuyện đã xảy ra, Huệ Hân Nhi nghe xong mà chỉ muốn ngất ngay tại chỗ: “Chết rồi, quá mất mặt! Thất tình còn bị cậu ta nhìn thấy….”

Huệ Hân Nhi khóc không ra nước mắt, Cam Niệm an ủi cô, cuối cùng cả hai người đều bật cười.

Cam Niệm: “Không sao đâu, sau khi đến trường mới, không gặp được nhau thì khoảng thời gian này sẽ nhanh chóng nhạt phai.”

“Đúng vậy, không phải chỉ là tỏ tình thất bại hay sao? Tớ đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, dù sao tớ sẽ không vì một cái cây mà bỏ cả rừng cây.”

“Chuẩn luôn, cậu không việc gì phải buồn, thời gian sẽ xoá nhoà đi mọi chuyện.”

Hai người nói sang chuyện khác, lúc này Huệ Hân Nhi mới chú ý đến mấy vệt đỏ trên cổ Cam Niệm, cô nhăn mày hỏi:

“Cam Niệm, hình như cậu bị dị ứng?!”

“Hả?”

“Cậu nhìn cổ cậu đi.”

“!!!!!” Cam Niệm chạy nhanh đi soi gương, trong lòng hận không thể giết chết Hứa Hoài Thâm. Vừa rồi đánh răng, Cam Niệm cũng không chú ý đến cổ mình.

“Niệm Niệm, cậu không sao chứ?”

Cam Niệm ho khan một tiếng rồi sờ sờ cổ của mình: “Tớ không sao, đây không phải là dị ứng, mà là…….”

Huệ Hân Nhi rốt cuộc hiểu ra, cô bèn trêu ghẹo bạn mình: “Tối qua cậu và lớp trưởng đã xảy ra chuyện gì?”

“Cái gì cũng không có! Cậu không được nghĩ linh tinh.”

“Ha ha ha ha ha….”

Một lúc sau thì Hứa Hoài Thâm mua đồ về, cậu cũng không hề nhắc đến chuyện xảy ra tối qua, ăn sáng xong thì đưa Huệ Hân Nhi và Cam Niệm về nhà.

Lại qua mấy ngày, cuối cùng cũng có kết quả thi đại học.

Đầu giờ chiều, Cam Niệm ở phòng xem điểm thi, Cam Thanh cũng cùng con gái đợi kết quả.

Lúc đến giờ, Cam Niệm lại không dám tra kết quả: “Mẹ, mẹ tra giúp con đi.”

Cam Niệm nằm nhoài ra giường, cô vươn tay che mặt.

Cam Thanh cười con gái: “Kết quả đã định rồi, con còn sợ cái gì?”

Cam Thanh giúp con gái tra điểm thi, Cam Niệm thấy mẹ mình mãi không nói gì, cô không nhịn được mà hỏi: “Mẹ tra được điểm không?”

“Được.” Cam Thanh không quay đầu, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường.

Nhưng lúc này sự bình tĩnh ấy của Cam Thanh không khác gì thành phần khủng bố, khiến tim Cam Niệm đập càng nhanh, “…. Có phải kết quả không tốt phải không mẹ?”

Cam Thanh quay đầu nhìn Cam Niệm, bà nói: “682 điểm.”

Cam Niệm: “???!!!!!” Cô không nghe nhầm chứ?! So với dự đoán của cô thì cao hơn rất nhiều!

Cuối cùng Cam Thanh cũng lộ ra nụ cười, bà ném điện thoại cho con gái: “Con tự mình xem lại đi.”

Cam Niệm xem tổng điểm mà mình đã đạt được, cô phấn khích nhảy tưng tưng trên giường: “Mẹ! Con vui quá! Ha ha ha…..”

Hai mẹ con vui vẻ ôm nhau, Cam Thanh mừng phát khóc, “Con gái mẹ giỏi lắm, giờ mẹ sẽ gọi điện cho dượng của con, còn cả họ hàng cùng bạn bè thân thiết nhà mình nữa!”

Điện thoại của Cam Niệm vang lên, là cuộc gọi của Hứa Hoài Thâm. Quả nhiên cậu là người đầu tiên gọi cho cô.

Cam Niệm đi ra phòng ngủ, cô lấy lại bình tĩnh rồi ấn nút nhận cuộc gọi, “Niệm Niệm, thành thích của cậu thế nào?”

“Hứa Hoài Thâm—” Giọng nói của Cam Niệm rất nhỏ, nghe không ra cảm xúc vui vẻ, trong lòng Hứa Hoài Thâm thoáng trầm xuống: “Cậu sao thế? Không sao đâu mà, thành tích của cậu cao hay thấp cũng không vấn đề gì.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi. Niệm Niệm, có phải cậu đang khóc hay không? Cậu ra ngoài đi, tôi đến chỗ cậu.” Lời nói của Hứa Hoài Thâm mang theo nôn nóng.

Cam Niệm im lặng cười, cô không tiếp tục trêu Hứa Hoài Thâm Nữa, “Cậu được bao nhiêu điểm?”

“698 điểm.” Hứa Hoài Thâm nói đúng sự thật.

Cam Niệm buông tiếng thở dài, “Haizzzz, tớ thi không tốt bằng cậu, so với cậu thì tớ thấp hơn 16 điểm.”

Bây giờ đến lượt Hứa Hoài Thâm kinh ngạc, cậu không ngờ Cam Niệm lại thi tốt như vậy, trong lòng cũng vui vẻ thay cô.

Nghe thấy tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của Cam Niệm, Hứa Hoài Thâm không nhịn được cười, “Vừa rồi cậu còn gạt tôi?”

“Tình thế lật ngược không phải càng kích thích hay sao.” Cam Niệm sờ cằm, cô nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, “Hứa Hoài Thâm, tớ rốt cuộc làm được rồi, chúng ta sẽ học chung một trường phải vậy không?”

“Đúng vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.