Xuống khỏi toà tháp,
trong ngực Cam Niệm chính là bó hoa hồng lớn đỏ tươi, hai người đan mười ngón tay vào nhau, nhẫn kim cương trên tay Cam Niệm trông cực kỳ chói
mắt.
Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm ôm hoa hồng, khoé miệng cô ngập tràn nụ cười hạnh phúc thì trong lòng cũng tràn đầy ấm áp.
“Hoa hồng có nặng không, để tôi ôm cho em?” Hứa Hoài Thâm dịu dàng hỏi.
“Không sao, em tự mình ôm được.” Cô rất thích cảm giác ôm đầy một vòng tay.
Hứa Hoài Thâm khẽ cười, anh nắm tay Cam Niệm trở lại trong xe, cô bèn hỏi tiếp theo sẽ đi đâu.
Hứa Hoài Thâm tiến sát lại gần, hơi thở nóng rực thổi vào trong màng nhĩ Cam Niệm: “Đi khách sạn.”
Cam Niệm sửng sốt, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh trẻ em không được xem, “Đi… đi chỗ đó làm gì….”
Hứa Hoài Thâm kéo Cam Niệm lại gần, anh giữ đằng sau ót cô, ngón tay ấm áp
vuốt ve cánh môi anh đào mềm mại, ánh mắt nhìn cô như muốn toé lửa,
giọng nói cũng trầm đục bởi dục vọng: “Niệm Niệm, tôi muốn em.”
Lời nói lộ liễu của anh khiến sắc mặt Cam Niệm lập tức phiếm hồng, cô cụp
mắt xuống, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, ngay sau đó cánh môi đã bị anh
ngậm lấy, đầu lưỡi kia mạnh mẽ tiến vào khoang miệng cô, hoà tan lửa
nóng trong cơ thể hai người.
Ngón tay anh đi xuống dưới rồi lần vào trong chiếc váy màu đen, từng đầu ngón tay
lướt qua từng tấc thịt, cuối cùng dừng lại ở nơi đầy đặn mềm mại.
Cam Niệm hơi rụt người lại, “Hoài Thâm…” Giọng nói phát ra quả thực yêu kiều khiến máu trong cơ thể Hứa Hoài Thâm càng thêm sôi trào.
Hứa Hoài Thâm nghẹn giọng nói: “Tôi sắp phải ra nước ngoài học Thạc sĩ, không thể nhìn thấy em mỗi ngày. Niệm Niệm nỡ lòng để tôi khó chịu như vậy sao?”
Trong lòng Cam Niệm làm sao nguyện ý như vậy, những lời mà anh nói giờ phút
này khiến nỗi nhớ mong giống như bị vỡ đê, hốc mắt cô ửng đỏ, sau đó cô
chủ động vươn lưỡi ra thăm dò trong khoang miệng anh, thân thể thì càng
sát lại gần.
Thái độ này quá rõ ràng.
Đáy mắt Hứa Hoài Thâm đỏ ngầu, toàn bộ lửa nóng đều dồn xuống phần dưới
bụng, anh cúi đầu nhìn xương quai xanh đầy quyến rũ của Cam Niệm, yết
hầu khẽ chuyển động, “Em đừng quyến rũ tôi, nếu không tôi sợ mình sẽ muốn em ở trên xe.”
Sắc mặt Cam Niệm đỏ bừng, cô vùi đầu vào hõm vai anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Vậy chúng ta đến khách sạn…”
Hứa Hoài Thâm cười, anh lập tức thắt dây an toàn cho Cam Niệm, sau đó dẫm chân ga, chiếc xe phóng nhanh ra ngoài.
Tới khách sạn, Hứa Hoài Thâm ôm chặt lấy eo Cam Niệm và dẫn cô đi vào.
Đến quầy lễ tân, anh đưa thẻ ngân hàng cùng chứng minh thư nhân dân, giọng nói lạnh lùng dứt khoát: “Cho một gian phòng tổng thống.”
Nhân viên lễ tân hơi kinh ngạc, nhưng nhìn dáng vẻ nôn nóng của người đàn ông thì họ lập tức hiểu ra, “Cảm ơn quý khách, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị cho ngài.”
Cả khuôn mặt Cam Niệm đều chôn ở trong ngực Hứa Hoài Thâm, nếu bị người
khác nhìn thấy, chắc chắn bọn họ sẽ giật mình khi mặt cô lại đỏ như
nhuộm máu thế kia.
Nhân viên lễ tân nhìn tuấn nam mỹ nữ trước mặt, trong lòng không nhịn được mà hâm mộ.
Không cần đoán cũng biết bọn họ thuê phòng để làm gì, nhưng mà người đàn ông
này ra tay quá hào phóng, ánh mắt anh ta nhìn bạn gái cũng tràn đầy cưng chiều.
Nhân viên lễ tân không dám chậm trễ, họ lập tức đưa thẻ phòng cho Hứa Hoài Thâm và mỉm cười nói: “Chúc quý khách có một đêm vui vẻ, hạnh phúc.”
Hứa Hoài Thâm cong môi cười rồi nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực.
Chắc chắn sẽ rất vui vẻ…
Tiến vào thang máy rồi ra khỏi thang máy, tiếp đó là đi đến cửa phòng tổng
thống, thời gian ngắn ngủi chưa đến hai phút nhưng chưa bao giờ Cam Niệm lại hồi hộp và chờ mong như lúc này.
“Cạch—”
Sau khi cửa được mở, Cam Niệm vừa đi vào đã bị Hứa Hoài Thâm nhấc bổng lên rồi đè người lên cánh cửa.
Túi xách của Cam Niệm rơi trên mặt đất, cánh tay cô vịn lên vai Hứa Hoài Thâm, hai chân kẹp chặt thắt lưng săn chắc của anh.
Đôi môi nóng bỏng của Hứa Hoài Thâm như muốn ức hiếp Cam Niệm, khát vọng
trong cơ thể anh càng mãnh liệt hơn so với trước đây, hơi thở cũng càng
lúc càng nặng nề.
Đầu óc Cam Niệm giống
như có dòng điện chạy qua, toàn thân cô mềm nhũn, cảm giác cả người muốn trượt xuống, hai chân chỉ có thể càng kẹp chặt hông Hứa Hoài Thâm.
Miệng nhỏ khẽ bật lên tiếng rên rỉ yêu kiều, bỗng nhiên cô nghe thấy âm
thanh quần áo bị xé rách, ngay sau đó là cảm giác lạnh lẽo đánh úp trên
ngực.
Hứa Hoài Thâm xé chiếc váy trên
người Cam Niệm, chiếc váy rơi xuống đất làm lộ ra thân thể gợi cảm quyến rũ, vừa nhìn thôi mà ánh mắt anh đã phun lửa.
Giờ phút này trên người không một mảnh vải che thân, Cam Niệm cực kỳ ngượng ngùng, cả người co lại trốn trong lòng Hứa Hoài Thâm.
Hứa Hoài Thâm ôm Cam Niệm bước nhanh vào phòng ngủ rồi hung hăng ném cô lên giường.
Ngày thường Hứa Hoài Thâm luôn nhã nhặn, lịch sự, ngay cả nói chuyện với Cam Niệm cũng rất nhẹ nhàng, nhưng mà hiện tại…. Anh mạnh mẽ thô bạo giống
như một con dã thú đang đói khát, chỉ muốn lập tức ăn cô vào trong bụng.
Hứa Hoài Thâm đè lên người Cam Niệm, bàn tay di chuyển xuống dưới cởi nốt
chiếc quần lót ren trên người cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng đút vào nơi mẫn cảm đang rỉ nước, đầu Cam Niệm nổ “bùm” một tiếng, cô rướn người lên
trên như muốn chạy trốn nhưng lại bị anh gắt gao túm chặt.
“Niệm Niệm, cởi quần áo giúp tôi.”
Động tác trên tay Hứa Hoài Thâm vẫn không ngừng, bàn tay kia của anh nắm
chặt eo cô tạo thành những vết xanh đỏ, đáy mắt Cam Niệm long lanh nước, cô giơ tay giúp anh cởi áo, động tác chậm chạp bởi vì người cô mềm oặt
không còn sức lực.
Hứa Hoài Thâm cúi đầu cắn xương quai xanh của Cam Niệm giống như trừng phạt: “Tiểu yêu tinh, em không nóng vội chút nào cả!”
Còn anh thì muốn điên lên rồi.
Hai người rất nhanh “trần trụi”, tay Hứa Hoài Thâm thăm dò vùng cấm địa mềm mại, sau đó bắt đầu kích thích hột le. Những tiếng rên rỉ yêu kiều tràn ra khỏi miệng Cam Niệm, khoái cảm nhanh như chớp làm thân thể cô run
rẩy, cô cong người lên vì thoả mãn.
Hứa
Hoài Thâm rút ngón tay ra ngoài, nhìn nước mật trong suốt dính trên tay
anh thì Cam Niệm xấu hổ muốn che mặt. Hứa Hoài Thâm cười cười, giọng nói rất nhỏ: “Lên đỉnh nhanh như vậy, hửm?”
Đôi môi hư hỏng của Hứa Hoài Thâm bắt đầu chu du trên cơ thể Cam Niệm, trêu chọc tâm cô, cuối cùng cô không nhịn được nữa mà nhỏ giọng cầu xin anh
cho vào.
Hứa Hoài Thâm vươn tay lấy áo
mưa trên tủ đầu giường, anh xé vỏ rồi đeo bao vào dương v*t cường tráng, con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn chăm chú vào người dưới thân.
Anh trầm giọng mở miệng: “Niệm Niệm, tôi vào đây.”
Cam Niệm khẽ gật đầu, Hứa Hoài Thâm đẩy mạnh một cái, đem toàn bộ lửa nóng
chôn vào trong cơ thể ấm áp của cô. Cam Niệm cắn chặt môi đỏ, đáy mắt
tràn ngập mê ly. Hứa Hoài Thâm nhìn dáng vẻ nóng bỏng yêu kiều của Cam
Niệm, cùng với đó là cảm giác chặt chẽ đang xiết lấy thân dưới khiến
trên trán anh xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Cam Niệm đau đến chảy cả nước mắt và bắt đầu kêu dừng, Hứa Hoài Thâm suy
xét đến cảm thụ của Cam Niệm, ánh bất động trong cơ thể cô, đợi cô hoàn
toàn thích ứng với sự hiện hữu của mình là anh lập tức lao tới như thiêu thân.
Ngay tại thời khắc hai cơ thể hoà làm một, hai người đều cảm giác mộng tưởng đã lâu cuối cùng cũng được thực hiện.
Còn có cái gì mỹ mãn bằng giờ phút này hai trai tim đang tương phùng, chung một nhịp đập?!
Hứa Hoài Thâm bắt đầu di chuyển, âm thanh trong miệng Cam Niệm dần trở nên
đứt quãng, thậm chí cô không biết mình đang nói cái gì, cảm giác tê dại
đê mê khiến hai người đều quên hết tất cả, đáy mắt cùng trong lòng giờ
đây chỉ có mỗi đối phương.
Hứa Hoài Thâm cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì bên tai Cam Niệm: “Bảo bối, bảo bối….”
Dáng vẻ động tình của Cam Niệm làm Hứa Hoài Thâm say đắm, khiến anh muốn giao cả mạng sống cho cô.
Cam Niệm ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười của Hứa Hoài Thâm, cô rướn người ngậm lấy đầu ti của người đàn ông, vẻ mặt cười đắc ý.
Hứa Hoài Thâm thở mạnh một tiếng, anh tăng tốc độ làm Cam Niệm nhanh chóng
ngoan ngoãn, cuối cùng cô không nhịn được nữa mà nhỏ giọng xin tha nhưng anh lại không nghe vào tai.
Hứa Hoài
Thâm mạnh mẽ chạy nước rút, cảm giác có một cỗ thuỷ triều dâng trào khắp thân, anh ôm chặt lấy cơ thể người trong lòng, toàn thân anh giật giật, một luồng nhiệt nóng rực bắn toàn bộ vào cơ thể cô, khiến anh hết sức
sung sướng.
Cuối cùng Hứa Hoài Thâm cũng
dừng lại, Cam Niệm phát hiện ra trên mạng nói lần đầu tiên sẽ rất khó
chịu nên đàn ông sẽ sớm kết thúc… nhưng con mẹ nó đều là giả!
Hứa Hoài Thâm anh… anh ấy muốn mạng người!
Hứa Hoài Thâm lau nước mắt nơi khoé mi Cam Niệm, anh cười thành tiếng, giọng nói khàn đục hỏi: “Em hài lòng không?”
Cam Niệm ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu, “Hoài Thâm…”
Cô còn chưa nói xong thì Hứa Hoài Thâm đã đoán được cô muốn nói gì, “Tôi cũng yêu em.”
Cam Niệm nở nụ cười.
Nghỉ ngơi một lúc, cả người Cam Niệm dinh dính rất khó chịu, cô mềm giọng nói: “Em muốn tắm rửa.”
“Được, tôi bế em đi tắm.”
Cam Niệm ôm cổ Hứa Hoài Thâm, hai người đi vào phòng tắm rồi cùng nhau tắm trong bồn.
Mới đầu Hứa Hoài Thâm còn tắm rất nghiêm túc, nhưng tiếp đó động tác trên tay lại không khống chế được.
Anh nhìn dấu vết lưu lại trên người Cam Niệm, đáy mắt dần dần xuất hiện ngọn lửa, trong đầu lại muốn bắt nạt cô.
“Anh… anh làm gì…” Giọng nói của Cam Niệm cũng thay đổi, tay nhỏ đẩy anh ra nhưng thân thể lại dán chặt vào anh.
“Em để tôi ăn no được không?” Hứa Hoài Thâm hỏi.
Cam Niệm cảm giác được Hứa Hoài Thâm lại khôi phục sức chiến dấu, cơ thể cô như muốn nhũn ra, cô nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
Thật ra cô cũng thích cùng anh làm loại chuyện này.
Vì thế trong phòng tắm, Cam Niệm lại bị người nào đó ăn vào bụng, tiếng
khóc nức nở nhanh chóng biến thành thanh âm rên rỉ đầy thoả mãn.
Hứa Hoài Thâm nói lời âu yếm bên tai Cam Niệm, những câu nói trần trụi liên tục kích thích đến dây thần kinh cảm giác làm Cam Niệm vứt bỏ cái gọi
là rụt rè và bắt đầu đáp lại anh.
Giờ Cam Niệm mới biết thì ra khi cực kỳ yêu thích một người là có thể vứt bỏ
hết thảy, chỉ nguyện cùng người trước mặt triền miên.
Cam Niệm quên hết cả thời gian, cô chỉ biết chính mình mất khống chế rất
nhiều lần, ngay cả khi ra khỏi phòng tắm thì bọn họ vẫn không dừng, anh
ôm cô ra ngoài, toàn bộ đầu óc cô đều là khoái cảm sung sướng.
Đến lần kết thúc cuối cùng thì Cam Niệm đã ngủ say. Lúc tỉnh lại thì trời đã tối.
Đèn điện sáng choang bên ngoài cửa sổ, nơi bọn họ ở là chỗ cao nhất của thành phố, chỗ này có tầm nhìn rất đẹp.
Cam Niệm hơi động thân mình, Hứa Hoài Thâm đang ôm cô liền phát hiện ra, “Niệm Niệm, em tỉnh rồi hả?”
Nghe giọng nói này rõ ràng là dáng vẻ thoải mái khi được ăn no.
Cam Niệm “hừ” một tiếng nhưng vẫn xoay người đối diện với anh, “Mấy giờ rồi anh?”
“Sắp tám giờ.”
Cô duỗi tay ôm lấy cổ Hứa Hoài Thâm, thấy chính mình vẫn trần truồng thì
cô ghé sát vào người anh rồi cắn lên xương quai xanh của người nào đó.
Cam Niệm gật gật đầu rồi lại lập tức lắc đầu, “Có một chút…”
“Ngày mai tôi sẽ mua thuốc cho em.” Ngón tay anh vuốt ve dọc theo sống lưng Cam Niệm, thân thể Cam Niệm run lên, anh lập tức trấn an: “Tôi không làm gì, em đừng sợ.”
Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm ôm ôm ấp ấp một lát, đến khi đã nghịch đủ, Cam
Niệm giơ tay lên và nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, cô nhịn
không được mà thưởng thức lần nữa.
Hứa Hoài Thâm cũng chú ý tới, anh cầm tay cô: “Ngày mai chúng ta đến Cục dân chính nhé?”
“A?”
“Đeo nhẫn rồi mà còn muốn trốn?”
Cam Niệm ngây ngốc nói, “Chúng ta kết hôn nhanh như vậy sao?” Cô vẫn luôn cho rằng Hứa Hoài Thâm học xong Thạc sĩ mới suy xét đến chuyện kết hôn, nhưng tốc độ hiện tại khiến cô trở tay không kịp.
Hứa Hoài Thâm nghe vậy thì đáy mắt hơi tối lại: “Chẳng lẽ em không muốn?”
Cam Niệm lắc đầu, cô nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình, Hứa Hoài Thâm cười nói: “Tôi sắp xuất ngoại, trước tiên phải tự biến mình thành người đàn ông đã có
vợ. Hơn nữa tôi học lên Thạc sĩ mất ba năm, tôi không muốn để em phải
đợi lâu như vậy mà không có bất cứ một thân phận nào.”
Anh muốn cho cô một thân phận danh chính ngôn thuận đó là — Hứa phu nhân.
“Được, vậy này mai chúng ta sẽ đi.” Cam Niệm đồng ý.
Hứa Hoài Thâm hôn cô một lát rồi buông ra, “Em như này khiến tôi nhịn không được mà muốn làm người xấu.”
Cam Niệm cười cười: “Vậy lúc anh xuất ngoại thì phải làm sao?”
Hứa Hoài Thâm ôm Cam Niệm đặt ở trên người mình, “Thế nên mấy ngày này em mà không cho tôi ăn no thì đừng hy vọng bước xuống giường.”
“Anh….”
Hứa Hoài Thâm mổ một cái lên môi Cam Niệm, Cam Niệm tò mò hỏi: “Chẳng lẽ anh không thấy mệt hả… Tiểu thuyết nói một đêm bảy lần là thật sao?”
Hứa Hoài Thâm phì cười, ngón tay anh vuốt ve vòng eo thon của Cam Niệm, anh trả lời cô: “Tôi chưa thử một đêm bảy lần, nhưng cả đêm lăn lộn với em thì tôi chắc chắn làm được.”
Giữa trưa anh mới làm được có mấy lần mà thân thể nhỏ bé của cô đã không chịu đựng được.
Cam Niệm: “….” Người này sao có thể lưu manh như vậy???
Hứa Hoài Thâm cười cười, “Không đùa em nữa, bây giờ em muốn ăn gì? Phải ăn tối để bảo bối nhà tôi còn bổ sung thể lực, không thể để em đói lả được.”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên Cam Niệm thấy đói bụng, “Vâng… em muốn ăn pizza.”
“Được.” Hứa Hoài Thâm gọi xong pizza liền ôm Cam Niệm ngồi dậy, sau đó giúp cô mặc quần áo, “Vừa rồi tôi đã tắm rửa cho em rồi, trên người rất sạch sẽ.”
Cô vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra ngoài đã thấy nhân viên vệ sinh đang đổi
ga trải giường. Cam Niệm đỏ mặt chạy ra phòng khách tìm Hứa Hoài Thâm.
Hứa Hoài Thâm ôm cô đến bên cửa sổ, hai người cùng nhau ngắm cảnh đêm.
Anh lấy chùm chìa khoá từ trong túi quần đặt vào tay Cam Niệm, “Đây là chìa khoá nhà mới của chúng ta.”
“???!!!” Cam Niệm kinh ngạc, nhà mới ở đâu ra vậy?!
“Anh đã mua một căn biệt thự, tất cả bất động sản đều đứng tên em và cho em
toàn quyền thiết kế. Em muốn trang hoàng như nào thì cứ thế mà làm, tiền đều ở trong thẻ, em lấy mà dùng.”
Cam Niệm giật mình, cô đang muốn từ chối, “Hoài Thâm, em cảm thấy…”
“Việc này anh đã thương lượng với bố mẹ, bọn họ đều đã đồng ý, em cứ cầm đi Hứa phu nhân.”
Cuối cùng Cam Niệm cũng gật đầu, “Vậy em đợi anh về nước, chúng ta cùng nhau vào ở.”
***
Ngày hôm sau, hai người vừa tỉnh dậy liền lập tức đến Cục dân chính.
Cam Niệm vốn tưởng chỉ có hai người, cô không nghĩ rằng bố mẹ hai bên đều đã tới.
“Bố mẹ, còn cả cô chú… sao mọi người lại ở đây?!”
Hồng Hân tươi cười nói, “Là Hoài Thâm gọi điện cho chúng ta, biết hôm nay hai con lãnh chứng nên
tên nhóc kia mời mọi người đến đây chứng kiến thời khắc này.”
Cam Thanh: “Bố mẹ và ông bà thông gia xem ra còn đến sớm hơn hai người bọn con”
Cam Niệm đỏ mặt, nhớ tới sáng nay Hứa Hoài Thâm cứ quấn lấy đòi làm hiệp
nữa thì cô bèn trừng mắt lườm người bên cạnh. Hứa Hoài Thâm ôm eo Cam
Niệm, anh giải thích: “Tại vừa rồi bọn con bị kẹt xe…”
Người lớn nói đừng chậm trễ nữa, Hứa Hoài Thâm dắt tay Cam Niệm vào Cục dân
chính, 30 phút sau trên tay hai người là hai cuốn sổ đỏ rực.
Bố mẹ hai bên cực kỳ vui vẻ, Hồng Hân lấy vòng ngọc tổ truyền ra và nói, “Niệm Niệm lại đây nào.” Bà đeo vào tay Cam Niệm.
“Con cảm ơn cô chú.”
“Sao con còn gọi như vậy?” Hứa Chấn cười.
Cam Niệm lập tức sửa miệng, “Con cảm ơn bố mẹ…”
“Ừm, ngoan lắm.”
Hứa Hoài Thâm cũng thay đổi cách xưng hô với La Kiện và Cam Thanh, người
hai nhà hoà thuận vui vẻ, Hồng Hân nói bà đã đặt phòng ăn, đại gia đình
sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Ngồi lên trên xe, Cam Niệm cầm giấy hôn thú lên xem, tay Hứa Hoài Thâm đặt ở trên eo cô, “Niệm Niệm, có phải em cũng nên sửa lại cách gọi với tôi không?”
Cam Niệm cong môi cười, cô vòng tay ôm cổ anh, “Anh còn chưa sửa đâu.”
Anh cúi đầu nhìn người con gái trước mặt, sau đó mở miệng, giọng nói mang theo dịu dàng lưu luyến: “Vợ ơi.”
Cam Niệm cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, cô hôn lên môi anh, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo xấu hổ: “Chồng à—”
Hứa Hoài Thâm cười thoả mãn, hơi thở nóng rực thổi bên tai cô, “Ngoan lắm, chồng sẽ thương em.”