Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 102: Giật dây



Hiện giờ ba Triển đã bị đứa con làm cho sứt đầu mẻ trán, lão Ngô là phụ tá đắc lực của ông cũng suốt ngày khuyên ông phải thoải mái, thả lỏng tinh thần, thỉnh thoảng bên ngoài lại truyền đến tin tức về chuyện xấu của Triển Thiểu Huy và nữ minh tinh kia, xem một lần thì ba Triển lại tức giận một lần, có một lần còn mắng Triển Thiểu Huy té tát Triển Thiểu Huy mới chịu tạm thời không lui tới với nữ minh tinh kia nữa, suốt ngày dính với Cố Hạ, nếu như muốn kết hôn thì phải chọn một trong hai, bằng không thì sẽ không có hồi kết.

Lão Ngô lại khuyên ba Triển: “Tuy cô gái ấy khá bình thường nhưng mà vẫn khá hơn người phụ nữ kia. Không có gia thế gì nhưng cũng khá đơn thuần, không có những mối quan hệ không sạch sẽ, rất thích hợp để sinh cháu nội. Tôi cũng đã chứng kiến Triển thiếu lớn lên, cậu ấy cực kì bướng bỉnh, nếu không kết hôn thật không phải sẽ càng rắc rối sao. Vả lại những nhà bình thường sinh con ra thường rất hiếu kính với cha mẹ, điều này khá hơn nhiều so với nữ minh tinh kia, ngài nghĩ xem, nếu lấy nữ minh tinh kia về nhà thật, ngộ nhỡ có người ở sau lưng nói trước kia đã từng ngủ với thiếu phu nhân của nhà họ Triển thì đây không phải là…”

“Tôi nói người phụ nữ kia có thể bước vào cửa nhà họ Triển khi nào?” Ba Triển vừa nghe thấy nữ minh tinh kia thì đã nổi giận, “Tôi có chết cũng khó có khả năng.”

“Tất nhiên là không thể nào” Lão Ngô ngừng lại một chút, “Nhưng mà quan hệ của Triển thiếu và người phụ nữ kia lại không sạch sẽ, phụ nữ trong giới giải trí rất có thủ đoạn đối phó với đàn ông, chỉ sợ Triển thiếu đổi ý. Chúng ta đã lớn tuổi như vậy, còn mong muốn gì nữa chứ? Không phải chỉ hy vọng gia đình bình an, con cháu đầy đàn sao.”

Ba Triển cũng muốn gia đình bình an, con cháu đầy đàn, nhưng bây giờ chỉ còn biết thở dài.

Cố Hạ không hề biết những chuyện này, cô thuê một căn nhà ở khu trung tâm, diện tích không lớn lắm, vị trí khá tốt, trước kia cô cũng không biết khu trung tâm huyên náo lại có một chung cư cao cấp như vậy. Căn hộ cũng có một phòng tập thể thao, phong cách thiết kế cũng giống như nhà của Triển Thiểu Huy trước kia, có người làm theo giờ tới quét dọn đúng giờ. Mỗi ngày Triển Thiểu Huy đều tan ca đúng giờ, sáng nào cũng đưa Cố Hạ đi làm, đến tối thỉnh thoảng anh sẽ đưa cô ra ngoài ăn cơm, thỉnh thoảng lại dẫn cô đi xem phim giống như những đôi tình nhân bình thường.

Có một lần nắm tay anh đi xem phim thì gặp Từ Lộ Lộ, Triển Thiểu Huy cũng không hề hứng thú nói chuyện phiếm với bọn họ, chào hỏi xong lại giục Cố Hạ đi vào, về sau Cố Hạ cũng mời cô ấy đến chơi, Từ Lộ Lộ có phần áy náy nói: “Không nghĩ tới hai người lại ở bên nhau, sớm biết cậu không thể quên được anh ta như vậy thì lúc đầu mình sẽ cổ vũ anh ta đi tìm cậu, hai người cũng không lãng phí mất hai năm.”

“Trước kia anh ấy không đi tìm mình mới tốt, mình ở bên kia cũng rất tự do, cũng nhờ có lời nói dối của cậu mà anh ấy mới cho là mình đã kết hôn.” Cố Hạ nói với Triển Thiểu Huy mình không hề trách Từ Lộ Lộ nói vậy nhưng người kia lại cực kì keo kiệt, không tránh khỏi việc ghi thù. Lúc ấy Từ Lộ Lộ cũng chỉ lo lắng cho cô, vả lại, chính bản thân anh không dám đi kiểm chứng, cũng không thể trách ai được. Khóe miệng Cố Hạ hiện lên một nụ cười vui vẻ, “Không hoàn toàn mất đi thì làm sao biết quý trọng? Nếu không hiện giờ anh ấy cũng chưa chắc làm nhiều việc như vậy vì chuyện kết hôn của bọn mình.”

“Nếu anh ta đã biết quý trọng thì cậu sẽ được hạnh phúc.” Từ Lộ Lộ bưng ly trà nhìn ảnh hai người chụp chung trong phòng, lại tiếp tục nói: “Tính tình của Triển thiếu có hơi giống một đại thiếu gia, không biết ở cùng với cậu có khiêm tốn một chút không nữa.”

“Bây giờ cũng vẫn vậy, chắn hẳn đó là cá tính từ nhỏ của anh ấy.” Cố Hạ nhếch môi cười, quen biết Từ Lộ Lộ nhiều năm, hôm nay hai người bạn học có thể nói chuyện phiếm thật sự là rất hiếm, “Nhưng mà mình biết anh ấy yêu mình, mình cũng không so đo với anh ấy làm gì.”

Bởi vì yêu cho nên mới chấp nhận tất cả của đối phương, ưu điểm, khuyết điểm, trong mắt mình tất cả đều là độc nhất vô nhị, Triển Thiểu Huy cũng luôn bao dung cho tính tình của cô, hai người sống cùng nhau trong cùng một căn nhà, luôn phải nhân nhượng nhau, bởi vì yêu nhau nên loại nhân nhượng này chính là hạnh phúc.

Từ Lộ Lộ thấy mỗi lần Cố Hạ nói đến Triển Thiểu Huy là ánh mắt lại sáng rỡ lên, toát lên một niềm vui sướng, cô biết Cố Hạ thật sự hạnh phúc, Từ Lộ Lộ cười, “Cậu thấy tốt thì chính là tốt, uổng cho mình lúc đầu còn xem trọng Nghiêm Hướng Vĩ.”

Hai người còn nói sang những chuyện khác, cùng cười khanh khách, hàn huyên nửa ngày, Từ Lộ Lộ nhìn đồng hồ rồi vội chạy về nhà với con, nói với cô: “Tiểu Hạ, ổn định rồi cậu cũng sinh một đứa đi, có một đứa con mới giống một gia đình nhỏ.”

“Nói sau đi.” Cố Hạ thản nhiên cười.

Một đứa trẻ thuộc về cô và Triển Thiểu Huy, nhắc tới lại thấy chờ mong, nhưng mà không kết hôn lại sinh con thì khó có thể cho người nhà một câu trả lời thỏa đáng.

Thời gian rảnh rỗi Cố Hạ cũng theo Triển Thiểu Huy đến ngôi biệt thự ven hồ, đêm mùa hè, từng cơn gió thổi qua những cành hoa mai hoa sen lơ lửng, khu nhà này có không ít những cây đại thụ rậm rạp, mát mẻ hơn nhiều so với khu nhà cao tầng ở trung tâm cho nên Cố Hạ rất thích đến đây.

Cố Hạ gặp lại ba Triển lần nữa cũng tại biệt thự ven hồ, ngày đó, cô và Triển Thiểu Huy hai người nắm tay nhau đi dọc theo con đường đá để tản bộ, ra khỏi vườn nhà mình một đoạn, cách bọn họ vài mét có một chiếc xe màu đen có rèm che đang chậm rãi chạy qua, chẫm rãi ngừng lại, Triển Thiểu Huy đi tới, nắm chặt tay Cố Hạ, “Ba anh đã tới.”

Triển Thiểu Huy kéo Cố Hạ tới, thấp giọng nói cô đừng căng thẳng, lão Ngô đi xuống trước, cửa sau của chiếc xe màu đen hoàn toàn bị mở tung, nhưng ba Triển không có ý xuống xe, ngồi nghiêm chỉnh, Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh xe cười nói với ba Triển: “Ba ba.”

Anh chỉ vào Cố Hạ, “Đây là Cố Hạ, là người con rất yêu mến.”

Cố Hạ cười chào hỏi ba Triển, “Bác trai, chào bác.”

Ba Triển dựa vào ghế, mặt vẫn nghiêm túc, cũng không liếc mắt nhìn bọn họ, không khí có vẻ hơi ngượng ngùng, ông chậm rãi nói: “Đây là đối tượng con muốn kết hôn?”

“.” Triển Thiểu Huy trả lời ông, “Hy vọng ba đồng ý.”

Lại yên lặng, thật lâu sau ba Triển mới bất mãn nói: “Suốt ngày không về nhà mà còn trông mong ba đồng ý à? Vả lại, bây giờ con cũng đủ lông đủ cánh rồi, ba có đồng ý hay không cũng không liên quan gì.”

“Chúng con hy vọng có được lời chúc phúc của ba, như vậy mới càng giống người một nhà.” Triển Thiểu Huy nói.

Ba Triển có mái tóc hoa râm, nhưng vẫn không làm giảm đi khí thế, Cố Hạ thấy ông ấy nói chuyện với con mình cũng rất nghiêm túc lại càng không dám mở miệng, Triển Thiểu Huy vỗ vỗ vai cô, “Hạ Hạ, em về nhà trước nói với quản gia một tiếng ba đã tới, bảo ông ấy chuẩn bị một chút.”

Cố Hạ biết Triển Thiểu Huy muốn giải nguy cho cô nên thức thời bỏ đi, Triển Thiểu Huy cúi đầu nhìn vào cửa sổ xe, “Ba ba, con tính sinh cho ba một đứa cháu nội.”

Ba Triển không nói gì nhưng lại dùng ánh mắt ý bảo anh nói tiếp.

“Con thấy con cũng không còn nhỏ nữa, hiện giờ cũng muốn có con, cũng không cần phải để cho ba lo lắng nữa.” Anh nhìn về phía Cố Hạ đã đi xa, “Đã từng gặp nhiều phụ nữ như vậy nhưng chỉ muốn sinh con với cô ấy, tuy nhà cô ấy không có tiền nhưng trong nhà thì cô ấy là con gái một, luôn được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, không kết hôn thì không đồng ý sinh con. Ba ba, ba biết đấy, mấy chuyện sinh con này người phụ nữ phải đồng ý mới được.”

Cố Hạ đi về phía biệt thự, cũng không biết bọn họ đang nói gì, đi một lúc lâu mới thấy rừng cây sau biệt thự hiện ra, lại thấy phía sau có người gọi cô, “Hạ Hạ”

Cố Hạ quay đầu lại, Triển Thiểu Huy đuổi tới, cô nhìn nhìn phía sau, đã không thấy chiếc xe hơi đâu nữa, Cố Hạ hỏi: “Ba của anh đâu?”

“Ông ấy về rồi, ông ấy không thích ở lại nhà anh.”

Những việc còn lại Cố Hạ không hỏi, cô nhận ra được ba Triển không thích cô, dù sao người vợ trong suy nghĩ của ông ấy cũng không phải người như cô. Triển Thiểu Huy lại nói: “Ba không đồng ý.”

“Em biết rồi.” Sắc mặt Cố Hạ vẫn nhàn nhạt.

“Nhưng mà…” Triển Thiểu Huy cố ý ngừng lại một chút, “Ông ấy cũng không phản đối.”

Triển Thiểu Huy đã làm rất nhiều việc bên phía ba anh, người bên cạnh ông ấy cũng làm rất nhiều cách để đả thông, bọn họ giúp khuyên nhủ, nếu không chuyện của anh và Cố Hạ làm sao mà giấu diếm được ba? Ba đã bị anh mài giũa đến nỗi không còn tính cách trước kia.

“Tính ba anh rất cao ngạo, bình thường hẳn là ông ấy sẽ không tới tìm em, nhưng mà cho dù ông ấy có đồng ý thì có thể em cũng không thấy được dáng vẻ nhiệt tình như ba mẹ em đâu, tạm thời em đừng nghĩ đến chuyện của ông ấy, anh sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ.” Triển Thiểu Huy ôm lấy vai Cố Hạ, ánh mắt trong veo giống như một hồ nước mùa thu trên núi cao, anh nhìn gương mặt cô, muốn nhìn thật sâu vào trong nội tâm, “Hạ Hạ, em tin tưởng anh, có phải không?”

Cố Hạ đánh nhẹ vào ngực anh, “Không tin anh thì em còn ở bên cạnh anh làm gì?”

Triển Thiểu Huy nở một nụ cười, nắm lấy tay cô, cùng nhau đi về phía trước, hình dáng của căn biệt thự hoàn toàn hiện ra, cửa chính từ từ hé mở, hồ phun nước ở ngay phía trước, hai người cùng dắt tay nhau chậm rãi bước đi, mười đầu ngón tay đan vào nhau, hai tâm hồn gần kề nhau.

Loại cảm giác an toàn này thật ra không chỉ riêng phụ nữ mới cần mà cả đàn ông cũng hy vọng vào một tình cảm vững chắc, trước kia Cố Hạ bỏ đi mấy năm, anh gần như đã không còn là chính mình, bây giờ Triển Thiểu Huy nhớ lại mà lòng vẫn còn thấy ưu tư. Vẫn là lão Nhị nói đúng, lấy được giấy hôn thú, Cố Hạ có muốn chạy cũng không được, tất cả có thể nằm trong lòng bàn tay của mình. Nếu Cố Hạ không muốn sinh con ngay thì Triển Thiểu Huy càng cảm thấy phải đến cục dân chính làm giấy hôn thú, đến khi ba đồng ý thì có thể làm lễ cưới.

Triển Thiểu Huy thật sự muốn kết hôn, cái ý nghĩ này càng trở nên bức thiết khi có một lần Cố Hạ đi nhờ xe của Nghiêm Hướng Vi, ngày đó Triển Thiểu Huy có việc, Cố Hạ có việc phải đi đến khu quy hoạch, lúc chuẩn bị gọi xe về thì gặp được Nghiêm Hướng Vĩ nên Nghiêm Hướng Vĩ thuận đường đưa cô về. Cố Hạ hoàn toàn không nghĩ ngợi gì về chuyện này, cô và Nghiêm Hướng Vĩ vẫn là bạn bè, Nghiêm Hướng Vĩ chủ động thuận đường đưa cô một đoạn, nếu cô từ chối thì ngược lại có vẻ trong lòng mình có quỷ. Kết quả lúc về lại bị Triển Thiểu Huy phát hiện, anh biết bọn họ không có gì cả nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.

Ngày đó sau khi nhìn thấy Nghiêm Hướng Vĩ thì Triển Thiểu Huy rất buồn bực, Vệ Nam còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, “Phải cưới về nhà mới tính là bà xã của mình, anh xem sao Diêm Vương lớn như vậy mà trước kia còn bị coi là hệ hành tinh mặt trời, toàn bộ con người trên trái đất đều nói vậy thì kết quả có không phải cũng thành có phải, huống chi là một người phụ nữ.”

“Cô ấy luôn nói phải đợi ba mẹ đồng ý, hơn nữa hộ khẩu của cô ấy vẫn còn ở nhà, nằm trong tay mẹ của cô ấy, cô ấy nói cô ấy không dám mượn người nhà.” Triển Thiểu Huy thờ dài, anh cảm thấy Cố Hạ nói không dám mượn người nhà càng giống như đang nói dối hơn, nếu cô là muốn thì mẹ cô làm sao có thể không đưa cho.

“Vậy thì anh càng phải nghĩ cách làm cho được.” Vệ Nam tiếp tục giật dây, “Như lần trước nghe anh nói thì người nhà Cố Hạ vẫn chưa biết tình hình cụ thể của anh, chuyện của anh và tiểu minh tinh kia mặc dù là giả nhưng ngộ nhỡ ba mẹ cô ấy biết, lúc ấy anh muốn kết hôn lại càng khó, thừa dịp ba mẹ của cô ấy còn chưa tới thành phố C thì hãy thâu tóm tất cả đi. Nếu không đến lúc ấy ba anh đồng ý mà ba mẹ cô ấy lại không đồng ý, như vậy chắc chắn bác Triển sẽ trở mặt ngay.”

Sắc mặt Triển Thiểu Huy lúc sáng lúc tối, sau nửa ngày mới nặng nề nói: “Tôi sẽ đưa cô ấy đi đăng kí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.