“Lễ cưới à…” Cố Hạ
ấp úng, “Nói sau đi, qua năm nay sẽ làm.”
Cố Hạ cũng không biết
có thể tổ chức lễ cưới không nữa, ba của Triển Thiểu Huy không đồng
ý, nhưng mà hình như Triển Thiểu Huy không hề lo lắng chuyện này chút
nào, đến tối còn gọi mấy anh em của anh đến ăn cơm, trên mặt ngoại
trừ vẻ vui sướng thì không có lấy một chút sầu lo nào, không nhắc
tới lúc nào sẽ tổ chức, ngược lại mấy anh em của anh lại mời anh
vài ly, cùng nhau hợp lại chuốc anh nhưng mà Triển Thiểu Huy uống vài
ly rồi khoác tay, “Không thể uống nhiều được, gần đây tôi đang lên kế
hoạch sinh em bé.”
“À” Mọi người ý tứ
sâu xa thở dài một tiếng, Vệ Nam tỏ vẻ vui mừng đầu tiên, “Sinh em bé
cũng tốt, sinh thành một đội bóng càng tốt.”
Triển Thiểu Huy sớm
đã tính sinh con, sau khi ở cùng với Cố Hạ lại càng muốn hơn, hôm nay
anh rất vui vẻ, mặt tràn ngập nụ cười ôm lấy Cố Hạ, “Chúng tôi không
sinh nhiều như vậy đâu, cậu và Trần Mộ phải cố gắng lên, sau này tất
cả mọi người đều kết hôn hết, đời sau mới có thể lập thành một
đội bóng.”
Đàn ông ngồi trên bàn
cười ha ha, Cố Hạ nhếch môi cười cho có, Triển Thiểu Huy thật sự rât
muốn có con, đến tối sau khi về nhà Triển Thiểu Huy lại ôm lấy Cố
Hạ ngồi trong mái đìnhh trong vườn, đầu gác lên vai Cố Hạ, đèn đuốc
phía sau biệt thự sáng trưng, ánh sao trên đỉnh đầu cũng lóe sáng,
trong bụi cỏ còn có tiếng kêu của một loại côn trùng không biết tên,
âm thanh kia nổi bật trong cảnh đêm yên tĩnh, làm cho nội tâm rối loạn
cũng phải trầm tĩnh lại. Triển Thiểu Huy ôm eo cô, mở miệng phá vỡ
sự yên lặng, “Hạ Hạ, chúng ta sinh em bé đi, anh muốn có một đứa con
thuộc về chúng ta.”
Cố Hạ tựa đầu vào
vai anh, không nói gì, lại nghe thấy anh nói tiếp: “Chúng ta đã là vợ
chồng hợp pháp, vả lại anh cũng sắp 30 rồi, tuổi của em cũng không
còn nhỏ, bây giờ sinh con là hợp nhất.”
Lúc Trịnh Giang Hà
tới thì hai người vẫn còn rúc vào nhau xem phim nên nhịn không được
cười hắc hắc nói một câu, “Quản gia đã báo em sẽ tới, biết hai
người rất ân ái rồi nhưng tốt xấu gì cũng phải chú ý đến hình
tượng chứ.”
Triển Thiểu Huy chưa
bao giờ xem anh em mình là người ngoài, cũng chẳng muốn để ý tới anh
ta, ngược lại trông thấy phía sau anh ta có một đứa trẻ ba bốn tuổi,
hỏi: “Sao cậu lại mang nó tơi đây? Ba của nó chịu cho cậu tùy tiện
mang con của anh ta ra ngoài sao?”
“Gặp được ngoài kia,
nó đang đánh nhau, bị hai đứa trẻ đuổi theo, em dẫn nó tới đây, lát
nữa chị dâu thứ hai (Trần Mộ) trông thấy nó nhất định sẽ rất vui.”
Cố Hạ nhìn thấy cùng
đi vào nhà còn có một đứa trẻ giống như có dòng máu Á Âu, thân
hình mặc dù không lớn nhưng nhìn rất hoạt bát, làn da trắng nõn, đôi
mắt đen nhánh sáng ngời, trên lưng còn đeo một cái ba lô nhỏ. Cố Hạ
đứng lên từ trên mặt thảm, “Đứa trẻ này ở đâu đến vậy? Trông thật
xinh đẹp.”
“Chính là đứa trẻ
biết đánh bài mà anh đã nói với em đó, rất thông minh, còn rất vui
vẻ khôi hài.” Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh nói, đứa bé kia nhìn
thấy Triển Thiểu Huy thì chủ động chào hỏi, “Chào chú Triển.”
Giọng nói của đứa
trẻ trong veo, Cố Hạ đi đến ngồi xổm xuống trước mặt bé, vừa đẹp
trai lại vừa đáng yêu, đôi mắt lớn, hàng lông mi thật dài, Cố Hạ dỗ
ngọt bé: “Bạn nhỏ, em thật là đẹp trai, nói cho chị biết em tên gì
nào?”
“Còn gọi chị à? Mẹ
của thằng bé cùng tuổi với em, gọi em là dì thì đúng hơn.” Triển
Thiểu Huy nói chen vào nhưng đứa bé kia lại không gọi Cố Hạ là dì,
cười thật ngọt ngào: “Cô gái xinh đẹp, em tên là Long Thành, mọi
người đều gọi em là Thành Thành, trông chị cũng rất xinh đẹp.”
Cố Hạ nghe nói Long
Trạch là con lai, đứa con Thành Thành càng giống ba, ngoại hình cũng
có vài phần giống con lai, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt phải đen
nhánh, thâm thúy lại hoạt bát, Cố Hạ càng nhìn càng yêu mến, nhìn
Triển Thiểu Huy, nhịn không được thở dài, “Em cũng muốn sinh một cục
cưng là con lai, con mà trông giống anh thì chẳng thích chút nào.”
Triển Thiểu Huy cười
lạnh một tiếng, âm trầm nói: “Nếu con mà không giống anh thì nhất
định em phải chết.”
Cố Hạ nhìn sắc mặt
không mấy lương thiện của Triển Thiểu Huy, nhịn không được le
lưỡi ra, kéo Thành Thành sang bên cạnh chơi, đưa món bánh kem mới lạ
cho bé ăn, kết quả Thành Thành lại không thích ăn đồ ngọt lắm, Triển
Thiểu Huy nói Thành Thành thích ăn thịt nướng, Cố Hạ kéo thẳng
thằng bé vào nhà bếp tìm không ít thịt cho bé ăn, khiến cho bé rất
vui.
Nhưng mà không chơi
được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại tiếng thú vật lại truyền ra
từ ba lô trên lưng của Thành Thành, Thành Thành lấy điện thoại từ
trong túi ra nghe, ba ở nhà đang thúc giục bé nhanh chóng trở về.
Cố Hạ còn muốn chơi
cùng với bé, dụ dỗ nói lát nữa sẽ đưa bé về, dụ dỗ một đứa bé
rất dễ, nhưng 20 phút sau Long Trạch đã tìm tới cửa, muốn đưa bé về,
Triển Thiểu Huy cũng không muốn làm Cố Hạ mất hứng, nói với Long
Trạch: “Về nhà có gì mà chơi, để cho nó ở đây chơi một lát nữa, anh
không thấy nó rất vui vẻ sao.”
“Là anh muốn chơi thêm
một lúc thì có. Nếu muốn thì tự mà sinh một đứa đi, đừng nó suốt
ngày kéo con tôi sang chơi, còn nữa sau này đừng có mà kéo con tôi đi
chơi mạt chược, anh mà có con cũng sẽ không muốn con mình đi đánh bài
như vậy.” Long Trạch không chút khách khí nói.
Triển Thiểu Huy bất
mãn, vội vàng kéo Cố Hạ qua, “Hạ Hạ, chúng ta cũng sinh một đứa,
để cho anh ta suốt ngày đắc ý như vậy, chúng ta sinh một đứa đáng yêu
hơn đi.”
Cố Hạ cười, “Được”
Triển Thiểu Huy dừng
lại một lúc, đột nhiên quay đầu lại, dường như không thể tin được, “Em
nói thật sao? Chúng ta sẽ sinh em bé sao?”
Cố Hạ chớp chớp mắt,
tràn ngập vui vẻ, “Trẻ con vừa thú vị vừa đáng yêu, em cảm thấy sinh
con cùng với anh đứa trẻ cũng sẽ rất xinh đẹp.”
Triển Thiểu Huy ôm eo
Cố Hạ từ phía sau, hôn lên gò má cô một cái tỏ ra mình rất vui
sướng, “Anh sẽ thương nó, cũng sẽ thương em.”
Ba con Long Trạch chào
tạm biệt mọi người, Thành Thành vẫy vẫy tay, vẫn không quên nhắc nhở
Triển Thiểu Huy về món quả của mình, đi theo sau lưng ba ra ngoài cửa,
thân hình nhỏ nhắn nhảy dựng lên, chạy tới phía trước ba mình, đứng
nguyên tại chỗ nhìn ba, thấy ba đuổi gần đến chạy chạy đi, sức lực
như không bao giờ hết.
Cố Hạ nhìn theo bóng
lưng bọn họ, gương mặt vui vẻ, “Có con lại càng giống như một gia
đình nhỏ. Bây giờ trước tiên chúng ta đi chụp ảnh cưới đã, nếu không
đến khi bụng to ra sẽ không thể mặc váy cưới được nữa.”