Cố Hạ mang thai không
lâu thì Triển Thiểu Huy tự quyết định từ chức cho cô, sau khi biết
chuyện Cố Hạ rất tức giận, lần nào cũng không thèm hỏi ý kiến của
cô mà tự mình hành động, việc gì cũng làm xong mới báo cho cô biết,
buồn bực không thèm nhìn mặt Triển Thiểu Huy nữa. Triển Thiểu Huy
biết cô rất thích công việc này, dịu dàng dỗ dành cô: “Hiện giờ em
đang mang thai nên phải chú ý đến
sức khỏe nhiều hơn, áp lực công việc không có lợi cho sự phát triển
của thai nhi, vả lại trong công ty nhiều máy tính như vậy, nào máy
đánh chữ rồi máy copy, phóng xạ không tốt cho cục cưng thì làm sao
đây? Với lại nếu em đi làm anh cũng không tiện để cho người khác chăm
sóc em, suốt ngày phải chờ đợi lo lắng, hại anh cũng không còn tâm
trạng đi làm nữa.”
Cố Hạ biết rõ anh
cũng muốn tốt cho cô, thật ra trước kia Triển Thiểu Huy cùng từng đề
cập đến việc cô không cần đi làm nữa nhưng mà thấy cô đi làm rất vui
vẻ nên cũng không miễn cưỡng, còn không ngại phiền đưa đón cô đi làm,
bây giờ mang thai rồi, với tính tình của anh sẽ không để cho cô ra
ngoài đi làm, việc này Cố Hạ có thể lí giải được, nhưng mà chính
mình cũng không thích anh tự mình quyết định mà không thèm thương
lượng với cô một tiếng nên quay sang hạ quyết tâm không nói chuyện với
anh.
Triển Thiểu Huy vô
cùng có kiên nhẫn, dỗ dành cô nửa ngày, về sau vẫn thấy dáng vẻ
rầu rĩ không vui của cô nên có chút sốt ruột, “Nếu em thích đi làm
thì đến chỗ anh làm là được, tối thiểu còn có thể chăm sóc lẫn
nhau, môi trường làm việc cũng khá tốt.”
Cố Hạ hừ một tiếng,
“Sáng trưa chiều tối đều gặp nhau, anh không thấy phiền sao?”
“Em là bà xã của anh,
sao lại thấy phiền chứ?” Thấy cô rốt cuộc cũng nói chuyện Triển
Thiểu Huy có vẻ cợt nhả, ôm lấy cô, “Hạ Hạ, đừng tức giận, em mang
thai mà mỗi ngày còn phải đi làm tám tiếng đồng hồ, anh sợ em mệt
nên mới không cho em đi làm, vừa khéo em cũng có thời gian làm những
việc khác. Như vậy ông xã của em mới yên tâm đi làm, kiếm thật nhiều
tiền để em sống cuộc sống của loài heo, vui vẻ giải trí, không lo
không nghĩ.”
Triển Thiểu Huy biết
dạo này Cố Hạ như vậy, muốn ăn cái gì là phải có bằng được, hôm
nay mà cô không ăn được món đó chỉ sợ là ngủ không được. Anh muốn
gọi người đi mua nhưng lại không nhớ nổi vị trí cụ thể của quán đậu
hũ kia, đó là một quán ăn khuya tối hôm trước xem xong phim đi ngang
qua, phải lái xe rẽ đông rẽ tây qua rất nhiều phố, thật sự không thể
tả rõ vị trí cụ thể của quán đó. Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy
mong chờ của Cố Hạ, anh than thầm đứng dậy, “Anh đi mua cho em, phụ nữ
mang thai là lớn nhất.”
“Cảm ơn ông xã.” Cố
Hạ rạo rực cười.
“Nằm xuống, nếu mệt
thì tự mình ngủ đi.” Triển Thiểu Huy nhét cô vào trong ổ chăn mềm
mại, đã là mùa đông, tuy trong phòng đã có hệ thống sưởi ấm nhưng
anh không muốn cô bị cảm.
Cố Hạ nhìn thấy anh
xuống giường mặc quần áo tử tế rồi sau đó biến mất sau cửa, nằm
một mình không buồn ngủ, mở TV lên nằm trên giường xem. Đến khi bộ
phim truyền hình kết thúc cũng đã gần 11h, đi vào nhà vệ sinh mới
phát hiện ngoài trời đang mưa, trong phòng tuy không thể cảm nhận được
nhưng cô cũng biết mưa mùa đông rất lạnh, bắt đầu lo cho Triển Thiểu
Huy, trong lòng như có con kiến bò, ngồi không yên được, cô nhịn không
được gọi điện thoại hỏi xem anh ở đâu, Triển Thiểu Huy nói đang trên
đường về nhà, sẽ về ngay thôi.
Anh mang về nhà cho cô
một phần canh gà và đậu hũ hấp, trước đó đã tìm bình giữ nhiệt
trong nhà rồi mới mang đi, mở nắp ra hương thơm bay ra bốn phía, kéo
Cố Hạ xuống giường, anh đưa muỗng cho cô, “Của em đây, mua ở quán đậu
hũ lần trước chúng ta đã ăn đấy.”
Phải đi một quãng
đường không hề gần, tay của anh sờ vào lạnh như băng, trên người cũng
mang theo cái lạnh, Cố Hạ cầm đậu hủ hấp trong tay mà trong lòng như
có một tình cảm ấm áp đang chảy xuôi, “Ông xã vẫn là tốt nhất.”
“Trên đời này trừ ba
mẹ em ra cũng chỉ có anh tốt với em nhất.” Triển Thiểu Huy không chút
khiêm tốn nói.
Cố Hạ bưng lấy ấm
đậu hũ hấp đi thật xa mua về, nước canh rất ngon, lúc nãy trong đầu
đều nghĩ đến hương vị của món đậu hũ hấp nhưng mà khi ăn vào bụng
mới phát hiện mình không thích đến như vậy, ăn vài miếng đã không
còn muốn ăn nữa, Triển Thiểu Huy đi vào phòng tắm thay đồ ngủ, “Ăn
nhanh lên, ăn xong còn đánh răng đi ngủ.”
Cố Hạ “Ừm” một
tiếng, chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, Triển Thiểu Huy thấy động
tác thong thả của cô, dáng vẻ như không hợp khẩu vị, hỏi: “Chẳng lẽ
không phải hương vị em muốn ăn sao? Anh thấy hình như đâu có mua nhầm,
anh đã nhìn rất nhiều lần vào tên cửa tiệm mà.”
“Nhưng sao hình như anh
cảm thấy em không thích lắm?”
“Không có mà.” Cố Hạ
vội vàng khoát tay, trời lạnh như vậy lại đi rất xa để mua về, cô
lại còn nói không muốn ăn không phải đang đùa giỡn người ta hay sao?
Cố Hạ vội vàng đưa thức ăn vào trong miệng.
Mặt cô lại tỏ ra nuốt
vào rất cực khổ, Triển Thiểu Huy nhận ra cô không thích lắm, tay vỗ
vỗ lưng cô, “Nếu không muốn ăn thì bỏ đi, ăn uống mà khổ sở như vậy
anh thấy không vui đâu.”
“Nhưng mà…Lúc nãy
thật sự em rất muốn ăn đậu hũ hấp, kết quả ăn vào miệng lại thấy
không muốn ăn.” Cố Hạ có hơi áy náy, giọng nói không tự giác hạ
thấp xuống, “Anh phải đi rất xa mới mua về được, em phải ăn hết nó.”
Nói xong lại đưa vào
trong miệng, Triển Thiểu Huy cầm lấy cái muỗng trong tay cô đặt xuống,
“Anh chạy đi mua xa như vậy không phải chỉ hy vọng em ăn vào thấy vui
thôi sao, đã ăn không thấy ngon như vậy thì thôi đi, vả lại bây giờ đã
khuya, em ăn nhiều quá lát nữa lại ngủ không được đâu.”
Triển Thiểu Huy đem
bình giữ ấm ra ngoài, Cố Hạ ở phía sau gọi lại: “Nói bọn họ đừng
bỏ đi, để vào tủ lạnh ngày mai hâm nóng lại, có thể ngày mai em sẽ
ăn hết nó.”
Hai người tắt đèn nằm
vào trong chăn, Triển Thiểu Huy thật sự rất mệt, nhắm mắt lại chuẩn
bị ngủ. Cố Hạ nhìn anh không nói câu nào, nhẹ nhàng giật giật, cẩn
thận hỏi: “Có phải anh cảm thấy em rất đáng ghét không, suốt ngày
muốn cái này cái nọ?”
Triển Thiểu Huy kéo tư
duy sắp sửa rơi vào giấc ngủ của mình lại, trở mình ôm lấy Cố Hạ,
nhét cả người cô vào lồng ngực của mình, “Không có, bây giờ em là
phụ nữ có thai, khẩu vị thay đổi, tâm tình thay đổi là chuyện rất
bình thường, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bụng của em to dần lên
anh vui còn không kịp nữa là, sao lại chê em phiền được? Em thật vui
vẻ là được rồi, đừng nghĩ nhiều, anh sẽ có gắng rút ngắn thời gian
làm việc ở bên cạnh em.”
Gần đây Triển Thiểu
Huy luôn tan ca về sớm, thoái thác toàn bộ các cuộc xã giao buổi
tối, giống như một người đàn ông của gia đình, chuyện gì cũng chiều
theo Cố Hạ, khi nói chuyện cũng rất dịu dàng, tình cảm mật đường
như muốn hòa tan người khác ra, Cố Hạ nằm trong bóng tối trợn tròn
mắt, chần chờ hỏi: “Có phải vì em mang thai con của anh nên anh mới
đối xử tốt với em như vậy không?”
“Trước khi em mang thai
anh đối xử với em không tốt sao?”
Cố Hạ nghĩ ngợi,
“Hình như cũng rất tốt.”
“Cái gì mà hình như?”
Triển Thiểu Huy bất mãn, khẽ cắn một ngụm lên vai Cố Hạ, nghe thấy
cô hít thật sâu mới nhả ra, “Em đúng là người phụ nữ không có lương
tâm, anh yêu thương em như vậy mà em không cảm nhận được sao? Không phải
trước khi mang thai em muốn ăn gì là nấu cái nấy, hôm nay nói đến
thành đông ăn, ngày mai lại nói sang thành nam chơi, có lần nào không
dẫn em đi không? Nhưng mà bây giờ em đang mang thai, phải chú ý rất
nhiều chuyện, cho nên anh mới càng quan tâm hơn thôi.”
Khác biệt chính là
lúc trước thỉnh thoảng Triển Thiểu Huy sẽ nói vài câu đả kích cô
một chút, hoặc là đào một cái hố chờ cô nhảy vào, bây giờ lại trở
nên hoàn toàn dịu dàng, ngay cả một câu nặng lời cũng không có, suốt
ngày để ý sợ cô lạnh, ước gì có thể ôm cô vào trong lòng mãi.
Triển Thiểu Huy kéo mặt cô sang, chóp mũi chạm vào chóp mũi không
bóng tối: “Anh yêu em, em không biết sao?”
Cố Hạ giả vờ làm
giá, “Anh không nói làm sao mà em biết?”