Xem ra tin tức của
Triển Thiểu Huy xác thật không phải giả, Quý Phi Dương sắp tham dự
vào công việc kinh doanh của gia đình, nói cách khác, anh sẽ không
tiếp tục làm việc ở tòa nhà thương mại nữa. Mỗi văn phòng đều có
người hay tám chuyện, tin tức Quý Phi Dương muốn từ chức đã lan ra
khắp nơi, hai ngày nay Cố Hạ đi làm tình thần cũng kém hơn rất
nhiều. Nhớ ngày đó cô vì biết Qúy Phi Dương làm ở đây nên mới liều
mạng gửi sơ yếu lí lịch vào công ty này, hôm nay người kia rốt cuộc
đã ra đi.
Lần trước ở phòng
tập thể hình sau khi bị Triển Thiểu Huy bắt được, ông chủ liền hất
tay trực tiếp bỏ đi, Cố Hạ bối rối nếu muốn anh ta không trừ tiền
thưởng của mình không, đơn giản không chỉ mỗi ngày đến phòng tập
quẹt thẻ, mỗi ngày về nhà ăn liền hai món, bù lại một ngày bận rộn
của mình. Các món ăn bên ngoài mặc kệ có ngon thế nào, ăn nhiều
cũng sẽ không còn thấy ngon, nấu ăn ở nhà vẫn hơn.
Khi đó anh đứng ở đại
sảnh dưới lầu, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo một chút vui vẻ dịu
dàng, trong tay cầm một cặp đựng tài liệu, anh nói với Cố Hạ: “Anh
muốn đặt nó lên xe trước, đi cùng anh một chút.”
Xe của anh không đỗ ở
bãi giữ xe dưới tầng hầm mà đỗ trước cửa một quảng trường nhỏ
cách siêu thị Thiên Thiên Hồng không xa, hai người chậm rãi đi ra ngoài
cửa, Quý Phi Dương nói: “Anh từ chức rồi, từ nay về sau sẽ không đi
làm ở đây nữa, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện cho anh.”
Cố Hạ đã biết nguyên
nhân anh từ chức, cuối cùng nghe thấy anh chính miệng nói ra, ít nhất
có thể xem như một lời từ biệt, trong lòng ít nhiều cũng thoải mái
hơn một chút, Cố Hạ cười cười với anh, “Quý sư huynh, chúc công việc
sau này thuận lợi, sự nghiệp phát triển không ngừng.”
“Lần trước lại không
thể mời em ăn cơm, rất xin lỗi, khi đó trong nhà anh có rất nhiều
việc, căn bản là không thể thoát ra được.” Quý Phi Dương giải thích,
anh bắt đầu tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, dường như tối
nào cũng có tiệc, đều có một số nhân vật quan trọng, làm sao tránh
được!
“Còn phải xem là vì
ai nữa, nếu như là vì Quý sư huynh thì nhất định là đáng giá.” Cố
Hạ đáp, thật ra cô không chỉ vì Quý Phi Dương mà càng là vì mình.
Cố Hạ mặc bộ đồ thể
theo màu tím sậm, lộ ra cánh tay trắng nõn, cô thật sự gầy đi, tuy
không nhiều lắm nhưng Triển Thiểu Huy có thể nhìn ra được. Môi Triển
Thiểu Huy mím lại thành một đường, đôi mắt đen càng thêm trầm thêm
sâu, theo góc độ của anh thì chỉ thấy một bên mặt của Cố Hạ, mái
tóc cột đuôi ngựa cao cao theo những bước chạy mà rung rinh, chóp mũi
thanh tú vương vài giọt mồ hôi, ngọn đèn chiếu vào những giọt mồ hôi
chảy ròng ròng trên trán, phản xa lại ánh sáng tạo nên vài đốm sáng
nhỏ; bên cạnh dính vào cộng tóc ẩm ướt, gò má đỏ bừng, như ánh
bình minh đang lên. Động tác chạy bộ của cô không nhanh, trên khuôn mặt
lại tràn ngập vẻ kiên định, Triển Thiểu Huy nhìn cái cằm hơi nhô ra
của cô, biết được cô làm tất cả cùng lắm cũng chỉ vì một người
đàn ông, ý nghĩa đó đột nhiên làm cho anh cảm thấy rất không thú vị.
Yêu thích là cái gì?
Anh chưa bao giờ đi tự hỏi vấn đề này, đối với anh mà nói, chỉ có
thứ bạn muốn và thứ bạn không muốn, những việc Cố Hạ làm trong mắt
anh chính là ngốc nghếch, không có phương pháp cụ thể, không có gia
cảnh tốt, Cố Hạ cùng lắm cũng chỉ là mò trăng nơi đáy nước thôi.
Nhưng mà, sự chấp nhất đơn giản như vậy lại làm cho anh có chút động
lòng.
Buổi tối anh mang theo
lão Tam đi tham dự buổi xã giao của hãng phim, chẳng qua là gặp mặt,
uống chút rượu, trò chuyện, trong đó có không ít các ngôi sao trẻ
trung tương đối xinh đẹp, dạo này mới bộc lộ tài năng trên màn ảnh,
trong bữa tiệc ánh mắt của các tiểu minh tinh kia luôn hướng về phía
anh, sóng mắt uyển chuyển mang theo một chút phong tình, lão Tam đứng
bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đại ca, cô gái kia được đấy, nghe nói vẫn
chưa bị nhúng chàm, để dành cho anh đấy.”
Mang theo tiểu minh tinh
kia tới là ông chủ của một công ty điện ảnh và truyền hình, nghe
thấy danh tiếng thì đẩy tiểu minh tinh kia ra, “Đi rót rượu cho Triển
thiếu đi.”
Tiểu minh tinh chủ
động ngồi xuống bên cạnh rót rượu cho anh, làm như vô tình vô ý mà cọ
nhẹ vào người anh, đèn trong phòng Vip mờ tối, tản ra một chút hương
vị **, ý tứ của đối phương anh biết rất rõ, bưng ly rượu đỏ trong tay
quơ quơ, hỏi một câu: “Cô thích tôi?”
“Yêu mến Triển thiếu
đã lâu rồi.” Tiểu minh tinh xấu hổ e dè, hai má đỏ bừng, miệng trầm
thấp tuôn ra một câu: “Trước kia chỉ ngắm nhìn Triển thiếu từ xa, khi
đó đã thích ngài.”