Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 15: Thành ý



Xem ra tin tức của Triển Thiểu Huy xác thật không phải giả, Quý Phi Dương sắp tham dự vào công việc kinh doanh của gia đình, nói cách khác, anh sẽ không tiếp tục làm việc ở tòa nhà thương mại nữa. Mỗi văn phòng đều có người hay tám chuyện, tin tức Quý Phi Dương muốn từ chức đã lan ra khắp nơi, hai ngày nay Cố Hạ đi làm tình thần cũng kém hơn rất nhiều. Nhớ ngày đó cô vì biết Qúy Phi Dương làm ở đây nên mới liều mạng gửi sơ yếu lí lịch vào công ty này, hôm nay người kia rốt cuộc đã ra đi.

Lần trước ở phòng tập thể hình sau khi bị Triển Thiểu Huy bắt được, ông chủ liền hất tay trực tiếp bỏ đi, Cố Hạ bối rối nếu muốn anh ta không trừ tiền thưởng của mình không, đơn giản không chỉ mỗi ngày đến phòng tập quẹt thẻ, mỗi ngày về nhà ăn liền hai món, bù lại một ngày bận rộn của mình. Các món ăn bên ngoài mặc kệ có ngon thế nào, ăn nhiều cũng sẽ không còn thấy ngon, nấu ăn ở nhà vẫn hơn.

Chẳng qua là năm ngày sau đó Cố Hạ biến mất ở phòng tập thể hình, ngày thứ sáu mặt cô đầy hớn hở xuất hiện ở đó, cột tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồ thể thao, vung mồ hôi mãnh liệt trên máy chạy bộ. Bởi vì, trưa hôm đó Quý Phi Dương đến tìm cô.

Khi đó anh đứng ở đại sảnh dưới lầu, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo một chút vui vẻ dịu dàng, trong tay cầm một cặp đựng tài liệu, anh nói với Cố Hạ: “Anh muốn đặt nó lên xe trước, đi cùng anh một chút.”

Xe của anh không đỗ ở bãi giữ xe dưới tầng hầm mà đỗ trước cửa một quảng trường nhỏ cách siêu thị Thiên Thiên Hồng không xa, hai người chậm rãi đi ra ngoài cửa, Quý Phi Dương nói: “Anh từ chức rồi, từ nay về sau sẽ không đi làm ở đây nữa, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện cho anh.”

Cố Hạ đã biết nguyên nhân anh từ chức, cuối cùng nghe thấy anh chính miệng nói ra, ít nhất có thể xem như một lời từ biệt, trong lòng ít nhiều cũng thoải mái hơn một chút, Cố Hạ cười cười với anh, “Quý sư huynh, chúc công việc sau này thuận lợi, sự nghiệp phát triển không ngừng.”

“Lần trước lại không thể mời em ăn cơm, rất xin lỗi, khi đó trong nhà anh có rất nhiều việc, căn bản là không thể thoát ra được.” Quý Phi Dương giải thích, anh bắt đầu tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, dường như tối nào cũng có tiệc, đều có một số nhân vật quan trọng, làm sao tránh được!

“Không sao, một bữa cơm thôi mà.” Cố Hạ tỏ vẻ không có gì.

Quý Phi Dương nở một nụ cười, “Đã nói sẽ mời ăn cơm thì tất nhiên không thể nuốt lời.”

Vài phút sau hai người bước vào bãi đỗ xe, Quý Phi Dương nhanh chóng tìm được xe của mình, mở cửa xe đặt chiếc cặp vào trong đó rồi sau đó lấy một chiếc hộp giấy đưa cho Cố Hạ, “Tặng cho em, cứ xem như đền bù tổn thất vì lần trước anh không thể mời em ăn cơm đi.”

Trên mặt túi giấy đều là tiếng nước ngoài, Cố Hạ cũng không hiểu, nhưng vô cùng mừng rỡ, cô nhận lấy hỏi: “Gì vậy ạ?”

“Sản phẩm dưỡng da của phụ nữ.” Quý Phi Dương cười cười, “Cũng không biết tặng gì để đền lại, có người bạn tốt trở về từ Pháp, những cố gái đều thích những thứ như vậy nên anh đã nói người ta giúp anh mua một bộ.”

Biết anh còn băn khoăn chuyện lần trước, trong lòng Cố Hạ thoáng cái cảm thấy ngọt ngào, đây là lần đầu tiên nhận được quà của Quý Phi Dương, trên mặt cô tràn ngập hoa đào nở rộ, “Quý sư huynh, anh quá khách sáo rồi.”

“Một món quà nhỏ thôi mà.” Quý Phi Dương lấy ra từ trong xe một tấm thiệp mời, đưa cho Cố Hạ, “Tháng sau là sinh nhật anh, có tổ chức một bữa tiệc ở khách sạn, mời không ít bạn bè, Cố Hạ, hy vọng đến lúc đó em có thể tới.”

Trong nháy mắt nhiệt huyết của Cố Hạ sôi trào, có một loại cảm giác bay bổng, liên tục gật đầu nhận lấy, “Nhất định, nhất định.”

Nhìn thời gian thì còn nửa tháng, Cố Hạ nhớ tới dáng người bị Triển Thiểu Huy cười nhạo, trong số bạn bè của Quý Phi Dương có rất nhiều cô gái giàu có, những cô gái ấy chắc hẳn đều có dáng vẻ thướt tha mềm mại như những người Cố Hạ nhìn thấy ở hội quán, hoặc là tỏa nắng động lòng người, Cố Hạ âm thầm nắm tay, tuyệt đối không thể để cho Quý sư huynh mất mặt, đương nhiên, càng không thể để cho mình mất mặt.

Nếu đã như thế thì Cố Hạ thể trong vòng nửa tháng phải giảm được vài cân, tối thiểu thì nhìn cô cũng phải cân xứng, thoáng cái đến giờ tan ca, Cố Hạ mang theo ý chí chiến đấu sôi sục đến nơi tập thể hình.

Giảm béo nha, không có gì hơn được ăn uống điều độ và gia tăng vận động, vì muốn nhanh gầy xuống, Cố Hạ giảm hơn phân nửa điểm tâm sáng và cơm trưa, hơn bốn giờ chiều ở văn phòng ăn hai miếng bánh quy, cơm tối cũng giảm bớt, sau khi vận động lại ăn tối, nói đùa sao, vậy thì còn vận động làm gì?

Nói không đói bụng là giả, buổi tối ở hội quán nhìn thấy những món ăn vặt thì thèm vô cùng, Cố Hạ chỉ có thể hạ quyết tâm quay mặt đi, chạy vào phòng vũ đạo luyện tập thể thao, ngoại trừ uống một ít nước lọc, những thứ khác muốn đi vào bụng Cố Hạ thì còn phải xem xét lại một chút.

Một tuần sau, Cố Hạ đã gầy đi được bốn cân (2 kg), lúc lên lầu đưa tài liệu cho tổng giám đốc lại đụng phải tổng giám đốc, Trâu Nhuận Thành vừa nhìn thấy Cố Hạ đã phát hiện ngay sự thay đổi, nói: “Cố Hạ, hình như cô gầy đi, xem ra rất có hiệu quả nhỉ!”

Người giảm béo thích nhất nghe được câu này, Cố Hạ vui mừng nhướng mày lên, “Tổng giám đốc Trâu, mỗi ngày tôi đều luyện tập mà! Ngài cũng nhìn ra tôi gầy đi sao?”

Trâu Nhuận Thành đánh giá qua cô một lượt, bình luận, “Cằm đã thon hơn.”

Cố Hạ càng có ý chí chiến đấu, giữa trưa mua một túi bỏng ngô, để lại mười hạt, những thứ khác quyết tâm chia cho đồng nghiệp, nói ngô năng lượng thấp nên cơm tối ăn những thứ này.

Ngày hôm sau lúc cô tập trên máy chạy bộ, lại gặp được Triển Thiểu Huy ở hội quán, Cố Hạ vừa chạy bộ vừa quay đầu lại vô cùng đắc ý nhìn anh, ý là “Nhìn xem, tôi thật sự đang luyện tập!”

Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh, rảnh rỗi nói: “Lão Ngũ nói cô gầy đi, tôi còn không tin, còn tưởng rằng cô lại tới đây tiếp tục nghịch máy tính.”

Cố Hạ chỉnh tốc độ máy chạy bộ chậm lại nhưng vẫn không ngừng hẳn, vừa chạy vừa nói với anh: “Tôi muốn giảm cân, đỡ phải bị ông chủ như ngài chê cười.”

Triển Thiểu Huy nghi ngờ nói: “Sao đột nhiên lại giác ngộ ra vậy?”

Cố Hạ nghiêng đầu nhìn anh cười, giọng nói sung sướng, “Triển thiếu, Quý sư huynh mời tôi đến tham sự buổi tiệc của anh ấy đấy.”

Triển Thiểu Huy ngẩn người, thản nhiên nói: “Lần trước tôi đã nói với cô rồi, tôi sẽ mang cô tới mà!”

“Sao mà giống nhau được?” Bờ môi của Cố Hạ cong thành một nụ cười nhẹ, “Đây chính là Quý sư huynh tự mình mời tôi, cho thấy anh ấy nhớ đến tôi, cho nên tôi muốn luyện tập cho dáng người đẹp một chút. Ngài xem đi, tôi thật sự đã gầy đi rồi đấy?”

Triển Thiểu Huy híp híp mắt, “Không nhìn ra.”

Cố Hạ khinh bỉ trong lòng, mắt anh bị sao vậy, cô quay đầu đi, nhìn về phía trước tiếp tục chạy bộ. Triển Thiểu Huy ngoắc tay, hỏi huấn luyện viên dẫn bên cạnh, “Cố ấy giảm bao nhiêu cân?”

Mỗi vị huấn luận viên đều có hồ sơ sức khỏe, số liệu về thể trọng sẽ được ghi chép kĩ lưỡng, huấn luận viên quay người nhìn vào hồ sơ nói: “Khoảng mười ngày giảm năm cân. Theo góc độ sức khỏe mà nói thì không thể tán thành cách giảm béo nhanh chóng như vậy, gây hại quá lớn cho sức khỏe, trừ khi sắp tới có chuyện rất quan trọng.”

Triển Thiểu Huy cầm lấy hồ sơ của cô nhìn một cái, dạo này mỗi buổi tối Cố Hạ đều đến đây luyện từ hai đến ba tiếng, lượng vận động này xác thực không hề nhỏ. Anh nhướng mày nhìn nhìn Cố Hạ, “Cô ăn tối chưa?”

“Ăn rồi.” Cố Hạ cũng không quay đầu lại.

Bây giờ mới hơn sáu giờ, Cố Hạ rõ ràng tan ca là tới đây, còn có thể ăn tối rồi sao? Máy chạy bộ truyền đến tiếng đạp đạp, Triển Thiểu Huy cảm thấy cô quả thật đã làm khổ mình, mở miệng hỏi: “Chỉ vì một người đàn ông, đáng giá sao?”

“Còn phải xem là vì ai nữa, nếu như là vì Quý sư huynh thì nhất định là đáng giá.” Cố Hạ đáp, thật ra cô không chỉ vì Quý Phi Dương mà càng là vì mình.

Cố Hạ mặc bộ đồ thể theo màu tím sậm, lộ ra cánh tay trắng nõn, cô thật sự gầy đi, tuy không nhiều lắm nhưng Triển Thiểu Huy có thể nhìn ra được. Môi Triển Thiểu Huy mím lại thành một đường, đôi mắt đen càng thêm trầm thêm sâu, theo góc độ của anh thì chỉ thấy một bên mặt của Cố Hạ, mái tóc cột đuôi ngựa cao cao theo những bước chạy mà rung rinh, chóp mũi thanh tú vương vài giọt mồ hôi, ngọn đèn chiếu vào những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, phản xa lại ánh sáng tạo nên vài đốm sáng nhỏ; bên cạnh dính vào cộng tóc ẩm ướt, gò má đỏ bừng, như ánh bình minh đang lên. Động tác chạy bộ của cô không nhanh, trên khuôn mặt lại tràn ngập vẻ kiên định, Triển Thiểu Huy nhìn cái cằm hơi nhô ra của cô, biết được cô làm tất cả cùng lắm cũng chỉ vì một người đàn ông, ý nghĩa đó đột nhiên làm cho anh cảm thấy rất không thú vị.

Yêu thích là cái gì? Anh chưa bao giờ đi tự hỏi vấn đề này, đối với anh mà nói, chỉ có thứ bạn muốn và thứ bạn không muốn, những việc Cố Hạ làm trong mắt anh chính là ngốc nghếch, không có phương pháp cụ thể, không có gia cảnh tốt, Cố Hạ cùng lắm cũng chỉ là mò trăng nơi đáy nước thôi. Nhưng mà, sự chấp nhất đơn giản như vậy lại làm cho anh có chút động lòng.

Buổi tối anh mang theo lão Tam đi tham dự buổi xã giao của hãng phim, chẳng qua là gặp mặt, uống chút rượu, trò chuyện, trong đó có không ít các ngôi sao trẻ trung tương đối xinh đẹp, dạo này mới bộc lộ tài năng trên màn ảnh, trong bữa tiệc ánh mắt của các tiểu minh tinh kia luôn hướng về phía anh, sóng mắt uyển chuyển mang theo một chút phong tình, lão Tam đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đại ca, cô gái kia được đấy, nghe nói vẫn chưa bị nhúng chàm, để dành cho anh đấy.”

Mang theo tiểu minh tinh kia tới là ông chủ của một công ty điện ảnh và truyền hình, nghe thấy danh tiếng thì đẩy tiểu minh tinh kia ra, “Đi rót rượu cho Triển thiếu đi.”

Tiểu minh tinh chủ động ngồi xuống bên cạnh rót rượu cho anh, làm như vô tình vô ý mà cọ nhẹ vào người anh, đèn trong phòng Vip mờ tối, tản ra một chút hương vị **, ý tứ của đối phương anh biết rất rõ, bưng ly rượu đỏ trong tay quơ quơ, hỏi một câu: “Cô thích tôi?”

“Yêu mến Triển thiếu đã lâu rồi.” Tiểu minh tinh xấu hổ e dè, hai má đỏ bừng, miệng trầm thấp tuôn ra một câu: “Trước kia chỉ ngắm nhìn Triển thiếu từ xa, khi đó đã thích ngài.”

“Yêu mến?” Triển Thiểu Huy giãn hai hàng chân mày ra, thả nhiên nói: “Biểu lộ một chút thành ý xem.”

Tiểu minh tinh lại ngồi nhích lại gần anh, bộ ngực đầy đặn đụng phải cánh tay của anh, “Triển thiếu muốn biểu lộ thành ý thế nào ạ?”

Ý muốn hiến thân của cô nàng rất rõ ràng, đây chính là thành ý mà cô nàng có thể biểu lộ, Triển Thiểu Huy chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn sang bên lão Tam, “Tôi không có hứng thứ đối với đầu tư phim, nhưng mà lão Tam lại rất thích cô, cô đóng thử một chút cậu ta sẽ xem xét đầu tư.”

Cùng lắm chỉ là ánh mắt thôi, tiểu minh tinh đã lập tức hiểu ý, Trịnh Giang Hà cười nhẹ nhàn chân thành mà rời đi, khóe môi Triển Thiểu Huy nhếch lên một nụ cười lạnh, những người phụ nữ muốn bò lên giường anh đều nói yêu mến anh, nhưng mà hãy xem đi, một giây trước vừa nói yêu mến, một giây sau có thể sa vào lòng người khác, thứ mấy cô nàng kia muốn cùng lắm cũng chỉ là tiền và địa vị của anh mà thôi. Người kia là anh hay là lão Tam đều không có gì khác biệt.

Cũng như Quý Phi Dương vậy, sau lưng có người phụ nữ một lòng với cậu ta, vì cậu ta mà cố gắng, vì cậu ta mà kiên trì, rất có thể cuối cùng không thể chiếm được thứ gì, không hề có mục đích, chỉ là yêu mến đơn thuần, nhớ tới thật làm cho người ta khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.