Cố Hạ không có cách
nào thả lỏng, hơn mười đôi đang khiêu vũ trên sàn nhảy, bọn họ thoạt
nhìn là không tự nhiên nhất, cô không hưởng thụ được sự thú vị của
khiêu vũ, chỉ cảm thấy đã gây thêm phiền toái cho Quý Phi Dương.
Khúc nhạc chấm dứt,
Quý Phi Dương không mời cô tiếp tục, buông tay ra khen ngợi một câu: “Cố
Hạ, hôm nay em rất đẹp.”
Dùng lời khen ngợi mà
dỗ dành cô không cần phải để trong lòng chuyện khiêu vũ này, Cố Hạ
cười cười, thầm than không thể để lại cho anh ấn tượng tốt.
Ánh mắt Trâu Nhuận
Thành đảo lòng vòng quanh ly rượu, đẩy ly rượu đến trước mặt cô, “Cô
nên mời đại ca một ly đi, không phải đại ca giúp cô thì chắc hẳn là
lúc này cô vẫn còn đang ăn không ngồi chờ. Cô xem xem, cô có thể vào
được Khải Hoành cũng nhờ một câu nói của đại ca, lần trước lúc bắt
cướp đại ca đã cứu cô một mạng, nói gì thì nói cũng phải kính đại
ca một ly.”
Cố Hạ cũng biết mình
đã lọt vào mắt Triển Thiểu Huy, Trâu Nhuận Thành đặt ly rượu lên
trước mặt, cô cũng không thể từ chối, cầm ly rượu lên nói với Triển
Thiểu Huy: “Triển thiếu, cảm ơn ngài, tôi không biết uống rượu nhưng
cũng sẽ uống một chút, từ nay về sau mong Triển thiếu chiếu cố nhiều
hơn.”
Cố Hạ nâng ly rượu về
phía anh, ánh mắt Triển Thiểu Huy cũng không thèm đếm xỉa liếc nhìn
cô, cuối cùng dừng lại trên ly rượu đang cầm trên tay, gương mặt đen
tối không rõ, chẳng qua là anh chỉ nể tình mà cầm ly rượu lên, cụng
nhẹ với cô một cái.
Cố Hạ uống một hớp nhỏ,
cô không biết đây là loại rượu gì, một hương vị cay cay lan tràn trong
khoang miệng, vô cùng dễ sặc, nín thở cố gắng đè nén mới làm cho
mình không ho khan, may mắn cô chỉ uống một chút, bằng không chắc sẽ
sặc chảy nước mắt. Triển Thiểu Huy không uống, ném ánh mắt về phía
ly rượu, nhìn hai giây, anh nói: “Tới mời rượu người khác, hình như
đây là lần đầu tiên tôi thấy có người uống ít như vậy.”
Giọng điệu nhẹ nhàng,
trên mặt cũng không có biểu lộ gì, nhưng sự bất mãn trong lời nói
cho dù Cố Hạ có là người cũng biết nhìn mặt người khác mà nói
chuyện cũng nhận ra, cũng không biết người này bị gì nữa, lúc khiêu
vũ còn rất bình thường, giờ lại bắt đầu tự cao tự đại, trách không
được Quý Phi Dương muốn cô giữ khoảng cách với ông chủ của mình, quả
thật là người vui buồn thất thường. Cố Hạ cười ngượng ngùng, “Triển
thiếu, tôi thật sự không biết uống, lát nữa mà say khướt, ngài nói
xem không phải sẽ làm mất mặt ngài hay sao?”
Triển Thiểu Huy buông
ly rượu trong tay xuống, khẽ dựa ra sau ghế, sau nửa ngày mới không
mặn không nhạt nói: “Lão Ngũ đã nói tôi giúp cô, chính cô cũng biết
tôi là người làm ăn, không có lí gì lại làm việc không có lợi, cô
lấy cái gì để báo đáp tôi đây?” (lấy thân báo đáp há há)
Cố Hạ thật sự không
thể đoán ra suy nghĩ của Triển Thiểu Huy, nhìn dáng vẻ anh không
giống như đang nói đùa, cầm
ly rượi nhíu mày, “Trước tiên tôi xin uống hết ly này, nếu Triển
thiếu có chuyện gì cần tôi cống hiến sức lực, tôi nhất định sẽ làm
được.”
Cô nói xong thì bưng ly
rượu ngửa đầu uống thật mạnh, người bên cạnh vươn một tay ra vội
vàng ngăn cản, Triển Thiểu Huy giật lấy ly rượi trong tay cô, “Đây là
Vodka, cô không uống được đâu, lát nữa mà say thật thì đúng là sẽ
làm mất mặt tôi. Tôi cũng không phải là muốn làm khó cô, cô cứ nhớ
kĩ lời cô vừa mới nói là được rồi.”
Cố Hạ không biết anh
có ý gì, nhẹ nhàng gật đầu ngồi lại vị trí của mình, khách khứa
trong bữa tiệc đang rất hào hứng, trong sàn nhảy cũng không thiếu
người đang nhẹ nhàng nhảy múa, Triển Thiểu Huy lại chẳng có hứng
thú tiếp tục ngồi chết ở đây, “Đi thôi, trở về.”
Cố Hạ tuy không nhìn
thấy Quý Phi Dương nhưng cũng vẫn muốn ở lại đây, kinh ngạc nói: “Về
sớm vậy sao?”
Triển Thiểu Huy tất
nhiên hiểu rõ tâm tư của Cố Hạ, “Đàn ông đều không thích phụ nữ quá
vồn vã, chúng ta đến nói lời tạm biệt với câu ta đi.”
Anh nói xong thì đứng
lên đi vào chính giữa đại sảnh, Trâu Nhuận Thành cũng đi theo, ông chủ
đã có ý này, Cố Hạ tất nhiên cũng không dám trái ý bọn họ, vội
vàng đuổi theo.
Anh em nhà họ Quý ở
trong đại sảnh, Triển Thiểu Huy nói vài câu khách sáo, cái gì mà có
việc phải về trước, cái gì mà cảm ơn vì đã chiêu đãi, đối phương
cũng khách sáo nói vài câu, Quý Phi Dương nhìn thấy Cố Hạ ở bên
cạnh bọn họ thì bất ngờ nói: “Cố Hạ, em cũng về sớm vậy sao? Em
không bận trăm công ngàn việc như Triển thiếu, không bằng cứ ở lại
chơi một lát nữa đi.”
Quý Phi Dương mở miệng
giữ lại, Cố Hạ đã muốn ở lại, không ngờ Trâu Nhuận Thành trừng mắt
nhìn cô, làm cho toàn thân cô chấn động, vội vàng nói: “Nhà em có
việc.”
Nói rõ “tạm biệt”
xong Triển Thiểu Huy cất bước đi ra ngoài, Cố Hạ lấy áo khoác của
mình phủ lên, đi ra cửa chính, một chiếc xe hơi dài đi tới, vệ sĩ
kính cẩn mở cửa, Triển Thiểu Huy lại nói: “Đưa cô về.”