Triển Thiểu Huy vừa
nhìn qua phong thư tình thì đã biết không phải viết cho anh, là một
người kí tên “Tiểu Hạ” viết cho một người đàn ông khác, đúng vậy,
tờ giấy anh nhặt được chính là phong thư tình kia, trang giấy bị vo
lại nhăm nhúm, không biết đã nằm trong túi cô gái kia bao lâu.
Người đàn ông này giờ
đang đứng trong khuôn viên trường học dưới ánh đèn trong trẻo nhưng
lạnh lùng chờ lão Tam đến đón, xuất phát từ sự nhàm chán nên thuận
tiện nhìn xem, đơn giản chỉ là diễn tả một cô gái trẻ yêu mến một
người đàn ông thế nào, thổ lộ lòng mình với anh ta. Triển Thiểu Huy
chỉ nhìn qua một lần rồi ném tờ giấy vào thùng rác bên cạnh. Thật
sự là quá ngây thơ, đã là sinh viên rồi mà còn chơi cái trò của trẻ
con tiểu học này.
Nói thật thì Triển
Thiểu Huy chưa từng nhận được thư tình của cô gái nào, cho dù ngoại
hình của anh hơn người, khuôn mặt đẹp trai lãng tử. Từ nhỏ Triển
Thiểu Huy đã học trong trường quý tộc, hà khắc gần như tự làm khổ
chính mình, kiên trì mỗi buổi sáng đúng 6h thức dậy rèn luyện, vài
chục năm nay chưa bao giờ gián đoạn. Thời niên thiếu mà trên người đã
toát ra cảm giác áp bách, về sau lại không ngừng rèn luyện, căn bản
không có thời gian cùng sức lực đi chơi cái trò xiếc trẻ con này.
Đến khi anh trưởng thành, các cô gái đều hận không thể bò lên giường
anh, sử dụng tất cả vốn liếng, hoặc nhiệt tình, hoặc hấp dẫn quyến
rũ, hoặc dục vọng tràn đầy, nhưng sau khi chạm qua một chút cũng
không dám tiếp tục dây dưa nữa. Triển Thiểu Huy nhìn những cô gái kia
biểu diễn như đang xem trò vui, giữ vững tư thế của người xem, không
bao giờ dễ dàng phóng túng dục vọng của mình. (có thể xem như anh
sạch ko nhỉ ^_^)
Cho nên, cái loại đồ
chơi thư tình này, trong mắt Triển Thiểu Huy thì chỉ tồn tại ở thế
kỉ trước, không quen với nó. Anh cũng không có tâm tình tự hỏi xem lá
thư màu xanh nhạt này là do cô gái kia viết hay là do người khác viết
thay, thế giới của anh chỉ có quyền lực, tranh đấu, chiến đấu trên
thương trường, tóm lại, không phải chuyện nữ nhi tình trường không thể
giải thích được kia.
Triển Thiểu Huy khẽ
dựa vào lưng ghế, vuốt vuốt trán, ý bảo vẫn chưa xem hết đống sơ
yếu lí lịch này, “Tôi cũng không rảnh xem hết, còn lại cậu xem cho
kĩ, xem xét kĩ lưỡng một chút, trên mặt đất vẫn còn một chồng nữa,
không cho phép gọi họ đến câu lạc bộ đêm phỏng vấn, hiện tại người
bán hàng bên kia trên cơ bản đều có thành tích cao.”
Trâu Nhuận Thành gật
đầu đáp lời: “Lát nữa em sẽ gọi quản lí Vương bộ phận nhân sự lên
truyền lệnh xuống, sơ yếu lí lịch mà cũng không chọn kĩ càng đã
gọi đi phỏng vấn, thật không biết đám người này đang phỏng vấn hay
là đang tán tỉnh trá hình nữa. Đại ca, anh yên tâm, chuyện anh đã giao
em nhất định sẽ không làm qua loa.”
Triển Thiểu Huy là
một người làm ăn, anh cho Cố Hạ một cơ hội làm việc, cô thích ứng
được thì có thể ở lại Khải Hoành, không thích hợp thì phải cuốn
gói rời đi, hai người căn bản không có bất kì quan hệ nào. Triển
Thiểu Huy đứng lên, nói với Trâu Nhuận Thành: “Bên này tôi ít khi tới
được, lão Ngũ, cậu phải để ý nhiều hơn, đừng suốt ngày mang cái
dáng vẻ cà lơ phất phơ đó nữa.”
“Em cà lơ phất phơ hồi
nào?” Trâu Nhuận Thành phản bác, lại cằn nhằn liên miên thêm vào câu
mới cùng Triển Thiểu Huy rời khỏi Khải Hoành, đi tham gia bữa tiệc
trưa nay.
Về đống sơ yếu lí
lịch trên mặt đất kia, sau khi Trâu Nhuận Thành trở lại văn phòng, đi
ngang qua quản lí Vương, ngồi xuống ghế xoay ngón tay gõ gõ mặt bàn,
nhìn rất vô hại nói: “Quản lí Vương, gần đây có phải vừa nhìn thấy
gái đẹp là mắt sáng lên rồi không?”
Ông chủ nhà mình nói
như vậy, sau lưng quản lí Vương ứa mồ hôi, có đôi khi Trâu Nhuận Thành
mang bộ dạng đùa giỡn, nhưng khi làm việc thì còn lâu mới có thể
nhìn bộ dạng đùa vui của ông chủ mà cho là đùa thật, nếu tự mình
cho là đang vui đùa thì một ngày nào đó bị đuổi ra khỏi công ty cũng
không biết vì sao. Quản lí Vương nghiêm túc thừa nhận sai lầm, thật ra anh
ta cũng không biết mình sai ở đâu, chính ông chủ đã yêu cầu ngoại
hình phải ưa nhìn, có năng lực tốt, nhìn mấy tấm ảnh trên mặt đất
cùng bản sơ yếu lí lịch thì cũng miễn cưỡng cho qua được mà.
Nhưng mà làm một nhân
viên, ông chủ đã nói sai vậy thì nhất định là sai.
Trâu Nhuận Thành dặn
dò vài câu, cuối cùng nói: “Thi vòng hai anh cần phải xem xét cho
tốt.”
Vương quản lí nơm nớp lo
sợ thu hồi mấy bản sơ yếu lí lịch lại, nhìn thấy bên cạnh còn có
vài bản nên hỏi “Mấy bản này…”
Nhà của Cố Hạ ở thị
trấn, một cô gái trẻ muốn trụ lại ở thành phố lớn, đầu tiên phải
tìm được một công việc tốt. Đãi ngộ của công ty khoa học công nghệ
Khải Hoành rất tốt, bao nhiêu sinh viên của đại học C chén giết nhau
để vào được, ngoài ra, còn một nguyên nhân đặc biệt khác – tòa nhà
hành chính của công ty khoa học công nghệ Khải Hoành nằm ngay trung tâm
thành phố.
Mười giờ rưỡi sáng
thứ hai thi vòng hai, Cố Hạ đeo đồ trang sức trang nhã, lại mặc một
bộ đồ vest, có vẻ rất đứng đắn, lại toát ra sức sống thanh xuân,
đến tòa nhà thương mại sớm nửa tiếng, vừa đến cửa ra vào thì nhìn
thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm túi văn kiện, mặc trên
người bộ đồ vest làm nổi bật khí chất hơn người, bóng lưng quen
thuộc làm cho lòng Cố Hạ chấn động.
Nhìn thấy người đàn
ông đi vào thang máy, Cố Hạ nhanh chóng đuổi theo, đi thẳng đến thang
máy đứng trước mặt người đàn ông kia, hơi nghiêng người rồi sau đó
giả vờ kinh ngạc: “Quý sư huynh, thật trùng hợp.”
Quy Phi Dương nhìn thấy
Cố Hạ thì hơi kinh ngạc sau đó lộ ra nụ cười tuấn tú, “Cố Hạ, đã
lâu không gặp.”
Anh quan sát trang phục
của Cố Hạ, “Hiện tại em đang làm việc ở đây?”
Trong lòng Cố Hạ mừng
thầm, ngoài miệng lại hào phóng nói: “Hôm nay em tới tham gia phỏng
vấn của công ty khoa học công nghệ Khải Hoành, không nghĩ tới lại
được gặp Quý sư huynh ở đây.”
“Công ty khoa học công
nghệ Khải Hoành?” Quý Phi Dương nhẹ nhàng thốt ra tên công ty, “Khải Hoành
là công ty khoa học công nghệ nổi tiếng ở thành phố C, đãi ngộ không
tồi, đối với sinh viên vừa tốt nghiệp là lựa chọn rất tốt.”
Cố Hạ khiêm tốn nói:
“Em chỉ tham gia thi vòng hai, công ty yêu cầu cao như vậy, em lại không
có điểm gì đặc biệt, chỉ sợ không qua được.”
“Có thể lọt vào vòng
hai cũng đủ để nói lên em có điểm hơn người, anh nhớ thành tích trong
trường học của em cũng không tệ lắm, nhất định có thể thành công.” Quý
Phi Dương tươi cười ôn hòa cổ vũ cô.
Về thành tích học tập
thì trong lớp Cố Hạ luôn ở trong top 3, nhưng mà hàng năm khi xét học
bổng, phải xem xét các phương diện, Cố Hạ cũng chỉ có thể nhận
được một ít học bổng. Đại học dù sao cũng là một xả hội thu nhỏ,
không phải chỉ đơn giản xét về thành tích học tập thôi, cô không phải
người bản xứ, cũng không có quen hệ nào, giáo viên không coi trọng,
khả năng để xét rất ít. Có lúc trong lòng cô cũng không phục, sau khi
có nhiều kinh nghiệm thì dần dần cũng thấy ra, bắt đầu nuôi dưỡng
tinh thần AQ. Con người phải thích ứng với hoàn cảnh chứ không phải
hoàn cảnh thích ứng với con người, về sau cô thường xuyên đi làm thêm,
đã có chút thu nhập, lại có thể gia tăng kinh nghiệm thực tế. (tinh
thần AQ: AQ là một nhân vật trong truyện của Lỗ Tấn, là nhân vật
không bao giờ chịu thua cuộc, luôn tìm kiếm sự chiến thắng bằng niềm
tin)
“Cố Hạ” Quý Phi Dương
gọi tên cô, thấy cô không có phản ứng gì nên gọi lớn hơn một chút.
“Hử?” Cố Hạ hai giây
sau mới kịp phản ứng, ý thức được vừa rồi mình thất thần nhìn anh
nên có chút ngượng ngùng, giấu đầu hở đuôi nói: “Lát nữa phỏng vấn rồi
nên hơi căng thẳng một chút, không biết họ sẽ hỏi gì.”
“Không cần phải căng
thẳng, cứ cho là cuộc trò chuyện đơn giản là được rồi. Bình thường
thì thi vòng hai sẽ không hỏi quá nhiều về chuyên môn, chủ yếu là
quan sát khả năng ứng biến và giao tiếp của em thôi, em cứ thả lòng
một chút là được.” Quý Phi Dương cho cô lời khuyên, lại nói: “Nếu em
có thể làm việc trong Khải Hoành, đều cùng làm trong một tòa nhà,
từ nay về sau sẽ có cơ hội gặp mặt thường xuyên, anh ở lầu 38.”
Cố Hạ tất nhiên biết
Quý Phi Dương làm việc ở đâu, Quý Phi Dương hơn cô một lớp, là nhân
vật nổi tiếng trong đại học C, nghe đồn gia cảnh cũng không tồi, có
người nhìn thấy anh đi Audi đến trường, nhưng anh lại là người an phận
khiêm tốn. Nghe nói người theo đuổi anh có thể tạo thành một quân
đoàn, dù cho Quý Phi Dương đã tốt nghiệp một năm nhưng trong trường
cũng vẫn còn lưu truyền không ít tin tức về anh.
Cô gái nào cũng có
lúc lòng xuân nảy nở, đối tượng mà Cố Hạ gieo mầm chính là Quý Phi
Dương. Thậm chí cô còn ghi lên giất tất cả tâm tư của mình, ảo tưởng
có một ngày có đủ xúc động sẽ trao nó cho Quý Phi Dương, nhưng mà do
dự vài ngày vẫn không có dũng khí. Về sau phong thư tình không biết
mất tích đâu, ngược lại Cố Hạ cẩn thận suy nghĩ, cô biết rõ giữa
hai người chênh lệch quá nhiều, một quân đoàn kia mà còn không thể
theo đuổi được, Cố Hạ cô cũng không phải
có ba đầu sáu tay gì, làm sao có thể trổ hết tài năng, nói không
chừng còn bị người ta chán ghét. Cố Hạ thu lại hạt mầm của mình,
chẳng qua là lúc tìm việc làm vẫn kìm lòng không được nộp sơ yếu
lí lịch vào công ty nằm trong tòa nhà thương mại này, cho nên khi cô
nhận được điện thoại của công ty khoa học kĩ thuật Khải Hoành, không
đơn giản chỉ kích động vì được công ty nhận mà đáy lòng còn có một
cảm giác khó hiểu đang chảy xuôi.
“Cảm ơn Quý sư huynh,
lát nữa em sẽ chú ý.” Cô Hạ nở một nụ cười thật tươi, nhìn như đang
vui đùa nói: “Nếu được nhận vào công việc này, không bằng Quý sư
huynh mời em đi ăn cơm đi, coi như là cổ vũ! Như vậy lát nữa phỏng vấn
em sẽ có lòng tin hơn!”
Những con số trên thang
máy đang không ngừng tăng lên, Quý Phi Dương hào phóng nói: “Được, mặc
kệ kết quả thế nào, anh đều sẽ mời em đi ăn cơm, hiện tại ra ngoài
làm việc, có thể gặp được đàn em của không phải dễ.”
Nếu không thể làm
việc trong tòa nhà này, Cố Hạ cũng không có ý quấn quýt lấy Quý
Phi Dương, ngay cả một công việc cũng không tìm được, còn mặt mũi nào
mà được Quý Phi Dương ưu tú như vậy mời ăn cơm. Nhưng cô nghe được câu
nói kia thì lòng như nở hoa, khuôn mặt cười ngượng ngùng, Cố Hạ nói:
“Sư huynh, anh chờ tin tốt của em đi nha, nếu thật sự em vào được Khải
Hoành, nhất định sẽ cho anh cháy túi.”
“Đinh” một tiếng, cửa
thang máy mở ra, Quý Phi Dương đi ra ngoài, hơi nghiêng người: “Anh đi
đây, chúc em thành công.”