Trên đường trở về
thành phố C, Cố Hạ vẫn còn suy nghĩ câu nói cuối cùng kia của Triển
Thiểu Huy, anh ta nói cô đừng xuất hiện trước mặt anh ta nữa, đây là
ý gì chứ? Không phải muốn đuổi việc cô đấy chứ? Cố Hạ vẫn lo lắng,
Quý Phi Dương nhìn thấy cô nhíu chặt mày không nói một lời nên mở
miệng hỏi: “Nghe nói tối qua em uống say, hôm nay cảm thấy không thoải
mái sao?”
“Tối hôm qua anh cũng
uống hơi nhiều.” Quý Phi Dương thản nhiên nói, tối hôm qua Trâu Nhuận
Thành đến mời anh rất nhiều, nhệt tình khiến cho người ta thấy bất
ngờ, còn có mấy ông chủ nữa cũng tới mời rượu làm cho anh không thể
từ chối được, say đến cuối cùng phải nhờ người khác đỡ về, ngủ
một giấc đến giữa trưa mới dậy nổi. Anh hỏi: “Trấn trên có thú vị
không?”
“Cũng không tệ lắm,
những quán cơm dân dã ở trấn trên có rất nhiều món ăn đặc sắc, mùi
vị cũng rất ngon.” Cố Hạ thuận miệng nói, “Nhưng mà có Triển thiếu
đi nên đi dạo phố cũng không được tự do lắm.”
“Một mình em đi cùng
với anh ta?” Quý Phi Dương có chút nghi vấn hỏi.
“Trên đường đi thì
gặp.” Cố Hạ căm giận nói, “Em chẳng thích đi cùng anh ta, tên ông chủ
kia làm giá quá cao, lúc trở về còn ném em giữa đường, một mình
lái xe về, một người đàn ông sao có thể không có phong độ vậy chứ!”
“Triển thiếu như vậy
cũng rất bình thường, nghe nói anh ta thường xuyên không khách khí như
vậy với phụ nữ, rất nhiều người muốn trèo lên cành cao nhưng cũng
không dám chủ động quấn lấy anh ta.” Quý Phi Dương cũng không tỏ ra
bất ngờ, những việc này anh cũng từng nghe nói, nói tiếp: “Em cũng
biết anh ta là người quan trọng trong thành phố C, nhưng lại có xuất
thân từ xã hội đen, mấy người anh em của anh ta đều có thói quen trở
mặt như chong chóng, sếp của em Trâu Nhuận Thành cũng là người thích
đùa cợt, nhưng có khi đùa lại biến thành thật, làm cho người ta trả
một cái giá rất thảm. Cho nên lần trước anh nhắc nhở em phải giữ
khoảng cách với bọn họ, đến càng gần càng dễ đắc tội với bọn họ,
một cô gái trẻ không có kinh nghiệm xã hội như em nói không chừng đã
đắc tội với anh ta khi nào cũng không biết.”
“À” Nghe anh nói như
vậy, Cố Hạ cố hồi tưởng lại xem mình có nói câu nào không thích
hợp không, hôm nay tổng giám đốc Trâu còn giận dỗi với cô, cô hỏi dò:
“Nếu như vậy, bọn họ sẽ không đuổi việc em chứ?”
“Đuổi việc em là
chuyện nhỏ, nói không chừng…” Cố Hạ đã là đàn em của anh, cũng là
một người bạn, Quý Phi Dương nói thêm vài câu: “Năm ngoái thiên kim của
chủ tịch công ty bất động sản Ngân Sĩ không biết vì sao lại đắc tội
với Triển Thiểu Huy, về sau bất động sản Ngân Sĩ bị tung tin mua thép
kém chất lượng, đầu năm nay thì phá sản, vị thiên kim kia giờ đang đi
làm trong một câu lạc bộ đêm của Triển Thiểu Huy, sự thật trong
chuyện này cũng rất khó nói.”
Quý Phi Dương dừng lại
một chút, nhắc nhở cô: “Trên thương trường rất nhiều kẻ hỗn loạn
không hề đơn giản như em nghĩ, em cứ làm việc thật tốt ở Khải Hoành,
công việc thì không sao, có làm sai cũng không có gì; nhưng đừng gặp
riêng bọn họ.”
Cố Hạ gật đầu, “Từ
nay về sau em sẽ chú ý hơn.”
Quý Phi Dương thật sự
rất bận, trên đường phải nhận vài cuộc điện thoại sắp xếp công
việc, tối hôm qua Cố Hạ ngủ không ngon, ngồi trên xe tinh thần không
tốt lắm, cũng không còn sức nói quá nhiều, dựa vào thành ghế nghỉ
ngơi. Lúc đến thành phố, Quý Phi Dương bảo lái xe đưa Cố Hạ đến cửa
khu nhà, sau đó cười nói lời tạm biết với cô.
Trên đường trở về Cố
Hạ ngoại trừ nghỉ ngơi thì đầu óc cũng không ngừng hoạt động, luôn
nghĩ về câu nói hôm nay của Triển Thiểu Huy tương đương với một lời
cảnh cáo, ngoại trừ ngày hôm qua thua tiền, Cố Hạ không nhờ rõ mình
đã đắc tội với anh ta ở chỗ nào, trước đó hai người ăn cơm còn rất
vui vẻ, tính tình của ông chủ thật khó chiều. Tục ngữ nói, gần vua
như gần cọp, Cố Hạ âm thầm quyết định từ nay về sau phải tránh xa
anh ta ra một chút, đỡ phải chọc đến gây phiền toái.
Thật ra hai người có
rất ít cơ hội gặp nhau, dù sao Triển Thiểu Huy cũng không làm ở đây,
chỉ thỉnh thoảng ghé qua xem, Cố Hạ là một nhân viên nhỏ, bình
thường ngay cả Trâu Nhuận Thành cũng rất khó gặp mặt, lại càng không
thể gặp được Triển Thiểu Huy.
Đây là lần đầu tiên
Cố Hạ vào văn phòng của Trâu Nhuận Thành, giải thích nguyên nhân với
anh ta, Trâu Nhuận Thành lục tìm trong đống văn kiện đã xét duyệt kia
bức thư trao quyền, rất nhanh đặt bút ký nhưng không đưa ngay cho Cố
Hạ, ánh mắt đảo một vòng quanh người cô, chỉ vào một phần văn kiện
khác trên bàn, nói: “Phần văn kiện này cần chữ ký của đại ca, Cố
Hạ, giữa trưa nay cô đưa qua đi rồi mau chóng cầm lại đây.”
Trâu Nhuận Thành không
vui liếc mắt nhìn cô một cái, bây giờ đại ca đang có việc rắc rối
nên tâm tình không được vui lắm, ngày hôm qua trợ lý đặc biệt của Trâu
Nhuận Thành tặng đồ đến vừa vặn đâm vào họng, bị đại ca nói cho
vài câu, hôm nay không thể nào lại bắt anh đến được, cũng không thể
tùy tiện gọi người đại ca không quá quen đến. Anh biết hiện tại mình
không thể phân thân, dù sao cũng đã quen biết Cố Hạ nên mới nghĩ đến
để cho Cố Hạ đi, không ngờ cô gái này lại còn ra vẻ không tình
nguyện, giọng điệu của Trâu Nhuận Thành cũng không tốt: “Bảo cô đi
thì cô cứ đi, sao lại nói nhảm như vậy?”
Cố Hạ bị giọng nói
của anh ta làm cho sợ tới mức run lên, chẳng qua là cô không dám gặp
lại Triển Thiểu Huy nữa, vẻ mặt khó xử, thấp giọng nói: “Triển
thiếu nói ngài ấy không muốn gặp lại tôi nữa, nói tôi đừng bao giờ
xuất hiện trước mặt ngài ấy.”
“Thì ra cô đắc tội
với anh ấy.” Trâu Nhuận Thành trừng mắt nhìn cô, rồi lại giật mình
tỉnh ngộ. Đại ca nào có vô duyên vô cớ lại nói những lời này? Sau
chuyện hạ thuốc ở bãi tắm, tâm trạng đại ca rõ ràng bực bội hai
ngày. Bây giờ lại đang có chuyện phiền lòng, hôm trước đại ca bị tai
nạn xe cộ, tuy không xảy ra chuyện gì lớn nhưng lại bị thương, còn
phải nhập viện vài ngày, gặp phải loại chuyện này tâm tình ai mà
tốt được chứ.
Giữa trưa sau khi vội
vàng ăn cơm xong, Cố Hạ cầm văn kiện đón taxi mà trong lòng rối bời,
sắc mặt tổng giám đốc u ám, lại quăng thêm một câu như vậy, trong
lòng Cố Hạ có chút uất ức, cảm thấy quả thật Trâu Nhuận Thành đang
làm khó cô; lại nghe nói Triển Thiểu Huy bị tai nạn xe cộ nằm viện,
ít nhiều cũng có chút lo lắng, lần trước Triển Thiểu Huy ném cô
giữa đường, vốn dĩ trước đó đã giúp cô nên Cố Hạ vẫn nhiệt tình hy
vọng anh ta không có việc gì.
Đối với việc làm khó
dễ của Trâu Nhuận Thành, Cố Hạ ngồi trên xe suy tư thật lâu, quyết định
quán triệt lời nói của Triển Thiểu Huy, kiên quyết không xuất hiện
trước mặt anh ta nữa, đợi lát nữa đưa văn kiện cho trợ lý hoặc vệ
sĩ của anh ta là được rồi, càng nghĩ càng cảm thấy phương án này
không được, anh ta là một ông chủ lớn nên vốn cũng không thể để cho
một nhân viên nhỏ như cô tùy tiện quấy rầy.
Sự tình thuận lợi hơn
so với Cố Hạ nghĩ, bệnh viện chỗ Triển Thiểu Huy là một bệnh viện
tư nhân, không gian trang nhã, Cố Hạ tìm được phòng bệnh của Triển
Thiểu Huy ở tầng trệt, không thấy số phòng, xa xa nhìn thấy hai vệ
sĩ đứng thẳng tắp trước cửa phòng, tuy cực kỳ lạ mặt nhưng nhìn
thấy tư thế thì ở trong kia nhất định là Triển Thiểu Huy.
Vệ sĩ chủ động hỏi
cô có chuyện gì, hỏi rõ ràng xong thì cầm văn kiện vào phòng, để cô
đứng ở bên ngoài chờ, không
lâu sau cũng đem văn kiện đã ký xong đưa cho cô rồi đuổi cô đi. Cả quá
trình ngoại trừ gặp phải vệ sĩ chỉ mang một bộ mặt thì cũng rất
đơn giản.
Vệ sĩ thân thể khỏe
mạnh kia nheo mắt lại, lập tức tràn ngập cảnh giác: “Cô là nhân viên
của Khải Hoành sao?”
Đối phương đã tiến vào
trạng thái phòng vệ, Cố Hạ phát giác ra mình bị bọn họ xem như những tên
gián điệp xấu xa, run rẩy nói: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, quan tâm
đến ông chủ một chút…không có…không có ý gì khác đâu.”
Cô nói xong thì chạy
đi, ông chủ lớn quả nhiên không phải người cô có thể đến gần. Cố Hạ
vốn chỉ muốn xem Triển Thiểu Huy như người qua đường giáp, tất cả
những việc của anh ta đều không liên quan đến mình, nhưng mà đã chạy
đến bệnh viện, lại biết đối phương đang bị bệnh, lại còn phải giả
vờ như không hề biết gì thì thật sự không có lương tâm cho lắm, tốt
xấu gì thì cấp dưới của ông chủ đã từng bắt cướp cứu cô. Ngoài
cửa lớn của bệnh viện có không ít cửa hàng hoa tươi, Cố Hạ đi từ
cửa đi vào nhìn thấy những bó hoa kia thì hoảng hồn, đi vào mua một
bó hoa bách hợp, để lại địa chỉ để người ta chuyển đến, cũng không
để lại tên, chỉ thầm cầu nguyện trong lòng cho anh ta sớm hồi phục,
tranh thủ xuất viện sớm một chút tiếp tục tác uy tác phúc. (dùng uy
quyền để tạo phúc và để hù dọa người khác)