“Hy vọng thế.” Cố Hạ
khép hàng mi thật dài lại thở dài, “Cũng không biết tên kia mắc
chứng gì, gửi hoa quả đến tỏ vẻ an ủi mà lại chọc đến anh ta.”
Cô áy náy nói với Từ
Lộ Lộ: “Lộ Lộ, thật ngại quá, đêm nay không có canh uống, cậu
cũng không cần chờ mình về
ăn cơm.”
“Uống hay không uống
canh không sao cả, thứ mấy ông chủ thích không phải là giận chó đánh
mèo sao, lát nữa qua đó cậu ăn nói cẩn thận một chút. Mình cảm
thấy ông chủ của cậu đang muốn làm khó cậu đấy, bọn họ sao có thể
ăn thứ này, đáng tiếc nhịn lâu như vậy lại phải lãng phí cả nồi
canh.” Vẻ mặt Từ Lộ Lộ tiếc hận.
Cố Hạ cũng hiểu được
Triển Thiểu Huy sẽ không uống, thứ sơn hào hải vị nào anh ta chưa
từng ăn, thứ này còn chẳng lên được mặt bàn của anh ta thì làm sao
anh ta đụng đến, chỉ hy vọng anh ta vui vẻ một chút, không đuổi việc
cô nữa, cô nói: “Nếu anh ta không uống thì mình lại mang về.”
Cô núc canh vào xong,
đậy nắp lại, mang theo nó ra khỏi cửa, đón một chiếc taxi chạy thật
nhanh đến bệnh viện, trên đường luôn thúc giục tài xế chạy nhanh lên,
chỉ sợ ông chủ chờ lâu lại không kiên nhẫn. Vào phòng bệnh của Triển
Thiểu Huy, hai mắt Trâu Nhuận Thành lạnh lùng nhìn cô, rất giống như
muốn dùng ánh mắt mà đâm thủng một lỗ trên người cô, Triển Thiểu Huy
ngồi trên giường sắc mặt cũng chẳng vui vẻ gì.
Cố Hạ đứng ngồi không
yên, kiên trì mang bình giữ ấm qua, trên mặt nặn ra một nụ cười
ngượng ngạo, “Triển thiếu, nồi của tôi bị cháy, tay nghề cũng không
tốt, mong ngài đừng ghét bỏ.”
Trâu Nhuận Thành lành
lạnh nói: “Cố Hạ, cô xem anh tôi như cái gì thế hả? Cô cho là chúng
tôi thiếu hoa quả sao?”
“Tôi biết rõ có tặng
thứ gì thì các ngài cũng không vừa mắt, nhưng mà Triển thiếu cũng
đã từng chiếu cố đến tôi, tôi chỉ biểu đạt một chút tâm ý của mình
thôi.” Cố Hạ cố gắng làm cho lời nói của mình có vẻ lo lắng,
chuyển hướng sang Triển Thiểu Huy nói: “Triển thiếu, tôi không biết
ngài không thích hoa quả, nếu biết thì chắc chắn tôi sẽ không tặng,
ngài thử món canh này đi, bỏ thêm táo đỏ và hạt sen vào, rất có
lợi đối với quá trình hồi phục của ngài.”
Món canh này có công
dụng bổ máu an thần, đi làm mất công mất sức, cuối tuần Cố Hạ mới
nấu để uống, hôm nay lại mượn hoa hiến Phật, âm thầm cảm thấy hôm nay
may mắn là nồi canh, bằng không cũng không biết phải tìm lí do gì để
đến đây dỗ dành vị thiếu gia này nữa.
“Đúng vậy, sau khi tan
ca đã chạy ngay đến siêu thị mua đồ, sợ không kịp thời gian cho nên
không mua mấy loại xương cốt.” Những lời này trên đường đi Cố Hạ đa
nghĩ kĩ, nói tiếp: “Hôm nay tôi luôn nghĩ phải tặng ngài thứ gì thì
phù hợp, lại muốn tặng ngài thứ gì đó ngài chưa có, thật sự không
thể nghĩ ra nên mới tự tay làm ít canh, ngài mà không thích thì coi
như xong.”
Trâu Nhuận Thành nói:
“Vừa rồi cảm thấy cô làm quá qua loa nên tôi đã nói với trưởng phòng
nhân sự tạm thời cho cô rời khỏi cương vị công tác.”
Triển Thiểu Huy đã
hiểu ra, khó trách hôm nay Cố Hạ lại có thái độ khác thường đến đây
cười nịnh nọt như vậy, ăn nói cũng rất cẩn thận, anh không tỏ thái
độ gì, sau đó nhích lại gần, ánh mắt sâu kín, không rõ đang có ý
gì.
Cố Hạ thấy anh không
nói lời nào, mắt trông mong nhìn anh nói: “Triển thiếu, ngài là một
ông chủ lớn như vậy, cũng không phải là người làm khó một nhân viên
nhỏ như tôi, tôi thật sự không biết nên tặng ngài cái gì cho phải,
đồng nghiệp đề nghị hoa quả nên mới đặt một giỏ trái cây đưa tới.”
Khóe miệng Triển
Thiểu Huy nhếch lên một cái, thật lâu sau mới nói một câu: “Nói sau
đi.”
Bên môi Triển Thiểu Huy
khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, buồn bã nói: “Tôi cảm thấy món canh
vừa rồi cũng không tệ lắm.”
Cố Hạ suy nghĩ một
lát rồi nói: “Vậy thì ngày mai tôi sẽ tiếp tục mang tới cho ngài.”
“Được”
Triển Thiểu Huy cũng
không nói gì khác, mở TV trên tường lên xem tin tức tài chính kinh tế,
Trâu Nhuận Thành ở bên cạnh nói: “Cố Hạ, đại ca muốn nghỉ ngơi sớm
một chút.”