Trâu Nhuận Thành trêu
tức nói, “Đại ca dưỡng bệnh nhàm chán nên muốn trêu chọc cô ta!”
Trịnh Giang Hà nửa tin
nửa ngờ, thích trêu chọc người khác chính là Tiểu Ngũ, đại ca cùng
lắm cũng chỉ là người ngoài cuộc xem người khác bị trêu chọc mà
thôi, khi nào bị nhiễm tính của Tiểu Ngũ vậy? Nhưng đây cũng không
phải là chuyện mà bọn họ quan tâm, bọn họ càng quan tâm đến tâm tình
của Triển Thiểu Huy thế nào, thân thể khôi phục ra sao, mấy người đàn
ông này đều bận rộn công việc, cũng không thể canh gác ở bệnh viện
mỗi ngày, có Cố Hạ ở bên cạnh nói chuyện phiếm, đại ca hẳn cũng
không đến mức quá nhàm chán. Anh ta hỏi: “Đại ca, hôm nay cảm thấy
thế nào?”
“Khá tốt, các cậu
đều bận rộn nên cũng không cần phải đến đây mỗi ngày.” Triển Thiểu
Huy nói, hiện tại anh đang dưỡng bệnh, chuyện của công ty đều do các
anh em xử lí, chạy hai đầu từ bệnh viện rồi lại công ty, gánh nặng
của bọn họ cũng không nhẹ.
Cố Hạ chăm chú tự
đánh giá, nói: “Tôi rất yêu mến Tô Linh, nghe nói cô ấy thông thạo năm
loại nhạc cụ, giọng hát lại rất hay, tôi cảm thấy một người phụ nữ
quốc sắc thiên hương lại tài năng như cô ấy mới xứng với anh, biết
cái gì là cùng đi tham gia các bữa tiệc xã giao, cũng sẽ không làm
anh mất mặt.”
Triển Thiểu Huy không
nói gì, ngược lại Trâu Nhuận Thành cười ra tiếng, “Đại ca không thèm
đâu, loại phụ nữ trong làng giải trí này dám mượn tiếng của đại ca
nâng cao giá trị của mình, thật là không biết tốt xấu!”
“Đúng thật là không
biết tốt xấu.” Triển Thiểu Huy nheo hai mắt lại, chậm rãi nói, người
phụ nữ này lão Tam cảm thấy ca hát cũng không tệ lắm, bọn họ chỉ
thuận tay đẩy lên một chút, một công ty dưới tay anh có mời cô ta đóng
quảng cáo, không ngờ cô ta còn nuôi cái loại suy nghĩ này, anh nói
với Trịnh Giang Hà: “Lão Tam, cậu xem rồi xử lí đi.”
Trịnh Giang Hà miễn
cưỡng nhìn lướt qua màn hình TV, “Gây áp lực lên công ty điện ảnh và
truyền hình, ra tay tiêu diệt luôn được không ạ?”
Cố Hạ lắc đầu, “Tôi
cũng không có việc gì, tìm anh ấy làm gì?”
“Rất tốt.” Một nụ
cười nhàn nhạt hiện lên khuôn mặt của Triển Thiểu Huy, anh nói Lão
Tam mang ví tiền đến, lấy ra một tờ hai trăm đưa cho cô, “Đi mua một bó
hoa, bó kiếm lan kia của cô cũng nên thay rồi.”
“Tôi có rồi.” Cố Hạ
từ chối.
“Với tiền lương ít ỏi
của cô, cứ giữ lại cho mình đi. Tôi cũng không phải người lừa bịp
tống tiền người khác, ngày làm việc không cò nhiều thời gian thì
cũng không cần hầm canh, nhớ rõ mỗi buổi chiều tan ca mua một bó hoa
đến là được rồi.” Triển Thiểu Huy lại kiếm cớ bổ sung vào, “Hoa
trong phòng cần phải thay thường xuyên.”
“Đại ca, không phải
chỉ cần đặt cửa hàng hoa mỗi ngày giao đến là được rồi sao?” Trâu
Nhuận Thành ghét bỏ nói, “Để cho Cố Hạ đi mua, lại đến mấy cửa
hàng rẻ tiền, tục chết đi mất.”
“Tiểu Ngũ…” Ánh mắt
lạnh lùng của Triển Thiểu Huy đảo qua Trâu Nhuận Thành, lại cúi đầu
giả vờ như đang sửa ống tay áo, “Cậu không thể thành thật ngốc
nghếch như lão Tam được sao? Hôm nay tôi nói cái gì cậu đều chen vào
vài câu, bình thường lúc họp ở công ty sao không nhìn ra cậu lại tích
cực như vậy.”
Trịnh Giang Hà ngồi
trên ghế salon nhìn Trâu Nhuận Thành cười khinh bỉ, Trâu Nhuận Thành
nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của đại ca, nhìn thấy anh có chút
không kiên nhẫn, sờ sờ mũi, sửa lại lời nói: “Thật ra cũng rất tốt,
dù sao cũng chỉ là để trang trí, sau hai ngày lại ném đi, mắc quá
thật đúng là lãng phí.”
Từ đó chiều nào Cố
Hạ sau khi tan ca cũng chạy đến bệnh viện một chuyến, mua một bó hoa
tươi mang đến, những loại hoa sang trọng quý hiếm kia bị đổi hết.
Triển Thiểu Huy cũng gọi người mang thêm một phần cơm tối đến, màn
đêm vừa buông xuống, Cố Hạ ở trong phòng bệnh loay hoay cắm hoa, khi
đó nét mặt cô nhất định là vô cùng chăm chú, đường cong bên mặt nhu
hòa, khóe miệng hơi cong lên, một chiếc áo khoác không quá dày ôm lấy
thân hình mảnh khảnh, đến khi cô loay hoay xong, cô sẽ nghiêng người,
giọng trong veo như tiếng chuông đổ, cười nói: “Triển thiếu, anh xem có
đẹp không?”
Triển Thiểu Huy cũng
sẽ thường xuyên phát biểu một chút ý kiến chê bai, “Cắm quá dày”,
“Nhìn không hợp nhau lắm”….vân vân như thế. Cố Hạ sẽ lấy ra, mười
ngón tay thon dài xuyên qua mấy cành hoa đủ mọi màu sắc, rõ ràng là
một cô gái rất bình thường, nhan sắc trung bình, nhưng rơi vào mắt
lại tạo nên cảnh đẹp ý vui như vậy.
Có lúc anh nói hơi nhiều,
Cố Hạ không kiên nhẫn, khẽ cau mày, sẳng giọng: “Sao anh lại kén chọn
như vậy?”
Giọng điệu có vẻ đang
nén giận, có rất ít người nói với anh như vậy, nhưng Triển Thiểu Huy
lại nở nụ cười, giọng điệu có ý trêu chọc, “Vốn chính là do tay
nghề cô không tốt.”
Cố Hạ đặt bình hoa
kia xuống bên cạnh, cô cũng không muốn sống nói: “Chê tôi tay nghề không
tốt vậy sao anh không đi mà mời người cắm hoa chuyên nghiệp về đây?”