Thân thể của Triển
Thiểu Huy đã khôi phục hoàn toàn, cộng thêm tĩnh dưỡng tốt nên sắc
mặt ngày càng tốt lên, anh vốn không thích ở trong bệnh viện, lần
này lại ngoan ngoãn ở trong bệnh viện 10 ngày. Sau khi xuất viện,
Trịnh Giang Hà nhìn thấy anh suốt ngày vất vẻ trong công ty, sợ vết
thương của anh chưa khỏi hẳn, đề nghị anh về nhà nghỉ ngơi, về sau
lại dứt khoát nói: “Đại ca, anh mới ra viện, đừng nên vất vẻ như
thế, hay là nghỉ ngơi dài hạn đi ra ngoài thư thả một thời gian đi.”
Nhìn thấy Triển Thiểu
Huy đã khôi phục lại, Cố Hạ cũng thoải mái hơn rất nhiều, đã không
cần phải lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Triển Thiểu Huy nữa,
cũng không cần phải chạy đến bệnh viện mỗi ngày, thuận tiện sắp
xếp thời gian của mình. Buổi sáng hai ngày sau, lúc cô đang ở trong
công ty làm việc thì trưởng phòng Lưu đột nhiên chạy đến nói với cô,
“Cấp trên điện thoại tới gọi cô xuống lầu, nói là có việc.”
Cố Hạ không biết có
việc gì, vội vàng xuống lầu, trước phòng bảo vệ của tòa nhà thương
mại, bình thường bảo vệ không cho đỗ xe, lúc này lại có vài chiếc
xe đang đỗ ở đây, chính giữa là một chiếc xe việt dã bên cạnh là A
Đông cường tráng rắn chắc, ngoắc tay với Cố Hạ ý bảo cô qua đó, sau
đó mở cửa xe ra cho cô.
Triển Thiểu Huy ngồi
ở ghế sau, Cố Hạ vừa lên xe thì chiếc xe việt dã đã vang lên tiếng
động cơ, rồi sau đó chậm rãi rời đi. Cố Hạ không biết Triển Thiểu
Huy có việc gì, hỏi: “Triển thiếu, chúng ta đi đâu vậy? Có chuyện gì
thế?”
Triển Thiểu Huy nhàn
nhã ngồi, “Cho cô nghỉ một ngày, chúng ta ra ngoại ô dạo.”
Mấy người anh em suốt
ngày bảo anh đừng ngồi chết ở công ty, đi ra ngoài đi dạo rất tốt,
anh cũng không phải gốm sứ, nào có yếu ớt như vậy? Lão Tam trước sau
như một luôn thích ăn hàng, chỗ nào của thành phố C có món ăn ngon
anh ta đều biết rõ, biết Triển Thiểu Huy không thích đi quá xa nên đề
nghị đến làng du lịch ở vùng ngoại ô thử vài món ăn mới lạ, mọi
người cùng nhau thư thả một chút. Cuối cùng còn nói một câu: “Không
bằng kêu thêm Cố Hạ đi cùng, nghe nói ở đấy có thể câu cá về nấu
ăn, em thấy cô ấy cả ngày nhảy tới nhảy lui, hẳn là sẽ rất yêu
thích, mang thêm cô ấy đi cũng náo nhiệt.”
Mấy anh em cũng hy
vọng Triển Thiểu Huy chú ý đến sức khỏe, trong khoảng thời gian này
tất cả mọi người đều bận không ít việc, Triển Thiểu Huy cũng đồng
ý. Trước sau tổng cộng có bốn chiếc xe đi về phía vùng ngoại thành,
những tòa nhà rất nhanh đã biến mất hai bên cửa sổ, Cố Hạ đặt tay
lên đùi, nghi hoặc hỏi: “Triển thiếu, sao lại gọi tôi đi theo?”
“Lúc tôi nằm viện mỗi
ngày cô đều chạy đến bệnh viện, thấy cô có lòng như vậy, đi ra ngoài
chơi tất nhiên phải mang theo cô.” Triển Thiểu Huy nhìn lướt qua cô,
“Thế nào, cô không muốn đi sao?”
Triển Thiểu Huy cũng
không phản đối, chậm rãi dạo bước sang đó, có mấy người đàn ông đang
kéo lưới cá lên, rõ ràng trời đã vào thu mà bọn họ còn trần trụi
đứng trong nước, dường như không hề cảm thấy lạnh; lưới bắt cá bọn
họ dùng cũng không lớn, nhưng mỗi một lần kéo đều thu hoạch được
rất nhiều, mấy con cá từ trong mặt nước nhảy “oạch” lên, khiến cho
mọi người chung quanh đều vui thích kêu lên: “Con vừa rồi thật lớn.”
“Mẻ này còn nhiều hơn cả mẻ trước nữa”…những người này phần lớn
đều là người đi làm ở thành thị, nhìn thấy từng mẻ cá được kéo
lên thì thấy rất mới lạ.
Người bắt cá kéo
lưới lên rồi đổ cá xuống một cái ao nhỏ bên cạnh, số cá còn lại
thả xuống đường, nhân viên của làng du lịch gom lại rồi đi về phía
nhà bếp, hành động của bọn họ tựa hồ như muốn cho khách hàng thấy:
nhìn xem, món ăn của chúng tôi rất mới lạ, đều dùng cá mới vừa câu
lên.
Ao nhỏ được đắp xi
măng cao hơn một mét không có nước, con ba ba màu nâu chậm rãi bò bò,
Cố Hạ ngồi xổm xuống bên cạnh, cố ý cầm quay ngược nó lại đặt trên
mặt đất, con ba ba chổng vó lên rồi lại huy động đầu và chân tự mình
lật lại, vừa định chạy đi thì bị Cố Hạ bắt lại, hưng phấn nói:
“Triển thiếu, con vật này cũng rất nhanh nhẹn, mùi vị nhất định là
rất tốt, không bằng chọn con này đi?”
Triển Thiểu Huy đứng
bên cạnh, ánh mắt tùy tiện lướt qua, “Nhìn cũng không tệ lắm.”
Cố Hạ đưa con vật trên
tay cho nhân viên phục vụ, đó là một người đàn ông hơn 30 tuổi, ống
tay áo cùng ống quần xắn lên cao, trên quần áo có không ít nước
đọng, chỉ vào con ba ba trên tay dùng tiếng phổ thông đặc giọng vùn
quê nói: “Những món ăn ở đây đều rất tươi, sáng nay vừa bắt dưới sông
lên, không tệ chút nào đâu!”
Tuy sở trường của
làng du lịch là để cho khách tự chọn món ăn nhưng bình thường khách
hàng chỉ động mồm động miệng, chứ có ai chịu tự mình đi động tay
vào, anh ta nhắc nhở: “Cô gái, coi chừng con ba ba này cắn cô đấy.”
“Cứ để cho cô ấy từ
từ chọn đi.” Triển Thiểu Huy chậm rãi nói, khóe miệng hiện lên một
nụ cười nhàn nhạt, ý bảo Cố Hạ tiếp tục chọn: “Nếu bị cắn sẽ xem
như là tai nạn lao động, đã đi xa như vậy thì nhất định phải chọn
thứ tốt nhất.”
Anh ở bên cạnh vẫn
giữ phong độ đứng đấy, giơ tay lên chỉ huy: “Chọn nhiều một chút,
chúng ta có nhiều người.”
Mấy anh em đến đây bốn
người, còn có lái xe và vệ sĩ, phải phân làm hai bàn mới đủ. Anh
mắt của Cố Hạ tiếp tục đảo quanh mấy con ba ba lớn nhỏ trong ao,
dùng hai ngón tay nhẹ nhàng gõ vào người mấy con ba ba, nắm lấy mai
con ba ba nhấc nó lên, nhìn thấy tứ chi nó đạp lung tung động tác linh
hoạt, lại nói với Triển Thiểu Huy: “Con này cũng không tồi! Dùng ba
ba làm thịt kho tàu thế nào?”
“Anh đang chọn thức ăn
hay là chọn vợ vậy? Băm thành một khối rồi nấu chín thì ai còn
nhìn ra nữa!” Cố Hạ đứng lên, mày nhướng lên, hay tay khoanh lại, “Vậy
thì tự anh chọn đi.”
Triển Thiểu Huy phủi
phủi quần áo, “Quần áo của tôi rất đắt tiền, xa hoa, vì ăn được một
bữa mà ném đi cả bộ đồ thì không đáng, giờ làm việc mang theo cô ra
ngoài chơi, tốt xấu gì cô cũng phải làm chút việc chứ.’
Anh dùng một ngón tay
chỉ vào trong hồ, “Con kia, cô bắt nó lại đây nhìn một chút xem có
phải hàng tốt không.”
Cố Hạ bĩu môi, xoay
người tiếp tục đi bắt ba ba, nắm lấy mai xách con ba ba lại, đung đưa
trước mặt Triển Thiểu Huy “Triển thiếu, con này có được không?”