Trong phòng khách, TV
đang chiếu một trận bóng rổ, Trần Đào rất thích xem cái này, đương
nhiên ở đây anh ta cũng xem như là một nửa chủ nhân nên hỏi ý hai vị
khách xem có muốn đổi kênh không, hai người đàn ông đều khoát tay nói
không cần, Trần Đào cũng yên tâm thoải mái mà xem.
Quý Phi Dương quay đầu
lại nhìn Triển Thiểu Huy, cười nói: “Không biết có bao nhiêu người
muốn mời anh đến dùng cơm, không nghĩ tới Triển thiếu lại đến đây ăn
cơm, xem ra Cố Hạ có hy vọng thăng chức rồi.”
Triển Thiểu Huy cũng
nhích lại gần, không nhanh không chậm nói: “Tôi là người công tư phân
minh, chẳng qua là vài lần gặp cô ấy cho nên có hơi thân với cô ấy
một chút thôi, không hơn. Muốn thăng chức, tôi thấy cô ấy cũng không có
hy vọng gì, làm người lại không đủ thông minh, nói không chừng bị
người khác bán đi còn giúp người ta đếm tiền.”
Ánh mắt của Triển
Thiểu Huy rơi vào trên mặt Quý Phi Dương, bên môi hiện lên một nụ cười
khó hiểu, “Tuy cô ấy hơi vụng về ngốc nghếch một chút, làm việc xem
như cũng cần cù thật thà, tôi là ông chủ của cô ấy, cũng có nghĩa
vụ phải quan tâm để nhân viên của mình không bị người khác lừa.”
Lúc anh nói câu sau
thì mắt nheo nheo lại, còn hơi cao giọng, như là đang mang theo một ý
tứ khác. Quý Phi Dương ôn hòa cười khẽ, “Triển thiếu thật sự rất chu
đáo với nhân viên.”
Triển Thiểu Huy nâng
tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, “Vả lại hẳn là cậu Quý bận rộn
nhiều việc, sau khi anh tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình
thì hẳn là có rất nhiều chuyện phải làm, không nghĩ tới còn đến
nơi này làm khách, thật sự là khiến người ta bất ngờ.”
“Cố Hạ là đàn em của
tôi, Từ Lộ Lộ ở cùng với cô ấy cũng là đàn em của tôi, hai cô ấy
mời tôi ăn cơm, tôi đương nhiên là phải tới. Chúng tôi cùng học chung
một trường đại học, cũng xem như là đàn anh với đàn em.” Trên mặt
Quý Phi Dương vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, “Hình như Triển thiếu
tốt nghiệp ở nước ngoài, người như chúng tôi chắc là không vừa mắt
anh.”
Trần Đào chạy vào
nhà bếp, vừa mới chuẩn bị xong chén đũa lại nghe Từ Lộ Lộ hỏi anh
ta dọn bàn xong chưa, Trần Đào lại chạy đến. Bởi vì phòng khách
nhỏ, không ai mời khách mà lại để bàn ăn dựa vào tường, dọn ra thì
mất nhiều diện tích, dù sao chỉ có hai cô bé nên như thế cũng đủ
rồi. Hôm nay lại có khách đến nên tất nhiên phải dọn bàn ăn ra. Trần
Đào đến trước chiếc bàn gỗ nặng trịch, nhìn hai người đàn ông ngồi
trên ghế salon nói: “Giúp một tay với, kéo bàn ra.”
Vốn Triển Thiểu Huy đi
đến sẽ gần hơn nhưng mà anh lại ngồi trên ghế salon không có động
tĩnh gì, Quý Phi Dương vội vàng đứng lên, giúp Trần Đào chuyển bàn
ra ngoài, Trần Đào nói: “Nhà hai cô ấy nhỏ, hai người đều là ông chủ
lớn, ngàn vạn lần đừng để ý.”
“Anh ấy đi mua rượu
rồi.” Quý Phi Dương giải thích, “Bưng cái này ra sao?”
“Để em làm cho, anh ra
ngoài ngồi đi. Ở đây rất nhiều dầu mỡ, bắn vào quần áo anh thì
không hay.” Cố Hạ không muốn phiền đến khách.