Lúc ăn cơm, Triển
Thiểu Huy ngồi trên bàn, động tác thong dong ưu nhã, thỉnh thoảng lại
gọi Cố Hạ: “Gắp cho tôi một miếng thịt.”, “Tôi muốn ăn rau”… Anh nói
vô cùng tự nhiên, đương nhiên anh chỉ những món cách mình khá xa, ông
chủ muốn duy trì phong độ của mình, gọi người khác hầu cũng là
đương nhiên. Cố Hạ biết loại người nhà giàu này rất chú ý hình
tượng, bên cạnh hai món ăn kia đặt hai đôi đũa dùng chung, trong đó có
một đôi cơ bản chỉ có cô dùng, Triển Thiểu Huy nói cô gắp món nào
là cô lập tức gắp sang.
Từ Lộ Lộ nhìn thấy
Triển Thiểu Huy quả nhiên là có tướng ông chủ, chỉ huy người khác vô
cùng có trật tự, cho là anh thật sự chỉ thích ăn hai món kia nên đổi
vị trí của hai món ấy sang. Sắc mặt Triển Thiểu Huy vẫn bình
thường, miễn cưỡng đưa đũa gắp một miếng, một lúc sau lại nói Cố
Hạ gắp cho mình những món vừa bị đổi chỗ.
Từ Lộ Lộ nói: “Tiểu
Hạ, tuy Quý sư huynh không trả lương cho cậu nhưng cậu cũng không thể
bên nặng bên nhẹ quá như vậy, mau gắp thức ăn cho Quý sư huynh đi.”
“Cơ hội gặp được anh
cũng không nhiều lắm, anh đã không bận thì không bằng sau khi ăn xong
gọi thêm vài người bạn, tìm một hội quán nào đó đánh vài ván bài
đi.” Triển Thiểu Huy không nhanh không chậm nói, dù sao anh cũng không
muốn sau khi ăn xong Quý Phi Dương còn ở lại đây, thuận tiện nhìn sang
Trần Đào, “Cùng đi chơi đi.”
Trần Đào cũng không
hiểu rõ về thân phận của bọn họ nhưng cũng biết bọn họ đều là đại
gia lắm tiền, thích xa hoa, nơi họ đến chưa hẳn đã thích hợp với
mình nên cười từ chối: “Ý tốt tôi xin nhận, nhưng chiều nay còn có
việc bận.”
Quý Phi Dương cầm đũa
trên tay, “Cũng được, lát nữa tôi sẽ gọi anh trai đến, vài ngày trước
anh hai tôi còn muốn nhờ Triển thiếu một chút chuyện.”
Não Cố Hạ vẫn chưa
tiếp nhận được, nhìn hai người ra khỏi cửa, trong lòng còn đang suy
nghĩ xem vì sao tự nhiên quan hệ cá nhân của Triển Thiểu Huy và Quý
Phi Dương lại tốt như vậy.
Sau khi khách ra về,
Từ Lộ Lộ vừa thu dọn vừa nói: “Tiểu Hạ, tên ông chủ kia của cậu sao
ăn nói kì lạ vậy? Phá hỏng hết không khí hôm nay, rốt cuộc anh ta
nghĩ gì thế không biết?”
Cố Hạ cũng đi qua thu
dọn chén bát, bĩu môi nói: “Nếu mình biết anh ta đang nghĩ gì thì
mình đã làm bà chủ rồi!”
Từ Lộ Lộ cảm thấy
bữa ăn này thật quá không thoải mái, khí thế của Triển Thiểu Huy
quá mạnh mẽ làm cho người ta không kìm được phải cực kì cẩn thận,
cô nói: “Dựa theo lí mà nói, gần gũi với cậu như vậy nhất định là
có ý đồ gì đó với cậu, chẳng qua là nhìn cái kiểu của anh ra thì
mình cảm thấy chẳng có ý gì tốt, ăn một bữa cơm thôi mà khí thế
đã kinh người như vậy rồi.”
“Người có tiền có
thế đều như vậy. Thật ra người đó cũng không tệ lắm.”
Cố Hạ cũng đã quen
dáng vẻ tự cao tự đại của Triển Thiểu Huy, cũng không để ý đến lời
nói của anh nữa, dù sao cô cũng không đoán ra lời nói của anh. Đối
với những thứ không thể đoán ra này, Cố Hạ cảm thấy rất bình
thường, Triển Thiểu Huy là người làm việc lớn, cũng chỉ hòa trong
cái vòng luẩn quần kia, đánh bài thua đến gần một ngàn vạn cũng
chỉ xem như để giải trí mà thôi, một người vĩ đại như thần như vậy
thì một người dân thường tóc húi cua như cô làm sao có thể hiểu
được, nếu không thì cô cũng không phải chỉ làm một nhân viên nhỏ.
Chẳng qua là vài ngày
sau cô gặp phải một chuyện làm cho cô càng đoán không ra, buổi tối
rửa mặt xong nằm lên giường lại nhận được một tin nhắn không thể
hiểu nổi của Triển Thiểu Huy, “Cuối tuần này là sinh nhật tôi.”
Cố Hạ dụi dụi mắt,
nhìn đi nhìn lại nhiều lần mới xác định mình không nhìn nhầm chữ,
sau đó trả lời lại, “Triển thiếu, có phải anh nhắn nhầm người không?
Tôi là Cố Hạ mà.”
Đầu bên kia như là bị
đơ một lát, thật lâu sau mới trả lời lại, “Tôi biết rõ cô là Cố
Hạ.”
Cố Hạ vắt tay lên
trán tự hỏi anh có ý gì, ánh sáng bỗng lóe lên, đã nghĩ ra rồi,
vội vàng gọi điện lại cười nói: “Triển thiếu, có phải anh cũng
muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, muốn mời tôi tham gia không?”
Đầu bên kia truyền đến
tiếng thở dài khe khẽ, chậm rãi nói: “Tôi không thích mở tiệc sinh
nhật, rất ghét tiếp khách, bình thường chỉ cùng mấy anh em đi đâu
đó.”
“À” Cố Hạ vẫn không
hiểu ý anh, nếu cùng đi chung với mấy người anh em của anh ta thì nói
cho cô biết làm gì?
Sau nửa ngày, đầu kia
mới nói: “Không ngại gọi thêm cô cho náo nhiệt hơn.”
“Không cần, bạn bè
của anh đều chênh lệch rất lớn với tôi, tôi đi cũng không vui vẻ gì,
ngộ nhỡ nói sai cái gì lại làm mất hết mặt mũi của anh, rất không
tốt.” Cố Hạ nghĩ thầm trong lòng xem phải nói thế nào, lại vui vẻ
nói: “Triển thiếu, chúc anh ngày ấy thật vui vẻ.”
Đầu bên kia ngừng lại
một chút, buồn bã nói: “Quên đi.”
Điện thoại bị ngắt,
Cố Hạ nghe thấy giọng điệu của anh không được tốt nên suy nghĩ xem có
phải mình đã chọc anh ta rồi không, không phải Cố Hạ không nể mặt anh
mà cảm thấy mình đến đó thật không thích hợp, đến lúc đó cô lại
nơm nớp lo sợ không nghĩ được gì. Cô nhắn một tin nhắn sang cho Triển
Thiểu Huy: “Triển thiếu, tôi đi thật sự không thích hợp, sinh nhật quan
trọng nhất chính là vui vẻ, tôi sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.”
Đầu kia cũng trả lời
lại khá nhanh, ba chữ ngắn gọn, “Vậy cũng được.”
Nhưng mà món quà này
lại làm khó Cố Hạ, cô thật sự không biết phải tặng cho Triển Thiểu
Huy cái gì thì được, dạo này người đàn ông kia rất khó chịu, những
thứ bình thường sẽ không động đến, cuối tuần cô cầm phiếu đi trên con
đường Phượng Hoàng dành riêng cho người đi bộ, Cố Hạ khẽ cắn môi, quyết
định rút cạn máu một lần.
Đi lòng vòng trong
trung tâm thương mại, cuối cùng Cố Hạ chọn một cây bút máy Pike, thân
bút mạ vàng xa hoa, trả tiền tại quầy xong đã hết hơn nửa tháng
lương của cô, lúc trả tiền Cố Hạ cảm thấy lòng đau như cắt, nén
giận chọn đại thứ gì đó, không ngờ nó mắc như vậy. Chẳng qua là đã
có vết xe đổ việc tặng quà trong bệnh viện lần trước, Cố Hạ thật
sự không dám tùy tiện tặng đồ, nghĩ sinh nhật một năm chỉ có một
lần, Triển Thiểu Huy cũng không phải lừa bịp tống tiền gì cô, ngày
nào đó tặng cho cô một món quà nhỏ chắc cũng bù lại món quà này;
cho dù anh cũng chẳng cho cô thứ gì tốt, nhớ lại lần trước đánh bài
thua khá nhiều tiền, cứ xem như chiếc bút máy này để bù lại đi.
Chủ cửa hàng còn
tặng thêm một tấm thiệp, Cố Hạ tự tay ghi lời chúc lên tấm thiệp,
đặt vào cùng với chiếc bút máy màu vàng kim rồi nói nhân viên bán
hàng gói lại. Mua quà xong, Cố Hạ lại tiếp tục đi lòng vòng trên con
đường dành cho người đi bộ, bởi vì hôm nay tiêu quá nhiều tiền nên cô
không mua thêm quần áo nữa, ngược lại đi dạo trong vài cửa hàng nhỏ.
Có một cửa hàng nhỏ
bán rất nhiều những món đồ nhỏ đáng yêu, các loại đồ chơi trang
trí, gấu bông hay nhân vật hoạt hình để bàn, đồng hồ báo thức nhiều
màu sắc, những vật thủy tinh trang trí xinh đẹp,… Mỗi một thứ đều
làm cho người ta yêu thích không buông tay, Cố Hạ ngắm ngía trong cửa
hàng một chút rồi nghĩ tại sao phải tặng cho Triển Thiểu Huy cây bút
máy mắc như vậy? Những thứ này rất hay, giá cả cũng không mắc, nếu
người khác tặng cho cô một vật như vậy thì nhất định cô sẽ rất yêu
thích. Nhưng mà nghĩ lại thì những thứ này cũng chỉ có con gái
thích, tặng cho một ông chủ lớn như Triển Thiểu Huy thì không thích
hợp.
Cố Hạ ngắm ngía chậu
hoa hồng môn trước mặt vài phút, đưa tay sờ lên nó mới phát hiện ra
đó là một chậu hoa giả. Trên mặt chậu bằng sứ trắng còn điểm thêm
một lớp cỏ xanh và một vài cây nấm nhỏ, màu hồng phấn, màu vàng,
màu xanh, những cây nấm nhiều màu sắc xòe ra như một cái ô trông rất
đáng yêu; ngay cả lá cây hồng môn màu xanh có gân lá ở giữa cũng làm
giống như đúc, là cây hơi gấp lại, phiến lá rủ xuống, ở giữa là
một nụ hoa hơi cao hơn. Hoa và lá cũng không quá dày, phối hợp rất tinh
tế, Cố Hạ cầm lên, phát hiện ra đằng sau còn có một sợi dây gắn
vào, hỏi nhân viên bán hàng bên cạnh:
“Đây là cái gì? Không phải là chậu hoa giả để bàn thôi sao?”
Nhân viên bán hàng
nhiệt tình giới thiệu, “Thật ra cái này là một chiếc đèn bàn nhỏ,
bên dưới những cây nấm này có thể phát sáng.”
“Vậy sao?” Cố hạ
cầm lên nhìn trái nhìn phải.