Cố Hạ đi tới bên cạnh
anh, cầm kéo lên, sau khi mở gói quà ra, cô nâng chậu hoa hồng môn kia
lên, “Anh xem làm rất giống thật, quan trọng nhất là, đây là một
chiếc đèn bàn nhỏ, rất sáng tạo nhỉ?”
Triển Thiểu Huy dùng
ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cây nấm nhỏ, Cố Hạ sờ sờ lên phiến là,
“Anh xem, cành là của chậu hoa hồng môn này có thể từng mình chỉnh
lại, anh có thể bắt nó rũ xuống, uốn thành hình gì cũng được. Sau
khi đèn sáng lên thì vô cùng xinh đẹp, còn có thể dùng chậu hoa này
để trang trí.”
Cô vừa nói vừa lén
nhìn sắc mặt Triển Thiểu Huy, thấy anh không thích lắm nên thấp giọng
nói, “Tôi cảm thấy nó rất đẹp, chọn rất lâu mới mua được thứ này,
hy vọng anh sẽ vui, anh mà thấy không đẹp thì coi như xong.”
“Cũng không phải không
đẹp.” Triển Thiểu Huy khẽ thở dài một tiếng, nói Cố Hạ vô tâm sao,
thật sự thì cô rất thành tâm thành ý, chỉ là đối lập như vậy nên
cảm thấy không thoải mái trong lòng. Quý Phi Dương tròng lòng cô vẫn
rất đặc biệt, cho nên Cố Hạ mới có thể tự giác để ý như vậy, loại
quan tâm này không có cách nào miễn cưỡng, cho dù anh có dùng tiền mua
hoặc sử dụng quyền lực để ép buộc thì cũng không thể làm nên
chuyện gì. Tất cả những điều này không phải anh không biết, nếu có
tức giận thì cũng chẳng có lí do gì.
Nhưng mà cuối cùng
thì trong lòng vẫn không thoải mái.
Cố Hạ khẽ cắn môi:
“Tôi không biết anh thích gì, tôi hẳn là phải nên hỏi tổng giám đốc
Trâu.”
“Tôi cũng chưa nói là
không thích.” Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng nói, chắc hẳn là kì vọng
quá cao nên bây giờ có một chút cảm giác mất mác nhàn nhạt. Ánh
mắt anh lướt qua mặt cô, lấy chiếc bút mày từ trong hộp ra, đặt trong
túi áo của mình, “Cũng đến giờ ăn cơm trưa rồi, cô đi xuống trước,
đến trước nhà hàng Phỉ Kí chờ tôi, tôi xuống ngay.”
“Vâng.” Cố Hạ xoay
người ra khỏi phòng.
Triển Thiểu Huy nhìn
theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, lại khẽ thở dài, ngón tay sờ sờ
lên phiến lá trên chậu hoa hồng môn kia, thứ này chỉ có Cố Hạ mới
thích, anh có một loại cảm giác bất lực, nhưng lại không muốn thừa
nhận, lắc lắc đầu, bắt đầu thu dọn giấy tờ.
Lúc Cố Hạ đi về phía
nhà hàng Phỉ Kí, vừa vặn đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, cô cảm
thấy động lòng nên đi vào mau một chiếc bánh ngọt mùi hoa quả, tuy
rất nhỏ nhưng lại xinh xắn hấp dẫn, sinh nhật chủ yếu phải có thứ
này, lúc ăn cơm xong có thể ăn một chút tráng miệng.
Cô cầm theo chiếc bánh
ngọt đi về phía trước, vẫn chưa đi đến trước cửa nhà hàng Phỉ Kí
thì vai bị một người từ sau vỗ một cái, giọng nói quen thuộc vang
lên: “Đi gì mà chậm vậy.”
Cố Hạ quay đầu lại
nhìn anh cười cười, đưa thứ đang cầm trên tay lên, “Mua một chiếc bánh
ngọt cho anh.”
Cố Hạ nhìn nhìn ra
đằng sau, “Chỉ có một mình anh sao? Tổng giám đốc Trâu đâu?”
“Không cần quan tâm đến
cậu ta, chúng ta ăn cơm trước.” Triển Thiểu Huy không giải thích nhiều,
Tiểu Ngũ nói nhiều lại thích cãi nhau, chưa đến giờ tan ca thì anh
đã đuổi Tiểu Ngũ đi ăn cơm trước.
Buổi trưa nhà hàng
Phỉ Kí cũng không đông người lắm, sau khi ăn cơm xong, Cố Hạ đặt chiếc
bánh nhỏ lên bàn, bánh ngọt rất nhỏ, chỉ có thể cắm một cây nến,
Cố Hạ hỏi: “Triển thiếu, anh có muốn cắm nến lên không?”
Mắt Triển Thiểu Huy
sáng lên, nhẹ nhàng cười cười, “Chẳng lẽ cô còn muốn hát mừng sinh
nhật sao?”
“Để xem anh có thích
không đã, sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, anh thích thì tôi sẽ
hát.” Cố Hạ cười nói.
Triển Thiểu Huy lấy
bật lửa từ trong túi ra, đưa cho cô: “Vậy cô hát đi.”
Cố Hạ cười nhận lấy,
cắm vào một cây nến màu hồng, sau khi đốt xong thì hát cho anh nghe,
giọng hát không lớn, ngân nga như nước chảy, ánh nến cũng nho nhỏ,
ánh sáng cực kì ảm đạm trên bàn ăn, không biết có phải hệ thống
sưởi ấm của nhà hàng mở vừa đủ hay không mà anh cảm thấy rất ấm
áp, tựa như làn gió xuân vờn qua mặt, dịu dàng thoải mái nói không
nên lời. Anh nhìn Cố Hạ ngồi đối diện, lọn tóc rơi xuống rũ trước
ngực cô, cô cười đến nỗi đôi mắt cong cong thành hình trăng non, xinh
đẹp mang theo một chút hấp dẫn.
Đến khi Cố Hạ gọi
anh, “Thổi nến đi”, Triển Thiểu Huy mới lấy lại tinh thần, thì ra bài
hát chúc mừng sinh nhật đã xong, Cố Hạ ngồi đối diện khuôn mặt ánh
lên một chút hồng hào, nhìn anh chờ đợi. Anh khẽ cười, thổi tắt
ngọn nến, Cố Hạ cười tươi tắn, “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, mọi việc
đều như ý.”
Triển Thiểu Huy hơi
ngây người, Cố Hạ thấy anh ngồi không nhúc nhích nên giục: “Nhanh cắt
bánh đi.”
“Chỉ có hai người
chúng ta, cắt bánh làm gì?” Ngoài miệng thì nói thế nhưng anh vẫn
cầm lấy dao nỉa, bánh ngọt rất nhỏ, đủ cho hai người ăn, anh cắt một
nửa đặt lên dĩa, đưa cho Cố Hạ, “Chắc là cô thích ăn cái này.”
Vẻ vui vẻ trên mặt
Triển Thiểu Huy càng thêm rõ ràng, anh lơ đãng nói: “Tối nay có vài
người bạn tổ chức sinh nhật cho tôi, cô thật sự không muốn đi sao?”
“Vậy chẳng phải anh
sẽ chơi mất vui sao?” Cố Hạ thật sự không muốn tham gia tiệc tùng của
anh và bạn anh.
Triển Thiểu Huy cũng
không miễn cưỡng, hai mắt nheo nheo lại cười yếu ớt, “Thật ra hôm nay
tôi rất vui.”
Tác giả nói lên suy
nghĩ của mình: Có chút tiến triển rồi nha! Ngày mai để cho Tiểu Ngũ
nói vài câu kích thích anh ấy một chút.