Cô muốn nhờ anh giúp
đỡ một chút, vừa mở miệng ra thì lại cảm thấy không nên làm phiền anh,
chỉ ấp úng không biết nói thế nào.
Quý Phi Dương thấy cô
muốn nói lại thôi nên nói: “Có việc gì cứ nói thẳng, chẳng lẽ có
việc gì muốn nhờ anh giúp?”
Cố Hạ kể sự tình cho
anh nghe, hỏi: “Anh quen biết nhiều người, em muốn hỏi thử xem anh có
cách nào mua được vé không, nếu như phiền anh thì thôi vậy.”
“Việc nhỏ.” Đầu dây
bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, “Buổi diễn này anh cũng muốn đi,
tuần sau chính là đêm Giáng sinh, không thì chúng ta cùng đi đi?”
“Vậy ngày mai anh đi
tìm mua hai vé, đến lúc đó anh sẽ đưa đến cùng với phiếu chăm sóc da
cho em.”
Cố Hạ không khỏi bội
phục người có tiền, đi khắp nơi cũng không thể tìm thấy ve vào cửa
vậy mà Qúy Phi Dương lại có thể mua được, giọng điệu lại nhẹ nhàng
như vậy, dường như không hề tốn chút sức nào. Buổi biểu diễn sẽ bắt
đầu vào tám giờ tối, buổi sáng ngày 24 Cố Hạ vẫn tiếp tục làm
việc, Quý Phi Dương gọi điện đến nói: “Cố Hạ, hay là tối nay cùng đi
ăn cơm đi, ăn cơm xong rồi qua đó, vừa kịp lúc.”
Cố Hạ cười đến nở
hoa, cầm điện thoại nói: “Vốn em đã làm phiền đến anh, lại còn bắt
anh mời ăn cơm, thật sự em thấy rất ngại.”
“Đã thân như vậy mà
còn khách sao nữa.” Quý Phi Dương cười nói, “Năm giờ rưỡi em tan ca
phải không? Lúc đó anh sẽ chời em dưới cửa tòa nhà thương mại.”
“Được ạ, Quý sư huynh,
chúng ta không gặp không về.” Cố Hạ cúp điện thoại, khẽ cười. Cô
nhận điện thoại trong hành lang công ty, vừa quay đầu lại thì nhìn
thấy Trâu Nhuận Thành cùng thư kí của anh ta chẳng biết từ lúc nào
đã đi đến gần, hành lang rất yên tĩnh, lời cô nói vừa vặn rơi vào
tai người khác. Trâu Nhuận Thành thấy Cố Hạ cười liếc mắt đưa tình
nên cảm thấy có chút thú vị. Bên cạnh ngoại trừ thư kí của anh ta
thì không còn ai khác, Trâu Nhuận Thành lại trêu ghẹo: “Ơ Cố Hạ, tối
nay cô hẹn hò cùng Quý Phi Dương sao?”
“Không phải hẹn hò.”
Cố Hạ không muốn khiến cho người khác hiểu lầm, giải thích: “Vừa
vặn cùng đi xem biểu diễn, thuận tiện ăn một bữa cơm thôi.”
“Như thế mà còn không
phải là hẹn hò à? Cô nhìn cô xem, mặt đỏ rần, còn che giấu cái gì
nữa?” Trâu Nhuận Thành lại trêu ghẹo, ánh mắt tràn ngập nụ cười tò
mò, “Đêm Giáng sinh là thời gian thích hợp, Quý Phi Dương còn hẹn cô
đi chơi, Cố Hạ, cô thật là có bản lĩnh nha, xem ra cô sắp lên đời
rồi.”
Trâu Nhuận Thành cười
tà ác, bây giờ còn đang trong giờ làm việc nên anh t a cũng không nói
nhiều nữa, dẫn theo thư kí đi ra ngoài.
Đêm Giáng sinh, trong
mắt Trâu Nhuận Thành luôn là thời gian lãng mạn ấm áp không thể sai
vào đâu được, buổi chiều, Trâu Nhuận Thành ngồi trong văn phòng của
Triển Thiểu Huy, bỡn cợt nói: “Ai cũng nói phụ nữ rất thích lễ
Giáng sinh, thật ra thì đàn ông càng thích hơn, đây quả thật là trời
tạo cơ hội cho đàn ông mà. Mua một bó hoa ăn một bữa cơm, thêm vài
lời dỗ dành ngon ngọt, đơn giản như vậy đã có thể kéo phụ nữ lên
giường! Tối nay thật ra cũng giống như lễ tình nhân hay lễ thất tịch
thôi – lừa gạt người khác phái hoặc là bà xã của mình.”
Trịnh Giang Hà liếc
mắt nhìn anh ta, miễn cưỡng nói: “Vậy bà xã tương lai của cậu có
ngủ trên giường của cậu đêm nay không?”
Trâu Nhuận Thành ngồi
bắt chéo hai chân trên ghế sofa, cười hắc hắc, “Có một cô người mẫu
vừa vào ghề không lâu, vô cùng thuần khiết. Tối nay em muốn dẫn cô ấy
đi xem pháo hoa, tam ca, em rất lãng mạn phải không?”
“Chẳng có ai thưởng
thức cái kiểu lãng mạn của cậu đâu.” Trịnh Giang Hà xem thường nói,
“Chẳng qua là vì thân phận của cậu nên người ta mới dính vào cậu,
nói thẳng ra thì chỉ là giao dịch giữa tiền và sắc thôi, còn nói
cho văn vẻ làm quái gì?”
“Không cần phải nói
trực tiếp như vậy nha, tốt xấu gì thì em cũng rất biết cách dỗ
ngọt phụ nữ, chỉ là bọn họ không biết thưởng thức nội tâm của em
mà thôi.” Trâu Nhuận Thành nhảy dựng lên, đi đến trước cửa sổ sát đất,
đưa mắt nhìn về phía xa, xa xa nhìn thấy nóc nhà khách sạn lớn Bách
Đinh thuộc quyền sở hữu của Triển Thiểu Huy, anh ta nói: “Tam ca, anh
có biết bây giờ tất cả các phòng khách sạn đều không còn trống
không? Vừa rồi nghe Khâu Hàn nói ngày hôm qua tất cả các phòng của
khách sạn Bách Đinh đều được đặt hết, nếu như mỗi ngày phòng khách
sạn đều chật ních như ngày hôm nay thì chẳng phải chúng ta lời to
rồi sao?”
Trâu Nhuận Thành xoay
người lại, vừa cười vừa nói: “Lại nhớ tới một chuyện, sáng nay ở
công ty gặp được Cố Hạ, cô nàng kia nha, hình như đêm nay sẽ gạo nấu
thành cơm với Quý Phi Dương, không biết Quý Phi Dương có mang cô ấy đến
khách sạn nào của chúng ta không nhỉ.”
Trâu Nhuận Thành nhìn
đồng hồ, đã gần 5h, anh ta đi sang cầm áo khoác của mình lên, nói:
“Đại ca, hôm nay cũng không có việc gì, em rút lui trước đây.”
Trâu Nhuận Thành bị
giọng điệu của anh làm cho hoảng sợ, bất bình nói: “Đại ca, tình
hình kinh doanh năm nay rất tốt, doanh thu tăng so với năm trước, tháng
chín đã hoàn thành kế hoạch của cả năm, như vậy còn không đáng khen
ngợi sao?”
Giọng điệu của Triển
Thiểu Huy lạnh lùng, Trâu Nhuận Thành rùng mình, biết rõ đại ca không
thích nói giỡn, tuy cảm thấy doanh thu cũng không tồi nhưng vẫn ỉu
xìu nói: “Đại ca, anh bảo em triệu tập mọi người về họp bây giờ
sao?”
“Cả phòng thị trường
đều phải tham gia, không một ai được vắng, thu thập thông tin của tất
cả khách hàng, lát nữa tôi sẽ đến kiểm tra.” Triển Thiểu Huy ra
lệnh.
Da đầu Trâu Nhuận
Thành run lên, bất đắc dĩ nói: “Em đi ngay.”
Trâu Nhuận Thành vội
vàng bảo thư kí gọi cho toàn thể nhân viên phòng thị trường năm giờ
đúng lên phòng họp số 3 họp, nhân viên của Khải Hoành nghe thấy tin
này đều không ngừng than khổ, sắp tan ca rồi lại bắt lên họp, cuộc
họp này không biết họp đến khi nào, chỉ hy vọng không họp quá lâu.
Thần kinh Cố Hạ căng
thẳng, lúc vào phòng họp thì vội vàng nhắn tin cho Quý Phi Dương,
nói cho anh biết mình phải họp, không biết bao giờ mới xong. Quý Phi
Dương nói không sao, đợi cô họp xong sẽ đi ăn cơm.
Cuộc họp này mở đột
ngột, hơn nữa thời gian kéo dài ngoài dự kiến. Phòng họp thật to,
các quản lí cấp cao của công ty, sau là các trưởng phòng, còn có cả
nhân viên của phòng thị trường. Trâu Nhuận Thành bị Triển Thiểu Huy
mắng nên tâm tình không tốt, trước tiên mắng tất cả nhân viên trong công
ty, nói ra một đống những điều bất mãn, sau đó bảo giám đốc phòng
thị trường báo cáo, lại bắt trưởng phòng báo cáo, giữa chừng Trâu
Nhuận Thành còn bất ngờ hỏi một số vấn đề, mọi người nơm nớp lo
sợ. Trong lúc đó Triển Thiểu Huy gọi điện tới, phòng họp có màn
hình quan sát, anh đi trên đường mở máy lên quan sát cuộc họp, gọi
điện thoại đến chỉ thị: “Bảo tất cả các nhân viên tổng kết theo thứ
tự. Sau đó báo cáo tình
huống của từng khách hàng, người phụ trách là ai, tính cách người
phụ trách thế nào, tình hình tài chính của khách hàng, nhất là
những khách hàng nhỏ, một tổng giám đốc như cậu hẳn là phải nắm
tình hình từng khách hàng trong lòng bàn tay; xem xem mấy ngày tới
có thể thu lại bao nhiêu tiền, sang năm phải tính toán thế nào. Tôi
xử lí công việc ở gần đấy, sẽ không tới, cậu báo cáo cho tôi tiến
trình cuộc
họp.”
“Đại ca, hôm nay là đêm
Giáng sinh mà!” Trâu Nhuận Thành nhắc nhở anh, theo chỉ thị này của
đại ca, cuộc họp này sẽ tiến hành đến mấy giờ đây? Trâu Nhuận Thành
nói: “Em thì đã đành, còn những nhân viên kia cũng có việc chứ ạ,
giữ lại nhiều người tăng ca họp hành như vậy sẽ bị người khách rủa
đấy.”
“Ai dám rủa! Đêm giáng
sinh thì không thể tăng ca sao? Cái này cũng không phải ngày lễ truyền
thống của Trung quốc, chính phủ cũng không quy định phải nghỉ làm,
cậu gào thát cái gì mà gào thét?” Triển Thiểu Huy quát.
Tác giả nói lên suy
nghĩ của mình: Tiểu Ngũ cũng đã nói nhiều rồi nhỉ, ngày mai tiếp
tục để cho lão Tam khiêu khích một cái!