Cố Hạ ngồi nghiêm chỉnh,
Triển Thiểu Huy ngồi bên trái cô, vừa cầm li lên uống chậm như rùa, nhìn Cố
Hạ nhăn mày đánh bài. Trái lo phải nghĩ, có chút bối rối, như đang suy nghĩ vấn
đề nan giải. Anh bỏ li xuống, ngồi gần lại, ghé vào bên tai cô nói: “Đánh
bài là để giải trí, cô cũng không phải là Lão Tứ, cần gì phải để ý như thế?”
“Đương nhiên phải để ý
chứ, nếu lại thua tiếp thì rất ngại. Nhưng mà tôi không nhớ được bài, cảm thấy
nhớ chúng rất mệt, căn bản chả giống gì là giải trí.” Ngón tay Cố Hạ đang cầm
hai lá bài sờ tới sờ lui, cầm không dám mở ra.
“Không nhớ được thì đừng
nhớ cái này cũng liên quan tới vận may, vận may mà không tốt thì người chơi có
tinh anh đến đâu cũng phải thua.” Hơi thở ở mũi Triển Thiểu Huy phả lên tai
cô, tay duỗi ra bên phải Tam Vạn, bàn tay vô tình chạm vào thắt lưng của Cố
Hạ, mang theo một chút ấm áp, ý muốn bảo Cố Hạ thoải mái. Hắn cũng không muốn
Cố Hạ đánh bài mà mệt mỏi như thế “Nhớ kỹ duy trì tâm trạng vui vẻ, như vậy mới
có thể thu được nhiều vận may, bài tới tay mới tốt”.
Cố Hạ đem bài đánh đến
Tam Vạn, nghiêng đầu một chút “Thật sao? Còn có thuyết pháp như thế sao?”
“Lão Tứ đánh bài rất ít
khi thất bại, cô hỏi cậu ta một chút đi.” Triển Thiểu Huy nhếch cằm, ánh mắt
nhìn về phía Mục Bằng, ý bảo lão tứ đến làm chứng.
Mục Bằng lấy tiếp bài,
không thèm nhìn đến, có đôi khi nhân tiện thì bỏ ra ngoài, bộ dáng ưu nhã lưu
loát như thế, mặt dễ dàng nói: “Đúng vậy, vừa bắt đầu đánh bài có thể từ từ
thăm dò, có thể hồ thì hồ, trước lấy được số may mắn sau đó thì càng ngày càng
tốt, nếu bản thân cảm thấy hôm nay tâm tình không tốt như vậy ngày đó tuyệt đối
không thích hợp để đánh bài, cả ngày đó vận khí sẽ càng kém, mẫu chốt chính là
tâm tình của bản thân, khí lực của cô quá yếu, ngay cả bài đều khi dễ cô.”
Cố Hạ cảm thấy Mục Bằng
nói rất cao thâm, nhìn anh ta bằng ánh mắt khâm phục, khi tâm tình tốt có phải
bài tới tay cũng tốt, Cố Hạ không biết, nhưng cô đã lĩnh hội được, môi càng
ngày càng thoải mái, Triển Thiểu Huy ở bên cạnh dùng ngón trỏ đẩy đầu cô “Cho
nên cô buông lỏng một chút, đầu tiên cần phải tự bản thân mình đánh cho vui vẻ,
dù sao thắng thua cũng không phải tiền của cô, cô có gì mà không thoải mái?”
Cố Hạ lè lưỡi với anh,
“Vậy đánh xong rồi thì anh đừng trách tôi đó.”
“Tôi trách cô lúc nào?”
Triển Thiểu Huy hỏi ngược lại.
Anh thường xuyên trách
tôi, Cố Hạ thật sự rất muốn trả lời anh như thế, nhưng cô vẫn giấu những lời
này ở trong lòng. Cố Hạ đánh bài rất nghiêm túc, trái phải suy nghĩ, cầm bài
định đánh ra nhưng hết lần này tới lần khác đều không xuống tay, nhưu không
chắc chú ý, không nhừng nhìn Triển Thiểu Huy, bộ dạng do dự khiến Trâu Nhuận
Thành chướng mắt, phàn nàn: “Cố Hạ, một mình cô mà kéo chậm tốc độ của chúng
tôi, thời gian chính là tiên bạc cô biết không?”
Cố Hạ cười xin lỗi, Trịnh
Giang Hà liếc Trâu Nhuận Thành một cái, nhắc nhở anh ta, “Tiểu Ngũ, cậu làm sao
nghĩ có thể thắng được tiền của đại ca là được, nói ít đi, vận động não nhiều
đi.”
Trịnh Giang Hà cũng không
thể biết được đầu óc của Tiểu Ngũ làm sao trưởng thành, tốt xấu gì cũng phải
xem một chút tình huống rồi nói sau, hôm nay đại ca muốn mang theo Cố Hạ tới
chơi, thắng thua không quan trọng. Trịnh Giang Hà mặc dù không biết đại ca có ý
gì, có điều gần đây đại ca không mang theo phụ nữ đi chơi cùng, nhưng gần đây
lại hết lần này tới lần khác đi cùng Cố Hạ, lần trước vốn đại ca phải đi tham
gia tiệc rượu, đã xuất phát rồi nhưng trên đường lại túm hắn lại, hỏi đông hỏi
tây mới biết đại ca chạy dến nhà Cố Hạ, chuyện đã thành như vậy, đại ca mà
không có chút tâm tư nào thì hắn thật không tin.
Anh ta nhìn sang bên
cạnh, Triển Thiểu Huy miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt thờ ơ đảo qua
mặt bài, Cố Hạ lại cẩm bài không nỡ đánh, trực tiếp giật ống tay áo Triển Thiếu
Huy, “Triển thiếu, đánh quân nào đây?”
Động tác tùy ý của cô như
thế, Triển Thiểu Huy hướng tới phía trước, tay phải đặt lên lưng ghế của Cố
Hạ, chỉ chỉ một chút. Trịnh Giang Hà cảm thấy hai người họ rõ ràng là không
thích hợp, mặt mũi Cố Hạ như thế, hoàn toàn không xứng với thân phận và phong
cách của đại ca, nhưng bọn họ cùng ngồi một chỗ, ánh mắt nói chuyện cùng tay
động tác tay chân, nhìn lại thấy phù hợp, sẽ không giống như những phụ nữ khác,
cho dù đong đưa tình ý, cũng bị khí chất của đại ca hạ thấp, ngồi im như
tường.
Trịnh Giang Hà nhìn thấy
vẻ mặt của Cố Hạ có chút hả hê, phảng phất cuối cùng cũng đã tới lỗi của đại ca
rồi, trong tiếc nuối mang theo oán hận, “Nhìn xem, là anh đánh con pháo, tôi
nghĩ con bài này thật tốt, vậy mà lại thua rồi.” Thì ra là Cố Hạ đang xin chỉ
thị đại ca về đánh lại Lão Tứ thế nào, cô đang biểu đạt bất mãn của mình,
đại ca cũng không ngại, khóe miệng cười thản nhiên, toàn khuôn mặt dịu dàng,
giống như trước đây ở trong bệnh viện cười cũng mang theo một chút kiêu căng
này. Trịnh Giang Hà nghĩ, như vậy cũng tốt, đại ca trước đến nay đều lạnh lùng,
cùng một người ngốc đơn giản hào phóng như Cố Hạ nhưu thế cũng rất thích hợp.
Nhưng còn có Mục Bằng, mà
kỹ năng đánh bài của Cố Hạ lại chưa cao, nên đêm nay Triển Thiểu Huy thua khá
nhiều, ngay cả thứ anh đặt mua nửa năm, ngay cả chiếc xe mới cũng phải đưa ra,
trên mặt Mục Bằng dào dạt đắc ý, chân mày còn mang theo ý cười vì còn thắng
được cả tiền Lão Ngũ, cười nói với Cố Hạ: “Cố Hạ, thường xuyên tới chơi nha.”
Triển Thiểu Huy vẫn một
bộ dạng nhàn hạ, lông mày còn có chút thản nhiên thoải mái, nhìn đồng hồ một
chút, nói với Cố Hạ: “Tôi với bọn họ còn có việc, hôm nay tôi gọi A Đông đưa cô
về.”
“Được”, Cố Hạ chỉ cần có
người đưa cô về là tốt rồi, cô đứng lên, đứng bên cạnh, nhìn Triển Thiểu Huy,
lại thấy anh không có động tác gì, nhắc nhở: “Triển thiếu, anh còn có cái gì
cho tôi.”
“À” Triển Thiểu Huy như
mới nhớ ra, vẫn tay với trợ lý, người đàn ông kia cung kính lại đưa hai tấm
phiếu, Cố Hạ tiếp nhận, nhìn một chút “Triển thiếu, anh nhầm rồi, không phải
cái này.”
“Tôi bảo cậu ta đi làm,
kết quả là trên đường cậu ta lại đánh mất, không thể cho cô cái gì khác ngoài
hai vé này.” Triển Thiểu Huy nói xong như gió nhẹ mây thưa không hề thẹn ý.
“Nhưng mà…”
“Cái tôi đưa cho cô
tuyệt đối có giá trị hơn so với cái trước kia, đây là tốt nhất, tất cả các mục
bên trong đều có thể tùy ý làm, tặng cho cô như vậy, cô vẫn không hài lòng à?”
Ánh mắt Triển Thiếu Huy đảo qua, chỉ bên cạnh trở lý “Chẳng lẽ cô muốn tôi xử
cậu ta?”
Cố Hạ dừng một chút, theo
ánh mắt của người trợ lý kia, cúi đầu xin lỗi với Cố Hạ “Xin lỗi, Cô cố, đây là
lỗi của tôi, hy vọng cô…”
“Không sao” cho dù trong
lòng Cố Hạ có chút nuỗi tiếc, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, chung quy không có
khả năng để người khác mất việc.
Triển Thiếu Huy thản
nhiên nói: “Ngày mai cô với bạn bè đi thư giãn, chủ nhật tôi đưa cô đi đánh
bài, đến lúc đó tôi sẽ tới đón cô.”
Chuyện đánh bài cứ quyết
định như vậy, chủ nhật Triển Thiếu Huy đưa cô đến một hội quán tư nhân, trang
trí hoa lệ tinh xảo, hai bên đường đi trang trí bằng thủy tinh long lanh, một
vài bức tranh trang trí trông rất uyển chuyển và tinh tế. Căn phòng bọn họ tới
rất lớn, trần nhà cao cao hình tròn, còn có hoa rất thơm, còn có mùi nước hoa
của những người phụ nữ trong phòng.
Trong phòng đã có đến
mười người đang bàn luận viển vông, đàn ông hoặc thong dong bình tĩnh hoặc ưu
nhã dày dạn, ôm trong lòng người phụ nữ phải gọi là quốc sắc thiên hương, mặt
mày cười tươi cũng phong tình vạn chủng, sợ rằng những ngôi sao trên sân khấu
nhìn các cô cũng phải tự ti mặc cảm, có một hai khuôn mặt hình như trước kia đã
gặp qua ở bãi tắm, chỉ là Cố Hạ không nhớ rõ, cô biết những người này cũng đều
rất giàu có, ở thành phố nàu đều có tiền có thể, đều không phải cùng giai cấp
với cô. Nhân tiện lúc đó cố Hạ nói nhỏ với Triển Thiếu Huy: “Anh dẫn tôi tới
đây làm gì? Tôi không hợp với hoàn cảnh như vật, sẽ làm mất thể diện của anh,
không bằng bây giờ tôi nhanh chóng rút lui, anh đổi người khác đi.”
“Không thắng tiền của bọn
họ thì thắng tiền của ai? Cô không phải sợ.” Triển Thiểu Huy nói nhỏ, thấy cô
cúi đầu lùi chân nói: “Đợi lát nữa có thể Quý Phi Dương sẽ đến, những người
khác cũng là trước lạ sau quen.”
Triển Thiểu Huy túm cánh
tay của cô đi lên phía trước, mới vừa đi vào trong, thì có người chào hỏi,
trong đó có một người đàn ông cười nghênh đón đi lại “Còn tưởng rằng Triển
Thiếu sẽ không đến, vừa rồi tôi vẫn còn rất lo lắng.”
Ánh mắt của người đó vòng
trên người Cố Hạ, ánh mắt lóe lên “Triển thiếu, không giới thiệu một chút sao?”
Khuôn mặt của Triển
Thiểu Huy vẫn thản nhiên cười, chỉ qua Cố Hạ: “Có gì tốt mà giới thiệu, một
người bạn, còn chưa hiểu việc, náo loạn chê cười mọi người cũng đừng để ý.”
Hắn không nhiều lời,
nhưng ánh mắt trong phòng đều tập trung lại đây, xét qua một vòng trên người Cố
Hạ, đứng cạnh hai người nói : “Thưởng thức của Triên thiếu quả nhiên không tầm
thường, cô gái này là…”
“Đừng đùa nữa, mặt cô ấy
rất mỏng” Triển Thiểu Huy nhếch lông mày, sắc mặt bình thản, vỗ nhẹ ở đầu vai
Cố Hạ, vừa kề sát tai cô nói nhỏ: “Lát nữa cô đánh bài tốt là được, tôi sẽ xử
lý chuyện ngoài lề, không nên để ý đến người khác nói gì, cô cũng nói chuyện ít
chút, miễn nói càng nhiều càng sai.”
Cố Hạ gật đầu, cô không
biết hành động như vật rơi vào mắt người khác lại thân mật cỡ nào, cũng chỉ cảm
thấy hai người đang nói chuyện rất nhẹ nhàng. Triển Thiểu Huy vốn rất hiếm khi
mang bạn gái đi, ánh mắt người khác nhìn cố Hạ còn có chút khác thường, mặc
kệ đối phương bộ dạng như thế nào, thân phận ra sao, có chỗ dựa là Triển Thiểu
Huy những người khác đều phải nể mặt.
Triển Thiểu Huy đi đến
ghế sa lon bên cạnh, ngồi xuống, bên tay phải là một người đàn ông, hai bày hai
tắm tuổi gì đó, ôm một người bạn gái, cũng gật đầu chào hỏi với Triển Thiểu
Huy. Triển Thiểu Huy cũng khách khí mà cười, ngoắc tay với Cố Hạ, “Lại đây làm
quen một chút, đây là tổng giám đốc Quý.”
Cố Hạ cảm thấy khuôn mặt
người đàn ông này nhìn rất quen, Triển Thiểu Huy vừa nói cô lập tức biết, đây
là anh cả của Quý Phi Dương, cô cười chào hỏi “Tổng giám đốc Quý, chào anh,
tôi là Cố Hạ, với anh….”
“Ngồi đi” Cô chưa nói
xong đã bị Triển Thiểu Huy cắt ngang, Triển Thiểu Huy kéo cô qua bên cạnh
mình ngồi xuống, còn dùng ánh mắt ý bảo cô không nên nhiều lời.
Quý Hoằng Dương cởi mở
mỉm cười “Cô Cố thực là một thanh tú giai nhân, khí chất tốt, ngoại hình cũng
rất tốt”
Đây thuần túy là nể mặt
mũi của Triển Thiểu Huy mới nói vậy, Triển Thiểu Huy nhàn nhạt dựa vào tay
vịn ghế sa lon, “Sao cậu Quý vẫn chưa tới? Hôm nay tôi còn muốn đánh với cậu
ta vài ván, không nghĩ rằng cậu ta còn chưa tới.”
“Cậu ấy sẽ tới nhanh
thôi.” Quý Hoằng Dương nói.
Tiếng nam nữ trong phòng
trêu chọc không ngừng, mọi người đã chuẩn bị đánh bài thì Quý Phi Dương tới,
không phải một người, còn dẫn theo bạn gái, khuôn mặt tinh xảo, hào quang sáng
chói, ngay cả một phòng này không thiếu tuấn nam mỹ nữ, tay người đàn ông không
kéo theo người phụ nữ, bọn họ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hai người sóng vai
tới, nhìn bọn họ vô cùng đẹp mắt xứng đôi.
Quý Phi Dương nhìn thấy
Cố Hạ cũng giật mình, ở hoàn cảnh như thế này gặp Cố Hạ thực sự là chuyện ngoài
ý muốn của anh ta, đánh bài giải trí mà thôi, tất cả mọi người đều mang theo
bạn gái, đều là quan hệ nam nữ, đương nhiên cũng có ngoại lệ, như hôm nay anh
ta chỉ tùy tiện tìm người bạn này vậy, miễn cho một mình ở chỗ này khiến người
ta có cảm giác không ăn ý, nhưng Triển Thiểu Huy đen Cố Hạ đến, không nhiều
cũng ít khiến người ta có chút suy nghĩ.
Triển Thiểu Huy xa xa
liếc mắt Quý Phi Dương, không có ánh mắt dư thừa,
Cố Hạ gật đầu với anh ta một chút, xem như chào hỏi, ánh mắt dừng lại trên
người bạn gái anh ta mang đến một chút, cô không thể không bùi ngùi, quả nhiên
chỉ có mỹ nữ như vậy mới hợp với Quý Phi Dương.
Nói trong lòng Cố Hạ
khong có một chút cảm giác là gạt người, dù sao hai người người ta sáng chói
trước mắt, có chút hâm mộ, cũng có chút mất mát, chỉ là cảm giác không sâu mà
thôi. Đánh bài được hai ván, Cố Hạ không muốn cùng bàn với Quý Phi Dương, miễn
cho nhìn người ta có đôi có cặp lại trở thành thua nhiều, chủ động tiến lại sát
Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy dường như cũng biết tâm tư của cô, đưa cô
đến bàn bên cạnh.
Vẫn như trước là mạt
chược, hôm nay Triển Thiểu Huy phá lệ để tâm, Cố Hạ cầm bài, anh ở bên cạnh
chỉ đạo, chỉ khi cảm giác cô đánh không được ổn thì sẽ nhắc nhở, còn có thể dạy
cô đi như thế nào để có thể hồ bài, tránh cho bị pháo, khai cuộc không lâu đã
thắng hai ván, Cố Hạ có chút cảm giác được khá thú vị, hứng thú dần dần tới,
một chút mất mát trong đầu bị xua tan, vận may càng ngày càng tốt, lợi thế
trước mắt cùng càng ngày càng nhiều hơn, trên bàn có nhiều người trêu ghẹo,:
“Triển thiếu hôm nay đặc biệt đến để thắng tiền, chỉ đạo chuy6n tâm như thế
mà.”
Triển Thiểu Huy cầm một
thẻ lợi thế trong tay thưởng thức, giọng điệu vẫn thờ ơ không để ý như trước,
“Cô ấy không biết đánh, tất nhiên muốn dạy nhiều hơn một chút thôi.”
Lời này cực kỳ mập mờ,
mặc dù ngoại hình của Cố hạ không tính là xuất chúng nhưng tất cả mọi người
đều nhìn ra được Triển Thiểu Huy lại rất coi trọng, người bên ngoài làm trò
cười vài tiếng, bọn họ đều biết Triển Thiểu Huy không thích nói giỡn, không
tiếp tục nhiều lời, Cố Hạ không biết rằng vòng tròn quanh co luẩn quẩn này cũng
không suy nghĩ nhiều, một lòng một dạ đánh bài, thắng được lại thêm chút vui
vẻ.
Hai bàn đều náo nhiệt,
giữa chừng Triển Thiểu Huy thấy Quý Phi Dương đi toilet, anh đánh bài ra, nói
với Cố Hạ: “Cô đánh trước một lát, tôi đi toilet, dừng đuổi vận may đi quá nhiều
đó.”