“Bình thường thôi.” Anh
cũng không thèm nhìn sang Quý Phi Dương, “Kĩ thuật đánh bài của Cố
Hạ không giỏi, mang cô ấy theo so với tự mình đánh còn phiền hơn.”
Triển Thiểu Huy ngẩng
đầu lên, ánh mắt chạm với Quý Phi Dương qua gương, cười mà không cười
nói, “Bởi vì tôi có hứng thú với cô ấy.”
Nghe thấy anh nói
trắng ra như thế nhưng dường như Quý Phi Dương cũng không quá bất ngờ,
giọng điệu nói ra hoàn toàn giống như mặt hồ yên tĩnh, “Không nghĩ
tới Cố Hạ lại lọt vào mắt xanh của Triển thiếu.”
“Thường xuyên gặp cô
ấy nên cảm thấy có chút để ý, kính xin cậu từ nay về sau giữ
khoảng cách với người phụ nữ tôi cảm thấy có hứng thú ra.” Triển
Thiểu Huy thản nhiên nói, rồi ngừng lại một chút, Quý Phi Dương cũng
là người thông minh, biết rõ hai chữ “thức thời” viết như thế nào.
Anh lấy một tờ giấy ra lau tay, chuẩn bị rời khỏi toilet.
“Triển thiếu…” Quý Phi
Dương gọi một tiếng, chậm rãi nói: “Cố Hạ cô ấy không thể chơi nổi
đâu, xin Triển thiếu hãy buông tha cho cô ấy.”
Triển Thiểu Huy nhướng
mày lên, ánh mắt hiện lên một vẻ sắc bén, nói rõ: “Cố Hạ và cậu
căn bản không có quan hệ gì với nhau. Nếu như cậu cứ vì cô ấy mà
trở mặt với tôi, hoặc là ở sau lưng tôi nói gì với cô ấy, vậy thì
cậu cứ chờ xem hậu quả đi.”
Triển Thiểu Huy ngồi
xuống bên cạnh cô, nhìn nhìn bài trên bàn, thay cô đanh ra một quân.
Mấy ván bài này có đánh quân gì thật ra cũng chẳng có ý nghĩa,
mấy người kia đều đang nhường, ngược lại Cố Hạ lại đang thắng được
một đống cắc trước người. Anh giả bộ như lơ đãng nhìn sang bàn bên
cạnh, mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Quý, hôm nay em trai của anh mang
đến một cô bạn gái rất xinh, không biết là thiên kim nhà ai?”
Quý Hoằng Dương hô một
tiếng “Tới”, vừa cầm bài vừa nói: “Là con gái một người bạn của ba
tôi, cũng tương đối thân với Phi Dương. Nhà họ không phải làm kinh
doanh, cha mẹ là giáo sư trường đại học, dạy về nghệ thuật, chắc
Triển thiếu không biết đâu.”
“Vừa rồi ở trong
toilet tình cờ gặp cậu Quý.” Triển Thiểu Huy dừng lại một chút, ánh
mắt quét qua, “Tôi cũng không có ý gì, chỉ là nói trước như vậy, cô
gái kia là của tôi, nếu có người nghĩ cách giành mất người phụ nữ
của tôi, cố ý đối nghịch với tôi, tôi đây cũng chỉ còn phải tiên lễ
hậu binh (trước dùng lễ nghĩa, sau đó mới dùng đến quân đội), sau
này chớ trách tôi không khách khí.”
Quý Hoằng Dương không
biết bọn họ có liên quan gì đến chuyện này, nhưng không muốn làm căng
thêm nên cười làm lành nói: “Triển thiếu, có thể anh đã hiểu lầm
rồi.”
“Đúng vậy.” Triển
Thiểu Huy vẫn trước sau như một khinh bỉ cô, “Bình thường cô đều thua
như vậy, cũng không biết cô đánh đấm thế nào nữa.”
Cố Hạ không cam lòng
bị yếu thế, “Không được may mắn mà thôi, vả lại hôm ấy không phải anh
cũng ngồi bên cạnh nhìn sao? Nhìn thấy tôi đánh sai nước cờ cũng
không nói lời nào.”
Ra khỏi cửa, bảo vệ
đã mang xe tới, hai người lên xe, Triển Thiểu Huy hỏi: “Bây giờ còn
sớm, chúng ta đi dạo đi. Cô có biết chỗ nào đi không?”
“Tôi mang theo cô
ra ngoài, tất nhiên không thể làm tôi mất mặt.” Triển Thiểu Huy giải
thích, “Dù sao hôm nay tôi cũng thắng, tâm tình không tệ, sau này cô
làm tốt vào.”
“Tôi không muốn dùng
tiền của anh mua quần áo.” Cố Hạ kiên trì nói.
Ánh mắt Triển Thiểu
Huy đảo qua người cô, bình tĩnh nói: “Giờ cô nói vậy tôi sẽ xem như
không nghe thấy, nếu có người ngoài ở đây mà cô còn dám nói như vậy
thì chính là không nể mặt tôi.”
“Cô chọn xong nhưng tôi
thì vẫn chưa mua.” Triển Thiểu Huy bất mãn nói, mặc dù trung tâm
thương mại này bán những nhãn hiệu quần áo cũng không tệ lắm nhưng
mà quần áo của Triển Thiểu Huy đều đặt mua từ Pháp, Italy chuyển về
đây, toàn bộ đều làm bằng tay, anh không mua quần áo ở bên ngoài,
nhưng mà lúc này anh lại nói: “Đi, giúp tôi chọn quần áo.”
Anh hoàn toàn vứt bỏ
tốc độ lúc nãy, chậm chạp chọn, sai rồi, là Cố Hạ chọn quần áo,
anh ngồi bên cạnh bình phẩm, chê đông chê tây, chọn nửa ngày mới thử
một bộ, nhân viên bán hàng vẫn luôn nhiệt tình mỉm cười cũng không
chịu nổi nữa. Thật ra quần áo đàn ông trong mắt Cố Hạ đều như nhau
cả, vóc người Triển Thiểu Huy rất đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, nhưng
mà về sau thưởng thức không nổi nữa, ngồi trên ghế sofa trong cửa
hàng, hai tay chắp lại, “Triển thiếu, anh hãy tìm người khác giúp anh
chọn đi, tôi không có ý kiến gì.”
Triển Thiểu Huy ném
cho cô một ánh mắt khinh bỉ, Cố Hạ làm như không nhìn thấy, thấy anh
trừng mặt với cô thì vô lực nói: “Bộ này trên người anh rất đẹp,
mặc vào trông rất anh tuấn, tôi cũng không biết anh thích kiểu nào.”
Chiếc áo khoác tối
màu trên người anh quả nhiên là không tệ, Triển Thiểu Huy nhìn thấy
bên ngoài trời đã tối, nói nhân viên gói quần áo lại, kí đơn, “Đi, đi
ăn cơm.”
Lúc anh đưa Cố Hạ về,
bảo lái xe đưa cô đến dưới lầu, trước khi chia tay còn nói: “Cuối này
tuần tôi lại đưa cô ra ngoài chơi.”