Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 47: Hiểu lầm



Cảnh bên hồ xác thực rất đẹp, không gian thoáng đãng pha một màu xám trắng, hồ tựa vào chân núi, gió thổi nhẹ nhàng, vùng này có ít nhà cao tầng, hai bên là những căn biệt thự thấp thoáng, có rất nhiều những ngôi nhà ngói đỏ, mái vòm màu trắng, có cả những ngọn tháp cao cao,… Sắc màu đa dạng làm nổi bật thêm vẻ đẹp bên hồ, kéo dài đến giữa sườn núi.

Tuyết rơi khiến cho cảnh hồ càng đẹp hơn, bên ngoài rất ít người qua lại, Cố Hạ ngồi trong xe nhìn về phía trước, cách lớp kính thủy tinh nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi không một tiếng động, bên ngoài yên bình như thơ, từng mảnh bông tuyết nhảy múa, mang theo một chút vui vẻ, như vô số những sinh mệnh nhỏ nhắn chưa biết gì đang rong chơi nhảy múa, rơi vào không gian rồi mất dạng. Xe hơi chạy chậm như một con rùa đen, phía trước là kính chắn gió, cần gạt nước đong đưa quét những bông tuyết rơi xuống, Cố Hạ nhìn mãi đâm ra nghiện, nói với Triển Thiểu Huy: “Triển thiếu, tôi có thể ra ngoài xem không?”

Triển Thiểu Huy ngừng xe bên đường, đưa dù cho cô, Cố Hạ bung dù lên rồi không thể chờ đợi được nữa mở cửa xe chạy ra ngoài, mới vừa xuống xe đã rùng mình một cái, nhiệt độ rất thấp, vừa rồi cô không mặc đủ ấm nên tất nhiên cảm thấy lạnh. Nhưng mà đây cũng là trận tuyết đầu đông, mang theo hương vị phong tình cùng một vẻ ý nhị cổ điển, cái lạnh không thể ngăn Cố Hạ tung tăng như chim sẻ, cô cầm dù đứng bên hồ, nhìn những bông tuyết dần dần tích tụ trắng xóa trên bãi cỏ cùng lá cây, rơi xuống lá cây trông giống như những bông hoa lê trắng. Cô si ngốc ngắm nhìn, trên người bỗng có một cảm giác ấm áp khó hiểu, một chiếc áo choàng thật dày đã khoác trên người cô, Cố Hạ quay đầu lại nhìn, Triển Thiểu Huy đang đứng sau cô, sắc mặt ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Cô khoác vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Anh mặc một chiếc áo cổ cao màu xám chui vào dù của Cố Hạ, những sợi tóc trên trán còn dính vài mảnh bông tuyết, Cố Hạ dịch dù sang bên cạnh một chút, cười cười, “Không cần, Triển thiếu, nếu anh mà bị cảm lạnh sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của công ty, rồi sau đó sẽ ảnh hưởng đến tiền thưởng cuối năm của chúng tôi…”

“Cô nói nhảm nhiều như vậy làm gì?” Triển Thiểu Huy trừng mắt với cô, cô gái này thật là không hiểu phong tình, anh cầm lấy cây dù trong tay cô, dùng giọng điệu không thể cãi lại nói: “Mặc kệ.”

Áo khoác ngoài rất ấm áp, dường như còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, Cố Hạ luồn tay vào trong áo, nhìn anh cười cười. Triển Thiểu Huy đưa dù sang cho cô, kéo cô tới, xoay người cô lại thắt lại nút thắt cho cô, lúc anh làm động tác này thì Cố Hạ hơi bất ngờ, cô nhìn đường cong hài hòa bên mặt anh, chiếc mũi càng hoàn mĩ hơn, ngón tay thon dài mạnh mẽ, chỉ thắt lại nút thắt cũng rất đẹp mắt, Cố Hạ hơi hoảng hồn, nếu không phải điều kiện của Triển Thiểu Huy quá tốt vẫn luôn đứng đầu trong đám người, nếu không phải vì gia thế của anh quá lớn, nếu không phải chỉ cần anh vẫy tay một cái là có thể gom về một đống mỹ nhân cao thấp mập ốm, nếu như không phải anh vẫn luôn chê cô tư sắc bình thường thì Cố Hạ nghĩ nhất định cô sẽ hiểu lầm.

Nút thắt đã được cài xong, Triển Thiểu Huy lại giúp cô sửa lại cổ áo, ngón tay hơi lạnh chạm vào cổ cô, từng bông tuyết bay nhảy cuồng loạn, mặt hồ loáng thoáng in bóng vạn vật, giống như đang chìm trong sương mù, Cố Hạ càng thêm hoảng hốt, cô muốn nói cô có thể tự mình làm, nhưng mà lại có thứ gì đó ngăn cô lại, khiến cô nói không nên lời. Đến khi Triển Thiểu Huy làm xong tất cả, đứng bên cạnh cô, cô vẫn còn sững sờ, dường như nghe thấy giọng của Triển Thiểu Huy truyền đến từ trên mây, “Sao trông cô lại ngây ngốc như vậy?”

Cố Hạ định thần lại, kéo cổ áo lên che khuất mũi cô, thoạt nhìn có hơi buồn cười, ánh mặt của cô vẫn lưu luyến trước mặt anh, giọng hơi ấp úng, “Triển thiếu, tôi đã từng nói anh rất đẹp trai chưa nhỉ?”

Khóe môi Triển Thiểu Huy nhếch lên, “Cô đã nói rồi.”

Anh nói hùng hồn như vậy, giống như một sự thật không thể chối cãi. Từ trước đến nay anh luôn kiêu ngạo như vậy, Cố Hạ quay đầu lại, nhìn anh, “Anh thật sự rất đẹp trai.”

Triển Thiểu Huy lại càng tỏ ra vui vẻ, cằm hơi nhếch lên, mang theo một chút đắc ý cùng vui sướng, anh nói: “Cô rất thích người đẹp trai, đúng không?”

“Ai mà chẳng thích.” Cố Hạ nói.

“Vậy là tốt rồi.” Dường như Triển Thiểu Huy rất hài lòng, sóng mắt dịu dàng, mang theo một chút vui vẻ. Gió thổi đến từ bốn phương tám hướng, xen lẫn những bông tuyết trắng, Triển Thiểu Huy cầm lấy cây dù từ trong tay cô, “Cô có muốn đến cái đình bên kia không?”

Chiếc áo đặc biệt dày khoác trên người, tay áo dài qua cả ngón tay Cố Hạ, bây giờ cô không lạnh, nhưng mà nhìn thấy Triển Thiểu Huy không có áo khoác, tuy anh ra vẻ không lạnh nhưng Cố Hạ cũng không đành lòng để cho anh chịu lạnh trong trời tuyết quá lâu nên nói: “Chúng ta vào lại xe đi, nhìn lâu quá cũng thấy chán.”

Một chiếc dù, hai người, mặc dù không ôm nhau nhưng cũng rất gần nhau, bả vai chạm nhau, Cố Hạ cảm thấy đáy lòng có một dòng nước ấm chậm rãi chảy xuôi qua. Trở lại trong xe, cô giục anh cho cởi áo ngoài ra, giọng điệu Triển Thiểu Huy lại như mệnh lệnh, “Mặc đi.”

Bọn họ ngồi trên xe nhưng vẫn chưa quyết định đi đâu Triển Thiểu Huy nhận được điện thoại, Trịnh Giang Hà gọi tới, nói anh ta có chút việc, hỏi Triển Thiểu Huy có thể tham gia bữa tiệc tối nay không. Triển Thiểu Huy cúp điện thoại nói: “Tối nay không mời cô ăn cơm được, tôi đưa cô về.”

Vẫn như cũ một nam một bắc, lúc Triển Thiểu Huy không có gì làm sẽ đích thân đưa cô về nhà, chuyện này Cố Hạ cũng không để ý tới, trên đường đi cô vẫn hào hứng bừng bừng ngăm phong cảnh bên ngoài, Cố Hạ nhìn những bông tuyết nói: “Nếu như rơi cả đêm vậy ngày mai tuyết sẽ đóng rất dày, có thể đắp người tuyết rồi.”

“Cô muốn đắp người tuyết sao?” Triển Thiểu Huy vừa lái xe vừa hỏi.

“Tôi muốn đắp một cái, dưới lầu nhà tôi lại không thích hợp để đắp người tuyết, tìm được một bãi cỏ là thích hợp nhất, tuyết đắp xong cũng không dễ bị phá hư.” Triển Thiểu Huy nhìn về phía trước nói.

Triển Thiểu Huy cười cười, “Cô có thể đắp một cái dưới lầu nhà tôi, chỗ của tôi rất thích hợp để đắp người tuyết.”

“Tôi không đến đó đâu.” Cố Hạ lại nói thẳng, “Tôi đến công viên mà đắp, đi cùng với Từ Lộ Lộ.”

“Ngày mai tôi phải ra nước ngoài vài ngày.” Triển Thiểu Huy thản nhiên nói, “Bận rộn hết thời gian này nữa là xong, trước tết sẽ rảnh rỗi một chút, nếu như khi đó tuyết rơi cô phải giúp tôi đắp một người tuyết.”

Cố Hạ nhìn anh, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Sao lại bảo tôi đi đắp người tuyết? Không phải anh có trợ lý sao?”

Triển Thiểu Huy bất mãn liếc cô một cái, “Bọn họ không có rảnh rỗi như cô!”

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Triển Thiểu Huy nói cũng đúng, dù sao bình thường cô cũng không có việc gì làm, Cố Hạ đồng ý. Tuyết rơi nên trời tối rất nhanh, lúc xe hơi ngừng lại dưới lầu nhà Cố Hạ thì bên ngoài trời đã âm u tối, Cố Hạ ngồi nguyên tại vị trí, cởi áo khoác ra đưa cho anh, “Triển thiếu, hôm nay cảm ơn anh.”

“Sau này mặc nhiều một chút, chỉ là một vài người bạn tốt, cô đừng quá để ý.” Triển Thiểu Huy nhận lấy áo khoách, anh nhìn quần áo của cô, dường như nhớ tới gì đó, nói: “Lần trước dẫn cô đi mua quần áo quá mỏng, hẳn là phải mua thêm vài chiếc khăn quàng cổ nữa.”

“Tôi có rồi.” Cố Hạ nói tiếp.

“…vậy tôi không phải mua nữa.” Triển Thiểu Huy thuận miệng nói.

Có lẽ là do hệ thống sưởi trong xe rất ấm nên Cố Hạ cảm thấy mặt hơi nóng lên, cô cúi thấp đầu rồi lại nhìn anh, thấp giọng nói: “Triển thiếu, anh cứ như vậy sẽ làm tôi hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” Ánh mắt Triển Thiểu Huy dao động, trong mắt ánh lên chút ánh sáng nhàn nhạt, khóe môi cong lên nói, “Hiểu lầm cái gì?”

Cố Hạ vén lại mất sợi tóc rủ xuống trán, sau nửa ngày mới nói: “Không có gì, tôi sẽ không hiểu lầm anh.”

Cô sẽ không hiểu lầm Triển Thiểu Huy thích cô, hiểu lầm người khác còn chưa tính, hiểu lầm Triển Thiểu Huy sẽ chuốc thêm phiền toái, cô nữ ca sĩ kia tỏ ra có ý với anh, hình như đã bị anh tiêu diệt luôn, gần đây không hề có hoạt động nào nữa. Bọn họ không phải người bình thường, ngộ nhỡ trở mặt sẽ phải trả giá thật nhiều. Cố Hạ không nghĩ nhiều như vậy, mở cửa xe, bước thật nhanh ra ngoài, cách cửa sổ xe cô xoay người vẫy vẫy tay với anh, cô không nhìn thấy anh nhưng cô biết Triển Thiểu Huy ngồi trong xe có thể nhìn thấy cô, cô cũng không quan tâm anh có thể nghe thấy hay không, vẫn lớn tiếng nói: “Triển thiếu, tạm biệt, lái xe cẩn thận.”

Triển Thiểu Huy hạ cửa sổ xe xuống, vốn còn muốn nói gì đó nhưng bên ngoài tuyết rơi quá dày, giống như những con bướm trắng giận dữ không ngừng tập trung trên người Cố Hạ, anh phất phất tay với cô nói: “Cô lên đi, có gì gọi điện thoại cho tôi.”

Cố Hạ chạy vào hàng hiên, nhìn thấy chiếc xe màu đen từ từ chuyển bánh, sau đó chậm rãi rời đi, trên nóc xe phản xạ ánh sáng bóng loáng phủ đầy tuyết trắng, cô lắc lắc đầu, nghĩ đến tên ông chủ buồn vui thất thường tính tình quái gở kia không bằng nghĩ xem tối nay ăn gì còn hơn, cô nhìn thấy ngoài trời tuyết rơi càng lúc càng lớn, vừa lên lầu đã lục xem trong tủ lạnh còn gì ăn không rồi quyết định chọn trứng gà cùng một ít rau.

Mặc dù Cố Hạ cùng Triển Thiểu Huy bí mật lui tới khá nhiều nhưng trong công viêc ông chủ cũng không đặc biệt chiếu cố cô. Bình thường tuy Trâu Nhuận Thành không nghiêm túc nhưng trong công việc lại rất kĩ lưỡng, ở công ty dường như không hề xuất hiện trước mặt Cố Hạ. Đương nhiên, Cố Hạ cũng hết sức hài lòng vời tình trạng trước mắt, nếu như ông chủ không gây phiền toái cho cô, cô cũng vô cùng cảm tạ trời đất.

Sau tết tây, đồng nghiệp trong công ty hứng thú nhất là bàn luận về chuyện tiền thưởng cuối năm, năm nay doanh thu của Khải Hoành rất tốt, chính sách khen thưởng cụ thể cuối nằm vẫn chưa ra nhưng cũng đoán được năm nay hẳn là sẽ nhiều hơn, nghe thấy thật sự phấn chấn lòng người. Cố Hạ tới công ty được nửa năm, mấy tháng trước vẫn còn thử việc, tất nhiên cũng không nhận được nhiều lắm, còn phải xem chính sách công ty lãnh đạo ban ra.

Mỗi ngày bên cạnh đều đầy dãy chủ đề về tiền thưởng cuối năm, cuối tuần tiếp theo Triển Thiểu Huy dẫn Cố Hạ ra ngoài, Cố Hạ thật sự kìm không được nên hỏi anh: “Triển thiếu, tiền thưởng cuối năm nay của Khải Hoành thế nào?”

Xe vững vàng chạy, Cố Hạ rất chờ đợi nhìn Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy rảnh rỗi nhàn nhã ngồi bên cạnh, ném lại một câu: “Đang thời gian nghỉ ngơi, không nói chuyện công việc.”

Cố Hạ có chút thất vọng, vẫn là không nên nói chuyện công việc với Triển Thiểu Huy.

Triển Thiểu Huy lại chậm rãi mở miệng, “Cô vẫn chưa đi làm được một năm nên chắc cũng không nhận được nhiều lắm, còn phải xem trưởng phòng của cô báo cáo kết quả công tác của cô thế nào đã.”

“Trước kia cũng nghe đồng nghiệp nói vậy.” Cố Hạ gật đầu nói.

“Báo cáo kết quả công tác là do Tiểu Ngũ xét duyệt.” Triển Thiểu Huy không nhanh không chậm nói.

Mỗi một chút tiền chênh lệch cấp trên rót xuống đối với Cố Hạ mà nói cũng không phải là ít, cô nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên hỏi Triển Thiểu Huy, “Anh ta sẽ không làm khó tôi, phải không ạ?”

Trên mặt Triển Thiểu Huy mang theo một nụ cười không rõ ý tứ, “Thật ra thì cũng có thể là do tôi quyết định.”

“Vậy cũng tốt, anh chắc chắn sẽ không làm khó tôi.” Cố Hạ nói.

“Mọi người đã quen thân như vậy, điều chỉnh cho cô cao một chút trong phạm vi cho phép cũng là hợp tình hợp lý.” Khóe môi Triển Thiểu Huy hơi nhếch lên.

Cố Hạ mừng rỡ nói: “Cảm ơn”

“Không cần vội vã nói lời cảm ơn như vậy.” Ánh mắt Triển Thiểu Huy dán trên mặt cô, “Còn phải xem biểu hiện cụ thể của cô đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.