“Vậy là tốt rồi.” Dường như Triển Thiểu Huy rất hài lòng, sóng mắt dịu dàng, mang theo một chút vui vẻ. Gió thổi đến từ bốn phương tám hướng, xen lẫn những bông tuyết trắng, Triển Thiểu Huy cầm lấy cây dù từ trong tay cô, “Cô có muốn đến cái đình bên kia không?”
Chiếc áo đặc biệt dày khoác trên người, tay áo dài qua cả ngón tay Cố Hạ, bây giờ cô không lạnh, nhưng mà nhìn thấy Triển Thiểu Huy không có áo khoác, tuy anh ra vẻ không lạnh nhưng Cố Hạ cũng không đành lòng để cho anh chịu lạnh trong trời tuyết quá lâu nên nói: “Chúng ta vào lại xe đi, nhìn lâu quá cũng thấy chán.”
Một chiếc dù, hai người, mặc dù không ôm nhau nhưng cũng rất gần nhau, bả vai chạm nhau, Cố Hạ cảm thấy đáy lòng có một dòng nước ấm chậm rãi chảy xuôi qua. Trở lại trong xe, cô giục anh cho cởi áo ngoài ra, giọng điệu Triển Thiểu Huy lại như mệnh lệnh, “Mặc đi.”
Bọn họ ngồi trên xe nhưng vẫn chưa quyết định đi đâu Triển Thiểu Huy nhận được điện thoại, Trịnh Giang Hà gọi tới, nói anh ta có chút việc, hỏi Triển Thiểu Huy có thể tham gia bữa tiệc tối nay không. Triển Thiểu Huy cúp điện thoại nói: “Tối nay không mời cô ăn cơm được, tôi đưa cô về.”
Vẫn như cũ một nam một bắc, lúc Triển Thiểu Huy không có gì làm sẽ đích thân đưa cô về nhà, chuyện này Cố Hạ cũng không để ý tới, trên đường đi cô vẫn hào hứng bừng bừng ngăm phong cảnh bên ngoài, Cố Hạ nhìn những bông tuyết nói: “Nếu như rơi cả đêm vậy ngày mai tuyết sẽ đóng rất dày, có thể đắp người tuyết rồi.”
Cô sẽ không hiểu lầm Triển Thiểu Huy thích cô, hiểu lầm người khác còn chưa tính, hiểu lầm Triển Thiểu Huy sẽ chuốc thêm phiền toái, cô nữ ca sĩ kia tỏ ra có ý với anh, hình như đã bị anh tiêu diệt luôn, gần đây không hề có hoạt động nào nữa. Bọn họ không phải người bình thường, ngộ nhỡ trở mặt sẽ phải trả giá thật nhiều. Cố Hạ không nghĩ nhiều như vậy, mở cửa xe, bước thật nhanh ra ngoài, cách cửa sổ xe cô xoay người vẫy vẫy tay với anh, cô không nhìn thấy anh nhưng cô biết Triển Thiểu Huy ngồi trong xe có thể nhìn thấy cô, cô cũng không quan tâm anh có thể nghe thấy hay không, vẫn lớn tiếng nói: “Triển thiếu, tạm biệt, lái xe cẩn thận.”
Triển Thiểu Huy hạ cửa sổ xe xuống, vốn còn muốn nói gì đó nhưng bên ngoài tuyết rơi quá dày, giống như những con bướm trắng giận dữ không ngừng tập trung trên người Cố Hạ, anh phất phất tay với cô nói: “Cô lên đi, có gì gọi điện thoại cho tôi.”
Cố Hạ chạy vào hàng hiên, nhìn thấy chiếc xe màu đen từ từ chuyển bánh, sau đó chậm rãi rời đi, trên nóc xe phản xạ ánh sáng bóng loáng phủ đầy tuyết trắng, cô lắc lắc đầu, nghĩ đến tên ông chủ buồn vui thất thường tính tình quái gở kia không bằng nghĩ xem tối nay ăn gì còn hơn, cô nhìn thấy ngoài trời tuyết rơi càng lúc càng lớn, vừa lên lầu đã lục xem trong tủ lạnh còn gì ăn không rồi quyết định chọn trứng gà cùng một ít rau.
Mặc dù Cố Hạ cùng Triển Thiểu Huy bí mật lui tới khá nhiều nhưng trong công viêc ông chủ cũng không đặc biệt chiếu cố cô. Bình thường tuy Trâu Nhuận Thành không nghiêm túc nhưng trong công việc lại rất kĩ lưỡng, ở công ty dường như không hề xuất hiện trước mặt Cố Hạ. Đương nhiên, Cố Hạ cũng hết sức hài lòng vời tình trạng trước mắt, nếu như ông chủ không gây phiền toái cho cô, cô cũng vô cùng cảm tạ trời đất.
Sau tết tây, đồng nghiệp trong công ty hứng thú nhất là bàn luận về chuyện tiền thưởng cuối năm, năm nay doanh thu của Khải Hoành rất tốt, chính sách khen thưởng cụ thể cuối nằm vẫn chưa ra nhưng cũng đoán được năm nay hẳn là sẽ nhiều hơn, nghe thấy thật sự phấn chấn lòng người. Cố Hạ tới công ty được nửa năm, mấy tháng trước vẫn còn thử việc, tất nhiên cũng không nhận được nhiều lắm, còn phải xem chính sách công ty lãnh đạo ban ra.
Mỗi ngày bên cạnh đều đầy dãy chủ đề về tiền thưởng cuối năm, cuối tuần tiếp theo Triển Thiểu Huy dẫn Cố Hạ ra ngoài, Cố Hạ thật sự kìm không được nên hỏi anh: “Triển thiếu, tiền thưởng cuối năm nay của Khải Hoành thế nào?”
Xe vững vàng chạy, Cố Hạ rất chờ đợi nhìn Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy rảnh rỗi nhàn nhã ngồi bên cạnh, ném lại một câu: “Đang thời gian nghỉ ngơi, không nói chuyện công việc.”
Cố Hạ có chút thất vọng, vẫn là không nên nói chuyện công việc với Triển Thiểu Huy.
Triển Thiểu Huy lại chậm rãi mở miệng, “Cô vẫn chưa đi làm được một năm nên chắc cũng không nhận được nhiều lắm, còn phải xem trưởng phòng của cô báo cáo kết quả công tác của cô thế nào đã.”
“Báo cáo kết quả công tác là do Tiểu Ngũ xét duyệt.” Triển Thiểu Huy không nhanh không chậm nói.
Mỗi một chút tiền chênh lệch cấp trên rót xuống đối với Cố Hạ mà nói cũng không phải là ít, cô nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên hỏi Triển Thiểu Huy, “Anh ta sẽ không làm khó tôi, phải không ạ?”
Trên mặt Triển Thiểu Huy mang theo một nụ cười không rõ ý tứ, “Thật ra thì cũng có thể là do tôi quyết định.”
“Vậy cũng tốt, anh chắc chắn sẽ không làm khó tôi.” Cố Hạ nói.
“Mọi người đã quen thân như vậy, điều chỉnh cho cô cao một chút trong phạm vi cho phép cũng là hợp tình hợp lý.” Khóe môi Triển Thiểu Huy hơi nhếch lên.
Cố Hạ mừng rỡ nói: “Cảm ơn”
“Không cần vội vã nói lời cảm ơn như vậy.” Ánh mắt Triển Thiểu Huy dán trên mặt cô, “Còn phải xem biểu hiện cụ thể của cô đã.”