Một người dốc sức
làm việc nơi thành thị, lúc nằm trong phòng bệnh không có một người
bạn nào khiến cho lòng Cố Hạ cảm thấy chua xót, cô lại không muốn
để cho người nhà biết chuyện, sợ làm cho ba mẹ không an tâm. Từ Lộ
Lộ vẫn chưa về, người đến với cô cũng chỉ có Triển Thiểu Huy, bình
thường anh tới vào buổi sáng, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều ở
trong phòng bệnh, cũng không chủ động quấy rầy cô, có đôi khi ngồi
một chỗ xem báo, có đôi khi yên lặng xử lí công việc, thấy Cố Hạ
buồn chán thì tới nói vài câu.
Lúc Cố Hạ đau đớn anh
sẽ ở bên cạnh an ủi cô, lúc cô tỉnh lãi sẽ nói chuyện cùng cô, về
phương diện các món ăn dinh dưỡng cũng sắp xếp ổn thỏa, ban ngày
tỉnh lại, Cố Hạ liếc mắt đã trông thấy anh, trong lòng cảm thấy vô
cùng an tâm, nhưng mà cũng cảm thấy không ổn, trong nội tâm hình như
có cái gì đó từ từ dâng lên, cứ như vậy khiến cho cô sợ hãi, cô nói
với anh: “Triển thiếu, ở đây đã có hộ lí rồi, anh cứ ở đây sẽ quấy
rầy tôi dưỡng bệnh.”
Dường như Triển Thiểu
Huy có chút không vui, hơi nhíu nhíu mày, một lát sau mới dãn ra, gần
đây Cố Hạ rất biết chọc giận, anh không thèm tính toán chi li với cô,
cũng không trả lời cô, ánh mắt còn mang theo một chút vui vẻ.
Cố Hạ nhịn không
được, “Có phải anh cảm thấy áy náy vì lúc trước đã đùa giỡn tôi
nên bây giờ muốn đền bù lại cho tôi không?”
“Anh không có đùa giỡn
em.” Triển Thiểu Huy ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, hơi
thở dài nói: “Anh thật sự thích em, nhưng hết lấn này tới lần khách
em lại không chịu tin.”
Có một cảm giác cỏ
dại đang điên cuồng sinh trưởng sau cơn mưa mùa hè, điên cuồng làm cho
Cố Hạ như muốn đánh mất chính mình, cô ấp úng nói: “Tôi là người
không tài không sắc, có cài gì mà thích chứ.”
“Em thật sự không tài
cũng không sắc, cũng không quá thông minh, rất hay làm người khác nổi
giận.” Triển Thiểu Huy nhìn vào khuôn mặt cô, “Nhưng mà ở bên cạnh em
rất thoải mái, dần dần thành thích.”
Triển Thiểu Huy chắc
không phải là người biết dỗ ngọt, Cố Hạ không biết thật sự là không
tin anh hay là không muốn tin tưởng anh, bĩu môi nói: “Tôi không tin đâu,
anh đùa giỡn tôi.”
“Anh không ngờ em lại
quật cường như vậy, còn muốn sử dụng bạo lực với anh, ngay cả công
việc cũng không làm nữa. Nhưng mà nếu em muốn từ chức, anh sẽ không
đồng ý.”
Cố Hạ liếc anh, “Tôi
có hợp đồng tử tế, cũng không phải bán mình cho Khải Hoành cả
đời.”
“Hợp đồng là do người
của anh lập nên, không biết lúc kí em có xem cho kĩ các điều khoản
không nữa? Nếu thật sự không muốn cho em đi cũng có thể tùy tiện tìm
một lí do khiến cho em tạm thời không thể đi được.” Triển Thiểu Huy
nhíu mày.
“Nhà tư bản quả nhiên
không có nhân tính.” Cố Hạ thấp giọng chửi bới.
“Vả lại, em bị thương
thế này ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng vài tháng, chắc hẳn hơn nửa
năm nữa em cũng không còn đồng nào, nếu vài tháng nữa em không tìm
được việc thì sẽ táng gia bại sản.” Triển Thiểu Huy ngồi trên ghế
nhìn cô, “Em có biết vì sao em có thể vào được Khải Hoành không?”
Cố Hạ liếc xéo anh,
“Thế nào, khi đó anh đùa giỡn tôi, hay là tổng giám đốc Trâu muốn
đùa giỡn tôi?”
Cố Hạ bất mãn hừ
một tiếng, quả nhiên khi đó đám người này quyết định như vậy là
muốn đùa giỡn cô. Cô lại nghe thấy Triển Thiểu Huy nói: “Nhưng mà
nhận em là chủ ý của anh, trước khi Tiểu Ngũ phỏng vấn em đã được
chọn rồi.”
Cố Hạ không hiểu lắm,
lại nghe Triển Thiểu Huy nói: “Ba năm trước đây anh đã gặp em, bên hồ
Bình Nguyệt ở đại học C của em, khi đó lài tối tháng 11, anh bị
người khác đuổi theo nên nhảy xuống hồ, phía trước có một con thuyền
chèo qua, anh nhớ rõ khi đó em khuyên anh đừng nên nghĩ quẩn trong
lòng…”
Cố Hạ lục lọi trong
trí nhớ, chuyện này cô vẫn còn ấn tượng, ngày hôm đó tâm trạng không
tốt lắm nên ra bờ hồ tản bộ mãi không muốn trở về kí túc xá, về
sau thấy có người rơi xuống hồ. Cô khó tin nhìn anh, “Người nhảy
xuống hồ tự sát kia chính là anh sao?”
“Không phải tự sát như
em nói!” Triển Thiểu Huy tỏ vẻ rèn sắt không thành thép, “Cô gái này
khi nào thì đầu óc em mới có thể thông minh hơn một chút vậy?”
Nếu như người đàn ông
kia là Triển Thiểu Huy thì xác thực không có khả năng nhảy
hồ tự sát, vẻ mặt Cố Hạ ngu ngơ nhìn anh, hỏi: “Là thật hay là giả
vậy? Làm sao anh biết người kia là tôi?”
“Sau này gặp lại em
lần nữa thì nhớ lại ngay, thấy em đang tìm việc nên thuận tiện nhận
em vào Khải Hoành.” Triển Thiểu Huy ra vẻ cảm khái, “Không ngờ sau
này luôn gặp được em.”
Chuyện mấy năm trước
Cố Hạ gần như đã quên, cô không biết bọn họ lại có quan hệ sâu xa như
vậy, từ trong miệng anh nói ra chỉ cảm thấy rất tuyệt, nhưng tuyệt
vời như vậy cũng không tốt, dễ dàng làm cho người ta rơi vào tay
giặc, cô hung ác nói, “Triển thiếu, cho dù không phải anh đùa giỡn tôi
thì tôi cũng sẽ không thích anh. Hai ngày nữa tôi sẽ chuyển phòng, anh
cũng không cần phải sắp xếp cho tôi nữa, tôi không muốn thiếu nợ anh.”
Lúc nãy Triển Thiểu
Huy còn thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết của Cố Hạ, giờ thì cái gì
cô cũng biết rồi so với tình huống trước kia càng hỏng bết, anh vươn
tay gõ nhẹ lên trán cô một cái, nhàn nhạt nói: “Chờ khi nào em khỏe
lại sẽ nói đến những chuyện này sau.”
Cố Hạ đang thiếu anh
một nhân tình, bởi vì đây là phòng bệnh xa hoa, cộng thêm Triển Thiểu
Huy luôn túc trực ở đây, có đồng nghiệp gọi điện đến hỏi thăm tình
hình của cô, nói muốn tới thăm cô, Cố Hạ đều từ chối, sống chết gì
cũng không nói mình đang nằm bệnh viện nào, nếu như bị người khác
nhìn thấy, thật không biết bên ngoài sẽ truyền ra tin đồn gì nữa. Mỗi
ngày Triển Thiểu Huy đều tới, có đôi khi Cố Hạ cố ý cãi nhau với
anh mà anh cũng không để ý, cầm văn kiện ngồi một góc xử lí. Nhìn
thấy một góc phòng bệnh đặt một xấp văn kiện, Cố Hạ cảm thấy
phòng bệnh này thật sự không phải của mình, hoàn toàn thuộc về
Triển Thiểu Huy.
Sau khi Từ Lộ Lộ đi
công tác về thì chạy ngay đến bệnh viện thăm cô, trò chuyện rất lâu
với cô, Triển Thiểu Huy ngồi yên vị tại một góc salon, nhìn vào
notebook của anh, ngón tay gõ liên tục trên bàn
phím. Từ Lộ Lộ vốn nghĩ phải chăm sóc cho cô nhưng ở đây hơn một
tiếng thì cảm thấy có người hình như không hài lòng lắm, vô tình cố
ý đảo ánh mắt sắc bén tới, như là đang thúc giục cô mau rời khỏi
đây, cuối cùng Từ Lộ Lộ chịu không được sức ép của Triển Thiểu Huy,
an ủi Cố Hạ dưỡng bệnh cho tốt, nói ngày mai lại đến thăm cô, sau đó
rời khỏi bệnh viện.
Hai lần như thế, Cố
Hạ đã nhìn ra mánh khóe, bất mãn nói: “Triển thiếu, đã bận như vậy
hay là trở về văn phòng sẽ thuận tiện xử lí hơn, mỗi ngày đều bắt
trợ lí của anh mang tới, thật là phiền toái!”
Triển Thiểu Huy cũng
không ngẩng đầu lên, “Bọn họ không ngại phiền, không có việc gì làm
mới là chuyện phiền toái.”
“Làm sao anh biết bọn
họ không ngại phiền toái, bị anh ép quá nói không chừng sẽ bỏ đi ăn
máng khác đấy, có lẽ bọn họ có thể tìm một công việc tốt hơn.” Cố
Hạ đáp lại.
“Công ty của anh đãi
ngộ cao hơn rất nhiều so với các công ty cùng ngành, em cho rằng người
khác cũng không có đầu óc như em sao? Em mà từ chức sẽ rất khó tìm
một công việc tốt như bây giờ.” Triển Thiểu Huy liếc cô, “Anh đã nói
không buông tha cho em thì chỉ sợ ở thành phố C này không có công ty
nào dám nhận em đâu.”
Cố Hạ nghe thấy anh
lại đang uy hiếp cô thì trong lòng cảm thấy không phục, dáng vẻ giả
vờ tự đắc nói: “Tôi đã sớm tìm được việc rồi, Quý sư huynh nhận tôi
đến chỗ của anh ấy, anh ấy nói tiền lương sẽ không thấp hơn ở Khải
Hoành, anh còn tưởng rằng rời khỏi Khải Hoành tôi sẽ chết đói à!”
Triển Thiểu Huy thấy
không vui nhất là khi nghe thấy cái tên Quý sư huynh, nhướng mày, ánh
mắt lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khó trách dạo này em
lại kiêu ngạo như vậy, thì ra đã định đầu quân cho Quý Phi Dương.”
Đôi mắt anh nhìn thẳng
tắp vào mắt cô, dường như đang đợi lời nói làm hòa của cô, gần đây
Cô Hạ cũng không còn sợ anh nữa, vẫn giữ dáng vẻ hời hợt.
Triển Thiểu Huy trừng
mắt nhìn cô một lúc, nhìn thấy Cố Hạ sắc mặt tái nhợt nằm trên
giường nhưng lại không biết xấu hổ mà chấp nhất, cảm thấy rất tức
giận, anh thật sự không biết phải làm thế nào với cô nữa, đứng lên
thật mạnh, “Chuyện làm ăn của nhà họ Quý vẫn chưa đến lượt Quý Phi
Dương làm chủ đâu, nếu em dám đến công ty của cậu ta làm việc, em thử
xem có thể trụ ở đó mấy ngày.”
Anh chỉ nói một câu
như vậy rồi nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh. Cố Hạ
nhìn theo bóng lưng của anh, có thể cảm giác được anh thật sự tức
giận, nhớ tới trước kia Triển Thiểu Huy cũng không thích cô qua lại
với Quý Phi Dương, không cho cô dùng những thứ Quý Phi Dương tặng, lừa
gạt lấy mấy tấm phiếu Quý Phi Dương đưa cho cô, chẳng lẽ đây chính là
ghen sao?
Tên Triển Thiểu Huy kia
thật là keo kiệt, lại còn vui buồn thất thường, rất thích sai bảo
cô, nhưng lại không quá để ý đến kết quả. Nhớ rõ lấn trước Triển
Thiểu Huy nằm bệnh viện, bắt cô mỗi ngày phải mang hoa tới, rõ ràng
cửa hàng hoa đều đưa hoa đến phòng bệnh của anh mỗi ngày nhưng anh
lại giao chuyện phiền toái này cho cô, không biết có phải là muốn cô
mỗi ngày đều tới bệnh viện thăm anh không; Cố Hạ thường xuyên không
thể hiểu được ý của Triển Thiểu Huy, có đôi khi dáng vẻ của anh rõ
ràng là không thèm để ý, vậy mà một lát sau đã nổi giận một cách
khó hiểu…Cố Hạ nhàm chán nằm trên giường, lúc ngủ không được khó
tránh suy nghĩ miên man, có một số việc nhớ tới lại cảm thấy buồn
bực.
Bên ngoài sắc trời đã
dần dần tối, Cố Hạ đoán Triển Thiểu Huy sẽ không tới nữa, thật ra
ngẫm lại thì trong khoảng thời gian này anh cũng không dễ dàng gì,
mỗi ngày đều ở lại tới khuya mới đi, còn phải xử lí công việc. Đến
sáng ngày hôm sau, phòng bệnh vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh,
bởi vì là cuối tuần nên Từ Lộ Lộ tới cùng cô, thấy lúc ăn trưa cô
không yên lòng thì cười hỏi: “Trong lòng đang muốn tên ông chủ kia của
cậu tới thăm cậu sao?”
Triển Thiểu Huy không
tới, buổi chiều Từ Lộ Lộ đi rồi Trâu Nhuận Thành lại tới, “Nghe nói
cô bị bệnh, tốt xấu gì cô cũng là nhân viên của công ty tôi, tôi tới
đây thăm cô.”
Hiện giờ Cố Hạ cũng
không chào đón anh ta, trừng mắt nhìn lên, “Tổng giám đốc Trâu, anh
quá khách sáo rồi, tôi làm gì có phúc lớn như vậy chứ?”
“Cố Hạ, tôi cũng không
vòng vo nữa, trước kia muốn trêu đùa cô là ý của tôi, bỏ thuốc cô
cũng là tôi, không liên quan gì đến đại ca cả, cũng không liên quan gì
đến Tam ca và Tứ ca.” Sự tình bị mấy người bọn họ khiến cho trở nên
thế này, tất cả mọi người không thể khoanh tay đứng nhìn, vả lại tâm
trạng của Triển Thiểu Huy không tốt thì bọn họ cũng không thể sống
yên ổn, đàn ông có thể làm thì cũng có thể chịu, Trâu Nhuận Thành
hiên ngang lẫm liệt nói, “Trong lòng cô thấy khó chịu thì cứ tính
với tôi, đừng làm khó dễ đại ca nữa, cô xem mỗi ngày đại ca đều tới
chăm sóc cô, buổi tối rất khuya mới về, công việc chưa xử lí xong thì
phải tiếp tục xử lí, nửa đêm cũng chưa chắc được đi ngủ, buổi sáng
sáu giờ đã phải dậy, thật sự không hề dễ dàng gì, cô lại còn cố
ý chọc giận anh ấy, cô có thù oán gì với đại ca sao?”
Cố Hạ không trả lời
anh ta, tầm mắt xuyên qua bình hoa phía sau anh ta.
“Đại ca chưa từng
thích một người phụ nữ nào, trước kia tôi cho rằng anh ấy không quan
tâm đến việc đó. Nhưng mà bây giờ cũng đã nhận ra, đại ca thật lòng
với cô. những chuyện không hay trước kia đều là do một mình tôi làm
ra.” Trâu Nhuận Thành ngồi xuống ghế, tiếp tục nói: “Nếu trong lòng
cô cảm thấy khó chịu muốn trả thù tôi thì cũng được, nhưng mà chắn
hẳn cô cũng không có cách nào để xử được tôi, tôi có một đề nghị
cho cô, trước kia cô hãy làm hòa với đại ca, sau này nói với anh ấy
những lời gièm pha bóng gió gì đó, đại ca nhất định sẽ giúp cô hả
giận, anh ấy chỉ cần tùy tiện tìm cho một một chút việc hoặc là
động chân động tay một chút thì tôi sẽ cực kì thê thảm…”
Nghe đến đó, Cố Hạ
nhịn không được phát ra tiếng cười khẽ từ cổ họng, “Nếu thảm như
vậy thì anh cũng sẽ không hiến kế cho tôi như vậy.”
Vẻ mặt Trâu Nhuận
Thành lại rất nghiêm chỉnh, “Chúng tôi là anh em nha, tôi cũng không
thể trơ mắt ra nhìn đại ca gặp chuyện không may.”
Cố Hạ chấn động trong
lòng, sắc mặt căng thẳng, “Anh ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Còn không biết xấu
hổ mà hỏi nữa, hôm qua nhất định là cô đã chọc tức anh ấy, tối hôm
qua anh ấy uống rất nhiều rượu, tửu lượng của đại ca cũng rất tốt,
rõ ràng đã uống đến choáng váng vậy mà sau đó anh ấy còn lái xe.”
Mặt Trâu Nhuận Thành tỏ ra rất đau lòng, “Xảy ra một chút chuyện ngoài
ý muốn.”