Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 75: Nhớ thương



Thật ra Triển Thiểu Huy là một người bạn trai rất biết chăm sóc, chưa bao giờ miễn cưỡng Cố Hạ, mỗi sáng đưa cô đi làm cũng làm theo ý của cô, thả cô ở ngã tư cách tòa nhà thương mại 200m, bởi vì Cố Hạ sợ công ty lại đồn đại lung tung; khi ra ngoài ăn cơm cũng để cho Cố Hạ tự gọi món, cho cô lựa chọn món mình thích ăn; buổi tối mặc kệ có đến qua đêm nhà Cố Hạ không cũng gọi điện thoại báo cho cô biết để cô không phải lo lắng.

Những thay đổi của Triển Thiểu Huy đều rơi vào mắt những anh em đã quen biết nhiều năm, Trâu Nhuận Thành không được nghỉ phép nhưng Triển Thiểu Huy lại cho anh ta những thứ khác bù lại việc mình đã nuốt lời. Mặt mày Triển Thiểu Huy hớn hở suốt cả ngày, mấy anh em cũng biết gần đây anh đặc biệt dễ nói chuyện, lúc Trâu Nhuận Thành bị lệnh đi kiểm tra những hóa đơn nhập hàng của công ty thì nhíu mày nói: “Đại ca, chuyện này có phải là do Cố Hạ thì thầm nhỏ to bên gối với anh không, cho nên anh định trả thù em?”

“Cậu nghĩ đi đâu vậy? Cô ấy làm gì có tâm trí mà suốt ngày nhớ đến cậu?”

“Sao anh lại đẩy nhiệm vụ nặng nề này cho em chứ!” Trâu Nhuận Thành không muốn sống thế này nữa, hơn nữa vô cùng hoài nghi Cố Hạ đang trả đũa anh ta, trong vòng hai tuần phải kiểm tra hết tất cả, không tình nguyện cũng phải tăng ca, ảnh hưởng đến giấc ngủ và những hoạt động buổi tối của anh ta, vả lại, nhiệm vụ này vụn vặt lại nặng nề, đây là thứ công việc khó làm nhất.

Thật ra ngoại trừ chuyện nghỉ phép lần trước của Trâu Nhuận Thành thì Cố Hạ cũng không đề cập về Trâu Nhuận Thành với Triển Thiểu Huy nữa, đi đêm nhiều nên khó trách có người trong lòng có quỷ.

“Thôi, chúng ta trao đổi vậy.” Trịnh Giang Hà tỏ ra nhượng bộ, Triển Thiểu Huy giao cho anh ta nhiệm vụ tuyên truyền, cũng tương đối nhẹ nhàng hơn.

“Lão Tam, trên tay cậu còn rất nhiều việc, đừng nuông chiều cậu ta.” Triển Thiểu Huy quét ánh mắt sắc bén cho Trâu Nhuận Thành, nói không để cho ai phản bác: “Bình thường tôi cũng đâu có thấy cậu bận rộn gì, mỗi lần tôi giao việc cậu đều kén cá chọn canh, Lão Tam Lão Tứ đều bận rất nhiều việc, tốt xấu gì cậu cũng phải chia sẻ một chút chứ.”

Trâu Nhuận Thành biết gần đây tâm trạng anh rất tốt mới không chịu nhận nhiệm vụ này, nghĩ một lát rồi nói: “Đại ca, nhiều việc như vậy, muốn kiểm tra xong em phải tăng ca, tốt xấu gì em cũng là tổng giám đốc của Khải Hoành, nếu muốn em tăng ca thì toàn thể nhân viên từ trên xuống dưới của Khải Hoành cũng phải tăng ca.”

Anh ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “toàn thể”, trên mặt mang theo nụ cười thâm hiểm, Triển Thiểu Huy xoay xoay cây bút máy trong tay, “Cậu đang uy hiếp tôi sao?”

Trâu Nhuận Thành cười hắc hắc, “Không dám, nhưng mà nói cho anh biết trước một tiếng, miễn cho người nào đó không thể nấu cơm hay giúp anh giải sầu, anh lại không được vui. Tổ tiêu thụ kia của Cố Hạ vốn chỉ cần hai trợ lí, em lại sợ cô ấy vừa bệnh dậy mệt mỏi, bây giờ thì ba người làm công việc của hai người, hình như quá dễ dàng nhỉ. Đại ca à anh đã nói, công là công, tư là tư, em thấy hình như em đã không phân biệt được công với tư rồi, ngày mai em sẽ điều một người sang vị trí khác. Nói trước như vậy để nếu Cố Hạ có làm cho anh không vui thì cũng đừng có mà lấy chúng em ra trút giận.”

Triển Thiểu Huy hừ một tiếng từ trong mũi, thỏa hiệp: “Thôi, để tôi kiểm tra cái kia, Tiểu Ngũ, cậu giúp Lão Tam hoàn thành hạng mục kia đi.”

“Đại ca, hay là để em làm việc kia cho.” Trịnh Giang Hà chủ động nhận việc, “Gần đây anh cũng không rảnh tăng ca, em và Lão Tứ cùng làm cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu. Chẳng qua là…”

Trịnh Giang Hà ý tứ sâu xa dừng lại một chút, Triển Thiểu Huy ném ra hai chữ, “Nói thẳng.”

“Hắc hắc, đại ca, nghe nói chiếc xe mới của anh sắp chuyển tới.” Trịnh Giang Hà nở nụ cười, nửa năm trước Triển Thiểu Huy mua một chiếc xe thể thao còn chưa chuyển tới đã bị Lão Tứ giành mất, về sau Triển Thiểu Huy lại đặt thêm một chiếc nữa, số lượng có hạn trên toàn cầu, loại xe này thật sự Trịnh Giang Hà rất thích, đối với chiếc xe kia, anh cũng chỉ bị tình thế bắt buộc mà thôi.

Triển Thiểu Huy liếc mắt nhìn anh ta, “Gần đây không có ý định đánh bài với các cậu, chỉ sợ không thể lấy xe ra làm tiền cược.”

“Tháng này kết thúc, tháng sau phải làm báo cáo nửa năm cho công ty, rồi lại tổng kết gì gì đó, đến lúc đó sẽ rất nhiều việc, em nhất định sẽ làm tốt, em có tăng ca cũng không thể bắt anh phải tăng ca phải không, bằng không lạnh nhạt với giai nhân sẽ không hay lắm, anh cứ cho em mượn xe một thời gian là được rồi.” Không phải Trịnh Giang Hà không biết rõ hiện giờ Triển Thiểu Huy quan tâm nhất là cái gì, cơ hội tốt như vậy, lúc này không làm thịt anh thì còn đợi đến khi nào?

“Mượn một thời gian?” Đấy chính là xe mới, chỉ sợ mượn một thời gian sẽ biến thành của cậu ta mất, Triển Thiểu Huy cũng không phải không hiểu mấy tên này, “Tại sao tôi lại có loại anh em như mấy cậu chứ?”

“Đại ca, một khắc ** đáng giá ngàn vàng, một chiếc xe thì có là gì đâu?” Trịnh Giang Hà cười hì hì nhìn anh.

Triển Thiểu Huy yên lặng một lúc, “Sau tháng cuối năm còn mấy hạng mục lớn phải xử lí, vậy thì tôi sẽ giao cho các cậu, Lão Tam, cứ như lời cậu nói đi, phải làm thật tốt cho tôi.”

Triển Thiểu Huy xoay xoay cây bút mày màu vàng kim trong tay, đó là món quà sinh nhật năm ngoái Cố Hạ tặng cho anh, sau này anh vẫn luôn dùng nó, một chiếc xe cũng không đáng là bao, anh càng yêu thích ở bên cạnh Cố Hạ hơn. Tan họp Triển Thiểu Huy cầm điện thoại gọi điện cho Cố Hạ, “Đi làm có nhiều việc lắm không?”

“Khá ổn, cũng không bận lắm.” Giọng nói của Cố Hạ mang theo một chút vui vẻ.

“Tối nay muốn ăn cơm ở đâu?”

“Không muốn ra ngoài ăn đâu, muốn về nhà tự nấu hơn, đêm nay anh có đến không?”

“Tan ca em chờ anh một lúc, anh tới đón em.”

Cúp điện thoại, Triển Thiểu Huy cầm di động cười, anh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tài nấu nướng của Cố Hạ không tính là tốt, cũng có một vài lần cô đã nấu ra những món rất khó nuốt, đại khái là vì lần đầu làm, nấu theo sách nấu ăn nhưng cuối cùng lại rối tình rối mù cả lên. Có một lần anh chỉ vào một đĩa thức ăn chê cười cô rất lâu, Cố Hạ lại không nỡ đổ đi nên giao nhiêm vụ mỗi người phải ăn hết một nửa, anh nhớ rõ món ăn ấy rất khó nuốt, nhưng cuối cùng anh vẫn ăn xong, giống như mùi vị cũng không quá kém.

Những chuyện rất bình thường không có chút thú vị nào cũng trở nên rất vui, tỷ như hai người nằm trong phòng xem TV, Cố Hạ thích nằm cuộn trong ngực anh, vừa ăn vặt vừa xem phim; tỷ như sau bữa cơm chiều cùng nhau xuống phố tản bộ, Cố Hạ luôn không ngoan ngoãn mà đi, kéo tay anh hất lên hất xuống… Thời gian êm ả mà trôi qua, trong hương vị ngọt ngào mang theo một chút ấm áp, đêm giữa mùa hạ, Triển Thiểu Huy thường xuyên dẫn cô đi hóng gió, buổi tối cùng nhau ngắm sao.

Triển Thiểu Huy phải sang Mĩ, công việc có một số vấn đề phải đích thân anh đi giải quyết, lúc đi cũng rất vội vàng, trước lúc lên máy bay mới gọi điện cho Cố Hạ, nói phải đi mất khoảng một tuần mới về, anh dặn dò cô vài câu, nói cô có việc gì thì gọi cho anh, hoặc là tìm Trâu Nhuận Thành cũng được. Triển Thiểu Huy ở Mĩ trong mấy ngày cuối của sáu tháng đầu, mỗi một năn đều có một khoảng thời gian đặc thù, ngày hai mươi tám tháng sáu, vào thứ năm, công ty vẫn đi làm bình thường, chỉ có Cố Hạ vẫn không yên lòng, công việc trong tay cũng không nhiều lắm, tin nhắn điện thoại vang lên nhiều lần, cũng nhận vài cuộc điện thoại, đều là bạn bè hoặc là lời chúc sinh nhật từ người thân nhưng lại không hề có Triển Thiểu Huy.

Cũng không thể trách Triển Thiểu Huy, Cố Hạ vẫn chưa nói với anh, tối hôm qua lúc cầm điện thoại gọi cho anh, cô có hỏi anh khi nào thì về, giọng nói của Triển Thiểu Huy nghe rất mệt mỏi, nói suốt đêm chưa ngủ, công việc bên ngoài còn chưa giải quyết xong, có thể cuối tuần mới lên máy bay. Bọn họ nhỏ nhẹ nói với nhau vài câu rồi sau đó Cố Hạ nghe thấy đầu bên kia có người thúc giục Triển Thiểu Huy mới lưu luyến cúp máy.

Buổi chiều Từ Lộ Lộ đã gọi điện thoại tới, tưởng là Cố Hạ sẽ đón sinh nhật cùng với Triển Thiểu Huy nên chỉ nói mấy lời chúc mừng, cũng không nói sẽ tặng cho cô cái gì. Lúc tan ca, Cố Hạ nhìn giờ quốc tế, bên Mĩ đang là nửa đêm, cô cũng không muốn đánh thức Triển Thiểu Huy, tự mình đến thẩm mĩ viện, sau đó một mình đi ăn vặt, cuối cùng đi dạo trong trung tâm mua sắm, bỏ ra hơn hai ngàn mua một chiếc lắc tay mình thích, coi như là quà sinh nhật cho mình, mặc kệ có ai bên cạnh hay không, mình cũng phải yêu thương chính mình, cho mình lời chúc mừng lớn nhất.

Trung tâm mua sắm đang có hoạt động rút thăm trúng thưởng, hóa đơn trên ba ngàn có thể tham gia rút thăm, giải thưởng đặc biệt, thí dụ như một chiếc xe BMW, dây chuyền kim cương bày ra cho người ta xem, những giải còn lại cũng vô cùng xinh xắn đáng yêu, hàng chợ chính hiệu, giá thị trường cũng chừng một trăm đồng, Cố Hạ cũng muốn một cái nhưng mà hóa đơn còn kém mấy trăm đồng nên cô đi dạo thêm một vòng nữa, tại một quầy quần áo của Italy có trưng một chiếc áo sơ mi nam, bên phải áo sơ mi trắng dùng những sợi tơ thêu một con rồng màu đỏ, rất có phong cách Trung Quốc, thần thái lại hào phóng, rất xứng với khí chất của Triển Thiểu Huy. Cố Hạ đi vào nhìn kĩ một lát, chất liệu vải cùng đường may cũng không tệ, đây là nhãn hiệu quần áo lớn nên không giảm giá chút nào, hơn năm ngàn, nhưng Cố Hạ vẫn vung tay mua, triệt để tiêu hết tiền lương tháng này, nghĩ đến Triển Thiểu Huy đã trả tiền thuê nhà nửa năm cho cô, coi như đây là một khoản thuê nhà.

Cô cũng không thấy đau lòng, kích động chạy tới nhận hai phần thưởng, cuối cùng cô chọn một đôi con rối tình nhân, một nam một nữ trông vô cùng đáng yêu, chiều cao không chênh nhau lắm, cô muốn đợi Triển Thiểu Huy về tặng cái này cho anh.

Tuy mua sắm rất vui vẻ nhưng về đến nhà lòng lại cảm thấy trống trải, sinh nhật cứ trôi qua như vậy, đang nằm trên giương mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cầm điện thoại nhấn nút nghe, đầu bên kia là giọng nói quen thuộc, “Anh đã về, đang lên lầu, một phút nữa em ra mở cửa cho anh, anh không mang chìa khóa.”

Sự xuất hiện của anh làm cho cô rất bất ngờ, đứng ở cửa ra vào dáng vẻ vẫn còn phong trần mệt mỏi, trong tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ thật to, màu đỏ rực làm nổi bật khí chất của Triển Thiểu Huy, anh nhìn cô cười cười, đưa bó hồng cho cô, “Thật may vẫn chưa qua 12h, cuối cùng cũng về kịp, sinh nhật vui vẻ.”

Cố Hạ giật mình, “Anh biết sao?”

“Đương nhiên anh biết rồi.” Triển Thiểu Huy đã từng xem qua chứng minh của cô, chỉ là chuyến đi đến Mĩ này nhất định phải đi, công việc kinh doanh bên kia cũng rất lớn, nếu có gì sơ suất thì cả công ty có thể sẽ không gượng dậy nổi.

Cố Hạ kéo anh vào nhà, rót nước cho anh, “Không phải nói cuối tuần mới về sao?”

“Một ngày quan trọng như vậy, sao anh có thể nhẫn tâm bỏ lại một mình em chứ?” Vì để sớm trở về, Triển Thiểu Huy hai đêm không ngủ mới hoàn thành công việc, cuối cùng cũng đàm phán xong tất cả rồi vội vàng lên máy bay tư nhân về nước, ngồi trên máy bay rất mệt mỏi, trên đường đi phần lớn đều ngủ.

“Cảm ơn anh.” Cố Hạ thấp giọng nói, cảm ơn anh nhớ ngày sinh nhật của em, trở về gấp vì em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.