Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 86: Người bên cạnh



Ngay từ lúc bắt đầu một ngày làm việc đã nhận được một bó hoa hồng, mười hai bông hồng trắng kiều diễm, được bao gói tỉ mỉ, trên cánh hồng còn đọng lại những giọt sương. Lúc nhận được nó Cố Hạ nở nụ cười, Nghiêm Hướng Vĩ nói muốn theo đuổi cô là thật, anh nói: “Cố Hạ, em đừng vội từ chối anh, anh còn chưa ra tay theo đuổi em mà! Tốt xấu gì cũng phải cho anh một cơ hội thể hiện chứ.”

Cố Hạ cũng muốn cho mình một cơ hội, nhìn người khác có đôi có cặp, ít nhiều gì cũng thấy hâm mộ, giống như Từ Lộ Lộ đã nói, cô không vội nhưng mẹ đã rất vội, mỗi lần gọi điện thoại đều phải hỏi vài câu, rồi lại lải nhải một lúc, bây giờ cũng không còn là lải nhải nữa mà chuyển sang uy hiếp. Duyên phận không thể miễn cưỡng được, trong ba năm qua cô thật sự không thể nào tìm thấy duyên phận của mình, ngược lại sau khi đi du lịch về lại rất hợp với Nghiêm Hướng Vĩ. Nghiêm Hướng Vĩ cũng nói ở bên cạnh cô rất vui vẻ thoải mái, tỏ thái độ mình cũng không phải rất muốn ở lại thành phố C, công việc kinh doanh ở đây cũng đã vào quỹ đạo, giao lại cho bạn bè rồi tự mình phát triển ở một nơi khác cũng không tồi.

Nghiêm Hướng Vĩ muốn nghiêm túc tìm một người bạn gái để kết hôn, Cố Hạ không có cảm giác tim đập thình thịch với anh nhưng lại thấy rất thoải mái trong lòng, cả hai đều đã hai mươi mấy tuổi, ở cạnh nhau lâu mới biết có thích hợp hay không, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được. Cô không phải loại người bị rắn cắn một lần thì mười năm sợ dây thừng, mặc dù trước kia đã có một thời gian rất đau khổ nhưng cô vẫn tin tưởng tất cả chỉ là vì Triển Thiểu Huy không phải là người mà vận mệnh đã chỉ định cho cô mà thôi, nhất định ông trời đã an bài cho cô một người khác.

Cô không muốn ở lại thành phố C cũng không phải vì trong lòng cô vẫn còn hình bóng của Triển Thiểu Huy mà cảm thấy Triển Thiểu Huy là người rất hẹp hòi, vốn lại có thế lực rất lớn, tựa như lúc trước anh đã gây khó dễ cho chuyện công việc của cô, đối với anh cùng lắm cũng chỉ là mở miệng nói một tiếng nhưng lại là một chuyện lớn trong cuộc sống của Cố Hạ, cô không muốn cuộc sống cũng như công việc của mình bị quấy rầy cho nên mới muốn tránh mặt Triển Thiểu Huy.

Cố Hạ không nghĩ tới lại đụng mặt Triển Thiểu Huy nhanh như vậy, ngày đó sếp cô đãi khách hàng tại một khách sạn lớn, giao dịch của đối phương với công ty Cố Hạ cũng có tham gia vào, trong khi huấn luyện cũng đã gặp mặt đối phương nên cũng bị gọi tới. Cô gặp Triển Thiểu Huy trong đại sảnh của khách sạn, lúc ấy sếp đang nói chuyện cùng với vị khách hàng kia, tất nhiên đi rất chậm, vừa lúc ấy thì nhìn thấy Triển Thiểu Huy được vài người vây quanh đi vào đại sảnh, xem ra cũng tới đây dùng cơm.

Cô rất muốn giả vờ như không nhìn thấy nhưng mà trái đất này cũng không lớn chút nào, vị khách tổng giám đốc Vương hôm nay bọn họ mời lại vui mừng ngạc nhiên kêu lên: “Triển thiếu cũng tới đây dùng cơm sao!”

Chẳng những tổng giám đốc Vương đi tới mà ngay cả sếp của Cố Hạ cũng đi tới, xã hội này rất chú trọng các mối quan hệ, bọn họ tuy không tính là thân quen nhưng ít nhiều gì cũng đã từng gặp mặt nên đều có thể hàn huyên vài câu. Triển Thiểu Huy ngoài miệng thì nói vài lời khách sáo nhưng ánh mắt lại xuyên qua đám người rơi trên người Cố Hạ, trên mặt cô vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt công thức hóa, không cười với anh, chỉ cười cho có mà thôi; nét mặt của cô không có gì khác thường, dường như người đối diện mình không hề thân quen chút nào, trấn định lại lạnh nhạt.

Triển Thiểu Huy không hiểu làm sao cô có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy, anh phải rất cố gắng để quên cô, nhưng càng cố gắng lại càng nhớ nhiều hơn, mỗi lần nhắm mắt lại, chuyện ngày xưa như một cơn thủy triều bày ra trước mắt, cuối cùng ngày đó ở khu triển lãm lại nhìn thấy gia đình hoàn mĩ của cô, chuyện ấy thật đáng cười biết bao, cuối cùng anh đã bị loại bỏ ra khỏi cuộc sống của cô. Đáy lòng chua xót, khi nhìn thấy Cố Hạ thì lòng lại xao động mãnh liệt như một cơn sóng, anh dời ánh mắt đi, nói một câu: “Nếu tất cả mọi người đều là chỗ quen biết lại trùng hợp gặp gỡ như vậy, lại cũng đến đây ăn cơm thì hãy cùng nhau ăn đi.”

“Ý kiến hay.” Tổng giám đốc Vương vội vàng cười đáp lời.

Những người khác cũng đồng loạt nói mấy câu phụ họa theo như “Được”, “Thật là vinh dự.”, sếp của Cố Hạ ngoắc người phía sau tới, lịch sự lần lượt giới thiệu, bị kéo đến phía trước, Cố Hạ tránh không thoát, nhìn cười cười gật đầu nói: “Chủ tịch triển, ngài khỏe không.”

Nhưng Triển Thiểu Huy không cười, ánh mắt đảo qua mặt cô, nghe thấy câu nói rất công thức hóa “Chủ tịch Triển, ngài khỏe không”, anh làm sao có thể quên được Cố Hạ rất am hiểu việc xem người khác như người qua đường, giống như mấy hôm trước cô lạnh lùng xem như không nhìn thấy anh.

Anh không nói gì, những người khác cũng không cảm thấy gì khác thường, Cố Hạ và những người khác đã chào hỏi, Cố Hạ cũng có chút ấn tượng với người đứng bên cạnh Triển Thiểu Huy, sau khi người khác giới thiệu qua một lần cô mới nhớ người ấy là trợ lí Khâu Hàn, ánh mắt lạnh lẽo của Khâu Hàn sâu xa nhìn nhìn Cố Hạ rồi khẽ gật đầu chào hỏi Cố Hạ.

Hai nhóm hợp lại có hơn hai mươi người, phải đổi sang một phòng lớn hơn, Triển Thiểu Huy ngồi ở vị trí chính giữa, Khâu Hàn nhìn thấy mặt Triển Thiểu Huy càng lúc càng âm trầm, anh ta đã theo Triển Thiểu Huy nhiều năm, cũng đã từng chứng kiến chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt của Triển Thiểu Huy và Cố Hạ nên tất nhiên cũng biết rõ người say không phải tại rượu, trước tiên vẫn thử nói một câu, “Hôm nay toàn là mĩ nữ tới thôi, sang bên này ngồi đi.”, thấy Triển Thiểu Huy không có ý phản đối, Khâu Hàn hiểu ý, chỉ vào Cố Hạ, “Cô Cố, ngồi bên này đi.”

Ý Khâu Hàn là vị trí bên cạnh Triển Thiểu Huy, mấy ông sếp ngồi trên bàn đều mang theo nữ nhân viên ngoại hình không tệ, cách ăn mặc trang điểm cũng rất xinh đẹp, thấy đối phương chủ động với Cố Hạ thì mọi người đều nhìn bằng ánh mắt khác thường, Cố Hạ không muốn ngồi cạnh Triển Thiểu Huy, ngược lại sếp của cô lại thấy vinh dự, thấy cô không có phản ứng gì, thúc giục: “Cố Hạ, cô ngồi bên kia đi, hãy mời chủ tịch Triển vài ly.” Còn thấp giọng nhắc nhở cô, “Chủ tịch Triển chính là nhân vật rất lẫy lừng.”

Mọi người đều nhìn cô, Cố Hạ khẽ cười cười, nụ cười cứng ngắc, Triển Thiểu Huy đã cố ý gây nên, trong trường hợp này Cố Hạ cũng không muốn mọi mất mặt, rũ mắt xuống, đi tới.

Từng người một ngồi vào vị trí, tuổi trẻ đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều, nụ cười trên mặt không hề tắt, rõ ràng có nhiều người chỉ gặp mặt lần đầu tiên nhưng cách nói chuyện lại như đã quen biết nhiều năm. Trên mặt Cố Hạ cũng không quên mang theo một nụ cười, đôi môi mím lại khẽ cong lên, chỉ là không thể nào lên tiếng nổi, chỉ cúi thấp đầu, cố gắng không nhìn sang người bên cạnh.

Triển Thiểu Huy lười biếng ngồi đấy, thuận miệng trả lời vài câu hỏi, anh không biết mình đang nghĩ gì nhưng anh không cam lòng chỉ làm một người qua đường, biết rõ cứ dây dưa như vậy cũng không có kết quả gì nhưng lại không có cách nào ngăn cản ý muốn tiếp cận Cố Hạ. Đến khi các món ăn đã bưng lên, tổng giám đốc Vương ngồi ở phía đối diện nâng ly lên, “Trước tiên mọi người hãy cạn chén đã.”

Ly đầu tiên nên mọi người phải uống cạn, một ly rượu đế đầy ắp, cả đám người cười nói vài câu, sau đó ngửa đầu uống cạn. Triển Thiểu Huy cũng uống một hơi cạn sạch, ngồi đấy lành lạnh nhìn Cố Hâ chậm rãi uống hết ly rượu, ánh mắt trầm tĩnh, môi khẽ nhếch lên.

Mời khách dùng cơm ngoại trừ thổi phồng cho nhau thì mặt khác chính là không ngừng uống rượu, một ly rồi lại một ly, rõ ràng không quen thân cũng có thể dễ dàng kéo gần khoảng cách. Trên bàn ăn có hai người có thể đặc biệt làm cho không khí thêm sôi nổi, thay nhau mời rượu, chẳng qua Cố Hạ lại cảm thấy rất xa lạ với không khí náo nhiệt của bọn họ, cô cúi đầu, ngay cả đũa cũng không động đến. Sếp của cô lên tiếng, “Cố Hạ, cô cũng mời chủ tịch Triển một ly đi, không phải lúc nào cũng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với chủ tịch Triển như vậy đâu.”

Mặt sếp cô cười đến nở hoa, còn không ngừng nháy mắt với Cố Hạ, Cố Hạ cười nhạt, cầm chén rượu rót đầy, giơ ly rượu ngẩng đầu lên nhìn Triển Thiểu Huy, “Chủ tịch Triển, xin mời ngài một ly.”

Ánh mắt Triển Thiểu Huy lạnh lẽo đảo qua ly rượu của cô, cuối cùng bình tĩnh lại nở một nụ cười không hề lộ ra chút sơ hở nào, làn môi mỏng khẽ nhếch lên, “Mời tôi cái gì?”

“Hôm nay có cơ hội ngồi cùng một bàn với ngài chính là vnh dự của tôi.” Cuối cùng Cố Hạ cũng đối mặt với anh, Cố Hạ cũng cảm thấy mình không có gì mà không dám đối mặt với anh, cô không nợ nần gì anh, không cần phải trốn tránh, mang trên mặt nụ cười vừa phải, “Hiếm có cơ hội, bất kể thế nào cũng phải mời ngài một ly.”

“Đúng là hiếm có.” Triển Thiểu Huy lạnh lùng đến phát sợ nói, đã ba năm mới có thể cùng ngồi chung một bàn với nhau, anh cầm ly rượu lên, cụng ly với Cố Hạ, tiếng thủy tinh lạnh lẽo va chạm vào nhau chấn động màng nhĩ, “Cạn ly.”

Cố Hạ cũng dứt khoát uống, nhìn thấy ly rượu đã cạn của Triển Thiểu Huy cũng uống cạn, sếp của Cố Hạ thấy hôm nay Triển Thiểu Huy uống rượu dứt khoát như vậy thì cảm thấy tâm trạng hôm nay của anh cũng không tệ, tiếp tục chỉ nhân viên của mình, “Cố Hạ, đừng chỉ uống rượu không, mau gắp thức ăn cho chủ tịch Triển đi.”

Cố Hạ nhìn những món ăn xếp đầy bàn như một bức tranh, cầm đũa hỏi: “Chủ tịch Triển thích ăn món nào?”

“Cô phải biết chứ.” Triển Thiểu Huy nhìn chằm chằm vào Cố Hạ, sắc mặt lạnh lùng, trước kia bọn họ cũng đã từng ăn với nhau như vậy, Cố Hạ đã nhiều lần gắp thức ăn cho anh, hai người đã gần gũi như vậy, chẳng lẽ Cố Hạ lại giả vờ không biết? Triển Thiểu Huy nghĩ cô cũng thật là biết giả vờ.

“Không nhớ rõ.” Cố Hạ vẫn không động đũa, ánh mắt vẫn như trước hỏi Triển Thiểu Huy muốn ăn gì, “Hiện giờ tôi cũng không dám gắp lung tung cho ngài.”

Trong lòng Triển Thiểu Huy vô cùng cay đắng, những hình ảnh về cuộc sống trước kia như vừa xảy ra ngày hôm qua, anh nhớ rõ từng chi tiết một, kết quả đối phương lại nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy mà nói “Không nhớ rõ”, một câu nói kia nện thẳng vào lòng anh, giống như Tiểu Ngũ đã nói, một mình anh nhớ nhung để làm gì chứ? Triển Thiểu Huy nhìn khuôn mặt của Cố Hạ, đồ trang sức của cô rất trang nhã, khuôn mặt vẫn thanh lệ như trước, rõ ràng khuôn mặt không thay đổi chút nào, nhưng mà tình cảm trong ánh mắt kia lại thay đổi, dường như chỉ đang nhìn một vị khách làm ăn không quá thân quen, thì ra hai người đã thật sự trở thành người lạ. Triển Thiểu Huy thật sự không biết tại sao hai người có thể đi đến bước này, anh rũ mắt xuống, giọng điệu lạnh lùng, “Đã không nhớ rõ vậy thì em còn trở lại đây làm gì?”

“Vì bát cơm mà thôi.” Cố Hạ trả lời anh, “Nếu như đã làm phiền lòng chủ tịch Triển thì tôi rất xin lỗi, chuyện quá khứ đã qua rồi, chủ tịch Triển là người độ lượng, xin chủ tịch Triển hãy giơ cao đánh khẽ để tôi có thể yên ổn làm việc.”

Cô mở miệng ra là một tiếng chủ tịch Triển, hai tiếng chủ tịch Triển, Triển Thiểu Huy cười khổ, mấy ngày hôm trước ở khu triển lãm còn không cam lòng, đã gặp mà không thể nói chuyện nên vẫn không cam lòng, hôm nay Cố Hạ ngồi bên cạnh mình cũng không hơn gì, xa xôi đến nỗi khiến người khác thấy lạ lẫm, trước kia, tất cả của cô đều thuộc về anh, hôm nay, đã khôn còn quan hệ gì nữa.

Ba năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, thí dụ như có một vài người đã kết hôn, có người đã có con, có người đã không còn chỉ uống hai ly đã say đến không biết đông tây nam bắc đâu, Triển Thiểu Huy nhìn thấy Cố Hạ uống hết ly này đến ly khác mà sắc mặt vẫn không thay đổi, có thể cảm nhận được rõ ràng thời gian đã thay đổi rất nhiều thứ, cô đã không còn là Cố Hạ trước kia nữa, cô đã không còn yêu anh nữa. Năm đó lúc cô ra đi, Triển Thiểu Huy cho là mình lúc nào cũng có thể quay đầu lại, nhưng mà đến khi anh quay đầu lại thì mới phát hiện ra con thuyền mình coi trọng hơn ngàn núi non đã không còn đứng đó chờ mình nữa.

Có người nâng ly mời rượu, Triển Thiểu Huy dời tầm mắt bắt đầu nói chuyện với người bên cạnh, giống như đang tham gia một bữa tiệc bình thường, trả lời qua loa, nói đùa, gặp dịp thì chơi, tất cả đều không có gì hơn. Triển Thiểu Huy uống rất nhiều, người khác tới mời rượu dù là ai cũng không từ chối uống hết ly này đến ly khác, Cố Hạ lại còn chỉ điểm cho người khác đến mời rượu anh, còn nói “Tửu lượng của chủ tịch Triển rất giỏi.” Đôi mắt vĩ thật dài của Triển Thiểu Huy liếc qua, ánh mắt đã có hơi mông lung, “Anh đã mời thì hẳn là tôi phải uống rồi.” Vừa dứt lời đã uống một hơi cạn sạch.

Cố Hạ không biết có phải mình cũng đã uống nhiều quá không, cảm thấy trong ánh mắt anh có một vẻ hận thù, khiến cho người khác thấy rất khó chịu.

Mọi người đều có tửu lượng cao, mời rượu hết người này đến người khác, cho dù Cố Hạ có thể uống một chút cũng thấy choáng sau khi uống mấy lượt rượu. Tiệc rượu được hơn phân nửa, đầu Cố Hạ thật sự đã thấy choáng, dạ dày cũng khó chịu, mọi người vẫn còn mời rượu, hơn nữa Triển Thiểu Huy còn ngồi bên cạnh, cô cảm thấy rất buồn bực, giống như ngột ngạt không thể thở được. Tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên, Cố Hạ vội vàng lấy cớ đó mang theo túi xách chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.