“Được, đưa cô gái xinh
đẹp như thế về nhà cầu còn không được.” Triệu Cổ cười đùaa trả
lời.
Cố Hạ cười cười, sau
này vẫn còn cơ hội.
Mọi người ra khỏi nhà
hàng, vào trong thang máy, Quý Phi Dương để xe dưới bãi đỗ xe ở tầng
hầm, anh xuống tầng hầm, mà Triệu Cổ lại đỗ xe ở cửa ra vào của
khách sạn khác, anh và Cố Hạ trực tiếp xuống lầu một, đi vài bước
là ra đến đường. Trong thang máy không có ai khác, Quý Phi Dương ôm tư
liệu dựa vào vách thang máy, nói với Cố Hạ: “Hôm nay cảm ơn em, mời
em tới ăn cơm mà kết quả lại thành giúp anh làm việc. Chuyện công
việc không cần nghĩ nhiều, người kia sẽ không cố ý làm khó em đâu,
cứ làm tốt công việc của mình là được rồi.”
“Em phải cảm ơn anh
mới phải, bằng không thì nói không chừng em vẫn còn đang rất buồn
bực.” Có Hạ mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt, có thể đến gần
Qúy Phi Dương như vậy, tâm trạng đang rất tốt.
Thang máy rất nhanh đến
lầu một, Cố Hạ nói lời từ biệt với Quý Phi Dương, cô cùng Triệu Cổ
ra ngoài cửa lớn, đám người bên ngoài nhộn nhịp, chợ đêm đúng là
rất náo nhiệt, đèn neon đủ mọi màu sắc chiếu sáng thành phố giống
như thiên cung. Hai người đi về phía xe của Triệu Cổ, Triệu Cổ nói:
“Cố Hạ, số điện thoại di động của em là bao nhiêu?”
Hai người ăn hai bữa
cơm, cũng xem như là bạn, Cố Hạ nói số điện thoại của mình, nói:
“Anh gọi sang máy em đi, em lưu lại số của anh.”
Cô vừa nói vừa mở
khóa túi xách ra, tìm kiến điện thoại trong ngăn túi, Triệu Cổ đứng
bên cạnh đã gọi sang nhưng Cố Hạ không nghe thấy tiếng chuông điện
thoại đi động vang lên, cũng không tìm thấy trong túi xách, lập tức
nhớ tới lúc nãy cô lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, trong
nhà hàng hơi ồn, tiếng chuông điện thoại đi động của cô không đủ lớn,
đặt trong túi khi có người gọi tới sẽ không nghe, Cố Hạ thuận tay
đặt di động lên chiếc ghế bên cạnh, lúc đi ra cũng không để ý đến.
Cố Hạ nhíu mày, “Hình như em để
quên di động trong nhà hàng rồi.”
“Đi lên tìm thử xem,
phẩm chất của người bán trong nhà hàng này cũng không tệ, có lần
anh đánh rơi mấy vạn đồng bọn họ đã trả lại cho anh.” Triệu Cổ
nghiêng người nói: “Đi thôi, anh cùng em lên tìm.”
“Không cần” Cố Hạ khoát
tay, “Em lên đó tìm một mình là được rồi, nếu không thì anh lên xe
trước đi.”
Nhưng mà như vậy cũng
không ổn, bởi vì mấy người kia cũng đã trông thấy cô, Cố Hạ đành
phải kiên trì vuốt cằm nói: “Chào tổng giám đốc Trâu, chào Triển
thiếu.”
Còn có một người mà
cô không biết tên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Trâu Nhuận Thành bất
ngờ nói: “Ơ, cô biết đại ca của tôi à?”
Cô Hạ không biết quan
hệ của bọn họ, không lên tiếng. Triển Thiểu Huy ở bên cạnh nhàn nhạt
giải thích: “Lần trước đến chỗ cậu cùng bị kẹt trong thang máy với
cô ấy.”
Nghe thấy đại ca anh
nói chuyện lần trước bị nhốt trong thang máy, Trâu Nhuận Thành sờ sờ
mũi, có chút ngượng ngùng, dù sao anh cũng chạy về nhà ngủ trước
rồi, thật sự là không phải. Trâu Nhuận Thành vội vàng nói sang chuyện
khác, nói với Cố Hạ: “Cố Hạ, cô phải cảm ơn đại ca đi, nếu lúc
tuyển người đại ca nói cô không tệ thì cô cũng chưa chắc có thể vào
được Khải Hoành đâu.”
Cố Hạ tất nhiên không
biết nguyên nhân, vẻ mặt mờ mịt.
Trâu Nhuận Thành nhìn
thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô thì giải thích: “Cô là do đại ca
tuyển chọn từ các sơ yếu lí lịch, Khải Hoành vốn chính là công ty
của đại ca nên tôi nhận cô vào.”
Cố Hạ nghe vậy thì
nhìn Triển Thiểu Huy, ánh mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc, thì ra
Triển Thiểu Huy là ông chủ của cô, chẳng trách mỗi lần mở miệng ra
đều nói đến chuyện “đi làm” và “nhân viên”… Sau khi biết rõ, Cố Hạ
hối hận muốn chết, vậy mà lúc chiều cô còn nói với anh, “Dù sao anh
cũng không phải là ông chủ của tôi, tôi cũng khôn nhận lương của anh.”,
hiện tại nhớ lại thật sự là đáng buồn cười biết bao!
Kinh ngạc, tỉnh ngộ,
hối hận, các loại biểu tình thay nhau trình diễn trên mặt Cố Hạ,
cuối cùng Cố Hạ nhìn sang Triển Thiểu Huy với ánh mắt cầu xin,
“Triển thiếu, ngài…”
Cô nói “ngài…” nửa
ngày mà vẫn nói không nên lời vế sau, chỉ cảm thấy mình không đủ
thành ý, trên mặt tỏ ra vô củng thảm thương.
Triển Thiểu Huy nhìn
sắc mặt biến ảo của Cố Hạ, khóe miệng bất giác nhếch lên, cảm
thấy trêu chọc cô cũng rất thú vị, thoải mái nói: “Hình như cô không
muốn làm nhân viên của tôi lắm.”
Không thể nghe thấy
Trâu Nhuận Thành ở phía sau nói: “Cô ấy xem chúng ta như ôn dịch nha,
chuồn nhanh như vậy! Tốt xấu gì thì em cũng là một công tử hào hoa
mà!”
Trịnh Giang Hà trừng
mắt liếc anh, “Còn không phải tại cậu nói lung tung, cô bé kia không
chịu được những lời trêu chọc của cậu.”