Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 92: Cuộc gặp lúc đêm khuya



Cố Hạ không biết có phải mình nên rời khỏi thành phố này để cho người khác không phải gặp phiền toái hay không, trong lòng tràn ngập tức giận, Triển Thiểu Huy muốn cảnh cáo cô phải cách xa Nghiêm Hướng Vĩ một chút, lần này chỉ là đụng hư xe, lần sau sẽ là thế nào Cố Hạ cũng không dám tưởng tượng. Cố Hạ đã ở bên anh lâu như vậy, không phải không biết rõ thế lực sau lưng anh, cô tức đến nỗi cơm trưa cũng không muốn ăn, chỉ nuốt vài miếng rồi trở về văn phòng. Nghiêm Hướng Vĩ gọi điện tới, “Chuyện của anh xong rồi, đang đợi công ty bảo hiểm bồi thường.”

Cố Hạ áy náy, “Cũng may anh không bị thương, cũng tại vì em mới bị như vậy, rất xin lỗi.”

“Em có cái gì mà phải xin lỗi? Tuy hôm qua anh đưa em về nhà nhưng không liên quan một chút nào cả, em đừng buồn.” Nghiêm Hướng Vĩ dừng một chút, “Nhưng mà vận may của anh coi như cũng không tệ.”

“Anh thật là lạc quan.” Cố Hạ nhàn nhạt nói, trong lòng cảm thấy rất áy náy, chuyện này không phải là vận may không tệ mà là Triển Thiểu Huy chưa làm đến cùng.

“Nếu nhìn đến mặt tốt thì chiếc xe của anh bị đụng nhẹ nhất trong mấy chiếc, có chiếc xe đụng đến biến dạng hoàn toàn, lái xe tử vong tại chỗ. Bây giờ say rượu đúng là hại chết người, đụng một lúc vào năm sáu chiếc xe, anh không bị thương đương nhiên là may mắn nhất rồi.” Nghiêm Hướng Vĩ nhắc nhở cô, “Nếu em rảnh thì hãy luyện lại kĩ thuật lái xe đi, không những giúp mình tuân thủ luật giao thông mà còn để đề phòng người khác lái ẩu, những người xung quanh em chưa chắc đã tuân thủ luật, vả lại cũng không nhất định tỉnh táo khi lái xe.”

“Cái gì mà say rượu?” Cố Hạ bắt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của anh, “Không chỉ đụng vào một chiếc xe của anh thôi sao?”

“Không có, là một sự cố giao thông khá nghiêm trọng, chắc sáng nay cũng có đăng báo. Bây giờ nồng độ rượu được kiểm tra rất kĩ, vậy mà còn có người không muốn sống, thật là phiến toái…”

Anh liên miên lải nhải nói rất nhiều, Cố Hạ ở đầu bên kia không nói tiếng nào, anh ta gọi một tiếng, “Cố Hạ…”

“…Hả?” Cố Hạ phản ứng rất chậm, có hơi ngẩn người.

“Em sao vậy?”

“Không sao.” Cố Hạ ngập ngừng nói, “Không nói nữa, anh nghỉ ngơi đi, lát nữa còn phải đi làm.”

Cúp điện thoại, trong lòng Cố Hạ có chút bối rối, xem ra cô đã trách oan cho Triển Thiểu Huy rồi, sáng nay không nói gì đã mắng anh, còn mắng cay nghiệt như vậy, lúc ấy đầu dây bên kia không nói gì, chỉ có tiếng hít thở nặng nề không đều, Cố Hạ cũng đã hình dung ra dáng vẻ tức giận của anh. Thì ra phụ nữ đến kì sinh lí thì tâm trạng thật sự rất khó khống chế, khi đã nóng lên thì cái gì cũng dám nói.

Cố Hạ cầm điện thoại, đang suy nghĩ có nên gọi điện nói lời xin lỗi với anh không, do dự nửa ngày thì đồng nghiệp ăn cơm trưa xong trở về có chuyện cần hỏi cô nên đành để lát nữa nghĩ vấn đề này tiếp.

Triển Thiểu Huy thật sự bị chọc giận, xế chiều hôm nay Cố Hạ không nhận được hoa tươi nữa, cũng không nhận được điểm tâm, trong lòng Cố Hạ có hơi thất vọng, cuối cùng quyết định không gọi xin lỗi anh. Cô đối với Triển Thiểu Huy không phải là không có cảm giác đặc biệt, chỉ là cô thật sự không thể nhìn thấy kết cục khi hai người có thân phận quá chênh lệch như vậy, cô không thể nhìn thấy tương lai, không thể cảm nhận được cảm giác an toàn trong đoạn tình cảm này, cô lại càng không muốn phải chịu đựng cảm giác đau đớn cùng mờ mịt như toàn bộ thế giới đều sập xuống ba năm trước đây. Cứ chấm dứt như vậy, Triển Thiểu Huy là người sĩ diện, có lẽ sẽ không đến tìm cô nữa.

Ngày hôm sau Cố Hạ vẫn không nhận được thứ gì nữa, ngay cả đồng nghiệp cũng không nhịn được phải hỏi một câu, “Đã thành đôi hay là triệt để cắt đứt rồi?” Hẳn là đã triệt để cắt đứt, Cố Hạ nở một nụ cười thẹn thùng.

Sếp lại gọi cô lên, nói tối nay phải mời khách dùng cơm, trợ lí đã xin nghỉ nên phải gọi cô đi. Cố Hạ ghét nhất là tiệc tùng, tìm cớ nói không được khỏe, sếp chỉ cười nói tối nay không cần phải uống rượu, đó là một khách hàng nhỏ, chỉ cần có thành ý một chút là được, chủ yếu là để hiểu nhau hơn.

Không khí của bữa cơm tối này cũng khá yên ắng, phần lớn đều nói chuyện công việc, đồng nghiệp nam cùng đi chung uống với đối phương vài ly, sếp nói Cố Hạ uống không tốt nên mọi người cũng không ép, chỉ uống được bao nhiêu thì uống, uống hết một ly rượu vang đỏ lạnh băng, bụng Cố Hạ càng thấy đau hơn, khó chịu đến mức không muốn động đũa. Sếp của cô nói chuyện rất vui vẻ với khách hàng, đầu Cố Hạ cảm thấy choáng váng nhưng trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười thân thiện, kiếm tiền thật đúng là không phải chuyện dễ.

Bữa cơm kết thúc lúc khoảng 10h, vài người hẹn nhau đi chơi, Cố Hạ không cần phải tiếp khách nữa, nhìn bọn họ lái xe nghênh ngang rời đi, chuẩn bị đón taxi tự mình trở về nhà trọ. Nhưng mà cả ngày bận rộn, thân thể lại mệt mỏi, đến lúc này bụng lại rất đau, cảm giác đau ngày một tăng làm cho mặt Cố Hạ tái nhợt, trán đẫm mồ hôi.

Đi tới chỗ có thể đón taxi còn mất một đoạn nữa, từng cơn đau bụng đánh úp lại, Cố Hạ ngồi xổm trên đường lấy tay ấn vào bụng chờ cho cơn đau qua đi, hàng chân may nhíu chặt lại. Bóng đêm u ám, đèn đường quanh quẽ, đêm mùa xuân vẫn mát lạnh như trước khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo cô đơn.

Từng chiếc xe trên đường gào thét mà lướt qua, một lát sau, trong rừng xe hỗn độn lại có một chiếc xe tấp vào dừng l ại, Cố Hạ ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ ghế lái, lịch sự nói với Cố Hạ, “Cô Cố, Triển thiếu mời cô lên xe.”

Cố Hạ ngẩng đầu lên nhìn, cửa sổ phía sau xe đóng chặt, không thể nhìn thấy người ngồi trong. Cô đứng lên, khoát tay nói, “Không cần, tôi tự đón xe về là được rồi.”

Người đàn ông trẻ tuổi vẫn giữ tư thế mời, mặt còn mang theo một nụ cười, “Cô Cố, mời lên xe.”

Bọn họ vẫn còn đang giằng co thì người trên xe hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, đột nhiên mở cửa xe ra, đi tới vài bước, trực tiếp nhét Cố Hạ vào trong xe, còn chưa vừa ý quát cô, “Đã như vậy rồi em còn giả vờ cái quái gì nữa!”

Anh trực tiếp chen vào ngồi cạnh, người đàn ông trẻ tuổi cũng nhanh chóng đi vào trong xe, khởi động xe thật nhanh, cả quá trình chỉ mất vài giây, đến khi xe đã chạy Cố Hạ mới kịp phản ứng, nhìn nhìn Triển Thiểu Huy ngồi cạnh, thật sự không biết nên nói gì.

Triển Thiểu Huy cũng không nhìn cô, mắt nhìn về phía trước, sắc mặt có hơi âm trầm, nói với lái xe, “Đến bệnh viện.”

“Không cần đến bệnh viên.” Cố Hạ vội vàng nói, nhìn thấy Triển Thiểu Huy ném tới ánh mắt lạnh lẽo đến phát sợ, thấp giọng giải thích: “Không sao đâu, thật sự không cần đến bệnh viện, về nhà ngủ một giấc là được rồi.”

“Không thoải mái ở đâu?” Triển Thiểu Huy lạnh lùng hỏi, cũng không thèm liếc mắt nhìn Cố Hạ.

“Bụng hơi đau một chút.” Cố Hạ nhỏ giọng giải thích, “Hiện tượng bình thường thôi mà.”

Triển Thiểu Huy hừ lạnh một tiếng, lặng lẽ không nói lời nào.

Lái xe trẻ tuổi cũng không biết anh muốn đi đâu, lúc đến ngã tư đường thì hỏi anh, “Triển thiếu, đi đâu ạ?”

Triển Thiểu Huy nói địa chỉ của Cố Hạ, còn thuận miệng nói một câu, “Mở hệ thống sưởi lên.”

Trong xe lại trở nên yên tĩnh, yên tĩnh như vậy khiến cho Cố Hạ cảm thấy xấu hổ, cơ thể cứng ngắc ngồi cạnh Triển Thiểu Huy, mặt có vẻ hơi sợ, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Không cần.” Triển Thiểu Huy rít ra hai chữ lạnh toát từ trong kẽ răng, mặt vẫn lạnh lùng như trước.

Cố Hạ lén liếc mắt nhìn anh, thấp giọng nói: “Chuyện ngày hôm qua tôi rất xin lỗi, bạn của tôi xảy ra chuyện, tôi tưởng anh làm cho nên…”

“Em tưởng?” Triển Thiểu Huy lành lạnh nói, “Em tưởng cái gì? Không thèm hỏi lấy một tiếng đã tùy tiện gọi điện thoại mắng tôi?”

Ban đầu Triển Thiểu Huy thấy cô gọi điện thoại đến vốn rất vui mừng, kết quả nghe thấy như vậy, khi cúp điện thoại thì ném ngay vào góc tường, điện thoại vỡ tan thành năm bảy mảnh, lúc ấy Mục Bằng đứng bên cạnh không dám nói lời nào.

Trên đời này chỉ có một người phụ nữ như vậy, cô nói câu nào cũng có thể làm cho người ta nổi giận, hận không thể xé xác cô ra, nhưng mà nhìn thấy hình bóng của cô thì trong lòng lại dịu đi, không thể hận cũng không thể giận được nữa. Tối nay khi cơm nước xong, trở về nhà cùng bọn Vệ Nam thì nhìn thấy có người ngồi ven đường, rõ ràng không thấy rõ mặt nhưng dù chỉ có một nét tương tự cũng thấy bất an, phải quay ngược trở lại nhìn thật kĩ.

“Ngày hôm qua Nghiêm Hướng Vị bị tai nạn xe cộ, mạng người là quan trọng, anh lại trả lời như vậy nên tôi tưởng rằng…” Cố Hạ ngậm miệng lại, nói lời xin lỗi với anh, “Thật sự xin lỗi.”

Hàng mi của Triển Thiểu Huy chớp chớp, không tỏ thái độ gì, đợi một lát sau không nghe thấy cô nói gì nữa mới mở miệng buồn bực giận dỗi nói: “Em chỉ nói một câu xin lỗi là được à?”

“Vậy anh muốn thế nào mới được đây?” Cố Hạ khó hiểu hỏi, muốn gì cô cũng sẽ làm.

Dường như Triển Thiểu Huy không tình nguyện nói một tiếng “Thôi đi.”, rồi lại quay đầu sang nhìn cô, dường như không biết nên nói gì, không gian trong xe nhỏ hẹp, yên tĩnh đến nỗi cảm thấy xấu hổ, Cố Hạ nghiêng đầu về phía cửa sổ xe, bụng lại đau đớn co rút mãnh liệt, Cố Hạ đau đến nỗi thở dốc, kìm lòng không được gập người lại, cố hết sức chống lại cơn đau này, ngay cả tay Triển Thiểu Huy đã đặt lên vai mình cũng không biết.

Dường như anh cũng rất căng thẳng, “Đau lắm hả?”

Cố Hạ cắn răng, đến khi hơi đỡ một chút mới nói: “Không sao, đỡ hơn rồi.” Đau bụng kinh cũng không tính là chuyện lớn, vài ngày nữa chẳng phải sẽ không có gì nữa sao, lúc này Cố Hạ mới biết mình và Triển Thiểu Huy đã ngồi rất gần nhau, cô hơi dịch người sang bên cạnh tỏ rõ thái độ của mình.

Triển Thiểu Huy cũng không miễn cưỡng, thu hồi cánh tay của mình lại, rất tự nhiên nói: “Trước kia hình như không như vậy.”

Trước kia khi còn ở bên cạnh Triển Thiểu Huy, mỗi lần ngày ấy đến là tinh thần lại không được tốt lắm, bụng có hơi đau nhưng không tính là rất đau, khi đó Triển Thiểu Huy xót cô, mấy ngày ấy đều không cho cô đi làm, Cố Hạ cũng rất vui vẻ ở nhà. Ngược lại hai năm qua đau bụng kinh rất dữ dội, vào mấy ngày ấy không hề muốn đi làm, chỉ muốn nằm trong ở chăn ấm, nhưng mà còn phải đi làm, lấy lí do này mà xin nghỉ là điều không tưởng. Cô khẽ cúi đầu không nói lời nào, Triển Thiểu Huy ngồi cạnh vừa giận dỗi vừa châm chọc nói: “Không có việc gì làm hay sao mà chạy lung tung ra ngoài? Vừa mới chạy đã qua mấy năm, tiền thì không kiếm được bao nhiêu ngược lại thân xác trở nên thế này, cũng không biết em có biết tính không nữa.”

Cố Hạ muốn nói “Còn không phải bị anh ép sao.”, nhưng mà thật sự tinh thần không được tốt lắm, cũng không muốn mở miệng nữa, trừng mắt nhìn anh tỏ vẻ bất mãn. Triển Thiểu Huy cũng không muốn hai người cãi nhau không vui vẻ gì, thấy thân thể của cô không thoải mái, chuyển chủ đề: “Thật sự không đến bệnh viện sao?”

Cố Hạ ỉu xìu lắc đầu.

“Vậy em ngủ đi, đến nơi anh gọi em.” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy dịu dàng như nước.

Nơi này cách chỗ ở của cô khá xa, Cố Hạ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, dù cô có mở mắt thì cũng không biết nói gì với Triển Thiểu Huy, trong xe rất yên tĩnh, lái xe lái rất vững, nếu không phải bụng truyền đến từng cơn đau thì có lẽ Cố Hạ sẽ ngủ thiếp đi. Một lát sau chợt nhớ ra điều gì đó, mở to mắt nhìn biển quảng cáo bên ngoài, lúc này mới nhớ hâu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa, cô đột nhiên kêu lên, “Dừng xe.”

Triển Thiểu Huy khó hiểu nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại, “Em sao thế?”

“Tôi muốn mua ít đồ.” Cố Hạ chỉ vào siêu thị cách đó không xa, cô cũng không muốn làm phiền như vậy, nhưng mà băng vệ sinh trong nhà đã hết, trong túi cũng không còn bao nhiêu, vốn muốn vào siêu thị mua thêm một ít nhưng lại bị sếp kéo đi ăn cơm, bây giờ đa số siêu thị đã đóng cửa.

Xe hơi chậm rãi dừng lại, tài xế trẻ tuổi mở đèn trong xe lên, xuống xe mở cửa cho Cố Hạ. Cố Hạ không để ý nhiều như vậy, còn chưa đợi anh ta đến mở cửa đã dịch chuyển khỏi vị trí của mình, một tay mở cửa xe, nhìn lướt qua chỗ vừa ngồi, mặt đỏ lên.

Trên ghế ngồi dính một vết loang màu đỏ, cái này có nghĩa là trên quần Cố Hạ cũng có, vậy là không thể đi vào siêu thị mua đồ được nữa, động tác của Cố Hạ cứng đờ, thật là quá xấu hổ.

Triển Thiểu Huy cũng nhìn thấy, cửa xe mở rộng ra, lái xe đã đứng trước cửa vịn tay vào cửa đợi cô xuống, thấy khó hiểu vì cô vẫn chưa chịu rời khỏi chỗ ngồi, Triển Thiểu Huy thấy Cố Hạ có vẻ khó xử, nói với người đàn ông trẻ tuổi đối diện, “Tiểu Vương cậu bắt xe về trước đi, tôi sẽ đưa cô ấy về.”

Tiểu Vương rất hiểu ý nên cũng đã rõ ràng ý tứ của Triển Thiểu Huy, cười cười rồi sau đó rời đi. Trong xe chỉ còn lại hai người, Triển Thiểu Huy nói: “Làm sao bây giờ? Hay là anh đưa em về trước, chuyện mua đồ…lát nữa tính sau.”

Cố Hạ gật gật đầu, bây giờ cô chỉ muốn về nhà thật nhanh, thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này.

“Chúng ta cái gì cũng làm hết rồi, em không cần cảm thấy xấu hổ.” Triển Thiểu Huy cởi áo khoác đắp lên người cô, “Đắp kín vào, đừng để bị lạnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.