Ngụy Tiểu Lâm buồn
bực nói, “Quán bar cách chỗ cô ở cũng không xa lắm, làm vỡ đồ của
quán bar, túi tiền đã bị mất, phiền cô mang ít tiền tới cứu tôi
được không.”
Cố Hạ không nói gì,
cực kì không tình nguyện đứng dậy, nhìn đồng hồ đã hơn 12h giờ rồi,
cũng may ngày mai không phải đi làm, quả nhiên là cuối tuần mới trở
nên điên cuồng như vậy! Cố Hạ mặc quần áo tử tế, mang theo túi tiền,
chậm chạp đi xuống hàng hiên, chạy được vài bước thì dừng lại, quay
trở về.
Dưới lầu có một
chiếc xe hơi đang đỗ, không mở đèn xe, không cẩn thận cũng không nhận
ra có gì đặc biệt, chỉ là chiếc xe hơi kia có đường cong tinh tế đẹp
hơn một chút, lơ đãng liếc mắt qua đã thấy quen cho nên Cố Hạ mới
quay đầu lại nhìn, chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn kĩ biển số xe,
đúng là xe của Triển Thiểu Huy.
Cố Hạ đứng bên cạnh
xe, thẳng lưng không hề động đậy, người đang ngồi trên vị trí lái dựa
vào thành ghế như đang ngủ, từng đường cong tuyệt đẹp trên khuôn mặt
ẩn hiện trong bóng đêm, không thấy rõ biểu cảm, cũng không thấy rõ
làn môi mỏng của anh, xung quanh yên tĩnh, gió đêm thổi sát qua tai của
cô, dịu dàng như bàn tay của mẹ.
Cô khẽ gõ cửa sổ xe,
người trong xe chậm rãi tỉnh dậy, hai hàng lông mi cong cong, anh ngẩn
người, chậm rãi mở cửa xuống xe, mắt sắc và sáng ngời, “Hạ Hạ, là
em sao?”
“Sao anh lại ở đây?”
Cố Hạ nhẹ giọng hỏi.
Triển Thiểu Huy không
trả lời cô, anh nheo nheo hàng chân mày, mở bên kia cửa xe, “Lên xe đi,
bên ngoài hơi lạnh.”
Cố Hạ lên xe, không
thể nói rõ tâm trạng lúc này, nhớ tới đầu tuần nay lúc Nghiêm Hướng
Vĩ đưa cô về cũng là nửa đêm nhìn thấy anh chờ trong xe dưới lầu,
lần ấy chỉ cảm thấy trùng hợp, cô thở nhẹ, “Anh còn chưa nói vì sao
anh lại ở đây.”
“Nhớ em nên cứ tới
đây, có ở nhà cũng không ngủ được nên muốn tới thăm em.” Giọng nói
trầm thấp như tiếng đàn violin của Triển Thiểu Huy vang lên, còn mang
theo một chút nhập nhèm buồn ngủ, lại giống như đang trêu ghẹo,
“Thuận tiện canh không cho em chạy mất lần nữa.”
Cố Hạ khẽ cắn môi,
muốn hỏi anh tại sao phải như vậy nhưng lại cảm thấy không thích hợp,
hỏi: “Vậy bình thường khi nào thì đi?”
“Muộn một chút nữa
sẽ đi.” Anh dừng lại một chút, mắt long lanh nhìn cô, “Thật ra anh
muốn lên tìm em…”
Triển Thiểu Huy không
nói thêm gì nữa, anh muốn lên tìm cô nhưng lại sợ khiến cho cô ngột
ngạt, như vậy trạng thái hòa bình của hai người cũng không thể duy
trì, không thể nói được tại sao phải như vậy, nhưng rất nhiều đêm anh
đều đứng ở đây, dường như có thể gần cô thêm một chút. Anh điều
chỉnh lại tư thế ngồi, “Sao em lại xuống đây? Đã trễ như vậy còn chưa
ngủ nữa.”
“Đồng nghiệp xảy ra
chút chuyện ở quán bar gần đây, gọi điện thoại nhờ tôi mang một ít
tiền tới.” Lúc này Cố Hạ mới nhớ ra còn chuyện quan trọng như vậy,
một tay mở cửa xe, “Cô ấy còn đang chờ tôi, tôi phải đi qua đó đây.”
“Anh đi cùng em.” Anh
rút chìa khóa xe ra, “Muộn rồi một cô gái như em đến quán bar không an
toàn lắm.”
Quán bar phải đi bộ
hơn 10 phút, ra khỏi cư xá đi băng qua một khoảng sân rộng mới đến, hai
người đi được một đoạn mới nhớ vì sao lại không nhờ anh lái xe đưa cô
đi, hình như Triển Thiểu Huy cũng không nghĩ tới mình có xe, cứ đi bộ
với cô như vậy, giống như chỉ đang đi tản bộ.
Đồng nghiệp của cô
cũng thật điên cuồng, bị móc túi hình như cũng không ảnh hưởng đến
tâm trạng của cô ấy, chỉ phàn nàn nói mấy quán bar hiện giờ ngày
càng phức tạp, ngay cả túi cũng bị trộm, cũng may trong đó chỉ có
một tấm thẻ, nếu không thì thật phiền toái… Cố Hạ vẫn còn nghe cô
nàng phàn nàn thì Triển Thiểu Huy đứng sau lưng đã kéo kéo cô, “Đi
thôi, muộn rồi, đừng ở chỗ này nữa.”
Lúc này Ngụy Tiểu Lâm
mới thấy có người đứng sau lưng cô, trên mặt lập tức nở một nụ cười
trộm. “Thật ngại quá, muộn như vậy rồi còn gọi hai người ra, thật
là ngại quá. Hai người tranh thủ về nhà đi, cứ tiếp tục, cứ tiếp
tục.”
Cố Hạ xấu hổ, “Không
phải như cô nghĩ đâu, vừa đi ra thì gặp được anh ấy.”
“Cô cũng về nhà đi.”
Cố Hạ vội vàng chặn lời cô ấy lại, hơn nửa đêm còn ra ngoài cùng
một người đàn ông khiến cho người ta không hiểu lầm cũng khó, cô thấy
sắc mặt của Triển Thiểu Huy rất ôn hòa nên tạm biệt Ngụy Tiểu Lâm
rồi ra khỏi quán bar.
Khoảng sân rộng bình
thường rất náo nhiệt ồn ào trở nên trống trải, chỉ còn vài người
qua lại thưa thớt, hai người sóng vai đi bên nhau, bóng của hai người in
xuống đường nương theo ngọn đèn đường lúc sáng lúc tối, cơn gió đêm
thổi qua mặt mang theo cảm giác mát lạnh, hai tay Cố Hạ đút vào trong
túi áo khoác, dường như không biết phải nói gì.
“Ngày mai không phải đi
làm sao?” Triển Thiểu Huy không biết nói gì nên tìm đại một chủ đề
để hỏi.”
“Thứ bảy không phải đi
làm.” Cố Hạ trả lời anh.
“À, quên mất.”
Cố Hạ không biết anh
có quên thật hay không, hai người lại trở nên yên lặng, dưới chân là
những viên gạch có hoa văn khác nhau, trải dài thẳng tắp về phía
trước, Cố Hạ nhìn bước chân của mình đạp lên những viên gạch, tập
trung tất cả vào đó, đến khi một cánh tay thử khoác lên đầu vai của
cô.
Thời khắc cánh tay kia
gần đặt xuống thì Cố Hạ lại giật mình bước một bước sang bên cạnh,
hình như lại cảm thấy hơi xấu hổ, nói: “Tối nay…tối nay mấy cửa
hàng còn bán rất ít nhỉ.”
Cánh tay Triển Thiểu
Huy rơi vào không trung, anh ngượng ngùng thu tay lại, ánh mắt lướt qua
một chút thất vọng, thuận miệng đáp lời cô, “Rất ít.”
Im lặng không nói gì,
bàn tay Cô Hạ đang để trong túi nắm thật chặt.
Thật lâu sau, Triển
Thiểu Huy mới nhẹ nhàng nói: “Hạ Hạ, hình như anh thấy em có chút
sợ anh?”Cô phản ứng nhanh như vậy giống như lúc nào cũng đang đề
phòng anh.
Lại trở nên yên lặng,
đi thẳng đến dưới lầu, Cố Hạ nhìn thấy xe của anh, “Sau này đừng
đến nữa.”
“Anh đến đây đến khi
nào em bảo anh lên lầu thì thôi.” Rõ ràng là giọng điệu trêu chọc,
rồi giọng điệu của anh lại trở nên đứng đắn, “Có lẽ sau này em sẽ
bảo anh lên lầu.”
Cố Hạ cúi thấp đầu,
trong lòng rối bời, cô không biết phải đối mặt với anh thế nào,
“Chúng ta thật sự không thích hợp, anh…”
“Hạ Hạ” Triển Thiểu
Huy ngắt lời cô, anh biết rõ nhất định cô sẽ nói anh đừng đến tìm cô
nữa, nhưng mà anh không làm được, anh cười cười với cô, “Chúng ta đã
ở bên nhau lâu như vậy, anh biết rõ chúng ta rất hợp nhau, anh sẽ cho
em thêm một ít thời gian nữa.”
Cố Hạ há to miệng,
còn muốn nói gì đó nhưng Triển Thiểu Huy lại không cho cô cơ hội,
“Chắn hẳn bây giờ em đã mệt rồi, đi ngủ sớm một chút đi, cuối tuần
nghỉ ngơi thật tốt.” Anh bảo cô hãy lên lầu, “Có muốn anh đưa em lên
lầu không?”
“Anh về đi, anh đi rồi
tôi sẽ lên.” Cố Hạ cố chấp nói.
“Cũng được.” Triển
Thiểu Huy mở cửa xe, bắt đầu lái xe đi, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn
cô. Khởi động xe xong, anh thấy cô vẫn đứng không nhúc nhích ở hành
lang, ló đầu ra cửa sổ, “Em đang muốn anh dẫn em đi chơi hay là ngủ
một mình không được?”
Cố Hạ trừng mắt liếc
anh một cái, xoay người đi vào hàng hiên, chạy về phía cửa thang máy.
Mặc dù Cố Hạ không
mời anh lên lầu, cũng không có ý muốn tiếp xúc với anh nhưng trên
đường về Triển Thiểu Huy rất đắc ý, anh đã xác định và khẳng định
trong lòng Cố Hạ còn có anh, chuyện hai người quay lại với nhau chỉ
là sớm hay muộn. Khi anh còn đang tung tăng như chim sẻ thì lại nghe
nói Cố Hạ lại gửi yêu cầu xin đi đến chi nhánh nhận chức.
Sếp hiện tại của Cố
Hạ cũng biết nhân viên của mình và Triển Thiểu Huy có quan hệ không
tầm thường, Triển Thiểu Huy đã muốn giữ cô lại thành phố C thì tất
nhiên sếp của cô cũng thuận nước đưa thuyền, vả lại biểu hiện của
Cố Hạ ở tổng bộ cũng không tệ lắm, vừa vặn còn một ghế trống,
phòng nhân sự dưới chi nhánh đề cử vài nhân viên lên trong đó có Cố
Hạ cho nên các sếp quyết định cho Cố Hạ giữ chức vụ này. Nhưng điều
không ngở tới chính là Cố Hạ lại từ chối, xin về chi nhánh một lần
nữa, thái độ vô cùng kiên quyết, hơn nữa hoàn toàn phục tùng theo sự
phân phối của công ty, bất kể đến bộ phận nào cũng được.
Tất nhiên sếp của cô
cũng phải thông báo với Triển Thiểu Huy, “Chủ tịch Triển à, không
phải tôi là người không hiểu chuyện, nhưng mà chúng tôi cũng rất tôn
trọng nguyện vọng của nhân viên, chắc cô ấy chỉ ở đây khoảng một
tháng nữa, những việc khác tôi chỉ có thể giải quyết theo quy định…”
Triển Thiểu Huy cúp
điện thoại xong thì ánh mắt tối đi, mỗi ngày anh đều tặng hoa cho cô,
đưa bánh ngọt đến cho cô, không gọi điện thoại dồn ép cô, cô cũng
không phải không biết rõ tấm lòng của anh, kết quả cô vẫn nghĩ cách
rời xa anh, dù có vứt bỏ chức vị ở thành phố C đến một thành phố
hoàn toàn lạ lẫm khác.
Đêm đó Triển Thiểu Huy
lại cực độ buồn bực ngồi trong một góc tối của câu lạc bộ đêm, lắc
lắc đá trong ly rượu trong suốt, đá chạm vào ly thủy tinh phát ra âm
thanh đinh đinh, âm thanh kia không ngừng vang lên, Trâu Nhuận Thành nghe
mãi cũng thấy phiền, quả thật buồn bực khó hiểu, mở miệng nói:
“Đại ca, chuyện nam nữ phức tạp đến vậy sao? Quăng cô ấy lên giường
là thu phục được rồi.”
“Cô ấy vẫn muốn rời
khỏi thành phố C.” Triển Thiểu Huy nói, “Đã báo với công ty rồi.”
Vệ Nam nói: “Giữ cô
ấy lại hai ba tháng không khó, chỉ sợ cô ấy sẽ nhận ra anh đang can
thiệp vào công việc của cô ấy, như vậy sẽ rất phiền toái. Đại ca,
cũng tại lúc trước anh làm khó dễ cho công việc của cô ấy, phụ nữ
không thể ép buộc được.”
“Có ba biện pháp rút
củi dưới đáy nồi tốt nhất, thứ nhất là anh dẫn cô ấy chạy thẳng
đến cục dân chính; thứ hai là anh làm cho bụng cô ấy to lên, để cho cô
ấy mang thai con của anh; biện pháp thứ ba chính là…” Vệ Nam chậm
chạp nói: “Vừa đến cục dân chính vừa làm cho bụng cô ấy to lên, như
vậy chắc chắn là không còn đường chạy.”
Triển Thiểu Huy liếc
nhìn Vệ Nam một cách quái dị, “Lão Nhị, cậu nói xa quá rồi, chúng
tôi vẫn chưa đi tới bước đó.”
“Cho nên, anh đành phải
cố gắng nhiều hơn. Lúc trước anh ép cô ấy ra đi…”
“Không phải tôi ép cô
ấy ra đi!!!” Triển Thiểu Huy quát to.
“Được rồi, không
phải.” Vệ Nam khoát tay, “Dù sao hai người cứ giận dỗi mãi cũng không
vui vẻ gì, chắc là cô ấy sợ giẫm phải vết xe đổ mới không muốn
tiếp xúc với anh, phụ nữ luôn cảm thấy thiếu đi cảm giác an toàn cho
nên anh phải tỏ ra có thành ý một chút. Mặt khác, đại ca, anh còn
phải lo lắng cho kế hoạch lâu dài nữa.”
Kế hoạch lâu dài mà
Vệ Nam nói Triển Thiểu Huy cũng thấy có chút lâu dài, Cố Hạ không
muốn tiếp xúc với anh, còn nói gì đến chuyện kết hôn. Nhưng mà đến
hiện tại, Triển Thiểu Huy cũng đã muốn lập gia đình, cùng người
mình thích sống vui vẻ bên nhau, anh giương mắt lên, “Hiện giờ tôi muốn
kết hôn rồi, nhưng mà cô ấy lại nói chúng tôi không hợp nhau.”
“Cô ấy biết rõ chênh
lệch giữa hai người.” Trịnh Giang Hà thở dài, chuyện tình cảm chỉ
có người trong cuộc mới có thể làm chủ, người ngoài không giúp được
gì, anh ta hỏi: “Nếu như kết hôn, ba anh sẽ đồng ý chứ?”
“Con thật sự không
muốn kết hôn, cũng không muốn sinh con, ba có ép con cũng vô dụng. Nếu
ba muốn thì đi mà sinh thêm một đứa nữa.” Triển Thiểu Huy lại làm ra
vẻ như đang chăm chú suy nghĩ về việc này, “Ba ba, dù sao ba cũng mới
hơn 60 thôi.”
Ba Triển tức giận,
“Bây giờ càng ngày con càng làm càn!”
Triển Thiểu Huy vẫn ra
vẻ không cò hứng thú gì, “Ba ba, con bận rất nhiều việc, sáng nay
còn có một buổi họp báo.”
Nói xong, anh xoay
người rời đi, bước ra cửa chính Triển Thiểu Huy nhíu mày, trước tiên
báo tin xấu cho ba biết trước, sau này mới thuận tiện nói những
chuyện khác, lấy Cố Hạ vẫn tốt hơn là không kết hôn, dù sao ba cũng
rất quan tâm đến việc có thể ôm cháu nội hay không.
Đối với mấy anh em
của Triển Thiểu Huy luôn cảm thấy bọn họ là anh em một nhà với anh,
chắc chắn sẽ không ngăn cản, làm việc gì cũng sẽ đứng ở góc độ
của anh.