Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 96: Quay lại



Bọn họ thật sự không đợi Triển Thiểu Huy đến, nhưng mà không xem Cố Hạ như người ngoài, ra vẻ tình cảm không phải chỉ là tình bạn bình thường, Cố Hạ cũng có chút ngượng ngùng, không biết có nên nói một tiếng thật ra cô và Triển Thiểu Huy không có gì không.

Mỗi người một phần súp chim bồ câu, dùng một cái nổi nho nhỏ chưng khoảng vài tiếng, Trịnh Giang Hà vô cùng hào hứng giải thích đây là chim bồ câu, trên thị trường rất ít bán, ăn món thôn quê cũng phải có duyên phận, phải có người bắt được thì mới có cơ hội ăn. Cố Hạ nếm thử, mùi vị rất riêng, đẳng cấp ăn uống của người này thật không giống người thường, chén canh không lớn, uống vài ngụm thì đã đến đáy, Trâu Nhuận Thành ngồi đối diện la lên, “Mùi vị thì ngon nhưng mà sao lại ít vậy.”

“Chỉ có ba con, chia là sáu phần, không ít thì làm sao mà thấy quý.” Mặt Trịnh Giang Hà vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Trâu Nhuận Thành nhìn mọi người, “Không phải còn một phần nữa sao? Bưng lên cho em đi.”

“Đó là của đại ca, có bưng lên cũng không có phần của cậu.” Trịnh Giang Hà nói. Vốn tối nay chuẩn bị cho sáu người ăn, năm anh em còn có thêm chị dâu thứ hai (Trần Mộ) nữa, đã chuẩn bị sáu phần từ trước, nhưng mà Lão Tứ và đại ca không đến, anh ta nói với Cố Hạ, “Cố Hạ, phần của đại ca để cho cô đấy.”

Vừa nói anh ta vừa nhìn bồi bàn ý bảo bưng thức ăn qua, Cố Hạ không muốn người khác đối xử đặc biệt với mình, khoát tay nói: “Không cần đâu.”

“Cô còn muốn để dành lại cho anh ấy sao? Vẫn lo lắng cho anh ấy à.” Trịnh Giang Hà cười thành tiếng, “Món ngon cũng muốn giữ lại cho anh ấy, nhưng mà loại súp này phụ nữ uống rất tốt, nếu việc gì cô cũng nghĩ cho anh ấy thì hãy ăn thật ngon vào, đại ca thấy vậy cũng sẽ vui theo.”

Cố Hạ rất muốn nói cô không có ý này nhưng lại không biết mở miệng thế nào, Vệ Nam cũng nói: “Cố Hạ, cô đừng khách sáo, anh ấy tới muộn như vậy, không tích cực chút nào, không có ăn là đáng đời. Hơn nữa anh ấy tới đây cùng với Lão Tứ, thừa một phần cũng không biết chia thế nào.”

Cố Hạ cúi đầu xuống, bọn họ xem cô như người một nhà như vậy làm cho cô thế áy náy. Nhưng mà không khí trong nhà hàng náo nhiệt lại vui vẻ, mọi người vô tình cố ý cũng dẫn cô vào chủ đề nói chuyện, Trịnh Giang Hà có chút hiểu biết về ẩm thực, mỗi một món ăn đều thuyết minh vài câu, Trâu Nhuận Thành lại chọc ngoáy anh ta, “Ăn cơm thì ăn đi, nói nhiều như vậy làm gì.”

“Không có tôi cậu có thể được ăn nhiều món ngon vậy à, chỉ biết chạy đến mấy khách sạn cao cấp, không hề có chút đặc sắc nào.” Nếu Trâu Nhuận Thành mà ngồi gần Trịnh Giang Hà một chút thì Trịnh Giang Hà nhất định sẽ dùng đũa gõ lên đầu anh ta.

“Ăn cũng nói, ngủ cũng nói, ăn một bữa cơm mà anh nói nhiều như vậy không thấy mệt sao?” Trâu Nhuận Thành liệc xéo nói.

“Cũng không biết bình thường ai nói nhiều nhất bữa cơm…”

Cố Hạ mím môi cười nhìn bọn họ đấu võ mồm, Trần Mộ ngồi bên cạnh cô, nói với cô: “Mỗi lần ăn cơm hai người bọn họ đều như vậy, đừng để ý đến bọn họ, thử món bánh đậu ngọt này đi, rất thơm, ăn cũng rất ngon miệng.”

Cô ấy gắp cho cô một miếng bánh đậu ngọt, bên trong nhân đậu, hương vị ngọt ngào, Cố Hạ nhịn không được ăn thêm vài miếng, Trần Mộ ngồi bên cạnh cười nói, “Không tệ phải không? Món ăn dân dã, phải hấp đến mấy tiếng, cũng xem như đây là món ăn bản địa đặc sắc. Thấy cô cũng rất thích ăn đồ ngọt, không giống như một vài người không có lộc ăn.”

Vệ Nam cũng mời cô, “Nếu thích thì ăn nhiều một chút, đại ca và lão tứ không thích ăn đồ ngọt, cô cứ ăn nhiều vào, không cần để dành cho bọn họ. Nhất là đại ca, ngọt một chút cũng không ăn, còn lão tứ thì có khi cũng thử một miếng…”

“Anh ấy không ăn đồ ngọt sao?” Cố Hạ nhớ Triển Thiểu Huy không hề kén ăn, “Nhà anh ấy còn có một đầu bếp chuyên làm những món ngọt mà, sao anh ấy lại không ăn được?”

“Đó là nhà tôi mà.” Trịnh Giang Hà nói, lại có vẻ phàn nàn, “Đầu bếp tôi mời về mà mỗi ngày đều phải làm bánh ngọt cho anh ấy còn chưa tính, anh ấy còn muốn cướp người của tôi, quá ghê gớm. Nhưng mà tôi sẽ không tặng cho anh ấy đâu, đấy chính là đầu bếp tôi có duyên gặp được ở Pháp, làm bánh ngọt không chê vào đâu được, nếu như vị đầu bếp kia không lấy một người phụ nữ Trung Quốc định cư luôn ở đây thì tôi cũng không mời đến được. À, Cố Hạ, cô muốn ăn món gì cứ nói tôi sẽ đưa tới cho cô, nhưng mà tôi nói trước, không được giật dây đại ca đến chỗ tôi cướp người đi.”

“Tôi còn tưởng rằng đó là do anh ấy thuê.” Cố Hạ nhỏ giọng nói, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, mọi người nói chuyện với nhau không hề có vẻ khách sáo chút nào.

“Hình như cô rất thích ăn, ngày nào đại ca cũng mang tới cho cô, thật ra cũng thật phiền toái.” Trịnh Giang Hà dừng lại một chút, lại nghĩ tới lời Cố Hạ vừa mới nói, “Cô không biết đại ca không thích ăn đồ ngọt sao?”

“Tôi thấy có khi anh ấy cũng ăn một chút mà.” Cố Hạ nói rất nhỏ, lúc này mới nhớ lại Triển Thiểu Huy chưa bao giờ chủ động ăn mấy món ngọt ấy, chỉ có Cố Hạ đút cho anh thì anh mới ăn vài miếng, sau đó cười đẩy sang cho cô, nói cô ăn nhiều một chút.

“Cho tới bây giờ anh ấy chưa bao giờ ăn.” Vệ Nam nói, “Chắc là thấy cô thích ăn nên mới làm vậy để cho cô vui thôi.”

Cố Hạ yên lặng không nói, cô luôn cảm thấy Triển Thiểu Huy là một đại thiếu gia, chưa bao giờ biết chiều chuộng người khác, thì ra anh cũng sẽ nhân nhượng cô, rõ ràng không thích mà còn cố. Cô uống một ngụm canh nhỏ, Trần Mộ nói: “Công việc của cô có bận không?”

Cố Hạ ngẩng đầu lên, “Giờ làm việc thì có hơi bận, nhưng mà rất ít tăng ca.”

“Vậy khi nào rảnh cô hãy đến đánh bài cùng chúng tôi đi, gần đây chúng tôi có quen một người bạn rất thú vị, nhất định cô sẽ thích đánh bài cùng người đó.” Trần Mộ hào hứng nói, “Nếu cô đến biệt thự ven hồ của đại ca chơi thì có thể tìm người đó đánh bài.”

Cố Hạ không hào hứng gì với việc đánh bài, càng không muốn đến nhà Triển Thiểu Huy chơi, nói qua loa: “Tôi đánh bài không giỏi, bình thường rất ít đánh bài.”

“Biết cô đánh không giỏi mới bảo cô đến đánh.” Vệ Nam chen vào, vừa nói vừa gắp thức ăn vào trong chén cho Trần Mộ, “Nếu không tôi lại phải ra đánh thì không còn gì vui nữa, có cô đến thì vừa đủ, bọn họ thường xuyên ba thiếu một không tìm được người thích hợp, tôi cũng không muốn đánh bài với phụ nữ.”

Trận Mộ cực kì nhiệt tình, tiếp tục dụ dỗ: “Đến chơi đi, người bạn kia rất thú vị, vừa khôi hài vừa vui vẻ, ngoại hình lại rất đẹp, hôm trước đại ca còn dẫn ngưởi đó tới đánh bài, có cô đến nữa thì tốt quá, người bạn kia sắp ra nước ngoài rồi.”

Cố Hạ biến sắc, Triển Thiểu Huy dẫn một cô gái vô cùng xinh đẹp đến đánh bài, tuy nghe thì có vẻ không có quan hệ đặc biệt gì nhưng vẫn làm cho người ta thấy không thoải mái. Biểu lộ trên mặt Cố Hạ làm sao có thể giấu được những con người tinh tế trên bàn, Vệ Nam cũng không biết xuất phát từ mục đích gì, tiếp tục nói: “Còn ở lại biệt thự của đại ca, ngoại hình đúng là rất đẹp, chẳng những đàn ông chúng tôi thấy đẹp mà phụ nữ khi thấy người kia cũng khen đẹp, đại ca luôn không quá nhiệt tình đối với ai mà lúc đánh bài còn chủ động ôm eo người đó.”

Cố Hạ miễn cưỡng cười cười, “Vậy sao?”

Vệ Nam vẫn không đếm xỉa gì nói tiếp, “Miệng lưỡi còn rất ngọt nữa cho nên chúng tôi đều rất thích người bạn đó, đại ca cũng rất yêu mến, nhưng mà đánh bài lại quá chậm, tôi thật sự không có kiên nhẫn…”

Trịnh Giang Hà thấy sắc mặt của Cố Hạ ngày càng không tốt, cười nói: “Chẳng những là một người bạn thú vị, hơn nữa còn rất đáng yêu, Cố Hạ, cô nhất định sẽ yêu mến một cậu nhóc xinh đẹp như vậy, lúc không có việc gì làm thì hãy cùng chị dâu đánh bài với cậu bé đi.”

“Cậu nhóc?” Cố Hạ kinh ngạc.

“Thế cô cho rằng là ai?” Vệ Nam cười thành tiếng, “Bọn họ tìm được một cậu nhóc biết đánh bài, một bạn nhỏ rất thông minh, vô cùng đáng yêu…”

“Cái gì mà đáng yêu, đứa nhóc nghịch ngợm đáng ghét thì có, từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp đứa nhóc nào đáng ghét như vậy.” Trâu Nhuận Thành có vẻ ghét bỏ.

Vệ Nam cười càng lớn tiếng, “Cậu bé kia và Tiểu Ngũ có thù oán với nhau, nhìn thấy Tiểu Ngũ là muốn đánh nhau với cậu ấy, lần trước còn ném cà chua…”

“Nhị ca, không được nói!” Trâu Nhuận Thành vỗ bán, ngắt lời anh ta.

“Thế nào, không được tôi cũng nói đấy, cậu bé kia lấy cà chua ném vào trong miệng cậu ta…ha ha… sau đó…sau đó quay đầu bỏ chạy…” Vệ Nam cười lăn lộn.

Vệ Nam nhắc tới việc này, Trần Mộ và Trịnh Giang Hà cũng cười ầm lên, Cố Hạ thấy mặt Trâu Nhuận Thành đỏ lên, tưởng tượng dáng vẻ của anh ta lúc đó cũng kìm không được cười khẽ, chỉ có Trâu Nhuận Thành vỗ bàn, “Không phải tôi đây thấy nó còn nhỏ không thèm đề phóng nó nên mới thế thôi sao? Vả lại, làm sao tôi có thể so đo với một đứa bé? Các người thật không có lương tâm, lại còn cười…”

Mọi người cười ầm lên, cửa bị đẩy ra, hai người đàn ông đi vào, ánh mắt Triển Thiểu Huy đảo quanh phòng, “Đang nói gì mà cười vui vẻ như vậy?”

“Đang nói Tiểu Ngũ.” Vệ Nam nhìn anh, nói đùa, “Anh tới rất đúng lúc, Cố Hạ sắp giận rồi này, chúng em nói hôm trước khi đánh bài anh còn ôm eo một người bạn xinh đẹp nào đó.”

“Nói bậy gì thế!” Triển Thiểu Huy cực kì không vui trừng mắt nhìn Vệ Nam, quay đầu nói với Cố Hạ: “Em đừng nghe bọn họ nói bậy.”

Cố Hạ bị bọn họ chọc cười, thuận miệng nói: “Anh không ôm người đó sao?”

“Làm gì có bạn bài gì, đã lâu rồi anh không đánh bài.” Triển Thiểu Huy hơi nhíu mày, lại thấy Cố Hạ không có vẻ tức giận mới thở phào rồi nhớ tới bọn họ đang nói ai. “À, anh biết mọi người đang nói ai rồi, làm gì có chuyện như mọi người nói.”

Triển Thiểu Huy kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, vẫn không quên giải thích với Cố Hạ: “Em có còn nhớ tên thần bài trước kia đã từng đánh bài với chúng ta không, anh ta và vợ mình là bạn học của em đã sinh con, gần đây bọn họ mới phát hiện ra cậu nhóc kia đã biết cách đánh bài, Trần Mộ cứ thích đánh với cậu bé, đứa bé kia mới ba bốn tuổi, chưa cao bằng bàn mạt chược nữa, đánh bài phải đứng lên ghế, anh sợ cậu bé bị té nên mới vịn nó.”

Cố Hạ vẫn cười như trước, “Em biết rồi, bọn họ đã nói.”

Triển Thiểu Huy ghé sát vào cô, “Anh không biết em đến đây, nếu không thì đã tới sớm hơn rồi.”

“Công ty cuả bọn em tổ chức đi tắm suối nước nóng nên mới gặp, Trần Mộ muốn mời em ăn cơm nên dẫn em tới đây.” Cố Hạ trả lời anh, chắc là do không khí của bữa cơm khá dễ chịu nên cô cũng tháo lớp phòng bị trong lòng xuống, nói chuyện thoải mái với Triển Thiểu Huy hơn một chút.

Triển Thiểu Huy cũng nhận ra Cố Hạ đang vui vẻ, “Ăn nhiều một chút, đồ ăn hôm nay là do Lão Tam đặc biệt chuẩn bị, nghe nói có mấy món thôm quê.”

Cố Hạ nhìn đồng hồ trên tường, Triển Thiểu Huy tới rất nhanh, hàng chân mày có vẻ hơi mệt mỏi, nghĩ đến cũng đúng thôi, công việc bận rộn cả ngày, cô nhẹ nhàng cười, “Chúng em đã ăn rất nhiều rồi, anh tới muộn như vậy mới phải ăn nhiều một chút đi.”

Cố Hạ thuận tay gắp một miếng chân giò đặt vào trong chén của Triển Thiểu Huy, gắp vào trong chén sứ trắng tinh của anh mới biết mình vừa có một hành động rất thân mật, giấu đầu hở đuôi nói: “Món này rất ngon, hầm cực kì mềm, anh nếm thử đi.”

“Ừ” Triển Thiểu Huy cầm đũa không khách sáo đưa vào trong miệng, lôi những chuyện khác vào nói làm cho hai người càng thêm hòa hợp với nhau, “Cả công ty của em đến đây sao?”

“Một vài phòng tới, chiếm khoảng phân nửa.” Cố Hạ trả lời anh, nhìn thấy ngón tay thon dài của anh gắp cho cô một miếng gà, Triển Thiểu Huy rất ít khi gắp thức ăn cho người khác, nhìn thấy ánh mắt của cô thì có hơi mất tự nhiên nói: “Anh nhớ em rất thích ăn món này.”

Đến tột cùng đã bao lâu hai người không cùng nhau ăn một bữa cơm? Bấm tay tính thì cũng đã ba năm rưỡi bốn năm, đã lâu như vậy mà anh vẫn còn nhớ cô thích ăn mấy món bánh ngọt, còn nhớ rõ cô thích ăn món gì, trong lòng Cố Hạ như có một trận gió thổi qua, dấy lên từng đợt từng đợt rung động.

Không khí trên bàn vẫn thoải mái như trước, mọi người cười cười nói nói, thỉnh thoảng lại kéo Cố Hạ vào chủ đề đang nói, giống như cảm thấy quan hệ giữa Cố Hạ và Triển Thiểu Huy đã là chắc chắn. Trong lúc Cố Hạ đi vào nhà vệ sinh, cô vừa đi thì bàn cơm trở nên yên tĩnh, Vệ Nam nhìn Triển Thiểu Huy, “Chúng em đã dụ dỗ cô ấy lâu như vậy rồi, đại ca, nếu như anh còn không bắt được cơ hội này thì chúng em cũng hết cách.”

Trâu Nhuận Thành cường điệu thêm, “Đại ca, đêm nay phải thu phục được cô ấy về đấy.”

“Tôi biết rồi.” Triển Thiểu Huy cũng đang tự hỏi phải làm thế nào, cơ hội tốt như vậy mà không bắt lấy thì ngày mai anh nhất định sẽ bị mọi người cười chết mất.

Đến khi mọi người đã ăn uống no say, chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, Triển Thiểu Huy thuận thế giữ tay Cố Hạ lại, nắm rất chặt, “Chúng ta đi tản bộ đi.”

Tục ngữ nói, nói dối một lần ngàn lần sẽ thành chân lý, tất cả mọi người đã xem bọn họ như người yêu, Cố Hạ cũng có cảm giác tội lỗi, đêm nay cô rất thoải mái, dường như cũng đã nghĩ sẽ giữ chặt tay của anh.

Triển Thiểu Huy không kéo cô ra ngoài tản bộ mà chậm rãi đi dọc theo hành lang, tay của anh vẫn nắm tay cô rất chặt, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, đi chưa được vài phút thì anh ngừng lại, kéo Cố Hạ vào trong lồng ngực, “Hạ Hạ…”

Giọng nói trầm thấp, lưu luyến truyền đến từ phương xa, tay cũng dùng thêm một chút lực, ôm chặt lấy eo của cô kéo vào trong lòng, Cố Hạ không thể thở được, “Đừng…”

Chữ vẫn chưa được nói ra hết thì đã bị miệng của Triển Thiểu Huy chặn lại, một tay giữ lấy gáy cô, bao phủ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, liếm láp bừa bãi, đầu lưỡi tiến quân thần tốc luồn lách vào trong miệng của cô, đầu lưỡi của cô và anh cùng trêu đùa nhau, Cố Hạ không thể tránh được, cách một lớp áo sơ mi vẫn có thể cảm nhận được lồng ngực nóng như lửa của anh, dường như muốn hòa tan người khác, hơi thở quen thuộc khơi gợi lên khát vọng trong tiềm thức, cô cũng ôm chặt lấy anh, vươn đầu lưỡi hòa cùng nụ hôn kịch liệt với anh.

Dưới chân đột nhiên có một khoảng không, Cố Hạ đã bị bế lên, Triển Thiểu Huy bế cô đi về căn phòng của anh cách đó hơn mười mét, Cố Hạ nắm lấy vạt áo trước ngực anh, muốn giãy giụa ra khỏi lồng ngực của anh, “Thả em xuống…”

Triển Thiểu Huy phát ra tiếng cười trầm thấp, ánh mắt tràn ngập lửa tình, “Chẳng lẽ em muốn làm ngoài này?”

Tuy đang bế người khác nhưng bước chân của anh rất lớn, dường như đang rất gấp không thể nhịn được nữa, sau khi mở cửa phòng thì thuận tay khóa trái cửa phòng lại, ném cô xuống chiếc ghế salon thật to, cúi người chặn cô lại, “Hạ Hạ, anh muốn em.”

Tay của Triển Thiểu Huy đã bắt đầu cởi cúc áo của cô, thân thể cường tráng của anh đè lên cô, dường như Cố Hạ không thể thở nổi, thân thể mẫn cảm dưới sự vỗ về trêu đùa của anh khẽ run rẩy, có một dòng nhiệt nóng tuôn ra từ bụng dưới, cô cắn môi, biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nhưng đã không còn sức chống trả nữa, trong lòng dâng lên một khát vọng xa xôi.

Triển Thiểu Huy đã thuận lợi cởi quần của cô ra, xé nát áo của cô, bàn tay với những vết chai mỏng xoa nắn tàn sát bừa bãi trên ngực cô, dùng sức hơi nhiều khiến cho từng cơn đau đớn dâng lên, làm cho Cố Hạ kêu ra tiếng, “Đau quá, nhẹ một chút…”

“Được.” Triển Thiểu Huy thốt ra âm thanh khàn khàn từ trong miệng, tuy nói như vậy nhưng lực trên tay cũng không giảm, anh tinh tế gặm cắn trên cổ của cô, “Anh muốn em…”

Anh đứng lên, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình rồi lại đè xuống, không hề dịu dàng chút nào kéo hết mọi chướng ngại trên người cô xuống, một tay kéo lấy chân của cô, phần bên dưới xâm nhập vào giữa hai chân cô, không kịp thực hiện khúc dạo đầu, eo hơi dùng sức đi vào cô thật sâu.

Đêm nay Triển Thiểu Huy gần như đã điên cuồng, thay đổi rất nhiều tư thế, có đôi khi động tác thô bạo như muốn nghiền nát cô, có đôi khi lại tình tứ ghé sát vào tai cô gọi tên cô, “Hạ Hạ…Hạ Hạ…Hạ Hạ…” Cố Hạ bị anh vần vò đến nỗi cả thể xác và tinh thần đều phải giao ra hết, trong đầu chỉ còn một mảnh trống rỗng, cuối cùng tiếng kêu cũng trở nên khàn khàn.

Đêm rất dài, cuối cùng Triển Thiểu Huy ôm Cố Hạ đã xụi lơ vô cùng buồn ngủ vào trong lòng, anh nghĩ, anh không thể mất đi cô.

Bản đầy đủ như sau:

Triển Thiểu Huy không kéo cô ra ngoài tản bộ mà chậm rãi đi dọc theo hành lang, tay của anh vẫn nắm tay cô rất chặt, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, đi chưa được vài phút thì anh ngừng lại, kéo Cố Hạ vào trong lồng ngực, “Hạ Hạ…”

Giọng nói trầm thấp, lưu luyến truyền đến từ phương xa, tay cũng dùng thêm một chút lực, ôm chặt lấy eo của cô kéo vào trong lòng, Cố Hạ không thể thở được, “Đừng…”

Chữ vẫn chưa được nói ra hết thì đã bị miệng của Triển Thiểu Huy chặn lại, một tay giữ lấy gáy cô, bao phủ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, liếm láp bừa bãi, đầu lưỡi tiến quân thần tốc luồn lách vào trong miệng của cô, đầu lưỡi của cô và anh cùng trêu đùa nhau, Cố Hạ không thể tránh được, cách một lớp áo sơ mi vẫn có thể cảm nhận được lồng ngực nóng như lửa của anh, dường như muốn hòa tan người khác, hơi thở quen thuộc khơi gợi lên khát vọng trong tiềm thức, cô cũng ôm chặt lấy anh, vươn đầu lưỡi hòa cùng nụ hôn kịch liệt với anh.

Dưới chân đột nhiên có một khoảng không, Cố Hạ đã bị bế lên, Triển Thiểu Huy bế cô đi về căn phòng của anh cách đó hơn mười mét, Cố Hạ nắm lấy vạt áo trước ngực anh, muốn giãy giụa ra khỏi lồng ngực của anh, “Thả em xuống…”

Triển Thiểu Huy phát ra tiếng cười trầm thấp, ánh mắt tràn ngập lửa tình, “Chẳng lẽ em muốn làm ngoài này?”

Tuy đang bế người khác nhưng bước chân của anh rất lớn, dường như đang rất gấp không thể nhịn được nữa, sau khi mở cửa phòng thì thuận tay khóa trái cửa phòng lại, ném cô xuống chiếc ghế salon thật to, cúi người chặn cô lại, “Hạ Hạ, anh muốn em.”

Tay của Triển Thiểu Huy đã bắt đầu cởi cúc áo của cô, thân thể cường tráng của anh đè lên cô, dường như Cố Hạ không thể thở nổi, thân thể mẫn cảm dưới sự vỗ về trêu đùa của anh khẽ run rẩy, có một dòng nhiệt nóng tuôn ra từ bụng dưới, cô cắn môi, biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nhưng đã không còn sức chống trả nữa, trong lòng dâng lên một khát vọng xa xôi.

Triển Thiểu Huy đã thuận lợi cởi quần của cô ra, xé nát áo của cô, bàn tay với những vết chai mỏng xoa nắn tàn sát bừa bãi trên ngực cô, dùng sức hơi nhiều khiến cho từng cơn đau đớn dâng lên, lam cho Cố Hạ kêu ra tiếng, “Đau quá, nhẹ một chút…”

“Được.” Triển Thiểu Huy thốt ra âm thanh khàn khàn từ trong miệng, tuy nói như vậy nhưng lực trên tay cũng không giảm, anh tinh tế gặm cắn trên cổ của cô, “Anh muốn em…”

Anh đứng lên, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình rồi lại đè xuống, không hề dịu dàng chút nào kéo hết mọi chướng ngại trên người cô xuống, một tay kéo lấy chân của cô, phần bên dưới xâm nhập vào giữa hai chân cô, không kịp thực hiện khúc dạo đầu, eo hơi dùng sức đi vào cô thật sâu.

Cùng lúc đó, Cố Hạ kêu lên, hàng chân mày nhíu chặt lại, cô cắn môi.

Cảm thấy mình bị kẹp thật chặt, cảm giác căng cứng kia dường như làm cho anh điên cuồng, anh nhìn thấy vẻ khổ sở của cô, khéo miệng lại nhếch lên thành hình vòng cung, cuồng nhiệt hôn cô, “Thật là ngoan, thả lỏng một chút, anh yêu em.”

Thân thể của Cố Hạ vùi vào trong ghế salon, một chân rơi trên mặt đất, Triển Thiểu Huy đặt một chân còn lại của cô lên vai, biết rõ cô khó chịu nhưng cũng không có cách nào ngăn chặn dục vọng của mình, bắt đầu tấn công cô.

Anh đâm vào rất hung ác rồi lại cúi đầu ngậm lấy khuôn ngực non mềm của cô, gần như đang gặm cắn, cơn đau truyền đến làm cho Cố Hạ kêu ra thành tiếng, trên mặt Triển Thiểu Huy còn mang theo một nụ cười tà khí, dùng sức tóm lấy bộ ngực cao ngất của cô, “Em kêu lên thật dễ nghe.”

Vừa nói vừa hung hăng đâm vào, vừa sâu lại vừa mạnh, động tác của anh ngày một nhanh hơn, mồ hôi từng giọt một rơi xuống, nhỏ trên người Cố Hạ, vật to khỏe kia của anh làm cho Cố Hạ không chịu được, thân thể đã lâu không làm chuyện này bị căng đầy, đau đớn cùng khóai cảm đan xen nhau, thân thể nóng hổi của anh đè nặng lên cô, cảm giác vừa mê muội vừa hồi hộp đánh úp lại. Triển Thiểu Huy lật cả người cô sang, đè lên cô từ phía sau tiến vào cô, hơi thở ngày càng dồn dập, ra vào thêm vài chục cái thì miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, động tác ngày càng nhanh hơn, một dòng nhiệt nòng bắn thẳng vào trong cơ thể cô.

Triển Thiểu Huy sung sướng đến tận cùng, ghé vào trên lưng của cô ra vào vài cái, vài phút sau mới từ từ bình tĩnh trở lại, anh cảm thấy áy náy vì tỉnh cảm bộc phát quá nhanh chóng của mình, hôn nhẹ lên lỗ tai cô, “Thật sự xin lỗi, anh thật sự không nhịn được, Hạ Hạ, em làm cho anh thật điên cuồng, anh nghỉ ngơi một lát rồi sẽ tiếp tục thỏa mãn em.”

Cố Hạ vẫn còn bị anh đè bên dưới, một cử động nhỏ cũng không dám, mảnh mai thở gấp, đầu vùi vào ghế salon, đúng là bọn họ vẫn còn có thể phát sinh quan hệ thân mật.

“Đừng nóng vội, đêm còn dài.” Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của cô, nằm trên người cô nghỉ ngơi một lúc lâu mới rút ra, lấy chiếc khăn tay bên cạnh lau cho cô rồi lại ôm lấy cô, đi vào một hồ nước nóng ở phòng kế bên.

Trong bồn tắm Triển Thiểu Huy muốn nữa, trực tiếp ôm lấy eo Cố Hạ đặt cô ngồi lên người mìn, Cố Hạ không muốn anh mới kéo cô xuống, nước trên người còn chưa lau hết đã đặt Cố Hạ lên chiếc giường rộng thùng thình, hai tay lại châm ngòi thổi gió trên người cô, “Bây giờ anh chỉ muốn yêu thương em thật nhiều.”

Lúc này anh vô cùng dịu dàng, một lần rồi lại một lần nữa hôn lên người cô, ngón tay vuốt ve khu vực mẫm cảm khiến cho Cố Hạ phát ra từng tiếng kêu yêu kiều mị hoặc, Triển Thiểu Huy cười cười, đưa hai ngón tay vào thăm dò trong cơ thể cô, trêu chọc nơi nào đó, lực đạo từ nhỏ đến lớn, sau đó dùng sức nhấn một cái, toàn thân Cố Hạ run rẩy, thân thể kìm không được mà co rút.

Ngón tay anh vẫn còn ở trong cơ thể cô dấy lên từng lớp từng lớp sóng, Cố Hạ khó chịu vặn vẹo cơ thể, nhớ tới biểu tượng đàn ông to lớn của anh, thân thể càng cảm thấy trống rỗng, ánh mắt mê ly nhìn anh, “Cho em.”

“Được.” Triển Thiểu Huy phát ra tiếng cười trầm thấp, hôn lên mặt cô vài cái, ngón tay thả chậm tần suất rồi lại cử động nhanh hơn, “Trước tiên hãy nói em yêu anh.”

Cố Hạ vươn tay ôm cổ anh, “Em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.” Triển Thiểu Huy rút ngín tay ra, sau đó tiến vào cô thật sâu, khi đã chôn đến chỗ sâu nhất còn dùng sức đâm vào khiến cho Cố Hạ kêu ra thành tiếng, toàn thân run rẩy mãnh liệt.

Đêm nay Triển Thiểu Huy gần như đã điên cuồng, thay đổi rất nhiều tư thế, có đôi khi động tác thô bạo như muốn nghiền nát cô, có đôi khi lại tình tứ ghé sát vào tai cô gọi tên cô, “Hạ Hạ…Hạ Hạ…Hạ Hạ…” Cố Hạ bị anh vần vò đến nỗi cả thể xác và tinh thần đều phải giao ra hết, trong đầu chỉ còn một mảnh trống rỗng, cuối cùng tiếng kêu cũng trở nên khàn khàn.

Đêm rất dài, cuối cùng Triển Thiểu Huy ôm Cố Hạ đã xụi lơ vô cùng buồn ngủ vào trong lòng, anh nghĩ, anh không thể mất đi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.