“[Bản thảo cương
mục(*)] có ghi lại: Nhựa cây mật nhi lạp chữa bệnh đần độn, trắng mắt.”
Trước bàn máy tính, một người con trai mặc đồng phục áo trắng quần đen
đang ngồi, kiểu tóc là kiểu đang thịnh hành ở Nhật.
(*) Bản thảo cương mục: sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển.
Khóe miệng anh mang ý cười, tay phải không rời chuột, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính lớn 170 cm, thỉnh thoảng còn dùng môi mỏng góc cạnh
rõ ràng đọc lại những gì anh thấy.
“Biết rồi thì hãy nhanh chóng tự kết liễu đi, cho đỡ lãng phí tư liệu
chữa bệnh.” Một giọng nữ lành lạnh truyền đến từ phía sau, làm cho tay
trái chống dưới cằm của anh suýt trượt.
Người con trai xoay người nhếch môi, tìm kiếm nguồn gốc tiếng nói kia.
“Chao ôi, tiểu thư à, tôi chỉ là đọc truyện cười ông cha truyền lại cho tôi thôi mà, không cần phải đả kích tôi chứ?”
Hung thủ miệng nói lời ác độc, đang ngồi trên nền đất lát gạch sứ cách
anh ba mét, tay phải cầm kim chỉ, tay trái là một tấm vải màu sắc rực
rỡ, ở trong còn có không ít bông, làm cho người ta không đoán được đang
muốn làm trò gì.
“Tôi cứ tưởng cậu vừa mới không cận thận bị cụng đầu, đột nhiên thông
suốt, hiểu được bệnh của mình không trị nổi.” Cô đành phải tốt bụng chỉ
ra một con đường sáng giúp anh.
Người con gái ngồi dưới đất mặc đồng phục giống với người con trai, mái
tóc quá vai ngay ngắn vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt ngọt ngào trắng
nõn. Vẻ mặt của cô có chút hoang mang, trợn mắt nhìn thẳng vật thể tinh
xảo trên tay.
Nhìn qua tấm vải vô cùng thê thảm kia, người con trai nhịn không được mở miệng.
“Bảo tiểu thư, đừng may nữa, tấm vải kia muốn khóc rồi.” Thật là… Tay
nghề may kém như vậy, khiến cho anh muốn nói lời khách sáo cũng không có cách nói.
Nghe vậy, vẻ mặt của Bảo Linh Linh vốn có chút hoang mang, trong nháy mắt chuyển thành vẻ mặt quỷ dạ xoa quắc mắt.
“Chu Luật Dã! Cậu cút ra ngoài cho tôi!” Cô không để ý đến sản phẩm hoàn thành được một nửa trên tay, tay phải cầm kim chỉ kích động chỉ chỏ,
khiến người con trai giẫm lên chỗ đau của cô há miệng kêu to.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chị hai, thu lại kim trước đi!” Chu Luật Dã nhanh chóng túm lấy sách vở trên bàn máy tính lên để che, chỉ sợ đối phương
lỡ tay một cái, trên người mình thật sự bị đâm thủng một cái.
Cô ném hung khí trên tay xuống, đứng dậy xông tới trước bàn máy tính.
“Cút về nhà cậu cho tôi!” Thiếu vũ khí có thể đe dọa, Bảo Linh Linh thay đổi cướp lấy sách vở trên tay anh, làm ra vẻ muốn đánh vào người anh.
“Được rồi! Chị thật keo kiệt! Mượn máy tính một chút sẽ chết à…” Anh giơ hai tay lên đầu hàng, nhân tiện bảo vệ khuôn mặt tuấn tú của mình khỏi
bị sách vở tấn công.
“Về nhà cậu mà dùng! Nhà cậu không có máy tính à?” Cô cầm lấy sách vở chỉ ra cửa, cũng không thật sự đánh tiếp.
Hai nhà Chu, Bảo liền nhau, ở giữa chỉ cách một hẻm chữa cháy nho nhỏ,
nét riêng của người dân vùng nông thôn vốn khá là nhiệt tình, người dân
cách nhau mấy cái ngã tư cũng đều quen biết nhau, huống chi ở ngay nhà
bên cạnh, tình nghĩa hàng xóm hai mươi năm khiến cho người của hai nhà
quen thuộc nhau vô cùng.
“Anh trai tôi phải dùng mà.”Anh vô tội nói.
“Vậy thì đi học bài!” Chiêu giả dạng đáng thương này vô dụng với cô, bị
giẫm đến cái đuôi mà vẫn không cắn người thì không gọi là hổ mẹ rồi!
“Thành tích của tôi không tệ.” Không biết nữ chính đang nổi nóng, Chu
Luật Dã ra vẻ tươi cười xán lạn gây ra hậu quả, là sách vở gõ xuống trên đầu anh.“Này!”
“Đầu óc cậu tốt hả! Coi tôi thử gõ thêm vài cái có thể trở nên ngu dốt
hay không.” Cô gõ đến muốn ngừng mà không được, còn làm ra vẻ muốn gõ
thêm vài cái.
“Ai!Thật sự bị gõ đến ngu dốt rồi!” Anh vội vàng nhảy xuống ghế dựa tránh sang bên cạnh.
“Làm bài tập xong chưa?” Gõ cũng đã gõ đủ, lửa giận cũng vơi đi hơn nửa, Bảo Linh Linh đặt sách vở lại chỗ cũ.
“Làm xong lâu rồi.”Anh trợn trừng mắt, “Có thể cho tôi mượn chơi không?”
“Cậu còn dám giễu cợt việc tôi làm việc nội trợ, tôi lập tức ném cậu ra
ngoài.” Sau khi nghiêm túc cảnh cáo, cô lại trợn mắt hung dữ nhìn anh,
ánh mắt nói rõ rằng nếu anh còn dám lắm mồm thì đừng nghĩ tới việc chạm
vào máy tính của cô.
“Ừ.” Nhún nhún vai, không sao cả.Tình thế không phù hợp, đại trượng phu
phải biết co được dãn được (biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ
thể).
Lấy được sự đảm bảo cô cần, Bảo Linh Linh đi về vị trí ban đầu, nhưng
khi nhìn đến “Hài cốt” nằm trên mặt đất, ngay lập tức mặt lại vặn vẹo
thành một khối.
“Ôi…” Thành thật mà nói, chính cô cũng biết rõ, thứ đồ quỷ quái này thật sự không có cách nào làm cho người ta nói ra được lời khen ngợi dù chỉ
là dối trá.
Rõ ràng cô có thể làm việc nhà khá tốt, lại kế nghiệp một tay nấu cơm
ngon của mẹ, chỉ là việc thêu thùa này… Chỉ có thể nói, mỗi người đều có mấy kĩ năng không thể đột phá.
Đau khổ bày ra một khuôn mặt ngọt ngào, cô cam chịu số phận ngồi nguyên vị trí tiếp tục chiến đấu hăng hái với kim chỉ.
Thanh Sơn xanh biếc, nước sông cuồn cuộn, trường cao đẳng trung học công lập Công Lăng được thành lập tròn 58 năm nằm ở một thị trấn nhỏ tại
phía nam Đài Loan.