Trộm Vợ Trước, Dụ Vợ Sau

Chương 7-3



“Linh Linh, chị thích tôi.” Anh chẳng muốn lãng phí nước bọt vô nghĩa với cô, trực tiếp tuyên bố.

Cùng một vấn đề, hỏi đi hỏi lại 20 lần cô vẫn suy nghĩ không xong.

“Tôi... Thích... Cậu?” Cô trừng to mắt, giống như người ngoài hành tinh đang ở trước mặt mình.

“Không sai, chị thích tôi.”

Môi của anh rời khỏi tai cô, từ từ dời xuống, rồi dừng lại ở cái gáy trắng như tuyết của cô, rồi mới bắt đầu hôn.

“A, tại sao?” Giọng cô có chút run rẩy, không hiểu vì lời nói của anh hay vì hành động của anh.

“Tại sao trước đây chị có hai người bạn trai nhưng không bao lâu lại chia tay?” Anh rất nhẫn nại hỏi lại, rồi tiếp tục hôn lên gáy cô, giống như muốn thân thể của cô thần phục anh trước, rồi mới từng bước tiếp tục truy hỏi cô.

“Tôi không biết...” A.. anh cắn cổ cô?

“Bọn họ có từng hôn chị không?” Anh vùi đầu trên cổ cô, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp.

Bảo Linh Linh cố gắng xem nhẹ cảm giác ở cổ mình, duy trì sự bình tĩnh: “Không, không có...”

Đôi mắt đang vùi trên cổ cô hiện lên sự vui mừng.

“Chị chán ghét nụ hôn của tôi sao?” Trở về bên tai, môi mỏng khêu gợi cắn nhẹ lên vành tai phấn nộn.

“... Không chán ghét.” Kỳ quái? Toàn thân không còn chút sức lực nào...

Môi của anh lại dọc theo từ gáy đi xuống, mỗi một nơi đi qua, đều in lại dấu vết của nụ hôn, cởi nút bộ đồng phục trên người cô, để cho đôi môi xâm nhập sâu hơn.

“Thích tôi chạm vào chị sao?” Anh ngừng lại giữa rãnh sâu của hai đỉnh đồi.

“Ưm!” Bảo Linh Linh run rẩy lên tiếng như một con mèo nhỏ.

“Ưm?”

“Thích!”

“Đối với chuyện của tôi, chị mới có thể phản ứng lớn như vậy.” Chậm rãi, giống như đang thôi miên, Chu Luật Dã từng bước gợi lên trí nhớ của cô: ”Đối với Bảo Dương sẽ không, Luật Nhân cũng không, đối với Luật Anh cũng sẽ không, đối với hai người bạn trai trước kia của chị càng không thể.”

Được sự giúp đỡ của anh, đại não của anh từ từ cũng hiện lên một vài hình ảnh, hai người ở chung, hành động vô cùng thân thiết, phản ứng của cô đối với với chuyện của anh cũng không giống với những người khác...

Thì ra, cô thích hai người tiếp xúc, thích dựa vào anh, cảm xúc cũng theo hành động của anh mà phập phồng... Toàn bộ là vì.. Thích.

Hai bên má cô phiếm hồng, sau khi ý thức được những chuyện từ trước đến nay, tất cả đều vô cùng thân thiết.

“Linh Linh” Giọng nói trầm thấp mị hoặc, đem suy nghĩ của cô trở lại.

“Ừ?”

“Muốn hôn tôi sao?”

Môi của anh, ngừng lại trước cô không tới năm cm.

Cô mịt mờ nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc, hơi thở ấm áp trên môi làm cho cô cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.

Đôi môi của Luật Dã rất mê người... Cô vẫn như cũ còn nhớ rất rõ cảm giác nụ hôn lần trước...

Cô vẫn chìm trong suy nghĩ, thân thể đã sớm hơn một chút đã hành động.

Cô to gan đem môi mình khẽ chạm vào phía trước.

“Nhắm mắt lại.” Trong nháy mắt đôi môi xinh xắn đỏ mọng dán lên, Chu Luật Dã lập tức đảo khách thành chủ đoạt lấy ngọt ngào của cô.

Anh giống như dã thú đói khát đã lâu, mỹ vị rất không dễ dàng dâng đến miệng, làm sao cũng không thể buông tha.

Anh rất nhanh tách môi cô ra, xâm nhập vào vùng đất của cô, trêu đùa đầu lưỡi cô, không ngừng mút,gặm cắn. Một tay anh đặt lên cạnh ghế, tay còn lại từ bên má của cô tự do di động.

Toàn thân Bảo Linh Linh bị anh đè trên ghế da, hơi thở nóng bỏng quen thuộc vây quanh cô, tay nhỏ bất lực chỉ có thể nắm áo trước ngực anh, mặc cho anh tàn sát bừa bãi trên người cô.

Cô bị hôn đến toàn thân không còn sức, trong cơ thể lại giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, làm cho nàng phát ra tiếng khàn khàn không rõ, cái lưỡi vụn về đáp trả anh, thân thể cũng theo hành động của anh mà cong lên, hưởng thụ sự ấm áp của anh.

Kính xe đột nhiên bị gõ hai tiếng.

Hai người bên trong đồng thời nhìn ra ngoài --- Đứng bên ngoài là anh cả của Chu gia, Chu Luật Nhân.

Anh cũng không cúi đầu, chỉ thu hút sự chú ý của người trong xe, ôn hòa lên tiếng nhắc nhở.

“Tuy lớp cách nhiệt rất tối, nhưng cũng không hoàn toàn không thấy gì.” Tiếp theo anh chỉ chỉ vào bên trong: “Có lẻ em nên lái xe vào gara sau đó tiếp tục.” Tuy trên đường không nhiều người cho lắm, nhưng hiện tại mặt trời còn chưa xuống núi, công khai như vậy cũng không được tốt.

Nói xong, anh lại rất biết điều giúp mở cửa gara sau đó mới vào nhà.

Bên trong xe nháy mắt Bảo Linh Linh giống như con tôm bị ném vào trong nước sôi, toàn thân đỏ lên.

A... Trời ơi! Cô, cô đang làm cái gì?? Cô vậy mà cùng Chu Luật Dã ngay trên đường cái...

Sương mù trong mắt phút chốc tan biến, cô đẩy vai anh.

“Luật Dã, ngồi dậy!”

Nửa người trên của anh không hẳn đè cô, nhưng cũng sít sao đến nỗi cô không cách nào cử động.

“Chờ một chút.” Giọng anh khàn khàn, biểu tình có chút cứng ngắt.

Thực đáng đời, lúc bắt đầu vốn chỉ muốn làm cho cô hiểu tình cảm của mình, ai ngờ vừa chạm vào cô, anh không tự chủ không khống chế được, như thế rất tốt, anh là một người đàn ông bình thường, nụ hôn này làm dục vọng nhiều năm qua anh cố gắng kềm chế toàn bộ thức tỉnh, hiện tại, hạ thân sưng to khó chịu làm cho anh không muốn cử động.

Khoảng cách tiếp cận của hai người rất gần, Bảo Linh Linh biết rất rõ biểu hiện trong đáy mắt anh, ngọn lửa mang tên dục vọng, nhất thời ngượng ngùng không dám lộn xộn.

Im lặng một lúc lâu, Chu Luật Dã cũng nhịn xuống sự rối loạn ở hạ thân, thong thả ngồi lại ghế lái.

“Đêm nay tốt nhất tôi không nên qua chỗ chị.” Anh khó chịu khẽ cong môi tự giễu.

Dục vọng tới quá mau quá mãnh liệt, không đụng tới thì không có chuyện, nụ hôn của cô giống như chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora cấm kỵ, nhìn tình hình hiện tại của anh, tuyệt đối không có khả năng ôm cô trong ngực mà có thể bình tĩnh.

“Ừ.” Cô không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể gật đầu thuận theo.

“Linh Linh.”

“Ừ?”

“Để cho tôi bình tĩnh một đêm, ngày mai tôi phải ra ngoài với cha tôi, đến tối mới có thể đến.” Anh nhắm mắt lại, ngoài miệng vẫn tiếp tục dặn dò: ”Bữa tối tôi và cha sẽ ăn ở ngoài, không cần nấu phần tôi, chị đi ngủ sớm một chút.”

Ngày mai là thứ bảy, bữa tối sẽ do cô nấu.

“Được.” Cô lại gật đầu, mở cửa xe, trước khi xuống còn quay đầu nhìn anh một cái.

Tầm mắt hai người giao nhau.

“Luật Dã.”

“Ừ?”

“Cậu...” Một tiếng kéo dài, giống như dang do dự nên mở miệng thế nào: “Nếu cậu không thoải mái... thì nói với tôi.” Cuối cùng, Bảo Linh Linh bỏ lại những lời này, đỏ mặt cầm cặp tài liệu lên, đóng cửa xe, bước nhanh trốn vào nhà.

Xấu hổ chết người, cô chưa từng gặp qua loại chuyện này, nên không biết nói cái gì.

Chu Luật Dã ngồi trên xe, nhìn bóng dáng yểu điệu biến mất sau cánh cửa.

Thì ra câu nói vừa rồi của cô là muốn an ủi anh?

Úp mặt vào tay lái, anh thấp giọng cười ra tiếng.

“A Ngốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.