Trong phòng bếp, trên bếp gas khói bốc nghi ngút, cùng với âm thanh cô lỗ cô lỗ vang lên không ngừng.
“Nước canh cạn hết rồi.” Bảo Dương đứng cạnh lò lửa, nhìn nồi canh không biết đã được hầm bao lâu.
Cô muốn đem nồi canh sắc thành một chén sao?
“Tại em.” Bảo Linh Linh như người đi lạc vào cõi thần tiên trong phút chốc
tỉnh lại, vội vàng tắt bếp, kêu em trai bưng canh lên bàn ăn.
“Chị cả, chị muốn đốt phòng bếp thì sang nhà bên cạnh.” Kinh nghiệm Chu gia có vẻ phong phú, nhất là liên quan đến dập tắt lửa.
“Đốt cái đầu em.” Cô trợn mắt nhìn anh, lấy hai miếng vải sạch sẽ cho anh
cầm hai bên nồi, để anh không đến nỗi luyện thành Thiết Sa chưởng.
“Hôm nay Luật Dã không qua sao?” Thật khó được không thấy cục kẹo cao su siêu lớn kia.
“Cậu ấy đi mua đồ với cha cậu ấy.” Nghe đến hai chữ Luật Dã, suy nghĩ của cô lại bắt đầu bay ra bên ngoài.
Đem canh đặt lên bàn ăn, Bảo Dương quay đầu lại, phát hiện chị cả vẫn đang đờ đẫn: “Chị sao vậy? Vẫn thất thần?”
“Đang suy nghĩ một chuyện.” Cô cởi tạp dề, treo lên tường, ngồi xuống bàn ăn, chống khuỷu tay bắt đầu ngẩn ngơ.
Bảo Dương xới hai chén cơm, đặt một chén trước mặt cô. Cha mẹ còn chưa về nhà. Hai người bọn họ ăn trước.
“Nghĩ đến Chu Luật Dã.” Cậu khẳng định.
“Sao em biết?” Bảo Linh Linh hoang mang nhìn anh. Cô dễ đoán như vậy?
“Chỉ có cậu ấy mới có năng lực ứng phó với người không có thần kinh như
chị.” Có lẽ đã đem tất cả nhẫn nại sử dụng lên người cô, cho nên đối với người khác hoàn toàn không còn tính nhẫn nại: “Chị thật sự rất trì độn
(*).”
(*trì độn: không lanh lợi, ngu ngốc)
“Chị thích Luật Dã.” Cô nhíu mày, giống như nói đến chuyện đang quấy nhiễu cô.
Đêm qua, cô suy nghĩ cả một đêm, mới phát hiện mình không chỉ rất thích
anh, mà bắt đầu từ rất lâu rồi, cũng không biết từ khi nào bắt đầu thích anh.
“Em biết.” Gắp một miếng rau xanh bỏ vào miệng, Bảo Dương vừa mở miệng đáp lại.
“Em biết?” Cô thật sự đần độn vậy sao? Mọi người đều nhìn ra cô thích anh.
Chỉ có mình cô là không biết: “Còn Luật Dã thì sao?” Ừ, sau khi biết
mình thích anh, vấn đề này luôn chiếm cứ trong đầu cô.
Lùa một miếng cơm vào miệng: “Cậu ấy cực kỳ thích chị.” Anh có lòng tốt giải thích nghi hoặc của cô.
“Thật sao?” Biểu tình cô càng nghi hoặc.
Anh chỉ nói cô thích anh, nhưng không nói với cô, cảm giác của anh...
“Luật Dã thật đáng thương.” Gặp đúng bà chị ngốc của mình, Bảo Dương chỉ có thể lắc đầu.
“Cậu ấy không có nói với chị.” Không nói làm sao cô biết, tuy anh đã hôn cô...
Bảo Linh Linh lại nhớ tới tình hình trong xe ngày hôm qua.
Ừ, rất nhiều người nói đàn ông là động vật ăn tạp, cho dù không thích đối
phương cũng có thể ôm ấp, làm tình, điều này không phải đang nói, hành
động của Luật Dã đối với cô, kỳ thật không nhất định là thích?
“Những chuyện cậu ấy làm vì chị, dùng lời nói cũng không thể hình dung được.”
Xem ra, anh phải giải thích cho thật rõ ràng: “Chị còn nhớ ở lớp 11 cậu
ấy đánh nhau với người ta không? Có một người học chung với chị, hình
như lúc các người đi du lịch sau khi thi cử, anh ta nhìn lén chị... Ách, chị không mặc quần áo...”
Nói đến đây, anh cảm thấy ngại nên ngừng một chút.
“Rồi có một ngày, người đó bàn luận với bạn của anh ta về chị, đúng lúc Luật Dã đi đổ rác vừa vặn nghe được, điên cuồng đánh người ngay tại trận.”
Sau khi anh biết, cũng muốn đánh cho tên kia mấy quyền, đáng tiếc người
đã được đưa đi bệnh viện.
“Cái gì?” Bảo Linh Linh trừng to mắt, không thể tin nổi lời của em trai mình nói: “Tại sao không nói cho chị biết?”
“Cậu ấy không cho chúng tôi nói, chị ngu ngốc đến nổi bị nhìn lén cũng không phát hiện, rõ ràng cậu ấy tức như điên, nhưng cũng không dám nổi giận
với chị, chỉ không cho phép chúng tôi nói ra.” Uống thêm một ngụm canh,
anh tiếp tục nói: “Chị biết không cậu ấy rất bạo lực, em và mấy người
cùng lớp với cậu ấy, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, rồi về đến nhà nhìn thấy
cậu ấy đối xử với chị, nói cậu ấy bị tâm thần phân liệt cũng không sai.”
“Khoan đã... chờ chút, cái này thì liên quan gì đến đánh cược?” Cho dù kềm chế kinh ngạc trong lòng, cô cũng đang cố gắng tiêu hóa hết những gì Bảo
Dương nói.
“Bởi vì chị.”
“Chị?”
“Còn không phải vì
chị sao, cả ngày cứ nói Luật Dã là em trai. Lúc trước quả thật Luật Dã
thích chị, tình cảm của hai người vẫn rất tốt, nhưng chúng tôi không
hiểu hai người có biết bí mật của nhau hay không, cũng không biết chị có thích cậu ấy hay không? Dưới tình huống như vậy, đương nhiên sẽ cảm
thấy cậu ấy đơn phương trói buột chị.” Bảo Dương từ từ nói lại tình hình lúc đó: “Cho nên em và cậu ấy đánh cược, nếu hai người xa nhau một thời gian không liên lạc, cho đến khi cậu ấy có thể một mình chăm sóc chị,
thì mới trở về, nếu đến lúc đó chị vẫn chưa kết hôn hoặc yêu đương với
người nào, em sẽ giúp cậu ấy.”
Cho đến lúc Luật Dã thật sự rời đi, mọi người mới biết được, trái tim của chị gái cũng ở trên người cậu ấy.
Tin tức đột ngột của em trai quả thật làm cho người ta chấn kinh, Bảo Linh Linh lập tức cứng người.
Thì ra Luật Dã không phải cố ý không liên lạc với cô... Khó trách cuối cùng anh cũng hỏi cô vấn đề kia.
“Khoa trương.” Sửng sốt một hồi lâu, cô miễn cưỡng phát ra hai chữ.
Nguyên nhân làm cô buồn bực suốt bảy năm, cũng có thể nói là do cô gián tiếp
tạo nên, kết quả khi anh quay về, cô vẫn quyền đấm chân đá anh...
Trời ơi! Cô thật sự là đầu heo.
“Giờ chị mới biết, lúc trước khi cậu ấy biết chị có bạn trai, cậu ấy từ Đài
Bắc quay về tranh cãi với em.” Nghĩ tới đây, anh liền nhịn không được
trợn trắng mắt: “Từ nhỏ cậu ấy đối với chị đều có ham muốn giữ lấy, chị
có thể đi hỏi Luật Nhân, Luật Anh, bọn họ cũng nhất định biết.” Cũng
giống như nhau, từ nhỏ ba người bọn họ thường bị Luật Dã uy hiếp, nội
dung uy hiếp đương nhiên đều là liên quan đến chuyện của cậu ấy.
“Khụ!” Xém chút cô bị sặc nước canh.
Cả Luật Nhân, Luật Anh đều biết?
“Khụ, Bảo Dương, em thành thật nói cho chị biết, còn chuyện gì chị không biết không?” Quá khoa trương, uổng công cô tự nhận mình hiểu Luật Dã nhất,
kết quả những người khác đều hiểu biết hơn cô: “Đúng rồi, còn tình hình
sức khỏe của cậu ấy. Ngày đó chị nghe được thân thể cậu ấy không khỏe,
rốt cuộc là chuyện gì? Hôm nay nhất định em phải nói cho rõ ràng.”
“A... Chuyện đó...” Đặt chén đũa xuống, Bảo Dương đảo mắt một vòng: “Chuyện
đó chỉ là chúng tôi cảm thấy cậu ấy có chút vấn đề, nhưng cậu ấy lại phủ nhận nói không có, cho nên chúng tôi cũng không rõ ràng lắm.”
“Em nói gì?”
Hài, muốn mình nói sao đây: “Chị...”
“Tại sao?”
“Chị trực tiếp hỏi cậu ấy không phải rõ ràng hơn sao?”
Anh đứng lên thu dọn chén dĩa bỏ vào bồn rửa chén.
“Đã hỏi, cậu ấy cũng nói với chị không có gì.” Giữ hai lông mày cô bắt đầu hiện lên một ngọn núi nhỏ.
“Bởi vì chị dùng không đúng cách, heo.”
Bảo Dương đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, bắt đầu truyền thụ loại phương pháp nào, mới có thể để cho cô đạt được đáp án muốn biết.
Tiếp theo, Bảo Linh Linh khiêm tốn nghe “Thầy giáo” giảng giải, mắt càng lúc càng trừng to.
Bảo Dương đang nói cái quái quỷ gì đây...
Chu Luật Dã đem xe chạy vào gara, nhìn đồng hồ, vậy mà đã mười một giờ đêm.
“Đồ đạc cứ đem ra trước, ngày mai cha sắp xếp.” Chu Nghĩa đem một đống đồ
nghề làm vườn mới mua được xuống xe, cầm trên tay một chậu hoa Mai dặn
dò như một đứa bé: “Đi ngủ sớm một chút.”
“Dạ.” Sau khi đem tất
cả đồ trên xe xuống, trở về phòng mình ở lầu ba, Chu Luật Dã chuẩn bị
tắm rửa xong sẽ giải quyết công việc trên tay.
Vào phòng, anh đến bên cửa sổ xác nhận tình huống của phòng đối diện trước.
Đèn đã tắt, trong phòng một mảnh đen tối.
“Ngủ?” Hôm nay là thứ bảy, sao Linh Linh ngủ sớm như vậy.
Đồng hồ trên tường chỉ đúng mười một giờ.
“Quên đi.” Ngài mai qua hỏi.
Hình ảnh cô nằm trên giường quá mê người, nếu hiện tại anh đi qua mà cô còn
chưa ngủ, anh không dám nghĩ mình sẽ làm ra loại chuyện gì.
Mở
máy vi tính chưa từng ngừng hoạt động, anh mở màn hình, tiếp theo đầu
ngón tay gõ trên bàn phiếm mấy cái, đại khái xác nhận lại một lần, tiện
tay đóng màn hình lại, đi vào phòng tắm.
Sau khi cửa phòng tắm đóng lại được vài giây, mắc kẹt rồi, cửa sổ sát đất lặng lẽ bị mở ra.
Bảo Linh Linh rón ra rón rén từ bên ngoài cửa sổ bò vào.
Ô, thì ra làm trộm là một chuyện khủng bố đến như vậy, trái tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Không biết phương pháp của Bảo Dương có hữu hiệu hay không? Hiện tại mới là
bước đầu tiên của kế hoạch, cô khẩn trương đến muốn phát bệnh tim, nếu
không thực hiện được, xem cô làm sao dạy dỗ cậu ta.
Không được! Không thể khẩn trương, không thể khẩn trương! Bảo Linh Linh, nhất định phải bình tĩnh một chút.
Đúng, trấn định.
Ánh mắt cô đảo một vòng, cuối cùng rơi vào cái bàn đặt sát cửa, nhìn cái máy vi tính cũ kỹ.
Mở nhạc, mới có thể thư giãn cảm xúc của cô, đến lúc cô chấp hành nhiệm vụ có lẽ cũng sẽ giúp ích được một chút.
Cô khởi động máy vi tính, cũng nhớ rõ những bước rắc rối của cái máy vi
tính này, khác với những cái máy khác, cô không dám lộn xộn.
Chốc lát đã khởi động xong máy vi tính, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho cô có chút kinh ngạc, cô lập tức chuyên tâm tìm bài hát.
“Kỳ quái...” Cũng là một cái máy, nhưng sao những phần mềm trong máy tính này lại xa lạ như vậy?
Mà cô cũng không tìm thấy những phần mềm mở nhạc thông thường?
“Làm cái gì bây giờ?” Mở file nhạc trong máy, cũng không có gì.
Cô không từ bỏ ý định bắt đầu mở từng tập tin.
“Mình không tin không tìm được bài hát nào.” Cô vội vàng click chuột trên
tay, từng giây từng phút trôi qua, cô càng thêm lo lẳng người trong
phòng tắm có thể đi ra bất cứ lúc nào.
Kiểm tra một tập tin nữa, cuối cùng, cô thấy một folder chứa rất nhiều phim ảnh.
“Không có nhạc, có phim cũng được đi.” Ít nhất cũng có tiếng.
Cô cũng không lo lắng nhiều, tiện tay click chuột hai lần vào một tập tin, sau đó... lập tức hối hận.
Cô trừng mắt nhìn màn hình trước mặt, lại quay đầu, trừng mắt nhìn màn hình 51 inch phát cùng lúc sau lưng cô.
Hai cái màn hình, một lớn một nhỏ, bên trong hình ảnh y chang nhau. Một
người đàn ông, một phụ nữ, một ở trên, một ở dưới, cả hai người đều
không mảnh vải...
Phim X!
Trước tiên, từ này lập tức hiện lên trong đầu cô.
“Đáng chết... sao không tắt được?” Cứu người... cô muốn tìm một chút âm thanh để thư giãn, nhưng loại phim này càng làm cho cô khẩn trương hơn, cảm
xúc nhưng muốn nổ tung.
May mắn âm thanh của tivi rất nhỏ, nếu
không người cách vách hoặc dưới lầu nghe được, có lẽ từ đây cô không có
can đảm gặp người. Tuy rằng tiếng động không phải từ trong phòng cô
truyền ra, nhưng có tật giật mình...
“Cứu mạng... Sao không tắt
được.” Loa lại phát ra tiếng, trong màn hình đã đến cao trào tiếng thở
gấp lúc lớn lúc nhỏ, có tiếng thét chói tai, làm cho cô khẩn trương đến
nỗi dạ dày cũng co rút.
Nhưng mặc kệ cô click chuột như thế nào,
gõ bàn phím ra sao, bộ phim vẫn như cũ trình chiếu. Cô nửa ngồi trước
máy vi tính, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Chu Luật Dã bước ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt là một màn này.