Trộm Yêu Em

Chương 2: Chạm Mặt



Lục Phùng Y buổi sáng đã được nhà họ Lục đưa ra sân bay, anh hai Phong Hành cũng tranh thủ đến cho dù rất bận, vậy mà cái người anh Lục Dụ Thần rảnh rỗi không vướng bận gì lại không thấy mặt đâu.

Cái tên này chẳng lẽ không đến tiễn cô thật sao?

Ngay cả mẹ Lục cũng tức giận liếc nhìn ba Lục, bà cầm điện thoại liên tục gọi cho Lục Dụ Thần, chuông thì reo đấy nhưng nhấc máy thì không, đứa con trời đánh này của bà không biết đến khi nào mới chịu ngoan ngoãn tập trung làm ăn chứ.

Thẩm Y Tranh đến cùng Lý Phong, vừa đến sân bay anh ta đã đi vào nhà vệ sinh, để Thẩm Y Tranh ngồi bên ngoài ghế chờ nhưng lại không cho phép cô nàng rời khỏi, mà phải đợi anh ta đi cùng.

Lý Phong bước vào lại vô tình bị người khác hất tay khiến nước văng vào áo anh ta, nhìn chiếc áo đắc tiền bản thân mới mua bị dính bẩn liền không khỏi tức giận “Này anh không có não à? Ý thức không có mà phép lịch sự cũng mất sao? Anh có biết chiếc áo này của tôi mua bao nhiêu tiền không hả, anh khiến nước văng lên làm bẩn nó không biết xin lỗi sao?” Anh ta nhìn bóng lưng người đàn ông chỉ mặc trên người chiếc áo sơ mi đen cùng với quần jeans đen chỉ riêng tóc là màu xám khói.

“Chậc! Phiền phức thật muốn bao nhiêu tiền cho tôi một con số trong vòng 5 phút.” Tặc lưỡi đầy khó chịu, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Lục Dụ Thần khẽ nhìn người thiếu niên mặt còn búng ra sữa này khiến anh không khỏi muốn đánh chết anh ta.

Nếu không phải vì đến tiễn Lục Phùng Y thì bây giờ anh đã ở nhà ngủ ngon lành rồi, cũng không phải sợ trễ giờ thì nãy giờ anh đã túm lấy cổ áo của tên này rồi.

Nhưng nhìn thái độ của người trước mặt này, anh ta cảm thấy người này thật sự không có chút lịch sự nào, nghe cách nói chuyện anh ta biết chắc đây là loại người ăn học không ra gì, đúng thật phí thời gian ở đây đôi co.

Lý Phong khinh bỉ ra mặt “Không cần, anh nghĩ chút tiền của anh có thể đền được cái áo này sao?”

Nghe thấy lời đó, Lục Dụ Thần khẽ nhếch mép liếm môi một cái, anh còn khẽ nhướng mài bật cười thân thiện “Vậy cảm ơn nhé, đỡ tốn. Tạm biệt!” Anh nói xong xoay người phất tay mấy cái rời đi không muốn nói nhiều với cái tên chưa bước ra đời được bao nhiêu này.

Ở bên ngoài Thẩm Y Tranh vì đợi Lý Phong quá lâu nên cô đã đi đến chỗ của bạn mình trước, ở đó mọi người đều có mặt chỉ trừ người anh ba mà Lục Phùng Y vẫn hay nhắc tới, cô chạy tới ôm lấy bạn mình.

Sân bay đông người như vậy cũng không ngại, dù sao bọn họ cũng không phải xa lạ, khoé môi của Y Tranh khẽ mỉm cười nụ cười của cô phải nói vừa xinh đẹp, khoé cười cũng vô cùng đẹp, đẹp đến mức khiến người khác phải ganh tị, thảo nào Lý Phong sợ mất cô như vậy.

Nói về nhan sắc thì Thẩm Y Tranh lọt bảng xếp hàng thiếu nữ xinh đẹp nhất của trường, cô vừa tốt bụng, vừa xinh đẹp, thành tích lại vô cùng tốt, khiến ba mẹ Thẩm đi đến đâu đều cảm thấy tự hào về con gái của mình, chỉ là cái cô gái nhỏ này nhìn kỹ mới biết có chút ngốc, lại rất dễ tin người.

Chỉ sợ sau này ra ngoài bị người ta lừa bán đi mất.

“Sau này tớ không ở đây, Lý Phong dám ức hiếp cậu, cậu gọi cho tớ, nhất định tớ sẽ quay về đánh chết anh ta. Cậu cũng bớt ngốc đi một chút, người khác nói cái gì cũng tin.” Lục Phùng Y chỉ nhẹ vào trán cô chê bai một chút, đối với Phùng Y mà nói Y Tranh chính là bảo bối mà cô trân trọng nhất.

Thẩm Y Tranh bật cười “Tớ không sao đâu, tớ cũng không ngốc đến mức bị lừa mà, huống hồ chi Lý Phong đối với tớ rất tốt, anh ấy yêu thương tớ như vậy sẽ không lừa tớ đâu.”

Đột nhiên nhìn thấy cô cười Lục Dụ Thần bất động mất mấy giây không bước tiếp, anh không nghe thấy người con gái đứng trước mặt em gái anh nói gì, chỉ biết tiểu quỷ đó nói hôm nay bạn em ấy cũng đến tiễn em ấy, nhưng anh lại nhìn thấy Thẩm Y Tranh cười nụ cười này không phải chứ cũng đúng thật quá chết người rồi.

Lục Dụ Thần để mái tóc side park 7/3 rũ xuống, anh chỉ mặc trên người bộ đồ đơn giản màu đen như vậy, nhưng kết hợp với kiểu tóc này màu xám khói đúng thật khiến những cô gái khác đi qua không thể không ngoái đầu lại nhìn.

Đảo mắt một cái Lục Phùng Y nhìn thấy Lục Dụ Thần cô liền dơ tay gọi anh đến, lúc này anh mới rời mắt khỏi gương mặt lẫn nụ cười của Thẩm Y Tranh mà đi đến chỗ của em gái anh.

Tuy ngoài mặt cãi nhau nhưng nếu anh không đến người làm em gái như cô cũng sẽ rất buồn, huống hồ chi lúc bé đều là Lục Dụ Thần bảo vệ cô khi đi học vì anh Phong Hành từ nhỏ đã học trường chuyên quốc tế vô cùng vô cùng giỏi mới được vào đấy.

“Còn tưởng anh ngủ quên rồi không đến.” Trên gương mặt của cô nàng không giấu nổi sự vui vẻ.

Lúc này Thẩm Y Tranh ở khoảng cách ngày càng gần, càng nhìn thấy rõ gương mặt điển trai của Lục Dụ Thần, khiến cô thoáng chút không thể rời mắt khỏi nhan sắc yêu nghiệt đó.

Nhìn anh phong lưu đa tình một chút, ăn chơi một chút, cũng pha chút sự kiêu ngạo bên trong. Nhưng ở gần tiếp xúc mới biết cả đời Lục Dụ Thần ngoài ba mẹ ra chưa từng cúi đầu trước ai, cho dù người đó là Lục Phong Hành.

Bởi vì nhan sắc anh thật sự hút mắt cho nên khiến cô vô tình ngây người.

“Ông đây tuyệt tình vậy sao? Dù sao cũng chỉ là đến xem em gái cuốn gối khỏi nhà đến một chút cũng không sao.” Hai tay của Lục Dụ Thần đút vào túi quần, ánh mắt khẽ lướt qua người con gái đang nhìn mình, đôi mắt lạnh lẽo của anh khiến cho cô giật mình thu lại ánh mắt của mình.

Nghe anh nói Lục Phùng Y liền bĩu môi “À quên nói với anh, dù sao hai người trước nay cũng chưa gặp nhau, đây là bạn thân em, Thẩm Y Tranh người mà em hay nhắc đến với anh đấy.”

Lục Dụ Thần nhàn nhạt gật đầu, anh lấy trong người ra chiếc thẻ lẫn một số chiếc chìa khoá của nhiều hãng xe đắc tiền, điển hình là Porsche, Mercedes đưa đến cho em gái mình “Cái này là tài sản của anh mày cầm lấy đi, sau này muốn ăn thì liền mua ăn, đừng để bản thân phải đói, cái người gì đó của em. Cậu ta em xem như chết đi là được ngu ngốc quá không nên tiếp xúc.” Anh lạnh nhạt tuy lời nói không hề có chút cảm xúc nào, nhưng đây có lẽ là những lời mà từ trước đến nay Lục Dụ Thần nói với cô theo kiểu này.

Hai mắt của cô nàng ửng đỏ, không kiềm được mà rơi nước mắt cầm lấy, vừa định chạy đến ôm lấy Lục Dụ Thần liền đưa tay ngăn lại, thái độ vô cùng chê bai khiến cô thật sự tức cũng không được.

“Con còn có việc đi trước. Ba mẹ với anh buổi tối không cần đợi con, mọi người cứ dùng bữa trước đi.” Lục Dụ Thần nhìn sang ông bà, thông thả nói, rồi nhìn xuống đồng hồ, còn không thèm đợi ông bà trả lời liền lên xe lái xe rời đi.

Ba mẹ Lục cũng chỉ lắc đầu “Vậy Y Tranh nhờ con ở lại với Tiểu Y nhé, bác có việc phải đi cùng Phong Hành. Lần sau thường xuyên đến nhà bác chơi một chút, bác sẽ nấu nhiều món ngon cho cháu.” Mẹ Lục vô cùng thích cô bởi vì cô vô cùng lễ phép lại còn xinh đẹp giỏi giang, nếu như không phải Phong Hành có hôn ước, Dụ Thần mà không phản đối chuyện kết hôn, Y Tranh đống ý bà sẽ bắt cô mà về làm con dâu của mình mất.

“Vâng ạ! Hai bác và anh đi đường cẩn thận, có thời gian cháu sẽ đến thăm bác thường xuyên.” Thẩm Y Tranh ngoan ngoãn gật đầu.

Ông bà gật đầu, nhìn Phùng Y “Ba mẹ đi trước, con sang đó nhớ gọi báo ba mẹ một tiếng.”

Lục Phong Hành cũng nhìn em gái mình “Giữ gìn sức khoẻ, có thời gian sẽ đến thăm em.” Anh còn vươn tay xoa xoa đầu một cái rồi mới rời đi.

Sân bay người nhà cô về rồi, đột nhiên cô nàng cảm thấy đây mới là giây phút buồn nhất, nước mắt không ngừng rơi xuống. Thẩm Y Tranh ôm lấy bạn mình mà dỗ dành, cô cũng cảm thấy buồn sau này sẽ không còn ai mỗi khi cô không vui đều sẽ đến tìm cô làm trò để cô cười.

Nghĩ đến cảnh Phùng Y không ở bên cạnh cô luyên thuyên, cô cảm thấy không vui vẻ chút nào, cổ họng nghẹn lại “Tớ sẽ nhớ cậu chết mất, cậu nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy đừng để bị bệnh.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.