Trộm Yêu Em

Chương 36: Sợ Hãi



Thẩm Y Tranh sợ hãi, cô đưa mắt nhìn anh, anh là kẻ điên cô nhớ ra rồi, anh không sợ chết.

Cô bật khóc nức nở trên xe, liên tục ôm đầu co người “Lục Dụ Thần! Dừng lại, dừng lại đi tôi cầu xin anh.” Dáng vẻ của cô phát hoảng dường như là muốn trở nên điên dại.

Nhưng anh không có ý định sẽ giảm tốc độ, đột nhiên Thẩm Y Tranh nắm lấy cánh tay anh khiến anh giật mình gương mặt lạnh lùng, khẽ nhíu mài nhìn sang cô.

Anh lạnh lùng thẳng xe lại, là lúc đã về đến khuôn viên căn biệt thự của họ, Lục Dụ Thần gạt tay cô ra trực tiếp mở cửa bước xuống xe vòng sang phía cô mở cửa năm lấy tay cô kéo cô không chút thương tiếc.

Vào bên trong nhà, Lục Dụ Thần nhìn cô “Em nói tình yêu của tôi rẻ mạt? Được Thẩm Y Tranh hôm nay tôi cho em thấy tình cảm của em và hắn cao thượng đến nhường nào, cao thượng đến mức khiến tôi buồn nôn.” Lục Dụ Thần bước đến bàn ở phòng khách, anh mở tủ cầm lấy chiếc máy tính bảng, thao tác vô cùng nhanh.

Mở từng đoạn video bên trong tệp tin, anh chọn đoạn dài nhất mở lên. Thẩm Y Tranh không biết anh muốn gì, cô không biết trong đó có gì, cơ thể run rẩy sợ hãi Lục Dụ Thần.

Video được phát lên, tiếng vô cùng rõ.

“Nhìn xem, em phải xem cho rõ tình cảm của hắn đối với em cao thượng đến mức nào.” Anh chỉ vào bên trong máy tính bảng đang được phát đoạn video mà anh đã muốn giấu vì sợ cô đau lòng, sợ cô sẽ nghĩ không thông.

Thẩm Y Tranh lúc này xung quanh không biết gì nữa, não cô cứ ong ong toàn bộ thông tin mà ngày hôm nay cô biết. Giọng của Lý Phong cô không thể nào nhầm lẫn được, có chết cũng không thể nào nhầm với người khác.

Chỉ là cảnh tượng của bên trong đoạn video khiến cô buồn nôn chết đi được, đôi nam nữ quấn lấy nhau bọn họ dính nhau không rời, còn giọng cười vô cùng thoả mãn của bọn họ. Cô nghe thấy Lý Phong đã nói anh ta lừa cô để lấy Thẩm Thị, nghe anh ta nói với Ngô An Hạ rằng cô không bằng cô ta.

Anh ta chỉ xem cô là bàn đạp để có được Thẩm Thị… Chỉ cần bao nhiêu đó đã đủ khiến cô chết đứng không muốn xem nữa, Thẩm Y Tranh bước chân loạng choạng “Tắt đi, tắt nó đi tôi không muốn xem, không muốn xem nữa.” Cô muốn tắt đoạn video đó đi, mọi chuyện thật sự đúng như lời Ngô An Hạ nói, bọn họ đều lừa cô, đều lợi dụng cô.

Lục Dụ Thần giữ lấy cô lại, anh giữ chặt đầu cô ép cô phải xem đoạn video đó, ép cô phải chịu đựng, phải đối mặt với cái sự thật khốc liệt mà anh đã che giấu vì sợ sẽ có ngày hôm nay “Thẩm Y Tranh! Xem đi, em phải xem cho hết, hắn cao thượng đến mức nào.” Anh giữ chặt cô lại, Thẩm Y Thành dẫy dụa muốn bỏ chạy.

Từng âm thanh da thịt của họ chạm vào nhau khiến cô sợ hãi, cô vùng vẫy muốn chạy trốn nhưng Lục Dụ Thần không cho phép “Không muốn, tôi không muốn xem, làm ơn tắt nó đi. Tôi cầu xin anh!” Thẩm Y Tranh chấp tay cầu xin anh, dáng vẻ nhớp nháp gương mặt tái mét vô cùng đáng thương.

“Dụ Thần! Tôi cầu xin anh, tôi sai rồi tôi nhất định sẽ không bỏ chạy nữa, làm ơn tắt nó đi.” Thẩm Y Tranh bất lực nhắm mắt cầu xin anh, âm thanh trong video cứ vang bên tai khiến cô thật sự sắp phát điên rồi.

Hai chữ Dụ Thần của cô thành công khiến Lục Dụ Thần lung lay, anh buông cô ra tắt máy tính bảng, nhưng tay anh đã di chuyển nắm lấy cổ tay cô giữ cô lại. Nhưng thật ra cô cũng chẳng còn sức để bỏ chạy nữa rồi, ướt mưa, biết được nhiều chuyện như vậy thật sự khiến cô mệt mỏi rồi.

“Thẩm Y Tranh! Tôi từng nói với em sẽ bảo vệ em, nếu tôi không mua cổ phần Thẩm Thị thì người mua là Lý Phong. Nếu tôi không bức hắn hủy hôn lễ, em có phải bây giờ thành kẻ ngốc không?”

Thẩm Y Tranh nhìn anh, cô im lặng không nói, chỉ là nhìn Lục Dụ Thần rất lâu, nhìn thật kỹ sau đó mới lên tiếng hỏi “Vậy tại sao lại giấu tôi?”

“Em sẽ tin tôi sao? Em nói em hận chết tôi em nghĩ tôi nên nói gì? Ngoài kia bao nhiêu người muốn nhai tươi, nuốt sống em, em có biết không? Em nghĩ dễ sống như vậy sao?” Anh nhìn cô, cuối cùng anh vẫn phải ép cô đối diện với thực tại.

Cô nhìn anh, không biết phải nói gì, anh nói đúng tình yêu của cô và Lý Phong cao thượng nhưng nó không cao bằng tham vọng lẫn dục vọng của anh ta.

Lục Dụ Thần nói đúng ngoài kia không dễ sống, nhưng anh che giấu cô khiến cô không thể nào tin tưởng anh.

Nếu không dễ sống, cô phải cố gắng để khiến họ nhìn cô sống càng lâu càng tốt, làm cho họ tức đến chết.

Anh vươn tay kéo cô ôm vào lòng mình, lúc này anh mới bất lực mà gục đầu lên vai cô “Tranh Tranh! Tình yêu của tôi không rẻ mạt như thế, không ai dạy cho tôi cách yêu một người như em.” Tay anh siết eo cô, áp sát người cô vào người mình.

“Lục Dụ Thần! Tôi là người biết yêu, yêu đến mức mang lòng tin ra bán rẻ, yêu đến mức khiến chính tôi trở thành kẻ điên. Anh cũng đừng yêu kẻ điên.” Thẩm Y Tranh cảm nhận được nhịp tim của anh đập rất nhanh.

Có những chuyện nói ra cũng tốt, cũng sẽ có những chuyện dùng cả đời để che giấu đi.

Lý Phong hắn ta yêu Thẩm Y Tranh hay vốn dĩ chỉ yêu Thẩm Thị? Tình yêu của hắn nhiều năm như vậy cũng không khiến mẹ cô tin tưởng hoàn toàn mà giao cô cho hắn.

Lục Dụ Thần kéo cô sát người mình, anh mới ngẩn mặt đối diện với cô, cho dù không trang điểm người con gái này cũng khiến anh thật sự muốn phát điên “Tranh Tranh! Tôi cũng là kẻ điên, chỉ cần em muốn tôi sẽ là chỗ dựa cho em, cả Thành Lăng này em muốn thế nào tôi cũng sẽ chiều theo ý của em.” Anh nâng mặt cô lên.

Áo môi mình xuống môi cô, Thẩm Y Tranh không phản kháng mặc kệ anh, cô không còn sức lực nữa. Nụ hôn của Lục Dụ Thần từng chút rút cạn sinh lực của cô, anh dùng lưỡi nở khoảng miệng của cô ra, tay giữ lấy gáy cô không cho cô bỏ chạy.

Trái tim của Thẩm Y Tranh bắt đầu đập loạn hết cả lên, đột nhiên cô bị anh nhất lên khiến cô sợ hãi đánh vào người anh dẫy dụa. Lục Dụ Thần biết, cô để anh hôn chính là cô đang dần chấp nhận việc anh là chồng hợp pháp của cô rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.