Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 87: Đoàn Tụ





Khấu Tư Niên quay đầu nhìn Hạ Trầm với biểu cảm sâu xa, "Quen biết?"
Hướng Gia Quân nhất thời không biết nên miêu tả quan hệ giữa họ và ba người kia thế nào, ban đầu mọi người đã thống nhất là không phải đồng đội nhưng những hành động sau đó lại thực sự như đồng đội với nhau.
Thầy Hạ trầm ngâm một lát rồi mới đáp: "Là bạn bè chúng tôi quen trên đường."
Câu trả lời này mơ hồ nhưng cũng không hề sai.

Hướng Gia Quân quan sát vẻ mặt của Khấu Tư Niên, tuy không thấy được gì ngoài sự kiêu ngạo và bình tĩnh trên gương mặt đó nhưng cậu có thể đoán được rằng, rốt cuộc người này cũng nhận ra giữa y và Hạ Trầm chẳng có gì tốt đẹp.
Gọi bạn gọi bè dắt díu nhau đến đây, vừa nhìn là biết không có ý tốt rồi.
Quả nhiên người đàn ông im lặng một lát mới mở miệng hỏi: "Bọn họ cũng tới tìm Hạ Khang?"
"Không phải," Hạ Trầm nhanh chóng bịa một cái cớ, "hai chúng tôi vào đây đã một ngày, chắc là bọn họ không yên tâm nên mới tìm đến đây."
Khấu Tư Niên ồ một tiếng nhạt nhẽo rồi cầm lấy bộ đàm, "Đội trưởng Lâm, phiền cô dẫn ba người kia xuống."
Hướng Gia Quân biết lòng dạ người này thâm sâu nên nghe lời khách sáo này xong cũng không dám thả lỏng, yên lặng chờ câu nói tiếp theo.

Quả nhiên Khấu Tư Niên dừng lại chốc lát rồi bổ sung: "Giúp tôi kiểm tra trước một chút."
Hai chữ "kiểm tra" có vẻ rất bình thường nhưng thật ra lại mang ý nghi ngờ.

Hướng Gia Quân không lo là ba người kia sẽ lỡ miệng nói ra mục đích của cậu và Hạ Trầm mà chỉ lo đội trường Lâm sẽ làm khó bọn họ.
"Ngài Khấu," Hướng Gia Quân bước lên trước một bước, "phải kiểm tra gì thế?"

Giả ngu tuy khó nhưng may là đã có kinh nghiệm nên không khiến bản thân phát ốm trước.

Cậu bày ra một nụ cười tươi, nhìn thẳng Khấu Tư Niên.
Y nghe vậy cũng cười, thế nhưng nhìn nụ cười đó như một tên bi.ến thái giả đứng đắn, "Quy trình kiểm tra an ninh bình thường thôi.

Dù sao chúng ta đang ở dưới lòng đất mà, lỡ như xảy ra sự cố thì chẳng có nơi nào để trốn hết, không phải sao?"
Hướng Gia Quân thình lình bị đâm ngược một nhát.

Người này nói chuyện cứ bóng gió ám chỉ, nhưng thứ nguy hiểm nhất dưới lòng đất này không phải là thí nghiệm của ông ta à? Biết đâu có căn phòng nào đấy còn đang nhốt xác sống nữa ấy chứ.
Vẻ mặt ngây ngô của cậu không thay đổi, giả vờ nghe không hiểu tiếng người mà đề nghị: "Bọn tôi có thể đi theo không? Dù sao cũng chán quá, tham quan một vòng rồi mà không thấy thứ gì thú vị hết."
Cậu cũng không biết bản thân lấy đâu ra can đảm và tự tin để yêu cầu, có lẽ do thái độ của Khấu Tư Niên hôm nay khá tốt, tốt đến mức cậu cảm thấy mình có thể được lợi.
Quả nhiên Khấu Tư Niên không từ chối, y chỉ liếc Khương Dao một cái đầy ẩn ý rồi lên tiếng: "Được, nhưng để Khương Dao đưa hai cậu đi nhập thông tin nhận dạng trước đã rồi hẵng đi."
Hướng Gia Quân nhạy cảm nhận thấy có điều gì không ổn, hỏi ngược lại: "Nhập thông tin nhận dạng?"
"Nghe có vẻ phức tạp vậy thôi." Khấu Tư Niên quay sang phía cô gái vẫn luôn đứng đằng sau, "Chỉ đành để Khương Dao giải thích cho hai cậu, xin lỗi bây giờ tôi có việc phải làm, đi trước."
Ngoài miệng nói xin lỗi nhưng một chút chân thành cũng không có, vừa dứt lời đã lập tức nhấc chân ra khỏi phòng, không thèm dừng lại đến một giây.

Mọi người nhìn theo bóng lưng Khấu Tư Niên bỏ đi, mãi đến khi y biến mất sau cánh cửa thì mới rời tầm mắt.
Không có sếp ở đây nên bầu không khí trong phòng giám sát nhẹ nhàng hơn hẳn.

Nhân viên phụ trách theo dõi huýt sáo một tiếng rồi dịch ghế xoay người đi làm việc, Khương Dao im lặng nãy giờ hắng giọng rồi mới nói: "Anh Hạ, anh Hướng, mời đi theo tôi."
Ba người rời khỏi phòng giám sát ra tới hành lang.

Phòng giám sát nằm ở tầng hai, có vẻ tầng này và tầng một là khu vực sinh hoạt chung, rẽ một lần là đến nơi nhập thông tin nhận dạng theo lời của Khương Dao.
"Nếu muốn định cư ở đây thì phải tuân thủ các quy định, vì tài nguyên có hạn nên mỗi người chỉ được nhận một lượng vật phẩm nhất định thôi.

Tuy nói vậy nhưng trước mắt chỉ có nước được xếp vào danh sách ấn định."
Khương Dao lấy ra một tấm thẻ trong túi áo rồi quẹt lên khóa cửa, sau khi cửa mở thì nghiêng người nhường họ đi vào trước, miệng vẫn mải giới thiệu: "Thật ra mục đích của việc nhập thông tin nhận dạng là để lấy được tấm thẻ này, những phòng thí nghiệm quan trọng đều cần quẹt thẻ mới vào được.

Ở các bình nước trong phòng thí nghiệm và phòng ở cá nhân cũng có cảm biến này, phải quẹt thẻ mới có thể uống nước.

Hôm nay hai người sẽ được chuyển sang phòng mới, đến lúc đó nhìn thấy sẽ hiểu thôi."
Hướng Gia Quân nghe vậy thì sửng sốt.

Quả nhiên không có chốn đào nguyên trên trần gian, cũng không có cái gọi là xã hội hoàn hảo, sự yên bình trong thời loạn luôn luôn đi kèm với điều kiện.
"Vậy hôm qua chúng tôi ở trong căn phòng không giới hạn nước uống là bởi lòng tốt tạm thời của các người?" Cậu thuận miệng hỏi.

Khương Dao hơi ngượng ngùng, định gật đầu nhưng lại cảm thấy cứ thừa nhận như vậy thì không lịch sự lắm, đành mỉm cười cho qua.
Bọn họ bước vào một căn phòng chật hẹp, không có nhân viên mà chỉ có hai bàn thiết bị.
"Cần quét mặt và vân tay sao?" Hạ Trầm đột ngột hỏi.
Lúc này Hướng Gia Quân mới để ý trên thiết bị có một cái lỗ gắn camera loại nhỏ bên trong, còn ở góc phải phía dưới của bàn điều khiển có một phần lõm xuống, là chỗ để quét dấu vân tay.
"Đúng vậy, đây là quy trình." Khương Dao gật đầu rồi đi tới làm thao tác ở trên bàn điều khiển, người cô chặn mất hầu hết các nút bấm nên không nhìn ra được cô đang làm những gì.

Lát sau cô lùi lại, xoay người nhìn sang Hướng Gia Quân, "Anh Hướng, anh làm trước nhé?"
Cậu cũng không ngại phải quét mặt và ghi dấu vân tay, dù sao trật tự xã hội đã sụp đổ, có thu thập mấy thông tin này thì cũng chẳng có chỗ dùng, chỉ còn chút công dụng cỏn con ở nơi dưới lòng đất này mà thôi.
Hướng Gia Quân ung dung tiến lên đứng phía trước thiết bị, không nhúc nhích chờ đợi camera quét mặt.

Bỗng dưng cậu cảm thấy thật quen thuộc, cảm giác cứ như đang làm thẻ ngân hàng hồi trước vậy, không phù hợp lắm với phong cách hiện đại toàn công nghệ cao của viện nghiên cứu.
Màn hình điện tử hiển thị quá trình quét mặt đã hoàn tất, yêu cầu đặt ngón tay vào phần quét vân tay.

Hướng Gia Quân dí ngón trỏ tay phải vào chỗ lõm, thế nhưng đợi một lúc cũng không thấy máy có động tĩnh gì.
Cậu khó hiểu nhíu mày, đang định hỏi Khương Dao rằng có phải thiết bị gặp trục trặc hay không thì đầu ngón tay bỗng cảm thấy nhói đau.

Cơn đau rất nhẹ giống như bị muỗi đốt, hơn nữa cảm giác ấy biến mất rất nhanh khiến cậu còn cho rằng đó chỉ là ảo giác.
"Rò điện ư?" Cậu lẩm bẩm, giơ tay lên xem thử thì lại không phát hiện điều gì bất thường cả, vẫn tốt đẹp như thường.
Khương Dao rướn người tới, vừa nhìn vào màn hình thì lập tức kêu lên: "Ôi! Tại tôi thiết lập không chính xác, xin lỗi xin lỗi."
Cô xin lỗi liên tục, lại làm vài thao tác trên bàn điều khiển rồi mới lau mồ hôi trên trán, xong xuôi thì nhường lại chỗ cho Hướng Gia Quân, "Rất xin lỗi anh Hướng, phiền anh thử lại lần nữa, chắc bây giờ đã được rồi."
Cậu khoanh tay đứng chờ bên cạnh, vô thức mân mê đầu ngón tay.

Nhìn dáng vẻ bối rối gần như lộ liễu của cô gái, không khó để cậu nhận ra rằng bản thân vừa mắc bẫy.
"Giờ máy móc còn cắn người nữa à?" Cậu chỉ hỏi một câu đầy ẩn ý.
Khương Dao còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Trầm nghe vậy đã vội vàng đi tới, "Vừa rồi em bị làm sao à?"
Cậu lắc đầu với thầy Hạ, "Không phải chuyện gì to tát, đừng lo lắng."
Khương Dao đứng một bên đã thấp thỏm đến mức đổ mồ hôi không ngừng, thầy giao cho cô nhiệm vụ này là làm khó cô quá, cô chưa từng đào hố để bẫy người ta bao giờ.
"Vừa rồi không phải là lấy dấu vân tay nhỉ?" Hướng Gia Quân không muốn ỷ đông hiếp yếu, cũng không muốn làm khó dễ cô gái tên Khương Dao thoạt nhìn yếu đuối không có chủ kiến này, "Nếu thầy cô để cô làm việc này thì chắc chắn không có ý định giấu chúng tôi, dù sao thì cô giấu đầu lòi đuôi quá."
Cậu vất vả bày ra vẻ nghiêm túc và nói lời thâm sâu nhưng thình lình bị động tác của Hạ Trầm phá tan bầu không khí.
Thầy Hạ cầm lấy ngón tay cậu, tỉ mỉ nhìn thật kỹ rồi thấp giọng nói: "Hình như có vết châm rất nhỏ."
Cậu hiểu rồi, cơn đau vừa nãy không phải là giả, thật sự có gì đó rất nhỏ đâm vào ngón tay cậu rồi lập tức lui ra...!Chẳng lẽ là để lấy máu cậu?
Hạ Trầm đột ngột buông tay cậu rồi xoay người nhìn một vòng quanh phòng, trông thấy ông bạn cũ là bình cứu hỏa thì đi tới thuần thục gỡ nó xuống xách về hướng thiết bị.
Hướng Gia Quân nhận ra anh muốn làm gì, nhào lên ôm chặt lấy tay của Hạ Trầm, "Thầy Hạ bình tĩnh, đập hỏng đồ là phải bồi thường đó, hai ta không đền nổi đâu."
"Máu của em ở trong." Hạ Trầm nhắc nhở cậu.

Cậu không buông tay, nghĩ ngợi một lát thì đã thông suốt hơn, khuyên anh: "Khấu Tư Niên đã muốn máu của em thì kiểu gì cũng sẽ còn cách khác, vô dụng thôi, bây giờ anh nhịn xuống quan trọng hơn."
Hạ Trầm quay đầu nhìn chằm chằm Khương Dao một lúc, dù không nói gì nhưng cơ bắp căng chặt trên người anh lại dần dần thả lỏng.
Khương Dao sụp vai, từ bỏ việc chống cự mà thừa nhận: "Đúng là đã lấy một ít máu của anh, bởi vì đêm qua anh Hướng không có phản ứng với khí thể, tôi và thầy đều cảm thấy rất lạ."
"Khí thể? Khí gì cơ—" Hướng Gia Quân đang nói dở thì đột nhiên nhớ ra, "Là mùi nước sát trùng mà tôi ngửi thấy lúc ngủ ư?"
Còn về việc tại sao cậu không có phản ứng, chắc hẳn là liên quan đến virus mà cậu đã nhiễm phải.
Cô gái lùi về sau hai bước giống như sợ hai người sẽ nổi giận mà ra tay với mình, chỉ dám gật nhẹ đầu.
Tên Khấu Tư Niên này đúng là quá gian xảo.

Hướng Gia Quân cau mày, đang nghĩ thầm chuyện cậu bị cảm nhiễm không thể giấu diếm được nữa rồi thì lại nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Hạ Trầm.
Cậu lập tức nhận ra thầy Hạ tức giận đến nhường nào, phỏng chừng giờ phút này anh thật sự nổi ý muốn giết người.
***
Cuối cùng cũng nhập xong thông tin nhận dạng, người bị lấy máu chỉ có Hướng Gia Quân.

Nếu chuyện cậu bị nhiễm virus sắp lộ, mục đích của Khấu Tư Niên cũng đã lộ thì hai bên không cần phải giả vờ gì nữa.
Cậu bất chấp tất cả, tạm thời không muốn suy nghĩ nhiều mà cùng Hạ Trầm đi theo Khương Dao đến cửa ra vào ở tầng năm.
Dọc đường cậu luôn ôm chặt tay Hạ Trầm, sợ anh đột ngột nổi khùng mất kiểm soát.
Giờ này lý trí và kiên nhẫn của Hạ Trầm giống nhau, đều đã sắp cạn kiệt.
Lúc lên tới tầng năm thì bọn họ vừa khéo gặp đội trưởng Lâm đang dẫn người vào.

Cánh cửa kính mở ra, có đám người đi ra khỏi phòng kiểm tra, ngoại trừ ba nhân viên an ninh thì ở giữa chính là ba người bạn quen thuộc đã mấy ngày không gặp.
Đứa ngốc đi đầu vừa nhìn thấy họ đã vui mừng, quên luôn chuyện tay mình còn bị trói mà giơ tay lên muốn vẫy tay với họ.

Kết quả là không rút tay ra được còn thân mình lại nghiêng về phía trước, lảo đảo một chút mới đứng vững lại được.
Hướng Gia Quân nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Lưu Diệu mà thở dài một hơi, sao thằng nhỏ này vẫn không tiến bộ được chút nào thế nhỉ.
Hạ Thư Nhã và Trang Phàm đi sau thì bình tĩnh hơn nhiều, chỉ gật đầu với họ.
Trông ba người cũng không thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ trước khi tách khỏi họ.

Lần cuối cùng Hướng Gia Quân nhìn thấy ba người là trước lúc cậu bị bắt cóc, mặc dù mới vài ngày trôi qua nhưng cậu lại cảm thấy như đã rất lâu vậy, lâu đến mức cậu gần như quên mất khi đó mình trông như thế nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.