Trốn Chạy (Runaway)

Chương 13



Gã quần-âu-đen giật mình ngẩng lên sau đó ngoái cổ nhìn ra đằng sau xem có phải Christopher đang gọi ai khác không.

“Tôi đang nói chuyện với anh đấy” – Christopher quát, lừ lừ đi thẳng sang đường và khẽ đẩy vai anh ta – “Có phải anh đang theo dõi bạn gái tôi không?”.

Uầy, Christopher dám mặt đối mặt to tiếng với nhân viên an ninh của Stark.

Cậu ấy còn gọi mình là bạn gái của cậu ấy nữa chứ.

Tim mình đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài.

Gã quần-âu-đen rõ ràng không hề thích bị Christopher gọi ầm lên giữa phố như thế một chút nào. Anh ta cất điện thoại vào túi, điềm tĩnh nói: “Tôi không biết cậu là ai. Hãy bỏ tay cậu ra khỏi vai tôi ngay”.

“Anh không biết tôi là ai?” – Christopher vẫn không hề hạ giọng, khiến cho mọi người đi đường tò mò đứng lại xem – “Hành động của anh lại chứng tỏ kiểu ngược lại đấy. Hoặc chí ít là anh biết bạn gái tôi, Nikki Howard. Bởi anh đi theo cô ấy suốt bốn con phố nãy giờ còn gì”.

Cậu ấy lại nhắc lại lần nữa kìa! Bạn gái! Mình nghe rất rõ.

Ngay khi Christopher nói hai từ Nikki Howard, lập tức mọi người bắt đầu chú ý hơn hẳn. Họ đi chậm lại hoặc thậm chí là đứng lại nghe ngóng và quan sát. Một anh chàng đô con đang dỡ hàng từ xe tải xuống gần đó nghe thấy vậy lập tức lao tới trước mặt gã quần-âu-đen.

“Này” – anh chàng đô con nói – “Có thật thế không? Anh này bám theo Nikki Howard đấy hả?”

Gã quần-âu-đen lập tức nhớn nhác nhìn xung quanh, như thể muốn tìm đường thoát thân… trước khi thò tay vào trong áo khoác – không phải để tìm điện thoại bởi mình thấy rõ ràng lúc nãy anh ta cất nó vào cái túi bên ngoài.

Từ vị trí mình đứng, có thể nhìn thấy rõ anh ta đang rút ra…

… một khẩu súng lục. Được dắt cẩn thận bên hông.

Mình há hốc mồm kinh hãi, hai tay bấu chặt lấy Christopher. Tim mình như muốn ngừng đập, không dám tin vào những gì đang diễn ra.

Một khẩu súng! Anh ta có súng! Anh ta nhất định bắn bọn mình!

Nhưng ngoài Christopher và anh chàng đô con ra, còn có cả đám đông làm nhân chứng, làm sao anh ta dám? Sau khi cân nhắc một hồi, anh ta liền rụt tay lại, không rút súng ra nữa.

Mình tiếp tục bám chặt lấy tay Christopher, mặt mày tái xanh tái mét. Một khẩu súng! Anh ta có súng! Anh ta đã định bắn bọn mình!

“Anh chơi như thế là không đẹp rồi” – anh chàng đô con chỉ tay vào gã quần-âu-đen. Đúng là điếc không sợ súng mà! – “Ở đây bọn này tôn trọng sự riêng tư của người nổi tiếng!”.

“Đúng thế” – Christopher gật gù tán thành – “Tất cả mọi người đều như vậy”.

Gã quần-âu-đen trông có vẻ mất bình tĩnh.

Nhưng anh ta sẽ không dám nổ súng bừa bãi đâu. Trừ phi anh ta bị bệnh tâm thần. Bởi vì càng lúc đám đông hiếu kỳ đứng lại xem càng nhiều.

Hơn nữa Robert Stark chẳng dại gì đi thuê một kẻ tâm thần vào đội nhân viên an ninh của mình.

“Tôi không hề theo dõi cô ấy” – anh ta phân trần với cả Christopher và anh chàng bốc vác tốt bụng kia – “Chúng tôi chỉ tình cờ đi chung một hướng thôi”.

“Vậy anh đi tiếp đường của anh đi

“Có thể tôi sẽ đi” – gã quần-âu-đen cau mày nói – “Có thể”.

Nhưng anh ta vẫn đứng ì một chỗ, không nhúc nhích.

“Mời anh” – Christopher chìa tay ra dẹp đường – “Nếu anh đang vội đến vậy”.

“Đúng thế” – anh kia hùa theo – “Đi đi, sao anh không đi thế?”.

Gã quần-âu-đen nhìn bọn mình đầy khó chịu trước khi miễn cưỡng bước đi. Mình nhìn theo mà trong lòng cầu mong anh ta sẽ không quay đầu lại và xả súng bắn bọn mình.

“Nhanh nữa lên” – anh chàng đô con ra lệnh.

Gã kia không còn cách nào khác đành rảo bước thật nhanh đi về phía quảng trường Union. Không một lần nhìn lại.

“Cảm ơn rất rất nhiều” – mình thở phào nhẹ nhõm, tay đã dần nới lỏng ra khỏi tay Christopher. Mấy đầu ngón tay của mình tê dại vì tội bấu rõ chặt vào tay cậu ấy nãy giờ. Mình mà còn thế không hiểu tay Christopher đau tới mức nào nhỉ?

Nhưng cậu ấy không hề phàn nàn lấy một lời.

“Không có gì” – anh chàng tốt bụng kia xua tay – “Chúng ta không thể để người ngoài tới quấy rối các ngôi sao của mình được. Đó là sự khác biệt giữa New York và L.A. Ở đây mọi người có thể tự do dạo phố mà không sợ bị người khác làm phiền. À, tôi có đứa cháu gái cũng xinh đẹp và tài năng không kém gì cô đâu, tôi nghĩ tương lai nó cũng sẽ trở thành một siêu sao giống như cô cho mà xem. Cô có phiền ký tặng cho tôi một tấm không? Để làm động lực cho con bé ý mà”.

“Tất nhiên rồi ạ” – mình hào hứng nhận lời – “Em rất sẵn lòng. Tên của em ý là gì ạ?”. Anh ta nói tên cô bé là Helen Thomaides và mình đã ký kèm theo lời đề tặng Thân tặng Helen, hãy phấn đấu trở thành một ngôi sao nhé. Cố lên! Nikki Howard.

Ngay sau đó mọi người lũ lượt xếp hang tíu tíxin chữ ký của mình. Không hiểu họ kiếm ra được bút ở đâu nhanh thế không biết, chỉ biết là mình ký không ngừng nghỉ lên các loại hóa đơn, tờ rơi, giấy nháp… thậm chí cả cổ tay và lòng bàn tay của ai đó.

Trong lúc ký tặng mình vẫn không quên đảo mắt theo dõi mọi động tĩnh xung quanh. Cái gã bám theo mình đâu rồi? Có thực là anh ta đã từ bỏ ý định đó rồi không? Christopher đâu? Không lẽ cậu ấy cũng bỏ đi rồi? Hay là cậu ấy vẫn đang ở đâu đó quanh đây?

Đột nhiên, mình thấy có một bàn tay khoác lấy tay mình. Mình hoảng hồn ngước mắt nhìn lên. Ơn Chúa, là Christopher, chứ không phải gã quần-âu-đen. Cậu ấy giúp mình bế Cosabella lên trước khi bị đám đông kia giẫm bẹp. Christopher thì thầm gọi mình: “Nikki ơi, mình nghĩ đến lúc rời khỏi đây rồi”.

Mình nhìn sang đường và thấy cậu ấy đã gọi sẵn taxi từ bao giờ rồi.

Christopher đang giúp mình trốn chạy sao? Sau khi tuyên bố hung hồn là không muốn dính dáng gì tới chuyện này?

Một cảm giác ấm áp khôn tả tràn ngập trong lòng mình, còn hơn cả khi cậu ấy ôm mình lúc nãy.

“Ôi” – mình quay sang nói với mấy người hâm mộ – “Xin lỗi mọi người. Tôi phải đi đây”.

“Chị tới phòng tập ạ?” – cô bé vừa xin mình ký lên cổ tay hỏi.

“Hay là đi chụp hình? – một người khác xen vào.

“Vâng” – mình trả lời tuốt một lượt. Việc gì phải nói với họ sự thật làm gì? Sự thật sẽ chỉ khiến họ thất vọng thôi – “Xin lỗi mọi người! Cám ơn rất nhiều! Tôi yêu các bạn!” – mình làm đông tác hôn gió giống như các ngôi sao điện ảnh vẫn thường làm trên TV và chạy một mạch ra taxi, chui tọt vào trong, dành chỗ cho Christopher. Cậu ấy nhoài người vào đưa Cosabella cho mình.

“Đi với mình đi” – mình gần như van xin Christopher. Cậu ấy rõ rang không hề có ý định đi cùng mình. Sau tất cả những gì vừa làm cho mình.

“Em” – Christopher cúi thấp đầu xuống dòm vào trong xe nhìn mình.

“Christopher” – mình nài nỉ – “Anh ta có súng…”

“Mình biết – Christopher ngó ra đằng sau – “Chính vì thế cậu phải rời khỏi đây ngay lập tức”.

Cậu ấy biết? Nãy giờ cậu ấy biết anh ta có súng, vậy mà vẫn tỏ ra bình tĩnh như vậy? Cậu ấy dám đẩy vai một gã dắt súng bên mình? Không thể tin được. Và cậu ấy mạo hiểm như thế vì mình. Trong khi vẫn tuyên bố là không còn chút tình cảm gì với mình. Không còn gì ngoài sự khinh miệt.

Có lẽ những gì cậu ấy nói và những gì cậu ấy thực sự cảm nhận hoàn toàn không giống nhau. Mình có nên hy vọng không?

“Mình rất lo cho cậu” – mình nói. Một số người đi đường thấy đám đông tụ tập cũng hiếu kỳ dừng lại ngó nghiêng xem người ngồi trong taxi là ai.

“Cậu đi đi” – Christopher giục – “Anh ta có thể đã bắt taxi và quay lại đây…”.

“Cậu lên xe đi mà” – mình năn nỉ – “Mình cần cậu”.

Chẳng liên quan gì tới mình, Christopher hoàn toàn có thể nói như thế, cậu mới là người có vấn đề. Không phải mình.

Nhưng cậu ấy đã không nói.

Lulu đã đúng: Đôi khi thứ bọn con trai cần chỉ là cảm giác được-cần-tới. Không phải tất cả mọi nơi mọi lúc. Bởi nếu không sẽ lại biến thành một Whitney Robertson thứ hai, suốt ngày mè nheo và yếu đuối.

Nhưng thỉnh thoảng, bạn cũng nên ngừng lại và nói với người khác rằng mình cần họ và để họ giúp đỡ mình.

Kể cả với anh chàng mà bạn để mắt tới.

Christopher chui vào trong taxiạnh mình và đóng cửa lại.

Nhưng cậu ấy cũng không hề tỏ ra mừng rỡ hay phấn khích về điều đó.

“Chúng ta đi đâu bây giờ?” – cậu ấy hỏi.

“Mình đã định sẽ tới nhà anh Gabriel” – mình hào hứng nói – “Mình nghĩ… à mà mình cũng chẳng biết nữa. Nhưng mình chỉ lo là Nikki có thể đã nói điều gì đó với ai đó”.

Chỉ mới nghĩ tới điều này thôi mà miệng mình đã khô không khốc và mạch đập nhanh tới cả phút. Mình không dám nhìn vào mắt Christopher. Không phải mình đang quá lo lắng cho Nikki và gia đình cô ta.

Mà vì mình chợt nhận ra là giờ chỉ có hai đứa mình trong xe taxi với nhau.

Đây là lần đầu tiên hai đứa mình ở bên nhau có một mình, kể từ sau cái đêm Christopher tới gặp mình ở nhà Brandon…

… và bỏ rơi mình.

Nhưng giờ cậu ấy lại vừa cứu mạng mình.

“Có lẽ cậu đã đúng” – Christopher trầm ngâm nói – “khi nhờ người bạn mới quen đó. Nhưng mình không biết có nên tới đó lúc này không, khi mà cậu đang bị người của Stark bám theo như thế”.

“Chúng ta đi đâu đây?” – tài xế taxi hỏi. Anh ta gần như phải hét lên qua làn kính chống đạn ngăn cách giữa băng ghế trên và băng ghế sau. Bọn mình đang từ từ ra khỏi phố Broadway theo hướng ngược lại với hướng gã quần-âu-đen vừa đi ban nãy.

Nếu anh ta không tự bắt taxi và đi theo bọn mình.

“Anh cứ cho xe chạy đi” – Christopher nói rất to. Cậu ấy rõ ràng cũng có cùng suy nghĩ với mình – “Bọn em sẽ nói lúc nào cần rẽ”.

“Cậu có nghĩ là hắn ta bám theo bọn mình không?” – mình quay đầu lại ra sau

Tuy nhiên, tất cả những gì mình thấy là một biển taxi nối đuôi dài dằng dặc đằng sau. Chịu, không thể biết gã quần-âu-đen đang ngồi trong chiếc nào.

“Có thể” – Christopher nói.

“Làm sao bây giờ?” – mình lo lắng hỏi.

“Mình nghĩ chúng ta hãy làm một vòng xuống phố đã” – Christopher gợi ý – “sau đó tìm cơ hội cắt đuôi anh ta, rồi xuống xe và đi tàu điện ngầm ngược trở về nhà, nếu thấy tình hình ổn trở lại”.

Không thể tin được Christopher có thể bình tĩnh đến như vậy. Mình cúi xuống nhìn Cosabella, đang chăm chú ngồi trên lòng mình, hếch mõm ra ngoài cửa sổ ngắm đường phố.

“Sao cậu lại nghĩ là Nikki sẽ tố chúng ta ra?” – đột nhiên Christopher quay sang hỏi mình.

“Thì vì cô ta đang tức chứ sao” – mình nhún vai – “Về tất cả mọi chuyện. Nhất là khi cô ta không thể lấy lại được cơ thể cũ như đã mặc cả với Brandon, đổi lại cái bí mật khiến bố anh ta phải sai người thủ tiêu cô ấy”.

Christopher trố mắt nhìn mình: “Cô ta đòi cái gì cơ?”.

“Cơ thể cũ của cô ta” – mình nói.

“Hả? Cô ta muốn cậu…” – giọng Christopher lạc đi.

“Ờ” – mình thở dài gật đầu – “Nikki không thích cơ thể mà người ta đã chọn cho cô ta”.

Christopher giãy nảy lên: “Cô ta có biết suy nghĩ không thế? Tự chuộc họa vào thân. Hậu quả của việc đi tống tiềng sếp mình là thế đấy. Chứ cô ta tưởng là gì?”.

“Ừ thì đâu ai ngờ là ông ta dám sai người thủ tiêu cô ta đâu”.

“Tống tiền người khác cũng là vi phạm pháp luật rồi” – Christopher nói – “Hành động đó rất dễ làm cho người khác nổi giận”.

“Thì những gì Robert Stark làm cũng là phạm luật mà” – mình chỉ ra cho cậu ấy thấy – “Mình biết hai người họ chẳng ai đúng hết nhưng Nikki đâu có hiểu điều đó”.

“Cô ta cũng có não mà, chẳng phải sao?” – Christopher hỏi – “Hơn nữa nếu mình nhớ không nhầm thì chính miệng cô ta từng tuyên bố mình là trẻ vị thành niên độc lập, không có người bảo trợ mà. Vì thế không thể nói Nikki không hiểu chuyện được. Cô ta tự nhận mình là người lớn rồi đấy thôi”.

“Mình chỉ muốn nói là” – sao Christopher cố chấp thế nhỉ? Thật khó để giải thích cho cậu ấy hiểu được rằng với một đứa trọng-hình-thức như Nikki thì việc đánh mất cơ thể ngày xưa không khác gì thảm họa – “mình hiểu cảm nhận của Nikki. Còn gì kinh khủng hơn khi phải từ bỏ hoàn toàn cuộc sống trước đây chỉ vì vô tình phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn”.

“Thế cậu đã làm gì sai?” – Christopher hỏi – “Lao vào đẩy cô em gái ra để không bị màn hình TV rơi xuống đầu sao? Hay là vì cậu có mặt sai thời gian và địa điểm? Cậu không hề làm gì sai mà. Cả Nikki cũng vậy”.

Sự tranh luận sôi nổi của Christopher khiến mình ngạc nhiên vô đối. Không ngờ cậu ấy cũng có lúc tâm huyết đến như vậy.

“Mình… Mình nghĩ mình chưa bao giờ nhìn nhận sự việc theo chiều hướng đó” – mình lơ đãng xoa đầu Cosabella.

“Cô ta mất đi cơ thể cũ” – Christopher nói tiếp – “Nhưng vẫn giữ được bộ não và lối suy nghĩ ngày xưa. Chỉ vì sự nghiệp cũ của cô ta phần lớn dựa vào vẻ bề ngoài là chính không có nghĩa là cô ta không thể có sự nghiệp mới. Có điều lần này cô ta sẽ phải dùng tới đầu óc, thay vì cơ thể và dáng người để kiếm tiền. Nikki đã bao giờ nghĩ tới khả năng đó chưa? Đâu phải cô ta không có tí nhạy bén nào trong kinh doanh? Cậu cũng thấy rồi đó, một người bình thường không bao giờ có gan đi tống tiền ông chủ của cả một tập đoàn tài chính lớn để tới mức bị người ta cho người đi thủ tiêu”.

Mình chớp mắt nhìn Christopher. Cậu ấy nói đúng, Nikki có rất nhiều tiềm năng có thể đem ra phát huy, chứ không nhất thiết chỉ dựa vào v bề ngoài.

Nhưng làm thế nào để thuyết phục được cô ta chuyện đó mới là nan giải.

“Nếu chúng ta có thể xác định được Robert Stark lo sợ điều gì nếu bí mật này bị tung ra” – mình chậm rãi nói. Trong đầu mình vừa lóe ra một ý tưởng mới – “liên quan tới mấy cái máy Quark. Nếu chúng ta có thể công bố sự thật về chuyện này với Nikki là nhân vật quan trọng mấu chốt, chắc chắn sẽ khiến cô ta thấy tự tin hơn rất nhiều và không còn muốn tìm mọi cách lấy não mình ra đòi lại cơ thể cũ”.

Christopher hét ầm lên với tài xế xe taxi: “Rẽ phải ở đây!”.

Viên tài xế cũng gào lại: “Cậu điên à? Tôi đang không ở làn bên đó!”.

“Anh cứ rẽ đi!” – Christopher gào lên – “Tôi sẽ trả thêm 20 đô”.

Và thế là anh ta vừa bẻ quặt vô-lăng sang bên phải vừa lẩm bẩm chửi, làm Cosabella và mình đổ rạp hết về phía Christopher. Cậu ấy vòng tay ôm lấy vai mình giữ thăng bằng, trong khi các xe xung quanh bấm còi inh ỏi vì hành động rẽ bất ngờ này. Cosabella run rẩy bấu chặt lấy đùi mình.

“Xin lỗi” – mình hơi giật mình khi thấy cả người gần như đang nằm gọn trong vòng tay Christopher – “Mình xin lỗi”.

“Không sao” – Christopher nghển cổ ra đằng sau quan sát – “Nếu hắn ta bắt xe đằng sau bám theo chúng ta thì quả này bị cắt đuôi là cái chắc”.

“Thật à?” – mình cố ngồi thằng dậy, trong khi Christopher không hề có ý định buông tay ra – “Vậy thì tốt”.

“Mình hiểu ý cậu muốn nói gì” – Christopher nói tiếp câu chuyện dang dở khi nãy – “Về Nikki. Cô ta quả thực có trực giác rất tốt. Chỉ cần được chỉ dạy cho đúng hướng một chút là ổn. Nikki đã đúng khi quyết định phải làm gì đó với cái thông tin nghe trộm được về máy tính Quark. Có điều cách cô ta làm lại không hề đúng. Hành động tống-tiền-ông-chủ-thay-vì-tìm-cách-ngăn-ông-ta-lại đó không hề có lợi gì cho mọi người… Mà mình tin nếu là cậu, cậu sẽ chọn cách thứ hai”.

“Robert Stark không hề tự dưng đi thu thập dữ liệu mà không có lý do, Christopher ạ” – mình quay sang nhìn vào mắt Christopher. Tay cậu ấy vẫn quàng qua vai mình và với khoảng cách sát sạt như thế này, mình không thể không chú ý tới đôi môi của cậu ấy. Mình phải cố gắng lắm mới kiềm chế được bản thân đấy. Giờ mình còn có mối bận tâm quan trọng hơn cần lo lắng – đó là Nikki và gia đình của cô ta – “Mình đã nghe bài thuyết trình của cậu về ông ta trong giờ Thuyết trình trước công chúng. Một người giàu thứ tư trên thế giới như thế không bao giờ làm gì mà không tính toán trước. Tối mai mình được mời tới dự tiệc tại nhà ông ấy. Không có cơ hội tìm hiểu nào tốt hơn tối mai đâu…”

“Khoan” – tay Christopher trên vai mình khẽ nắm chặt lại – “Cậu định đối chất với ông ta?”.

“Ừ” – mình nói – “Mình nghĩ đó sẽ là cơ hội duy nhất để kết thúc mọi chuyện. Bằng không… bố mẹ mình đang dọa đệ đơn xin phá sản để thanh toán dứt điểm cái giao kèo giữa họ và tập đoàn Stark và cho rằng như vậy là xong. Nhưng như thế anh Steven và mẹ anh ấy sẽ phải sống chui sống lủi tới cuối đời nếu không muốn bị tay chân của Robert Stark săn lùng. Và Nikki sẽ có một kết cục bi đát – không bị giết thì cũng tự sát – nếu vẫn muốn nuôi mộng trở lại cuộc đời ngày xưa. Vì thế… mình không còn cách nào khác ngoài việc đứng ra đối chất với ông ta. Với sự giúp đỡ của cậu, nếu cậu bằng lòng. Cậu nghĩ sao? Cậu có bằng lòng không?”.

Christopher không trả lời ngay. Xe taxi vẫn tiếp tục bon bon trên đường Houston, đưa bọn mình đi đâu đó có giời mới biết được. Mình nín thở chờ câu trả lời của Christopher. Mình biết mình không thể làm được gì nếu không có sự giúp đỡ của cậu ấy. Mình cần Christopher – và cậu em họ Felix – xâm nhập vào hệ thống máy chủ của tập đoàn Stark và xem xem có phát hiện ra được gì không. Mình không thể chỉ tới trước mắt Robert Stark và nói “Hãy nói rõ cho tôi nghe mọi chuyện” là xong. Trước tiên, mình cần trang bị cho bản thân một số thông tin quan trọng đã.

Thứ thông tin mà chỉ anh em nhà Christopher mới có thể lấy được. Nếu họ tìm vào đúng chỗ. Và nếu nó không bị mã hóa.

Nhưng ít ra thì họ vẫn có thể thử…

“Cậu điên rồi” – Christopher nói. Cậu ấy có vẻ giận. Với mình. Với bạn thân cậu ấy. Vớ toàn bộ sự việc đang xảy ra. Mình cũng không thể trách cậu ấy được – “Mọi chuyện đúng là điên hết cả rồi”.

“Mình biết” – mình nhún vai. Trong thâm tâm thấy được an ủi một phần nào. Ít ra câu Cậu điên rồi không phải là một lời từ chối.

“Cái gã theo dõi cậu mang theo cả súng” – Christopher nói – “Brandon Stark không có súng mà vẫn dễ dàng bắt cóc được cậu chỉ bằng lời đe dọa sẽ làm tổn hại tới bạn bè của cậu. Vậy cậu nghĩ đối đầu với bố hắn ta, một tay anh chị thứ thiệt, thì sẽ thế nào?”.

“Thì…” – đột nhiên sự tự tin của mình bỗng xẹp đi phân nửa. Thay vào đó mắt mình rưng rưng nước mắt – “đó là lý do tại sao lần này mình phải cầu cứu tới sự giúp đỡ của cậu. Mình biết mình không thể tự giải quyết mọi chuyện được nữa. Mình cần cậu, Christopher ạ”.

“Chứ còn sao nữa” – Christopher nói – “Đã đến lúc cậu cũng nên nhận ra điều đó rồi”.

Và cậu ấy kéo giật mình lại phía cậu ấy và cúi xuông hôn lên môi mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.