Trọn Đời Bên Em

Chương 28: Tỏ tình



Bởi vì Hướng Nhu làm đụng đến miệng vết thương nên trên cánh tay máu dần thấm ra, Bạch Dĩ Mạt vừa thấy liền bước lên kéo tay hắn để kiểm tra.

“Chảy máu rồi, để tớ đi gọi bác sĩ.” Bạch Dĩ Mạt định xoay người thì lại bị Hướng Nhu giữ chặt.

“Cậu buông ra đi! Cậu không thể cứ để vậy được, đúng rồi, tớ không đi nữa, ấn chuông cũng được.” Nói xong liền giơ tay ấn xuống.

Từ đầu chí cuối Hướng Nhu không hề mở miệng nói câu nào, cứ thản nhiên nhìn vào cô đang hồi hộp, và bàn tay nắm giữ tay cô cũng không hề buông lỏng.

Sau một trận lo lắng Bạch Dĩ Mạt mới ý thức được tay mình bị Hướng Nhu nắm chặt, mặc kệ thì không được, lại không dám dùng sức, sợ vết thương tiếp tục toác ra, thế nên nhìn hắn nói: “Cậu kéo tay tớ làm gì! Tay cậu đang chảy máu, không được dùng sức.”

“Tớ chỉ sợ là tớ mà buông lỏng tay thì cậu lại chạy mất, lúc đó phải làm sao?” Hướng Nhu bình thản giễu cợt, giống như đây là một câu chuyện cười vậy.

Bạch Dĩ Mạt vừa nghe thì nhất thời ngẩn cả người, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám nhìn vào ánh mắt có thể thu hút linh hồn người khác của Hướng Nhu.

“Cậu bị bệnh hả! Người bọn chúng muốn đối phó là tớ, đang yên đang lành cậu chạy đến giúp tớ làm gì, không phải chúng ta đang cãi nhau sao! Còn nữa, cậu dựa vào cái gì mà thay tớ ngăn đạn, thay tớ mấy gậy?”

Hướng Nhu thở dài, “Đã nhắc đến chuyện này, vậy hôm nay chúng ta làm rõ đi! Đã nhiều năm như vậy, tớ tự nhận mình gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể thản nhiên đối mặt, chỉ riêng với cậu thì tất cả đều mất hiệu lực, đã đi đến bước này tớ nghĩ chúng ta ai cũng không thể tiếp tục trốn tránh vấn đề được nữa.”

Giọng điệu của Hướng Nhu trầm xuống, hắn chậm rãi buông tay Bạch Dĩ Mạt ra, cảm giác giống như giờ phút này mà buông tay thì vĩnh viễn mất đi.

“Bạch Dĩ Mạt, từ nhỏ cậu đã trưởng thành sớm,với bất cứ chuyện gì cũng đều xem như tường tận, vì sao lúc đến trên người tớ thì lại mơ hồ như thế? Tớ đối với cậu rất tốt, cản đạn thay cậu, nhận mấy gậy thay cậu, sợ câu xảy ra chuyện liền không để ý đến nguy hiểm vào núi tìm cậu, thấy cậu bị người ta xem thường cũng đáp trả lại đối phương gấp bội,cãi nhau với cậu cũng luôn nhường cậu, tùy ý để cậu đứng trên tớ, tất cả chuyện này còn không phải vì để ý cậu sao.

Cậu nói tớ với người khác phong hoa tuyết nguyệt, có thể vỗ mông chạy lấy người, còn với cậu thì lại hùng hổ dọa người đòi cậu chịu trách nhiệm, cũng không phải bởi vì người trong lòng tớ không phải là đám người kia mà là cậu, cậu là người tớ thích, cậu là người duy nhất từ trước đến nay tớ yêu! Bạch Dĩ Mạt, đã nhiều năm như vậy rồi, thật sự là cậu không để ý đến tớ sao?” Một câu cuối cùng giống như phải dùng hết khí lực toàn thân mới có dũng khí để hỏi ra vậy.

Bạch Dĩ Mạt hoàn toàn choáng váng, cô quay đầu lại nhìn Hướng Nhu, vẻ mặt không thể tin được, lần đầu trông thấy hắn nghiêm túc như vây, trong cặp mắt đòa hoa kia tràn đầy sự chân thành, nhưng sự không xác định được cùng với không yên lòng cũng toát lên từ đó.

Hướng Nhu thấy bộ dạng này của Bạch Dĩ Mạt thì trong lòng nguội lạnh một nửa, càng cười càng gượng ép: “Cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ biết tớ nên che giấu tâm tư này cả đời, rồi sau đó yên phận làm bạn tốt chiến hữu bên cạnh cậu. Nhưng tớ đã đánh cược rằng sớm hay muộn thì cũng đến một ngày không nín nhịn được, sẽ nói hết với cậu, thật ra tớ có rất nhiều cơ hội để mở miệng, nhưng mỗi lần lời đến bên miệng lại bị nuốt trở lại.

Cho đến lúc biết sự việc của năm năm trước thì đã không khống chế nổi nữa rồi, tớ biết rõ giữa chúng ta không nên nhắc lại chuyện đã xảy ra. Còn tớ lại như chiếm được đặc xá, carm giác cả người đều được thả lỏng. Bởi vì tớ luôn biết, tớ yêu cậu là từ trong gốc trong rễ, không thể tự kiềm chế được.

Còn cậu thì sao, cậu lại tình nguyện trốn tránh tớ, gạt tớ, thậm chí không ngờ còn cùng với Trịnh Tịnh Viên lừa tớ, để cho tớ nghĩ người năm đó là cô ấy, để cho tớ không dám đối mặt cậu.

Bây giờ cậu có cảm thấy nực cười không, một người từ nhỏ đến lớn cùng cậu chống đối lại ông nội tình nguyện hợp tác cho hai ta, thật ta từ sớm đã yêu cậu.”

Bạch Dĩ Mạt mở to mắt, cố không để nước mắt rơi xuống: “Cậu bảo, cậu… yêu tớ? Làm sao có thể, từ nhỏ đến lớn cậu đều bắt nạt tớ, rồi lại ở trước mặt tớ khoe khoang bạn gái cậu dịu dàng thế nào, xinh đẹp thế nào, còn giúp tớ chọn bạn trai, sau lại cậu vì chuyện của Tiểu Hạ, tình nguyện vứt bỏ tiền đồ rộng mở để đến Mỹ bắt đầu lại, không phải vì cậu đau lòng mà rời đi sao? Bên cạnh cậu đủ mỹ nữ vờn quanh, lên TV, lên báo không ngừng dứt, cậu…”

Hướng Nhu thấy Bạch Dĩ Mạt cuối cùng đã rơi những giọt nước mắt ngấm ngầm chịu đựng đã lâu, nghẹn ngào không nói được, trong lòng nhói đau: “Từ nhỏ đến lớn tớ bắt nạt cậu, là bởi vì tớ muốn cậu không lúc nào là không nhớ kỹ bên cạnh cậu còn có tớ; tớ khoe bạn gái trước mặt cậu là bởi vì tớ muốn xem cậu có đau lòng không, nhưng tớ lại không thấy gì, cậu còn thảo luận với tớ nào là mấy cô xinh đẹp, nào là ai không hợp với tớ. Cậu có biết thấy cậu tích cực chọn bạn gái giùm tớ như thế thì trong lòng tớ khó chịu thế nào không? Cậu nói tớ giúp cậu chọn bạn trai, cậu không biết bọn họ cuối cùng đều không tìm đến cậu sao? Không phải tớ giúp cậu chọn, mà đang dùng biện pháp khiến những người đó rời xa cậu.

Sau này, tớ đứng trước máy quay, chiếm lấy đầu đề tin tức, cũng đều vì muốn cho cậu biết tình hình gần đây của tớ, tớ cứ ngây thơ khờ dại muốn cho cậu vì thế mà khó chịu như vậy đấy, nhưng mỗi lần gặp cậu, cậu đều khinh bỉ chế giễu tớ, hoàn toàn không thấy trong giọng cậu chút gì gọi là ghen tị cả. Còn việc của Tiểu Hạ…”

Nói đến đây, Hướng Nhu thôi không cười nữa, trong con mắt là sự hối hận: “Tớ nhớ năm đó nói với cậu là cô ấy đã thổ lộ với tớ thì cậu lại vô cùng vui vẻ nói cô ấy hợp với tớ nhất, tớ hỏi có phải cậu hi vọng tớ qua lại với cô ấy không, cậu trả lời là đúng vậy, thế nên trong lúc giận dỗi đã đồng ý Tiểu Hạ. Hơn nữa, tớ phát hiện sau khi qua lại với Tiểu Hạ, tớ có thể biết rất nhiều tin tức của cậu từ cô ấy, nhưng rồi dần dần Tiểu Hạ cũng phát hiện ra mỗi lần hai người nói chuyện với nhau thì chủ đề lúc sau lại cứ quay xung quanh cậu, dần dần cô ấy cũng nhìn ra tớ đối xử đặc biệt với cậu, hôm đó cô ấy hỏi tớ rốt cuộc không yêu cô ấy đúng không thì tớ trả lời thành thật là không có, cô ấy lại hỏi tớ có phải thích cậu hay không, tớ lại thừa nhận.

Nhưng tớ không nghĩ cô ấy lại rời khỏi trường,sau đó thì xảy ra tai nạn xe cộ… Nếu tớ biết mọi chuyện sẽ thành như vậy thì lúc đầu tớ không nên cho cô ấy hi vọng, kết thúc tất cả chuyện này, tớ không muốn lấy cái việc tuổi trẻ không hiểu chuyện để làm cớ, nhưng khi đó quả thật tớ quá ấu trĩ, bởi vì đã làm tổn thương một cô gái tốt…”

Bạch Dĩ Mạt kinh ngạc, vì khóc nhiều quá nên giọng nói trở nên khàn khàn: “Cậu bảo, cậu nói với Tiểu Hạ cậu yêu tớ?”

Hướng Nhu gật đầu, Bạch Dĩ Mạt càng khóc càng lớn, làm Hướng Nhu sốt ruột: “Cậu đừng khóc nữa! Tớ không nói gì cả, vậy được rồi chứ! Cậu nói quên thì chúng ta sẽ quên, ôi trời, không phải cậu ghét nhất là khóc lóc sao? Tớ là bệnh nhân, cậu kiềm chế chút đi.”

Bạch Dĩ Mạt biết Hướng Nhu cố ý thay đổi lực chú ý của cô, cô ổn định lại tâm tình rồi chậm rãi nói: “Cậu có biết đêm hôm đó Tiểu Hạ gọi cho tớ không?”

Hướng Nhu cũng lấy làm kinh ngạc, hắn lắc đầu: “Hôm đó sau khi nói rõ với cô ấy thì cô ấy đã mất tích, lúc gặp lại thì đã…”

Bạch Dĩ Mạt nói tiếp: “Hôm đó tớ đang ngủ, lúc cô ấy gọi điện thì tớ không được tỉnh táo lắm, tâm tình của cô ấy không tốt cũng chẳng thèm để ý, cô ấy hỏi tớ có phải thích cậu không, tớ cảm thấy trống rỗng, không nói lại được. Sau đó, cô ấy cười, nói muốn tác thành cho chúng ta, cái chết của cô ấy là vì muốn tác thành cho chúng ta…”

Đôi mắt vốn ảm đạm của Hướng Nhu bỗng vụt sáng, hắn bất ngờ giữ chặt tay Bạch Dĩ Mạt, cẩn thận hỏi: “Cậu nói cậu chột dạ, không trả lời được? Nói như vậy là cậu cũng thích tớ, cho nên vì bị Tiểu Hạ nói trúng tim đen nên không thể phản bác lại, đúng không?”

Bạch Dĩ Mạt bấn loạn nói ra chuyện tối hôm đó, hoàn toàn không để ý giữa chừng đã để lộ ra, cô nhìn Hướng Nhu, trong ánh mắt không còn sự hoảng loạn nữa, mà thay vào đó là sự chờ mong, sự lay động, nhưng điều cô cần giãi bày không phải là chuyện mà hắn nghe ra.

Bạch Dĩ Mạt cắn môi dưới thật lâu rồi mới buông ra, cô gật đầu không nói gì.

Hướng Nhu như được lệnh đặc xá, giờ phút này miệng vết thương có đau cũng chẳng là gì, bởi vì ngọt ngào và vui sướng trong lòng sớm đã đánh tan tất cả đau đớn.

Hắn nhẹ nhõm thở dài một hơi: “Cậu nói xem chúng ta có phải là đồ ngốc hay không, rõ ràng là tình song phương mà cứ dày vò nhau như thế, để lãng phí vô ích nhiều năm tốt đẹp như vậy.”

Bạch Dĩ Mạt nhìn Hướng Nhu, thấy hắn cười rất thoải mái, giống như đứa trẻ hoàn toàn không che đậy,đột nhiên cô cảm giác sao mình lại bị cuốn vào rồi.

Cô cẩn thận nhớ lại những lời Hướng Nhu, hình như đã để quên vấn đề nào đó: “Cậu vừa nhắc đến Trịnh Tịnh Viên? Cậu hiểu lầm năm đó người với cậu… là cô ấy, tại sao lại có thể hiểu lầm như thế?”

Hướng Nhu nắm chặt tay cô, để cô ngồi đến bên giường mới mở miệng: “Từ sau hôm lên núi đó trở về tớ đã đi Mỹ một chuyến, điều tra lại chuyện năm ấy, thì ra Tạp Bố cũng biết, tớ nhớ năm đó tên tiểu tử kia thích Trịnh Tịnh Viên, cho nên mới phải giúp cô ấy cùng nhau gạt tớ!

Nhớ lại, đêm đó quả thật tớ uống rất say, ý thức mơ hồ, nhưng trong mơ hồ lại cảm giác người ấy ấy với tớ là cậu, cho nên đành phải… ừm… cầm lòng, nhưng khi tỉnh lại thì phát hiện người nằm bên cạnh lại là Trịnh Tịnh Viên. Sau này tớ cứ nghĩ, có lẽ trong lúc vô thức đã cho rằng cô ấy là cậu! Nhưng mặc cho tớ thế nào thì đều không nhớ nổi đêm hôm đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”

Nói đến đây, hắn cảm giác được ngón tay Bạch Dĩ Mạt khẽ run lên, vì thế vội vã giải thích: “Thật sự là tớ say đến trời đất quay cuồng, tớ cũng không biết người đêm đó lại chính là cậu, tớ cũng thật là, sao có thể cho rằng cô ấy là cậu được chứ, thì ra… Cậu có biết lúc ấy tớ hối hận muốn chết không, đó là lần đầu tiên của tớ đấy!”

Khuôn mặt Bạch Dĩ Mạt khẽ ửng đỏ, sau đó thừa dịp hắn không để ý liền rút tay về, nhìn hắn giả bộ từ đáng thương đến nổi giận: “à, nói cách khác lần đầu tiên của cậu đã cho tớ, cậu hối hận muốn chết, thế còn lần đầu tiên của tớ?” Càng về sau càng nhỏ giọng dần, rồi biến thành âm thanh than thở.

Nói ra những lời này, Bạch Dĩ Mạt cảm thấy những lời này có chút vị chua, cô không dám nhìn hắn, xoay người sang chỗ khác, trên mặt càng lúc càng ráng đỏ.

Hướng Nhu cười trộm, thì ra nhìn cô ghen tuông thẹn thùng còn vui hơn khi chọc cô nổi giận đến xù lông, hắn cố ý kéo áo Bạch Dĩ Mạt như đứa trẻ, Bạch Dĩ Mạt không thèm để ý đến hắn, hắn ngồi xuống từ phía sau ôm lấy cô, đầu tựa trên vai cô, cảm nhận được người trong lòng rõ ràng giật mình nhưng không dám động đậy.

Hắn khẽ nói nhỏ bên tai cô: “Cậu đúng là yêu đến nỗi bới lông tìm vết rồi, tớ đã nói rõ may mà lần đầu tiên của tớ cho cậu, nếu không thì tớ hối hận muốn chết mất, này, đêm đó tớ không làm cậu đau đấy chứ?”

Bạch Dĩ Mạt vừa nghe thấy thế thì rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cô dùng hết sức vùng vẫy, Hướng Nhu cố ý ôi một tiếng: “Tớ là bị súng bắn đả thương đấy! Cậu cũng thật là quá ác độc!” Nói xong còn nhe nanh trợn mắt.

Bạch Dĩ Mạt thất kinh, quên mất hắn còn mang thương tích trên người, vội kéo cánh tay hắn: “Xin lỗi, tớ quên mất, có đau không?” Nói xong hốc mắt lại đỏ lên.

Hướng Nhu thấy Bạch Dĩ Mạt sắp khóc thì vội vàng an ủi: “Không sao đâu, chỉ là trầy da thôi, viên đạn cũng không vào sâu lắm.”

“Cậu nói cậu có đầu óc không hả, cậu cho là anh hùng cứu mỹ nhân chắc? Lần này may mà vận khí tốt mới chỉ trầy da, lỡ không may đánh cậu chết bầm thì làm sao bây giờ? Có phải cậu cố ý hay không, cậu cố ý muốn tớ cả đời này phải nhớ kỹ cậu, sau đó ôm tiếc nuối vào quan tài nằm đúng không?”

“Không dám, không dám, sau này cũng không dám nữa, sau này chúng ta không hơn thua, không cãi nhau, tất cả tớ đều nghe theo cậu, được chưa?”

Bạch Dĩ Mạt gật đầu, thì ra quanh đi quẩn lại cũng chỉ là một vòng, bọn họ luôn trở về điểm bắt đầu, kiêu ngạo là gì! khó chịu là gì! Chính là cái thứ nhìn không thấy sờ không được làm cho bọn họ hiểu lầm nhau rồi để vuột mất, cũng còn may, tất cả vẫn còn đó chứ chưa hề muộn.

Hai người nhìn nhau trìu mến, hoàn toàn không để ý đến đám người đang lặng lẽ tiến vào xem kịch hay, bỗng ‘tách’ một tiếng vang lên, hai người đồng thời quay ra nhìn về phía cửa, cảnh lúc nãy vừa hay bị chụp lại.

Cả đám người ánh mắt mờ ám đi đến, Hạ Nhất Bắc kéo Hạ Nhất Phỉ bắt đầu biểu diễn: “Mạt Mạt, sau này chúng ta sẽ không bao giờ cãi nhau nữa, được không?”

Hạ Nhất Phỉ hiếm khi thấy cậu em dở hơi nhà mình đùa giỡn như thế này, liền ra vẻ thùy mị: “Sau này Nhu Nhu anh cũng phải đối tốt với em nhé!”

“Em yên tâm, cơ thể này là của em, trái tim này cũng là của em, anh đối đãi rất tốt, đảm bảo sướng chết em thôi.”

Hạ Nhất Phỉ giả vờ đấm nhẹ vào ngực cậu: “Anh thật là đáng ghét…”

Bạch Dĩ Mạt đỏ mặt, mà Hướng Nhu thì lại làm như đang xem kịch hay, tựa hồ vẫn còn rất hưởng thụ, Bạch Dĩ Mạt đứng dậy làm như không có việc gì, lắp bắp nói: “Cái đó… tớ, cậu, hầy, người đó, bác sĩ sao còn chưa, không tới nhỉ, mấy người cứ nói chuyện đi, để tớ đi xem…”

Nói xong buông tay Hướng Nhu chạy ra ngoài…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.