Mùa đông khắc nghiệt, gió lạnh thấu xương, những bông tuyết như khoác
lên thành phố chiếc áo trắng, nhiệt độ đêm đông cực kỳ thấp, mà trên bãi cỏ sau bệnh viện không người lui tới, lại có một đôi nam nữ đang ở đó.
Hướng Nhu nhận được điện thoại không phải ai khác, mà chính là Hạ Nhất Bắc,
lúc trước hắn uy hiếp Hạ Nhất Bắc giúp hắn điều tra xem Bạch Dĩ Mạt bị
bệnh gì, gần đây đúng dịp bệnh viện của Hạ Nhất Bắc tổ chức cuộc trao
đổi nghiên cứu y học quốc tế, các chuyên gia trong nghề trên khắp các
nước đều tề tựu về đây, mà bác sĩ Tề năm đó làm phẫu thuật cho Bạch Dĩ
Mạt cũng có mặt trong hàng ngũ này.
Cũng thật khéo khi Hạ Nhất Bắc
gặp bác sĩ Tề, nhớ lại năm năm trước ông nhận một bệnh nhân sinh non
ngoài ý muốn, hơn nữa lúc đưa đến bệnh viện thì ra rất nhiều máu, suýt
nữa mất mạng, sau đó để lại chứng đau bụng kinh nghiêm trọng.
Cho
nên, mấy ngày nghỉ mỗi tháng trước nhất định phải dùng thuốc mới có thể
xoa dịu cơn đau lúc có kinh, còn một điều nữa là, vì cơ thể chưa từng bị thương nặng như thế, nên lần mang thai tới có lẽ sẽ phải sinh non thêm
lần nữa.
Sau khi Hạ Nhất Bắc nghe ngóng, biết được người bệnh kia
chính là Bạch Dĩ Mạt, nói lúc ấy người đưa cô đến bệnh viện là Giản Quân Phàm, tình hình cụ thể thì không rõ lắm, chỉ biết Bạch Dĩ Mạt và Giản
Quân Phàm không tránh khỏi có quan hệ, cũng vì thế mà sau đó Bạch Dĩ Hạo đến đã đánh Giản Quân Phàm một trận.
Lúc đó trong bệnh viện xuất
hiện rất nhiều phiên bản, giống như là thấy tận mắt nguyên nhân hậu của
vậy, nhưng tất cả mọi người đều không biết sự thật trong bản chính là
gì.
Mà tám chuyện thì vẫn là tám chuyện mà thôi, sau khi Bạch Dĩ Mạt
ra viện, dần dần chuyện này cũng không được bàn tán say sưa như lúc
trước.
Vừa nghe đến đây, Hạ Nhất Bắc cảm thấy chuyện này không phải
tám, chín mà đúng là mười,nên nhanh chóng điện thoại nói cho Hướng Nhu
biết.
Sau khi Hướng Nhu nghe xong, càng xác định rõ câu nói không đầu không đuôi lúc nãy Đậu Dao nói có ý gì, hắn cũng không thèm phân tích
nguyên nhân hậu quả, trong lúc tức giận vơ đũa cả nắm, lúc quay vào đánh Giản Quân Phàm một trận nên thân.
++
Hướng Nhu quay người nhìn
Bạch Dĩ Mạt đang phía sau, vừa nghĩ đến cô phải chịu sự đau khổ này năm
năm liền nhức nhối, mà người này rốt cuộc đã giấu diếm hắn nhiều ít
chuyện?
Bây giờ bình tĩnh lại, hắn bắt đầu suy nghĩ, tính nhẩm lại
thời gian, lúc cô vừa đúng hai ba tháng sau cô trở về từ Mỹ, mà lúc ở
bên Mỹ hai người họ lại làm chuyện kia. Cho nên, không có gì bất ngờ đứa bé kia chắc chắn là của hắn, nhưng không hiểu vì sao chuyện này lại
dính lên Giản Quân Phàm, hắn nghĩ hoài mà không ra.
“Có phải em nên
nói cho anh biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì không? Cả chuyện
đứa bé nữa là sao?” Lúc mới nghe thì rất kinh sợ, sau đó là tức giận,
bây giờ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dường như tất cả đều hóa thành
đau lòng.
Thật ra Bạch Dĩ Mạt cũng không phải muốn giấu hắn, nhưng cô thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu, hơn nữa năm đó là cô chọn giấu
hắn, cho nên nếu cô nói ra, cô cũng không biết chuyện ngoài ý muốn năm
xưa là trong bọn họ ai có lỗi.
“Đứa bé là của anh, nhưng em không giữ được.” Bạch Dĩ Mạt nhớ lại chuyện năm đó: “Thật ra năm ấy sau khi về
nước em cũng không biết thì ra mình đã có, ngày xảy ra chuyện là lúc em
đến sân bay đón anh hai, ai ngờ tới sân bay lại bị cướp, em cũng không
nghĩ nhiều liền đuổi theo, rồi đánh gục cái người trộm túi xách của em,
đúng dịp gặp được Giản Quân Phàm đang nghỉ phép đi đến, liền báo cảnh
sát bắt người.
Ai ngờ bởi vì lúc bắt người vận động mạnh, lại trúng
một đấm của tên trộm, đột nhiên cảm thấy bụng rất đau, Giản Quân Phàm
thấy tình hình không ổn liền đưa em đến bệnh viện.
Thì ra nguyên nhân là do va chạm mạnh nên sinh non còn khiến xuất huyết nhiều, sau đó anh
hai chạy đến thì cứ ngỡ bố đứa bé là Giản Quân Phàm, cho nên cũng không
hỏi qua mà đánh luôn người ta, đánh xong mới biết là hiểu lầm.
Có lẽ
là do đánh nhau mới thành bạn bè, cũng có thể là ân nhân cứu mạng của
em, tóm lại, từ lúc đó không hiểu ra sao Giản Quân Phàm đã bước vào
cuộng sống của em, trở thành người bạn không có chuyện gì giấu nhau.”
Bạch Dĩ Mạt nói rất bình thản, cứ như đang nói chuyện của người khác vậy.
Hướng Nhu bước lên ôm lấy Bạch Dĩ Mạt, vùi đầu vào sâu trong cổ cô không nói
gì, hắn vốn rất giận cô xảy ra chuyện đó cũng cố sống cố chết giấu hắn
năm năm, là năm năm! Nhưng bởi vì chuyện kia mà ảnh hưởng đến sinh lý
của cô, khiến cô nhiều năm đau đớn như vậy, là một nười đàn ông, hắn lại có thể để người con gái mình yêu phải thừa nhận nhiều như thế.
Bạch
Dĩ Mạt ôm chặt lấy eo hắn, vô cùng thoải mái nói: “Em là sợ nói cho anh
biết, anh sẽ nổi giận, sẽ tự trách mình, thế nên mới không dám nói ra,
ai ngờ anh lại thần thông quảng đại tự mình điều ra.”
Hướng Nhu không nói gì, chỉ ôm cô thật chặt.
Bạch Dĩ Mạt sốt ruột, cái kiểu Hướng Nhu không nói lời nào cô thật sự chưa
bao giờ gặp qua: “Anh nói câu gì đi! Vừa nãy tốt xấu không hiểu gì anh
đánh Giản Quân Phàm người ta, lúc này nên nói gì đi chứ!”
Nói xong
giơ tay muốn đẩy đầu Hướng Nhu ra, không ngờ bất thình lình một nụ hôn
rơi xuống cánh môi cô, nụ hôn mềm như lụa, nhẹ như tằm, ấm như tim, Bạch Dĩ Mạt từ từ hai mắt nhắm lại đón nhận nụ hôn dịu dàng kéo dài của hắn
dành cho cô.
Thật lâu sau, hắn mới buông lỏng môi cô ra, cô mở to
mắt, đập vào mắt chính là đôi mắt hoa đào kia tràn đầy nước, hốc mắt dần đỏ lên.
Bạch Dĩ Mạt đưa tay chạm đến mắt hắn nhưng lại bị hắn nắm
giữ lại, trông thấy bộ dáng này của hắn, lòng của Bạch Dĩ Mạt cũng lên
xuống bất định.
“Anh đừng như vậy nữa, không phải bây giờ em vẫn tốt sao?”
Hướng Nhu cầm tay cô để chặt trước ngực hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Bạch Dĩ Mạt, gả cho anh đi!”
Bạch Dĩ Mạt kinh ngạc, thay đổi kênh nhanh quá, cô không kịp tiếp thu tín
hiệu, cô trợn tròn hai mắt, trong con ngươi sáng trong một mảng.
Cô thử hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
Bỗng dưng Hướng Nhu quỳ gối xuống, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dĩ Mạt: “Cô Bạch
Dĩ Mạt, cô có đồng ý gả cho tôi không, cùng tôi đi trọn cuộc đời, đầu
bạc răng long?”
Bạch Dĩ Mạt nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt
mình, là người đàn ông cô thích đã nhiều năm, là người đàn ông của cô
cũng yêu cô, mà người đàn ông này bây giờ đang cầu hôn cô!
Bạch Dĩ
Mạt ép không cho nước mắt tràn ra nơi hốc mắt, gật đầu, cố tình trả lời
thật nhẹ nhàng: “Nếu anh không sợ chết, em sã gả cho anh!”
Hướng Nhu đứng dậy ôm lấy cổ Bạch Dĩ Mạt, cười nói: “Là em đồng ý rồi, không được đổi ý đấy.”
Bạch Dĩ Mạt nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, cười: “Ừ, không đổi ý.”
++
Sau khi Bạch Dĩ Mạt đã đồng ý lời cầu hôn đột ngột của Hướng Nhu, Hướng Nhu rất muốn xử tử hình Bạch Dĩ Mạt ngay tại chỗ, nhưng thấy ở nơi đông
người này có nguy cơ cảm mạo, thế là hắn nhanh chóng đưa Bạch Dĩ Mạt lên xe cuồng điên một trận, sau đó liên tục lái xe vượt đèn đỏ.
Bạch Dĩ
Mạt ngồi trên ghế phụ có hơi choáng váng, vội quay sang Hướng Nhu nói:
“Anh đi chậm thôi, đã vượt mấy lần đèn đỏ rồi đấy.”
Hướng Nhu chỉnh lại ngồi nghiêm chỉnh lái xe, lúc này mới mở miệng trầm trầm hấp dẫn: “Đừng có dụ, dỗ anh, anh nhịn không được…”
Bạch Dĩ Mạt xì một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, trên mặt ửng đỏ.
Quay về biệt thự của Hướng Nhu, mới vừa vào cửa, Bạch Dĩ Mạt đã bị Hướng Nhu đè chặt vào tường, tay từ dưới áo di chuyển lên trên, đi vào, cởi bỏ
móc khóa áo trong, khiến cô phải rên rỉ từng đợt.
Tay thò ra khỏi áo, quay ngược về phía dưới giở váy cô lên đến tận áo, còn rờ dọc theo tất
quần ở bắp đùi cô, từng chút từng chút động đến vùng đất nhạy, cảm.
Bạch Dĩ Mạt chỉ cảm thấy phía dưới bỗng mát lên, tất quần của mình đã bị Hướng Nhu lột ra.
Sau đó chiếc váy cũng bị kéo xuống, môi hắn dời khỏi môi cô, một đường đi
thẳng xuống dưới, một tay ở dưới y phục cô dao động, tay kia thì hình
như đang động trên người mình.
Bạch Dĩ Mạt chỉ nghe thấy tiếng kim
loại va nhau, tiếp sau đó là tiếng khóa kéo, tiếp nữa cô cảm giác được
của cô chạm vào của hắn, thứ đó nghiền nát lối vào của cô, khiến cô khó
nhịn được mà bật rên rỉ.
Tiếp tiếp sau đó, cô cảm thấy hắn càng lại
gần sát cô, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thứ dũng mãnh kia tiến sâu
vào nụ hoa của cô.
Bạch Dĩ Mạt bám vào hắn, mỗi đợt tiến vào của hắn đều sâu và đau: “Hướng… Nhu…á…”
Cô gọi tên hắn làm gì chứ, Hướng Nhu vừa nghe thế thì bật cười dừng động tác lại: “Không đúng, gọi lại.”
Hắn vừa dừng lại Bạch Dĩ Mạt đã cảm thấy khó chịu, đôi mắt dịu dàng đáng
yêu liếc nhìn Hướng Nhu, Hướng Nhu bị cô nhìn như vậy thì không nhịn
được nữa, đôi mắt nhỏ kia rất mê hoặc người ta.
“Ông xã, em khó
chịu!” Bạch Dĩ Mạt ghét cái bộ dạng bây giờ của mình, giống như nữ lưu
manh đến lúc động dục, không muốn được thì rất bất mãn.
Hướng Nhu
nghe thấy thì hài lòng cười, trong con mắt nhuộm đầy dục vọng, vừa nghe
cô nũng nịu gọi một tiếng, trong lòng đã nhanh nở rộ một đóa hướng
dương.
Vòng chiến đấu thứ nhất chấm dứt, Hướng Nhu ôm Bạch Dĩ Mạt vào phòng ngủ, Bạch Dĩ Mạt rất buồn bực, quần áo của mình chỉ che đậy một
nửa, quần áo của Hướng Nhu đã sớm cởi ra hết rồi, cứ như vậy chắc chắn
sẽ làm thêm mấy trận nữa mà xem.
Vào phòng ngủ, Hướng Nhu lột sạch sẽ Bạch Dĩ Mạt, sau đó ném cô lên giường lớn, hắn nhanh chóng cởi bỏ vũ
trang, sau đó nằm đè lên.
“Sau này còn lừa anh, giấu anh nữa không?” Tay Hướng Nhu sờ vào giữa tóc Bạch Dĩ Mạt, để cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bạch Dĩ Mạt nhướng miệng lên, khôn khéo mà biết nhẹ nhàng lắc đầu: “Không giấu, không lừa nữa.”
Hướng Nhu nở nụ cười hài lòng, nụ hôn nóng bỏng kéo dài từ trên xuống dưới,
hai tay Bạch Dĩ Mạt túm chặt lấy, khăn trải giường, ngửa đầu ra sau ưm
ưm, a, a không yên.
Môi của hắn đi đến trên chiếc bụng bằng phẳng của cô, nhẹ đặt nụ hôn lên đó, vết sẹo trên đó đã sớm biến mất, nhưng lại
không thể che dấu sự thật rằng nơi này đã từng mang thai, đó chính là
sinh mệnh của bọn họ, tuy cuối cùng không được gặp mặt, nhưng đứa bé
thật sự đã từng tồn tại, mà sau này ở đây cũng sẽ mang thai lần nữa,
sinh ra kết tinh của tình yêu của hai người đúng không?
Không, hắn
không cần, cho dù không có cũng không sao, Hướng Nhu hắn chỉ cần có được Bạch Dĩ Mạt là đã có tất cả rồi, chỉ cần có cô, cả đời này hắn đã hạnh
phúc mỹ mãn lắm rồi.
Lại tiếp tục dời xuống, hai tay kéo hai chân của cô ra, gác trên vai hắn, nhìn thấy đóa hóa trắng nộn như ẩn như hiện
trong rừng, đầu hắn cúi sát vào đó.
Cái lưỡi của hắn chạy trong rừng, lướt qua chất mật chảy ra, liếm láp, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, rồi giống như chú cá nhỏ lại bơi lên trên, phía dười mềm mại của cô vừa hay ôm lấy thứ cứng rắn của hắn.
Trong chốc lát, hắn đi vào, rồi rút ra
từng đợt mạnh, Bạch Dĩ Mạt được lấp đầy trong nháy mắt cảm thấy trống
rỗng mà trước đây chưa từng có, chỉ biết trơ mắt nhìn vẻ mặt gian trá
của Hướng Nhu.
Hướng Nhu đùa bỡn trước đóa hoa mai, trên ngực cô, cười nói: “Sao thế? Rất khó chịu ư?”
Bạch Dĩ Mạt trừng mắt, quả nhiên tự ái cái gì chứ, vào lúc này cơ bản không
đáng một xu, sở thích của hắn chính là dụ cô trở thành lưu manh.
Hướng Nhu xoay người lại nằm song song trên giường với Bạch Dĩ Mạt rồi nói tiếp: “Tự mình động thủ đi!”
Bạch Dĩ Mạt sao không nghe ra ý của hắn chứ, cô không nói gì nhưng trên mặt
lại thoáng hiện lên nét cười, sau đó lật người vào tư thế nữ trên nam
dưới.
Hướng Nhu hài lòng nhìn Bạch Dĩ Mạt: “Không tệ, đúng là trẻ con dễ dạy!”
Bạch Dĩ Mạt mỉm cười quyến rũ, sau đó nhẹ nhàng nói: “Để thiếp hầu hạ tướng công.”
Hướng Nhu nghe thấy âm thanh nũng nịu mềm mỏng này, xương xốt đã tê dại muốn nát ra.
Bạch Dĩ Mạt cúi đầu hôn lên môi hắn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một vòng,
ghì chặt cánh môi hắn, sau đó tách hàm răng hắn ra, đưa lưỡi đi vào, nhẹ nhàng cắn, nhẹ nhàng cuốn.
Quả thật Hướng Nhu cảm giác như mình được thăng thiên, chỉ dạy nhiều lần như vậy, quả nhiên có hiệu quả, tuy rằng không được lưu loát lắm, nhưng như thế này lại tăng thêm hưng phấn.
Bạch Dĩ Mạt rời khỏi môi hắn, sau đó hôn lên cằm, tiếp tục dọc theo cằm đi
xuống cổ, cắn nhẹ lên đó, cuối cùng dừng lại ở chỗ cổ họng, cô chìa lưỡi ra liếm vòng quanh cục yết hầu.
Cô rất hài lòng khi nghe thấy trên đầu phát ra tiếng thở dốc nặng nề, cái thứ bị cô đè lên rõ ràng to lên không ít.
Bỗng nhiên cô dừng lại, sau đó cố ý nói: “Hầy, em mệt rồi, đi tắm trước đã!”
Nói xong nhanh chóng nhảy xuống giường, đi vào phòng tắm, Hướng Nhu đương
nhiên biết mình bị Bạch Dĩ Mạt đùa giỡn, bị lửa dục thiêu đốt toàn thân
mà cô lại có thể chạy.
Hắn lập tức xoay người nhảy xuống giường, kéo
Bạch Dĩ Mạt lại đặt cô lên mép giường, mạnh mẽ từ phía sau đâm sâu vào,
vừa ra vào trái phải, vừa nghiến răng nói bên tai cô: “Bạch Dĩ Mạt, em
đúng là một tiểu yêu tinh biết giày vò người ta.”