Nhưng hôm đó Hướng Nhu không hề đến buổi họp báo ở công ty, sau khi đi
thăm Bạch Dĩ Mạt thì liền biến mất, mặc cho mọi người có đập nát di động cũng chẳng liên lạc được với hắn.
Trong buổi họp báo dù CEO không
xuất hiện nhưng cho dù mấy ông sếp đang cố gắng giải thích sự thật với
phóng viên thì cũng không có cách nào chứng minh được Duệ Phong Quốc Tế
trong sạch, cổ phiếu vẫn liên tục rớt giá, không hề có dấu hiệu đi lên.
Còn mấy cổ đông cũng sợ mình mất hết cả vốn nên đều rục rịch đem bán cổ
phần trên tay đi, tập đoàn Hàn Thị liền nhân cơ hội này thu mua hết,
thấy dấu hiệu thành công là nhanh tay chộp lấy.
Bên ngoài đồn thổi,
vị Hướng tổng của Duệ Phong Quốc Tế không chịu nổi áp lực nên đến nay
vẫn chưa xuất hiện, cố phiếu của Duệ Phong Quốc Tế liên tục đi xuống…
Liên tiếp vài ngày sau đó, từng đợt tin tức bất lợi cho Duệ Phong Quốc Tế
đều đánh dồn về, đến nay vẫn không thấy tin của Hướng Nhu, người nhà bạn bè đồng nghiệp đều đi tìm hắn, thậm chí còn điều động của cảnh sát.
“Mark à, đừng có độc quá, phải chừa con đường sống chứ.” Hướng Nhu nhàn nhã
ngồi trên salon nhìn con số trên điện thoại di động, nhẹ nhàng lắc ly
rượu đỏ trong tay.
“Hướng, xem ra tập đoàn Hàn Thị không chống đỡ nổi nữa rồi thì phải?”
Hướng Nhu đặt ly rượu xuống, đi đến phía sau một đám người bận rộn, nhìn lướt qua, sau đó dặn dò: “Cá lớn đã mắc câu, thu lưới!”
Mọi người nghe thấy, tay không ngừng cử động, cuối cùng trên mặt cũng xuất
hiện nụ cười, chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hướng Nhu đưa một ly
rượu cho Mark, cười nói: “Chúng ta song kiếm hợp bích, quả nhiên là
thiên hạ vô địch!”
Mark cụng ly với Hướng Nhu, rồi nở nụ cười sáng
lạn: “Cậu là chuyên gia lợi hại nhất mà tôi từng gặp, những kẻ này đúng
là có mắt không tròng, dám đánh cược với cậu!”
“Tôi vốn không muốn
diệt sạch, nhưng bản thân cũng chẳng phải cái loại tốt bụng gì, người
không đánh tôi tôi sẽ không đụng vào, nếu người nào dám đắc tội thì xin
trả hắn gấp mười lần.”
Hướng Nhu đã sớm dự đoán những tin tức này là
do người bên Hàn gia làm ra, mấy tin đồn đó cũng do họ tung ra, nếu bọn
họ muốn thế thì thuận theo thôi, nhưng với thực lực trước mắt của họ thì quả thật chính là tự tìm đường chết, nếu một lòng muốn chết, thì Hướng
Nhu hắn không thể nào không tiễn bọn họ một đoạn đường.
Thật ra mấy
ngày nay hắn không biến mất, mà lặng lẽ mời những người bạn trước kia
cùng chơi cổ phiếu ở bên Mỹ đến hỗ trợ chơi ván cờ này, Lâm Thắng Nam
cũng biết sự tình, cô trông coi công ty để có thể luôn báo cáo tình hình công ty cho hắn,cũng bắt được nội gián trong công ty, còn hắn thì
chuyên tâm đối phó với tập đoàn Hàn Thị dã tâm bừng bừng.
Hắn khởi
động điện thoại lên, quả nhiên thấy vô số cuộc gọi nhỡ, không khỏi bật
cười, bỗng điện thoại reo lên: “Hướng tổng, chúng ta thắng rồi, quả
nhiên không ngoài những gì anh dự đoán, phó tổng Sầm đã sớm bị Hàn Thị
mua chuộc, tung ra nhiều tin đồn giả, khiến mọi người hoảng loạn.”
Lần đầu tiên nghe thấy Lâm Thắng Nam ngoài chất giọng lạnh như băng còn có
sự hưng phấn và vui sướng, Hướng Nhu liền trêu: “Thắng Nam à! Sao lại
không bình tĩnh như thế, không giống cô tí nào!”
Lâm Thắng Nam cũng ý thức được thất thố của mình, cho nên khẽ ho một tiếng, rồi lại trở lại
như trước không chút sợ hãi: “Hướng tổng, theo kế hoạch đã xếp thì ngày
mai có mời phóng viên đến họp báo không?”
“Không cần nữa, mang tin
này truyền ra, vụ của Bạch Dĩ Mạt đã có tiến triển mới, tin rằng đến lúc đó đồn cảnh sát nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt.”
Lâm Thắng Nam nghi
hoặc, nhưng cô hiểu được Hướng Nhu không bao giờ xông pha những trận
không nắm chắc, cho nên sau khi gác điện thoại liền làm theo lệnh của
sếp lớn.
Người thứ hai gọi điện đến cho Hướng Nhu là Tưởng Quân,
Tưởng Quân vừa nghe điện thoại đã bật cười: “Thế nào rồi, thoải mái quá
ấy nhỉ!”
Hướng Nhu cũng cười ha hả: “Không có sự giúp đỡ của anh, làm sao em có thể tốn nhiều tiền như thế chứ! Cám ơn anh, Quân lão đại, lần này anh thu hoạch được không ít đấy!”
“Cậu nhân cơ hội này đem cổ
phiếu làm cuộc cách mạng cổ phần cổ đông trong công ty, thâu tóm hết,
người thắng đậm còn không phải cậu sao, một nước đi thật tuyệt.”
“Đúng rồi, chuyện của Bạch Dĩ Mạt ngày mai có thể giải quyết rồi sao?” Hướng Nhu hỏi.
Tưởng Quân ừ một tiếng rồi nói: “Chị em tốt của em ấy ngày nào cũng hỏi
chuyện anh, anh có thể không làm sao? Sáng sớm mai đi đón người.”
Hướng Nhu càng thêm cười thoải mái, thế nhưng vẫn không quên trêu chọc Tưởng
Quân: “Quân lão đại của chúng ta vẫn chẳng chống cự lại nổi mảnh đất dịu dàng kia!”
Tưởng Quân hơi xấu hổ ho khụ: “Ít nói bừa thôi, cẩn thận tôi biến miếng đất của cậu thành đầm lầy đấy.”
Hướng Nhu cười sảng khoái, khiến tất cả mọi người đang ở đó đều nhìn lại,
không biết anh hai công tử này nổi điên cái gì mà liên tục cười điên
loạn.
Sau nhiều ngày không gặp Bạch Dĩ Mạt, lúc xuất hiện trước mặt
cô, cô không hề bình tĩnh lại, mặc dù đang ở trong đồn nhưng cũng biết
ít nhiều chuyện của Hướng Nhu, hơn nữa mấy ngày nay không có tin gì của
hắn, cô không hề yên tâm chút nào, so với việc bị nhốt trong cục cảnh
sát còn khó chịu hơn.
Cô dùng hết sức nhìn chăm chú Hướng Nhu, không
béo không gầy, sắc mặt còn rất tốt, mặt cười tươi như hoa, đôi mắt hoa
đào híp lại, cực kỳ phong tình.
Mới mở miệng ra cũng ngả ngớn không thôi: “Sao lại thế này, một ngày không gặp như cách ba thu sao? Nhớ anh sao?”
Bạch Dĩ Mạt cắn môi dưới, hỏi: “Mấy bữa nay anh đi đâu thế?”
“Không đi đâu cả, chỉ là lặng lẽ xử lý một ít chuyện công ty, bây giờ đã làm
xong rồi.” Hướng Nhu chỉ kể đơn giản, vô cùng thản nhiên, giống như đang nói về chuyện của người khác.
Giản Quân Phàm đưa tài liệu trong tay cho Bạch Dĩ Mạt, ngữ khí cũng trở nên thoải mái: “Ký tên là có thể đi được rồi.”
Bạch Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn Giản Quân Phàm, có chút nghi hoặc, từ sớm được ra khỏi đó thì cứ hỏi tới hỏi lui, nghe nói tối qua bắt được một tên buôn
thuốc phiện, thừa nhận là lúc ấy vì hắn trốn cảnh sát mà đem số ma túy
đó bỏ vào trong một chiếc xe, định lúc sau quay lại lấy, không ngờ khi
trở lại thì không thấy xe đâu, sau đó nghe thấy tin mới biết được có
người chết thay hắn rồi.
Hắn nghĩ chuyện này sẽ chỉ tố cáo như thế
một hồi thôi, ai ngờ hắn làm cho đại ca tổn thất một số tiền lớn, tất cả mọi người không bỏ qua cho hắn, hơn nữa hắn không có thuốc phiện để
giải quyết vấn đề sinh lý, quả thật là muốn sống mà không được.
Lại
vừa khéo có một cảnh sát đi ngang qua thấy hắn có vẻ tình nghi liền bắt
vào cục cảnh sát, tra hỏi một lúc mới rõ sự tình, hắn cho rằng bây giờ
cục cảnh sát là chỗ an toàn nhất!
Từ sau khi thu số ma túy trong nhà
Bạch Dĩ Mạt thì Giản Quân Phàm điều tra ba phen mấy bận, phát hiện thì
ra lúc ấy trong tiểu khu của Bạch Dĩ Mạt có một người bạn của gia đình
trong khu đến chơi thì từng thấy Bạch Dĩ Mạt nhận đồ.
Sau đó, Giản
Quân Phàm lại một lần nữa muốn đi xem có để lại dấu vết gì không nên tạt qua chỗ của Bạch Dĩ Mạt, vừa hay gặp được người kia, rồi khéo thế nào
hàn huyên hai câu với người kia mới hiểu đây là nhân chứng có lợi nhất!
Tuy lúc ấy cũng có điều tra công ty chuyển phát nhanh, nhưng lúc đó toàn bộ mũi nhọn đều chĩa vào Bạch Dĩ Mạt, cũng không có nhân viên chuyển phát
nào chịu chứng minh đã chuyển bình lọ gì cho cô, mà sau khi nói chuyện
với nhân chứng, anh ta khẳng định nói lúc đó chưa kịp đóng cửa thấy Bạch Dĩ Mạt xé bao hàng, cũng nhìn rõ đó là một bình kẹo sữa.
Giản Quân
Phàm vì Bạch Dĩ Mạt qua loa mà cảm thấy may mắn,cũng vì một người tốt
hiếu kỳ mà cảm thấy vui mừng, không phải tình huống như vậy, chỉ sợ là
Bạch Dĩ Mạt không dễ gì thoát khỏi hiềm nghi.
Bạch Dĩ Mạt cầm bít lên ký tên, sau đó thở mạnh một hơi, chớp chớp mắt nhìn Hướng Nhu nói: “Cuối cùng cũng có thể trở về nhà.”
Bạch Dĩ Mạt trừng mắt với Hướng Nhu: “Thật là nhớ cái người bộ mặt ủ ê kia quá đi!”
Giản Quân Phàm chuyển tài liệu cho người khác rồi nói với hai người: “Có thể còn cần đến cục cảnh sát một chuyến nữa, đến lúc đó anh sẽ báo cho em.”
Bạch Dĩ Mạt nhẹ gật đầu, rồi nói một tiếng cảm ơn, sau đó kéo Hướng Nhu đi ra ngoài.
Cô biết chuyện của mình đã được Giản Quân Phàm giúp đỡ rất nhiều, ngày nào cũng đến tìm cô nói chuyện đôi câu, nói cho cô biết hôm nay đã xảy ra
chuyện gì, vụ án tiến triển đến đâu, cổ vũ cô không được buông tay cần
phải kiên trì, cô thật sự rất xúc động.
Nhưng có một số việc cô không có cách gì quên đi được, nhưng dù thế nào thì cô tin rằng cô và Giản
Quân Phàm đã không thể nào quay lại như quá khứ, có lẽ, nhiều nhất khi
hai người gặp lại nhau còn có thể nói tiếng xin chào, rồi mỉm cười với
nhau, thế cũng đủ rồi.
Vừa ra khỏi cánh cửa của cục cảnh sát, phóng viên liền xông đến.
“Luật sư Bạch, nghe nói cô bị người ta hãm hại, liệu cô có cân nhắc việc khởi kiện vụ đổ oan này không?”
“Hướng tổng, sáng nay thị trường chứng khoán vừa mở cửa, Duệ Phong Quốc Tế
liền tăng vọt, đối với những tin đồn tập đoàn Hàn Thị cố tình tung ra
lúc trước, liệu anh có thủ đoạn pháp lý nào không?”
“Luật sư Bạch, cô có biết vì vụ của cô mà khiến cho Duệ Phong Quốc Tế rơi vào khó khăn không?”
“…”
Phóng viên anh một lời tôi một câu liên hoàn pháo bắn đến, khiến Bạch Dĩ Mạt
không chống đỡ nổi, nếu là trước kia cô nhất định không rảnh mà để ý,
nhưng bây giờ vì trước mặt Hướng Nhu dù thế nào cũng nên tạm bình tĩnh.
Hướng Nhu ngược lại trả lời vấn đề của mọi người: “Đầu tiên tôi rất cám ơn
mọi người lâu nay đã quan tâm chú ý đến, nhưng cũng như mọi người thấy
đấy, Duệ Phong không hề vì một vài lời đồn mà có thể sụp đổ, hơn nữa
càng lúc càng đi lên.
Còn luật sư Bạch bây giờ cũng thoát khỏi nghi
ngờ, trải qua một cuộc điều tra chặt chẽ cẩn thận của cảnh sát, việc này tuyệt đối không hề liên quan gì đến luật sư Bạch, cũng hi vọng chuyện
này đến đây là ngừng lại. Cám ơn mọi người!”
Nói xong kéo Bạch Dĩ Mạt lên xe riêng phái tới từ công ty.
Bọn họ không về nhà Bạch Dĩ Mạt nữa, theo Hướng Nhu nói thì nhà cô với cô
không hợp phong thủy, sau này cô đừng về đó nữa, thế nên đến biệt thự
của hắn.
Bạch Dĩ Mạt tắm rửa xong, nhìn thấy HướngNh mặc tạp dề đứng
trong bếp nấu ăn, thế là cũng đi theo vào, cái đầu nhỏ thò ra từ phía
sau hắn:
“Sao đây, người đàn ông nấu nướng của gia đình sao?”
“Em thích là được.”
Hướng Nhu xoay người ôm cổ Hướng Nhu, nhẹ nhàng lưu luyến hương thơm trong
miệng cô, chỉ chốc lát sau bàn tay đã không ngoan ngoãn.
Bạch Dĩ Mạt chặn tay hắn lại, ra lệnh: “Nhanh nấu cơm đi, em đói rồi.”
Nói xong vùng thoát khỏi vòng tay hắn, sau đó tung tăng chạy đến phòng
khách, Hướng Nhu thấy Bạch Dĩ Mạt đã khôi phục sức sống thì tâm tình
cũng tốt lên, mặc kệ mình đã dùng thủ đoạn đê tiện gì, chỉ cần có thể
đổi lấy người quan trọng nhất của mình thì cái gì cũng đáng giá, còn bây giờ, nhìn Bạch Dĩ Mạt của hắn như chú thỏ con, trong lòng không khỏi
cảm thấy mềm mại.
Bạch Dĩ Mạt ôm kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đã lâu không
gặp vừa ăn vừa xem tin tức, đang đưa tin tập đoàn Hàn Thị bị thu mua,
trông thấy Hàn Thượng Phong trên màn hình ti vi, trong lòng cô ảm thấy
tiếc cho một người, nói gì thì nói, hắn ta cũng là một nhân tài, đáng
tiếc dã tâm quá lớn, nhất định sẽ thất bại,
“Xem gì đấy? Ăn cơm
thôi!” Hướng Nhu bước đến, vừa tháo chiếc tạp dề rất không phù hợp với
hình tượng đẹp trai của hắn, vừa cười hỏi Bạch Dĩ Mạt.
Bạch Dĩ Mạt đặt hộp kẹo trong tay xuống, sau đó kéo Hướng Nhu ngồi xuống, chỉ vào trong ti vi nói: “Đây là anh làm à?”
Hướng Nhu đưa mắt nhìn ti vi: “Nếu anh không làm thế, thì bây giờ người ở trong đó chính là ông xã của em.”
“Được rồi, anh lợi hại mà, nào ăn thôi!” Bạch Dĩ Mạt biết Hướng Nhu không
thích cô nhắc đến người khác trước mặt hắn, nhất là người hắn ghét, cô
cũng không phải thánh nhân gì, không cần phải thương xót cho người khác.
Trên đời này còn có nhiều người đáng thương lắm, người đáng thương thật sự
mới nên đồng cảm, nhưng người như Hàn Thượng Phong là do tự chuốc lấy,
quả thật chẳng có gì hay mà đồng cảm.
Ăn được một nửa thì nhận được
điện thoại trong nhà, Bạch Thụy xem tin mới biết được con gái đã không
sao, thay vào đó lại trách mắng Bạch Dĩ Mạt, không để cho ông biết
trước, hại ông còn lo lắng vô ích.
Thế là, Bạch Dĩ Mạt vừa không da không mặt nói mình sai, sẽ nhận tội, vừa trả lời lát nữa sẽ về nhận tội.
Đồng thời lúc cô nghe điện thoại, Hướng Nhu cũng nhận được điện thoại của
ông nội, bảo Hướng Nhu dẫn cháu dâu của ông về thăm nhà.
Hai người
nhìn nhau, trong ánh mắt đều là không biết làm sao, nhìn nhau mà cười,
cảm giác được người nhà quan tâm thế này thật sự là rất rất rất… được.