Trọn Đời Bên Nhau

Chương 35: Nhớ anh (2)



Học kỳ mới bắt được ba tuần, Vương Tiểu Như mới chính thức trở về trường.

Ngay cả việc chuyển lời trước đó cũng là nhờ Chu Thanh Thần thay cô ấy xử lý.

Khi cô ấy trở về, Đồng Ngôn suýt nữa không nhận ra cô ấy. Rất rõ ràng là người vẫn như thế, nhưng lại hoàn toàn thay da đổi thịt, Tiểu Như cũng chỉ đón chào qua loa lấy, cầm lấy chút đặc sản không biết làm sao, cuối cùng đưa cho cô và Trầm Diêu, sau đó rất nhanh mở máy tính tìm thời khóa biểu của học kỳ này, rồi rời khỏi phòng ngủ.

“Cậu ấy hình như là phẫu thuật thẩm mỹ?” Trầm Diêu cầm lấy đồ ăn vặt, cẩn thận quan sát, “Sẽ không phải là đi Hàn Quốc về đấy chứ?”

Cô nhìn sắc mặt giống như nhìn thấy kẻ địch của Trầm Diêu, có chút buồn cười, “Cậu không phải vẫn muốn gọt cái má phúng phính của cậu đó sao? Nếu không phải sợ đau, chắc chắn đã đi làm rồi, không cần kẻ năm bươi bước lại cười kẻ một trăm bước chứ.”

“Tớ là có phúc mới thế, không thể bỏ được…” Trầm Diêu thần bí kéo cô qua, kéo đến trước máy tính của mình, “Cậu giúp tớ xem ngữ khí của bức thư này thế nào? Là ông thầy giáo lần trước trong hội nghiên cứu và thảo luận của liên hợp quốc viết, muốn ông ấy viết thư đề cử cho tớ.”

Đồng Ngôn kéo cái dựa lại đây, còn thật sự ngồi xuống xem bức thư kia.

Nhìn một lát mới nhíu mày nói, “Tớ cảm thấy , nội dung cũng khá thuyết phục, rất tốt, ngữ pháp cũng ổn… Nhưng cậu nhìn đi, anh văn của tớ còn kém hơn với cậu rất nhiều mà.”

Trầm Diêu lại nói cho cô nghe kế hoạch của bản thân một chút.

Nghe qua thì giống như đã suy nghĩ từ rất lâu rồi, thậm chí đã bắt đầu tính toán học kỳ này bắt buộc phải học đạt bao nhiêu điểm, mới có thể thuận lợi xien vào trường như thế nào. Giống như chuyên ngành luật của bọn họ vậy, rất khó có trường đặc biệt tốt có loại học bổng cho ngành này, dù sao thái độ của từng học viện ở nước ngoài cùng với trong nước hoàn toàn không giống nhau.

Giống như học viện Y ở Mỹ, học viện luật ở Mỹ cũng đều có yêu cầu tốt nghiệp chính quy trước mới có đủ tư chất để xin học luật ở bên đó.

Nhưng ở Trung Quốc, thì chính là : Bạn không biết học cái gì, vậy hãy đi học luật.

“Bạn học hồi cùng nhận giải thưởng cấp tiểu học với tớ ấy, đều đã tốt nghiệp ở học viện âm nhạc Đức rồi…” Trầm Diêu phiền muộn nói, “Giấc mơ lúc trước của tớ là trở thành một nghệ sĩ dương cầm, nhưng có yêu thích có giấc mơ sớm thì thế nào chứ, người ta về sau đã là nghệ sĩ violon rồi, tớ vẫn còn là một sinh viên bình thường chưa tốt nghiệp… cho nên Đồng Ngôn à, tớ nhất định phải làm một luật sư thật kiêu ngạo.”

Đồng Ngôn nhìn cô ấy khó có khi nào có tâm trạng như thế này, còn rất phối hợp cùng cô ấy mặc sức tưởng tương ra tương lại.

Đợi cho đến khi nhìn lại thời gian trên màn hình máy tính, mới đứng bật dậy, “Xong rồi, buổi chiều tớ có tiết vật lý.”

Cô cầm lấy sách cùng chìa khóa xe đạp, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bởi vì buổi chiều thứ hai, nơi nơi trong trường học đều có người.

Còn có 5 phút nữa là bắt đầu vào học, tất cả mọi người đều vội vội vàng vàng đi vào lớp, cô đạp xe đạp thật nhanh…Cô đi trên hành lang nhỏ xuyên qua mấy dãy phòng ký túc xá, ngay tại khúc cua thì đụng phải mấy cô gái đi đầu khác tới.

Một loạt tiếng la hét chói tai, người ngã ngựa đổ.

Đồng Ngôn nhe răng trợn mắt gắng đứng lên, sách vật lý trong tay sớm đã bay xa.

Thật sự là khởi đầu bất lợi.

Cô vừa nói xin lỗi vừa cùng mấy cô gái kia dựng mấy chiếc xe dậy. Cũng may đều là sinh viên, ngoài trừ nói xin lỗi cũng không có thêm tranh chấp gì. Sau khi mấy người kia bỏ đi, cô mới phát hiện trên áo lông của mình có dính những mảng màu lạ, màu xanh hiện rõ ràng trên chiếc áo lông trắng… tuy rằng những mảng màu này không lớn, nhưng vẫn làm hư chiếc áo của cô rồi.

Đây là quà Noel của Cố Bình Sinh tặng cho cô.

“Đồng Ngôn.” Có người đưa sách cho cô, “Cậu không sao chứ?”

Cô ngẩng đầu, nhìn đến người kia chính là lớp trưởng Thẩm của môn vẽ tự chọn, từ khi hết học kỳ trước thì đã học xong môn tự chọn, cho nên cũng không có gặp qua người bạn cùng lớp này.

“Cảm ơn.” Cô nhận lấy sách, “Tôi không thể nói chuyện lâu cùng với cậu được, tôi bị muộn học rồi.”

Nói xong đã muốn đạp xe đi, vị bạn học họ Thẩm kia lại bỗng nhiên đưa tay chặn lại, giữ chặt lấy xe của cô, “Có thể hỏi cậu một vấn đề được không?”

Cô nghi hoặc quay đầu, trong ánh mắt của bạn học họ Thẩm kia có chút gì đó không xác định, nhưng vẫn do dự mà hỏi ra, “Tôi nghe người khác nói, cậu cùng với thầy Cố đang yêu nhau, có phải vì nguyên nhân này mà thầy Cố xin từ chức không?”

Có rất nhiều người đi qua quay lại nhìn hai người, bởi vì cô mới bị té dậy nên có chút chật vật, trên áo lông có nhuốm chút màu mè, rất khiến cho người ta chú ý, người không biết còn tưởng rằng đây là một đôi tình nhân đang cãi vã …

Cô đưa mắt nhìn thời gian, “Tôi thật sự bị muộn học rồi.”

Cậu sinh viên kia trước sau như một, là người có tính hướng nội, không có dũng khí hỏi lần thứ hai.

Vì sự cố ngoài ý muộn này, khi cô đi đến trước cửa lớp học cũng đã muộn mất 10 phút.

Cô đã học ba kỳ với cô giáo Triệu Nhân này, biết được cô giáo này có thói quen khi bước vào phòng học thì sẽ điểm danh, điểm danh cũng không có thêm được điểm, nhưng nếu những người nào điểm danh mà vắng mặt thì tuyệt đối sẽ không lấy được điểm tốt từ môn học này. Khi đến dãy phòng học của học viện luật, cô đã đem áo lông cởi ra, ôm ở trong cánh tay, phòng học cầu thang có năm trăm người, khi cô vừa đi vào cửa cư nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.

Triệu Nhân đang cầm chặt viên phấn, viết lên bảng, dường như không có thấy cô.

Cô có chút xấu hổ, một phần là do đến muộn, còn một phần là vì Cố Bình Sinh.

Ba bốn trăm người, 90% đều là tân sinh viên, tò mò đánh giá người đang đứng ở cửa.

“Cô giáo Triệu.” Cô nhìn thấy Triệu Nhân buông cây phấn xuống thì mới dám lên tiếng.

“Đến muộn à?” Triệu Nhân nhìn cô, sau đó bước đến lên trên bục giảng, đánh dấu vào sổ điểm danh, “Tiết trước em không có đi học. Đồng Ngôn, nếu học kỳ này em còn thi không qua được, năm tư mà còn phải học cải thiện lại thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tình hình thực tập tốt nghiệp của em. Thực tập tốt nghiệp của viện em là cần phải làm trong một năm, không có đơn vị thực tập nào một tuần cho em hai buổi nghỉ để trở về trường đi học đâu.”

“Em xin lỗi, Cô Triệu.Tuần trước trong nhà em có một số việc, em hứa lần sau sẽ không nghỉ học nữa.”

Triệu Nhân mở sách ra, không nhìn cô nữa, “Tìm chỗ trống ngồi xuống đi.”

Một đoạn nhạc dạo rất đơn giản.

Triệu Nhân cũng không có cố ý làm khó cô, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy không yên lòng, nhất là nhớ tới câu hỏi của bạn học họ Thẩm kia.

Cô suy nghĩ một đêm, rút cuộc sáng sớm ngày hôm sau nói chuyện này cho Trầm Diêu nghe.

Trầm Diêu đang uống nước đậu nành, nói mơ hồ không rõ ràng, “Đồng Ngôn, cậu sợ cái gì? Để cho người khác nói thì cứ nói, cậu cũng không mất miếng thịt nào còn gì? Tớ muốn nói cậu hẳn là nên học hỏi ngôi sao nhỏ Vương Tiểu Như kìa, cậu quản làm sao được dư luận chứ, vẫn cứ làm theo những gì mình cho là đúng, không trái với lương tâm, như vậy mới sống tốt được.”

Khắp nơi trong phòng đều có hương vị của bánh bao chiên.

Đồng Ngôn mở máy tính laptop mà anh đã để lại cho cô ra, đại khái còn mới 98%, khi đến Thượng Hải dạy ở trường này anh mới mua, khi để lại cho cô đã dọn sạch ở cứng.Ổ đĩa D không có gì ngoài trừ mấy tệp tin văn kiện này nọ, có một cái liên quan đến y học, anh đã xóa còn lại một cái liên quan đến pháp luật thì anh để lại cho cô.

Sau khi login MSN thấy nick của anh vẫn màu xám.

Cô khoanh chân ngồi ở trên ghế, kê laptop và để sách trên thảm, bắt đầu vừa làm bài tập vừa chờ anh.

Cũng may MSN của cô chỉ có mỗi nick của anh, rất nhanh, có một tiếng báo thật ngắn, khung đối thoại hiện lên.

“Hình như anh online muộn rồi.”

Cô đem sách để lên trên đùi, rất nhanh gõ bàn phím để trả lời.

“Vừa đúng lúc, em cũng vừa vặn học được một chút.”

“Ngày hôm qua thế nào?”

“Thật không hay ho gì, vừa bị té xe vừa đi học muộn, giờ ăn cơm trưa thì đợi đến lượt em gọi món lại không còn món thịt gà mà em thích ăn nhất nữa.”

Quá trình tổng thế chính xác là như thế, chỉ tỉnh lược đi mấy chi tiết nhỏ. Giống như té xe nên quần áo bị hư rồi, nghe được một số lời đồn đại, còn có… đến muộn tiết học môn vật lý của Triệu Nhân.

“Nghe qua thì rất thảm thiết nhỉ. Món thịt gà * gì đó ăn ngon lắm sao?”

“Ăn đồ ăn ở cantin cả mấy năm nay ròi, ăn nhiều nên ăn cái gì cũng đều không có hương vị, chỉ có ăn đồ ăn cay như thế mới có thể miễn cưỡng có chút thèm ăn.”

Đoạn đối thoại của hai người đều không có nội dung gì cụ thể.

Nhưng Đồng Ngôn vẫn nhịn không được mà cười, cùng Cố Bình SInh nói chuyện phiếm, cảm xúc phập phồng lên xuống hai ngày nay cũng theo đó mà biến mất.

Anh hôm nay online muộn, mới nói không được bao lâu cũng đã đến gần chín giờ, cô biết giờ giấc sinh hoạt nghỉ ngơi hằng ngày của Cố Bình Sinh, bình thường khoảng 10h là anh đã đi ngủ, tuy rằng cô rất luyến tiếc nhưng vẫn chuẩn bị để cho anh đi ngủ.

Vốn đã muốn nói chúc ngủ ngon với anh.

Nhưng cô lại bị ma xui quỷ khiến thế nào mà hỏi một câu.

Nếu không anh suy nghĩ lại về quá trình phục hồi sức khỏe đi, về nước rồi chậm rãi tiến hành tĩnh dưỡng phục hồi không được sao?

Bên kia im lặng thật lâu, anh mới trả lời lại.

Cái này… cần xem tình huống đã.

Đồng Ngôn chỉ biết anh sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy.

“Nhưng em sẽ nhớ anh, anh… không nhớ em à?”

Lại là im lặng một cách kỳ lạ.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, có chút không yên.

“Cậu làm gì vậy?” Trầm Diêu nhìn sắc mặt của cô, buồn cười nói, “Mỹ Nhân Sát gặp cô nào ở bên kia sao? Làm sao mà có biểu tình nghiêm túc như vậy chứ?”

Cô nhìn Trầm Diêu, “Tớ đang cùng anh ấy nói một chuyện rất nghiêm túc.”

“Cậu có rồi?”

Đồng Ngôn trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái, không hề để ý tới sự trêu chọc của Trầm Diêu.

Nick MSN của anh vẫn sáng nhưng anh vẫn không có trả lời.

Chẳng lẽ là đi tắm rửa? Nhưng… trong đầu của Đồng Ngôn hiện ra tình cảnh của đêm đó, bỗng nhiên có chút sợ hãi, anh ở nước Mĩ hẳn là sống một mình rồi, nếu bỗng nhiên bị té, ngã sấp xuống… Cô rất nhanh lướt trên bàn phím, ngay cả tiếng vang to hay nhỏ cũng làm cho lòng người bất an theo, “Anh còn ở đó không?”

“Còn. Anh đang tự hỏi nên trả lời vấn đề của em như thế nào.”

“Vấn đề gì?”

“Em hỏi anh, có nhớ em hay không?”

Thật sự là giảo hoạt.

Cô bắt đắc dĩ với cách né tránh không đúng của anh. Nhưng trả lời như vậy cũng đã rất rõ ràng rồi, anh đã có chủ ý của mình.

Rất nhanh, anh gửi cho cô một tệp tin.

Đáng tiếc sau khi ấn nhận xong, bởi vì tốc độ mạng có vận đề, tốc độ truyền quá chậm, phỏng chừng đến sáng mai cũng chưa nhận xong. Cố Bình Sinh giống như cũng phát hiện ra điều này, đóng cửa sổ yêu cầu gửi file, “Khoảng mười phút sau là có thể nhận được mail rồi.”

Đồng Ngôn có chút tò mò, hỏi anh là cái gì.

“Đáp án.”

Bỏ lại một câu như vậy, nick MSN của anh nhanh chóng xám xịt.

Đồng Ngôn có chút bất ngờ không hề nghĩ tới điều gì nữa, chỉ có thể mở mail ra, chờ tệp tin được gửi qua mail. Khoảng 10 phút sau, quả nhiên liền có mail gửi tới, hơn nữa không chỉ có một mà là 10 mail cùng gửi tới một lúc.

Khó trách anh nói như vậy, từng mail từng mail được gửi đi, xác thực cần thời gian lâu như vậy.

Cô đúng thời gian mở mail thứ nhất ra.

Ngôn Ngôn :

Trước kia sau khi làm phẫu thuật anh cũng có thói quen vẽ ra ý nghĩ cuối cùng của chính mình,từ lúc phẫu thuật bắt đầu cho đến khi chấm dứt, hoặc là giảng giải cho một ai đó hiểu về một vấn đề nào đó, thói quen vừa vẽ vừa giảng, từng bước làm cho người ta nhìn ra được quá trình tiến hành phẫu thuật.

Không giống như khi chụp một tấm hình, trước khi hạ bút thì cần phải nhớ lại. Vừa rồi khi anh Scan tấm hình, còn thật sự nhìn lại tấm hình trong tay mình, sự thật đã chứng minh rằng Cố tiên sinh rất rất rất nhớ Cố Phu nhân.

TK.

Có một file đính kèm theo bức mail này, là một bản phác họa không tính là tinh xảo cho lắm, ở trong phòng học, hình dáng mọi người làm nền chỉ được vẽ qua loa, chỉ có hai người đứng đó được vẽ cẩn thận hơn rất nhiều.

Nhìn ngày được chú thích tấm hình mới biết được là ngày đó … anh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.