Trọn Đời Bên Nhau

Chương 53: Dáng vẻ của tuổi trẻ (2)



Chuyện gãy xương này nghe qua thì rất là nghiêm trọng, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ la tĩnh dưỡng mà thôi.

Hoàn toàn chỉ là tĩnh dưỡng mà thôi.

Tin tốt duy nhất chính là cô thuận lợi thông qua cuộc thi tư pháp.

Trầm Diêu tất nhiên là muốn xuất ngoại, tự nhiên sẽ không có tham gia thực tập thực sự, để cho cha mình tìm một toàn án có nhận thực tập để xin con dấu, mà bắt đầu cuộc sống dễ chịu của sinh viên năm 4, luôn ở Hồ Nam cùng với bạn trai của cô ấy. Đồng Ngôn không nghĩ tới, chính mình nói cho cô ấy biết chuyện mình gãy xương sống, thì phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là cười ha ha, “Tớ rút cuộc cũng có thể lấy được một cái cớ để đi tới Bắc Kinh gặp cha mẹ chồng tương lai rồi.”

Sau đó vừa mới bắt đầu kỳ nghĩ đông đã vội vàng chuẩn bị để đi tới Bắc Kinh.

Qua mười ngày, rút cuộc trước khi qua năm mới cũng tới thăm cô.

“Cậu có thể có một chút đồng tình với mình được không ?” Đồng Ngôn ghé người trên ghế sofa, xem tiết mục đang rất thê lương trên tivi, “Tớ ở nhà điều dưỡng gần một tháng, khi ăn cơm đều ngồi ở trên ghế nhưng đều phải kê thêm ba bốn cái đệm mềm ở sau lưng nữa, thế mà vẫn còn cảm thấy rất đau. Cậu không an ủi tớ thì thôi, lại còn lấy tớ ra làm cái cớ ngụy trang nữa.”

Trầm Diêu ngồi xổm ở bên ghế sofa, bóc vỏ quýt đưa cho cô, “Người Bắc Kinh các cậu có pharikhi đến mùa đông, đều thích ăn quýt, lạc cùng hạt dưa hay không? Tớ đi bên cạnh Thành Vũ, bất kỳ là ghé nhà ai chơi cũng đều thấy mấy thứ này.”

“Hình như là vậy…” Đồng Ngôn nghĩ nghĩ một chút rồi nói, “Giống như cũng không phải.”

“Cậu có biết không, anh ấy để tớ ở nhà anh ấy phải rửa chén này, thu dọn phòng ngủ, nói rằng muốn để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ của anh ấy…” Trầm Diêu nũng nịu giống như một cô nhóc ở Thượng Hải, bị tra tấn rất là thất bại, “Cũng có biết là nhà của tớ đều có người giúp việc làm, anh ấy nói rằng những gia đình bình thường không thuê người giúp việc, hơn nữa ở Bắc Kinh người phụ nữ luôn lo chuyện gia đình, chăm sóc già trẻ trong nhà.”

Đồng Ngôn ừ một tiếng, cầm quả quýt từ trong tay của cô ấy, “Đó là thói quen của người phương bắc, cậu cho rằng mọi người đều giống như mẹ cậu sao, mỗi ngày chỉ đi dạo phố hay là nói chuyện phiếm gì đó thôi sao? Cậu còn chưa có thấy người Đông Bắc đâu… cậu sẽ nhìn thấy rõ ràng những điều này.”

“vậy cậu cùng Cố mỹ nhân thì sao?” Trầm Diêu ghé sát vào bên mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô.

“Tớ nấu cơm, tớ giặt quần áo…” Đồng Ngôn trở về chỗ cũ, phát hiện ra chính mình thật sự rất đủ tư cách, “Giống như phần lớn việc nhà đều là tớ làm.”

“Vậy cậu làm hết mọi việc tốt như vậy, anh ta hiện tại không phải đã muốn rời núi đó chứ? Qua vài năm làm việc thật thật giả giả cho những ông chủ tai to mặt lớn kia, còn cần tới sự giúp đỡ của chút tiền lương nhỏ nhoi của cậu hay sao?”

Đồng Ngôn cũng nằm úp sấp nhìn cô ấy, như lúc trước khi vẫn còn ở trong trường học, hai người chen chúc nhau trên một cái giường, mặt đối mặt lặng lẽ nói, “Tâm nguyện của tớ là có thể nuôi sống anh ấy, để cho anh ấy chỉ cần ở nhà đọc sách, anh ấy nếu vui vẻ có thể đi tới trường đại học tham gia mấy tiết giảng dạy là được rồi.”

Trầm Diêu trừng mắt nhìn cô, “Cậu thật sự là đem anh ta trở thành một mỹ nhân mà nuôi dưỡng đấy àh?”

“Chỉ sợ anh ấy không cho tớ nuôi thôi.” Đồng Ngôn thở dài, “Tớ nói thật với cậu, thân thể của anh ấy không phải là rất tốt gì, lúc trước khi làm bác sĩ từng cứu người mà sinh bệnh qua, để lại một ít di chứng. Cho nên không thích hợp để làm việc quá mệt mỏi.”

Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện này cùng với Trầm Diêu.

Có lẽ là lâu lắm rồi, cô luôn là một người thụ động, sau đó mới nói ra một cách hỗn loạn như thế này.

Trầm Diêu a một tiếng, trầm mặc một lát, bỗng nhiên đứng bật dậy, nhưng có thể cảm nhận được cô ấy đang hoảng sợ.

“Cậu lúc trước đuổi theo hỏi Chu Thanh Thần mấy cái về di chứng của SARS, sẽ không phải vì thầy Cố chứ?”

Cô ừ một tiếng.

Trầm Diêu đứng lên hoàn toàn, đi loanh quanh xung quanh phòng khách một lúc lâu, lại nhớ tới gì đó thì bèn ngồi xuống bên ghế sofa, “Ngôn Ngôn, cậu nghĩ tới chuyện muốn chia tay sao? Đừng nói cho tớ tới bây giờ cậu không nghĩ tới.”

“Đương nhiên là không rồi.” Đồng Ngôn cũng ngồi xuống, tựa người vào ghế sofa, tận lực tránh cho đè xuống xương sống, “Bạn học Trầm Diêu, cậu hiện tại đang ở trong nhà của Cố Bình Sinh, khi nói chuyện cân phải căn nhắc kỹ một chút, đừng ăn nói vô tư quá như thế.”

Cô hay nói giỡn, nhưng lúc này đối với Trầm Diêu chính là nghiêm túc.

“Những điều Chu Thanh Thần nói, tớ vẫn còn nhớ được một ít. Nếu như về sau Cố mỹ nhân thật sự bị suy tim, lục phủ ngũ tạng đều xảy ra vấn đề thì cậu làm sao bây giờ? Mỗi ngày đều hầu hạ anh ta sao? Cái này còn chưa có tính, cậu còn phải kiếm tiền chữa bệnh cho anh ta nữa, càng ngày càng nhiều không thể không có được, bán nhà bán xe, cuối cùng không còn cái gì bán thì làm sao bây giờ? Bán mình sao?”

“Cậu làm sao lại nghĩ bi quan như vậy chứ?” Đồng Ngôn cười nhìn Trầm Diêu.

“Là đã muốn bi quan như vậy rồi còn đâu.” Trầm Diêu không dám tin nhìn cô, “Mấy ngày nay tớ ở bên cạnh Thành Vũ cùng đi tới nhà của anh ấy, phát hiện ra rất nhiều thói quen bất hòa trong cuộc sống, khi đó tớ đều có chút dao động, có thể ở được trong ngôi nhà này cả đời hay không. Đây vẫn còn là khả năng… nhưng cậu thì là đã sự thật rồi, chỉ là tình huống phát triển theo chiều hướng chậm mà thôi, sâu không thấy đáy cậu có hiểu không? Sâu không đáy mà cậu còn dám nhảy sao?”

Cô nhìn Trầm Diêu nói năng rất kích động, đơn giản hơn là đành phải chờ Trầm Diêu phát tiết xong hoàn toàn đã.

Trầm Diêu thấy cô không nói lời nào, lập tức tiến vào trạng thái kiểm điểm bản thân, “Đương nhiên, tớ đang nói sự thật, tớ thật sự xin lỗi thầy Cố, hắn cứu sống rất nhiều người thế mà tớ còn ở sau lưng đâm cho anh ta một dao…”Kiểm điểm xong, lập tức trở về trạng thái che chở, “Nhưng cậu là bạn tốt của tớ, tở phải đứng ở bên cạnh cậu.”

“Nói xong rồi?”

“Nói xong rồi.”

“ĐƯợc, bây giờ đến lượt tớ nói.” Đồng Ngôn chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, “Mỗi ngày nơi thủ đô này của chúng ta có thể gặp đủ loại tan nạn, tai nạn xe cộ, hỏa hoạn, máy bay gặp rủi rõ, lời nói không kiêng kỵ gì cả, ai biết đâu được tớ ngày mai ra cửa có thể bị xe đâm chết hay không? Cho nên chuyện của ngày mai cũng không ảnh hưởng tới quyết định của tớ ngày hôm nay.”

Trầm Diêu bật thốt lên mắng mấy câu, kéo lấy cánh tay của cô, “Phi phi phi, Đồng Ngôn vô kỵ.”

“Thật ra thì con người của tớ đặc biết thiếu tình yêu thương, nếu có thể nắm được rồi, cậu có đánh chết tớ, tớ cũng sẽ không buông tay đâu.” Cô ghé vào trên người Trầm Diêu, dùng mặt cọ cọ lên bả vai của cô ấy, “Nếu một ngày nào đó cậu cũng như anh ấy, tớ cũng sẽ không để ý mà nuôi cả cậu nữa đâu, dù sao cậu ăn cũng không nhiều, chỉ cần không cần mua quần áo hàng hiệu là có thể nuôi được rồi.”

Trầm Diêu lại bực mình chửi tục một cậu, vỗ vỗ phía sau lưng của cô, “Cũng là cậu rất am hiểu chuyện tình cảm nhất, nói đến mức khiến tớ cũng muốn khóc rồi đây này.”

Trầm Diêu vốn muốn đợi Cố Bình Sinh trở về rồi mới đi, nhưng không nghĩ tới đợi cho đến khi ăn cơm tối xong cùng với Đồng Ngôn và bà nội, lại đợi đến 9h tối mà không có nhìn thấy người đâu. Thành Vũ gọi điện thoại thúc dục ba bốn lần rồi, Trầm Diêu rút cuộc cũng đứng dậy cáo từ, khi ra đên cửa không biết nghĩ cái gì lại thấp giọng hỏi Đồng Ngôn, ba mẹ cùng bà nội có biết tình huống của Cố Bình Sinh hay không?

“Bọn họ không biết, tớ cũng không nghĩ sẽ nói cho bọn họ biết.” Đồng Ngôn làm động tác khua dao, “Đem mọi thức cản đường tớ bóp chết trong trứng nước.” “Cậu cứ cười đi, cứ cười đi, có ngày cậu sẽ phải khóc cho coi.” Trầm Diêu nói xong lại phi phi hai tiếng, “Tớ không rủa cậu, đúng là cái miệng quạ đen mà.”

Cô tiễn bước Trầm Diêu xong lại tiếp tục ghé vào trên ghế sofa, xem tivi mà có hai ba lần ngủ gục, cuối cùng cánh cửa chính cũng có thanh âm mở cửa.

Cố Bình Sinh đi vào cửa, mở đèn đồi giày, mái tóc cùng áo khoác của anh dưới ngọn đèn đều thấy rõ ràng là có dính chút nước. Đợi cho đến khi anh đi tới, cô giữ chặt tay của anh, để cho anh ngồi ở bên người mình, “Bên ngoài có tuyết rơi rồi sao? Rất lớn sao?”

“Ở dưới lầu công ty cũng không có lớn, nhưng trên đường xe chạy đi Trường An thì tuyết đã bắt đầu rơi dày hơn.” Biểu tình của Cố Bình Sinh bây giờ là bộ dáng của một kẻ rất biết hưởng thụ, “Anh có phải là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết ở Bắc Kinh hay không?” Cô lấy tay sờ lên đầu của anh, “Rất ẩm ướt, anh nhanh đi tắm rửa đi.”

“Đại khái là khi năm tuổi, ở Bắc Kinh anh đã từng gặp qua một lần.”

“năm tuổi? Năm tuổi mà anh còn nhớ rõ ràng như vậy sao? Những gì em làm trước sáu tuổi thì bây giờ căn bản là chẳng còn ấn tượng gì rồi.”

Anh cười, “Mẹ anh sinh anh ra ở nước ngoài, năm tuổi ấy là tết dương lịch của người Trung Quốc, là lần đầu tiên anh về nước gặp mặt những người thân trong nhà. Năm đó bà ngoại anh vẫn còn, rất thích cười, ông ngoại là một người thật sự rất nghiêm túc. Anh nhớ rõ những ngày đầu năm đó, Bắc Kinh bắt đầu có tuyết rơi, ông ngoại khó có khi rời khỏi thư phòng đã mang anh đi đắp người tuyết.”

Cô vẫn luôn đặc biệt cảm thấy sợ khi nghe anh nói đến những chuyện đã qua, đã xảy ra chuyện gì, mỗi lần nhắc đến đều làm cho người ta cảm động nhưng cũng cảm thấy đau lòng. Cho nên khi anh nói rằng anh sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, lòng của cô cũng đã bị co lại rồi, may mắn… may mắn là một vấn đề rất ấm áp.

Đáng tiếc cô còn muốn nghe nhưng thời gian lại quá muộn.

Cố Bình Sinh tắm rửa xong, trên người mang theo một sự ấm áp mà bước lên giường, vươn cánh tay phải ôm cô từ phía sau, “Em đã ngủ chưa?” Đèn cũng đã tắt, cô cũng lười mở lại, rất cẩn thận tránh đi chỗ bị thương, xoay người đối mặt với anh.

Dùng hành động tỏ vẻ chính mình còn chưa có ngủ.

Hai tay của anh dẫn dắt cho cô ngồi ở trên người của mình, Đồng Ngôn cảm giác được sau đầu mình đang bị lòng bàn tay của anh giữ lấy, tự nhiên áp chế xuống, đụng phải anh. Cô vươn đầu lưỡi, liếm trên bờ môi của anh.

Còn nghĩ rằng trước khi ngủ hôn một chút, không nghĩ tới cũng là anh cố ý làm… không có ngôn ngữ trao đổi nào, chỉ cần cảm giác, thân thể của anh đang dần nóng lên. Từ những dây dưa đầu càng ngày càng dày hơn, cuối cùng lại chậm rãi rời khỏi, rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve những nơi nhạy cảm.

Hài lòng như vậy, cô cũng không cảm thấy chuyện này có chút phiền gì cả.

Cô trầm mê, nửa mê nửa tỉnh, cuối cùng thắt lưng bị hai tay của anh ấy nâng lên, khi cô còn cảm thấy mô hồ làm như thế nào thì anh đã trực tiếp tiến từ dưới lên trên. Cô nhịn không được mà kêu một tiếng, lập tức liền mím môi, nếu không thì không biết còn phát ra tiếng kêu gì nữa hay không…

Qua vài giây, chợt nghe Cố Bình Sinh giống như đang cười cũng như đang thở dài mà nói với cô, “Em đùng có lộn xộn… ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống đi.”

…………

Buổi sáng cô tỉnh dậy, thật sự không còn chút sực lực mà làm điểm tâm sáng, liền nhàn hạ đi xuống dưới lầu mua bánh rán, bánh bao cùng sữa đậu nành đi lên.

Dì bán bánh rán dưới lầu cũng biết cô, một bên vừa chuẩn bị cho cô, một bên vừa nói chuyện sắp qua năm mới với cô, phải bán sớm một chút đều là vì phải về nhà qua năm mới, còn không quên dặn cô mỗi ngày đều nên làm điểm tâm sáng, nếu không chỉ có thể để bụng bị đói.

Cô vâng một tiếng, “Cái này không cần bỏ rau thơm đâu ạ.”

“Được, được.” Dì bán bánh rán nở nụ cười, “Dì biết mà, chồng cháu không có ăn rau thơm.”

“Cũng không phải không ăn.” Đồng Ngôn thở dài, “Anh ấy nói rau thơm là loại rau không dễ dàng rửa sạch nhất gì đó, cho nên bình thường cũng không ăn, trừ khi là cháu tự mình rửa lấy. Trước kia vì làm bác sĩ cho nên có vẻ so đo, anh ấy trước kia lái xe cũng vậy, một năm bốn mùa cũng không chịu mở cửa sổ, cho nên cháu cũng khó có khi ra ngoài mua đồ ăn này nọ, chủ yếu đều là tự tay làm.”

Nói một chút đến đây nhưng cuối cùng cũng là bộ dáng rất xinh đẹp đấy thôi.

Chuyện đầu tiên khi bước vào cửa chính là dùng phấn viết ở trên chiếc bảng đen trong phòng khách, ghi nhớ đã tiêu phí bao nhiêu thời gian. Thời gian mỗi ngày năm trên giường là cố định, cô liền có chút thời gian hoạt động tự do như vậy, còn muốn nghiêm khắc nhớ kỹ để cho Cố Bình Sinh xem qua.

Nghe qua rất phiền toái, nhưng khi ngẫm lại thì cảm giác có một bác sĩ tư như thế này quả là không tồi.

“Ngày đầu năm mới ở Bắc Kinh.” Anh lặng lẽ tiến tới bên cạnh cô, cằm để ở sau tai của cô, “Thời gian còn lại muốn ra ngoài nghỉ phép không?” Đồng Ngôn bị hơi thở của anh làm cho ngưa ngứa, tránh thoát, quay đầu cự tuyệt, “ Khó có được mười ngày nghỉ, vẫn là ở nhà ngủ đi, anh đừng ép buộc bản thân nữa.” Anh ừ một tiếng, “ Chúng at có thể tìm một khách sạn thích hợp để nghỉ ngơi, mỗi ngày ngủ thẳng đến khi mặt trời mọc cao bằng con sào mới thôi, sau đó lại tiếp tục đi trên bờ cát ngắm trăng, hoạt động gì cũng không cần tham dự.”

Nghe qua cảm thấy dường như cũng không tệ.

Đồng Ngôn còn đang tự hỏi thì Cố Bình Sinh đã ra quyết định, “Đợi cho đến ngày thứ hai của năm mới rồi đi.” Đồng Ngôn gật đầu,tiếp tục cố gắng ở trong đầu tìm ra cái gì đó không ổn. Thẳng đến khi anh nâng cằm của cô lên, cô mới phản xạ có điều kiện theo động tác ngửa đầu của anh.

“Cố phu nhân, phụ nữ thắc mắc càng nhiều thì lại càng nhanh già đi đấy.”

“Thật ra anh là một người luôn có chủ nghĩa đàn ông thôi, chưa bao giờ để cho em có cơ hội cự tuyệt cả…” Cô cười, “Nhưng em rất thích… rất rất thích.”

Hai người đang nói chuyện thì đã nghe được tiếng chìa khóa cắm vào ổ ở cửa chính, sau đó là tiếng mở cửa, hẳn là bà nội đi bộ đã trở về. Cửa bi đẩy ra, cô nhìn qua thì thấy hai người.

Là bà nội cùng cha của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.