Trọn Đời Bên Nhau

Chương 65: Chương kết



Tháng sáu là tháng điên cuồng với những lễ trao giải ở Châu Âu.

TRong phòng phát thanh cũng chỉ có một mình cô, tiết mục nhanh chóng được bắt đầu, một người nữa cũng còn chưa có tới.

Đồng Ngôn chống đầu, cũng bởi vì cả đêm chưa ngủ, có chút mệt mỏi, tùy tay lật chút rồi bắt tay vào xem qua bản thảo. Vừa nghe điện thoại của chủ biên vừa uống sữa đậu nành, chủ biên có chút tức giận dặn cô, “Còn có 5 phút nữa là tới bảy giờ, cộng sự của cô tới muộn, cô trước tiên đưa tin tức về tình hình giao thông đi đã.” Cô giơ tay trái, ra dấu hiệu thủ thế OK.

Còn hai phút nữa thì tới thời điểm phát sóng, có người chụp lấy bả vai của cô, là cộng sự tới muộn kia. “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.” Cộng sự kia ẩn bả vai để cô ngôi xuống lại, thở hổn hển, để cho nhuận giọng lại.

“Cậu vẫn là nên xin đổi sang chương trình có thời giạn muộn hơn chút đi.” Đồng Ngôn đem điện thoại đưa cho cậu ta.

“Mắt của cậu làm sao lại đỏ lên như vậy rồi?” Đối phương nhận lấy ông nghe từ trong tay cô.

“Ngày hôm qua là ngày giỗ của bà nội, ngủ không được.” Cô rất nhanh đã nói song, đưa tay ra dấu ok với những người bên ngoài.

Chương trình kéo dài hơn hai tiếng, liên tục trao đổi thông tin giao thông với bạn nghe đài, cùng họ nói chuyện phiếm, Mạch Minh rất thích bóng đá, cậu ta là fan ruột của đội Đức, đề tài cứ như vậy mà tự nhiên hướng sang bóng đá. Đồng Ngôn không hiểu lắm, chỉ thuận miệng tiếp lời, có cậu ta là người dẫn đường cảm xúc cho người nghe rồi.

Hắn nói đến khi miệng khô, nói cho mọi người tiết mục tiếp theo là gì rồi ném điện thoại lại cho cô.

Hàng tháng chỉ có một ngày chương trình điện thoại hỗ trợ như thế này, là cô đặc biệt nói chuyện với bên cảnh sát giao thông.

“Tiểu Khả, tôi là người nghe lâu năm của đài giao thông, luôn theo dõi chương trình lúc sáng sớm và buổi chiều, tôi vẫn luôn nghe radio.” Mạch Minh thấy thế nhưng cũng không thể trách được, buồn cười dùng khẩu hình nói “fan ruột đấy”. Đồng Ngôn nhe răng làm mặt quỷ, đối với người nghe thổ lộ nhiệt tâm như vậy cũng chỉ có thể nói, “Cảm ơn.”

Vốn là thảo luận về chính sách mới, không nghĩ tới người kia nói xong không biết là tâm tình thích đến mức nào mà tự giác ngắt điện thoại, lần này ngay cả đội trưởng đội cảnh sát giao thông cũng nở nụ cười,

Không chênh lệch lớn lắm, đúng còn 5 phút nữa thì hết chương trình, cô dùng biểu tình nghiêm túc, cảnh người người bên cạnh mình đang muốn uống nước. Mạch Minh rút cuộc mới phấn chấn lại tinh thần, dùng giọng nói thuần khiết mà lại từ tính nhận điện thoại hỗ trợ, “Xin chào.”

“Xin chào.”

Giọng nói trầm thấp mà lại ôn hòa, rất có khuynh hướng cảm xúc.

Cô nghe được trong chớp mắt liền sững sờ ở nơi đó.

Giọng nói mà cô không có khả năng quên.

Lâu như vậy, cô lại chưa từng có nghe qua, lại vẫn có thể nhớ rất rõ ràng.

“Anh có thể nghe được em nói chuyện không?” Đồng Ngôn do dự mà hỏi anh.

“Có thể.”

Là Cố Bình Sinh.

Cô ngồi ở đó, vẫn không nói được câu thứ hai. Người làm việc cùng bởi vì bị cô trách móc, cũng có chút khó hiểu, nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng lại không nói được, cuối cùng lập tức nói cười, “Chủ đề hôm nay của chúng ta là ở phía tây thành phố…”Điện thoại liên tuyến bỗng dung phát ra tiếng đô đô..

Hẳn là tín hiệu không tốt, ngắt kết nối.

Tình huống như vậy thường xuyên xảy ra,người làm cùng cô cũng chỉ cười trêu chọc vài câu, nói rằng vị khách này nghe được giọng nói của thần tượng đại chúng Tiểu Khả nên khẩn trương ngắt kết nối rồi. Nói xong lại bắt đầu nhấc điện thoại tiếp tục chương trình.

Đợi cho đến khi hết chương trình, mọi người bao gồm cả đội trưởng giao thông tham gia chương trình tháo tai nghe điện thoại xuống, đồng loạt đứng dậy thì Đồng Ngôn vẫn ngồi yên ở vị trí của mình, giống như đã đánh mất tâm hồn của mình vậy. Có tiếng nói nhắc nhở cô đã quay xong, quay đầu lại đi mắng người vừa mới đi muộn kia, lúc này Đồng Ngôn mới chậm rãi thu dọn mọi thứ, đem tai nghe điện thoại ném xuống một bên.

Cô đi tới cửa, cầm tay vịn đẩy ra.

Đi ra ngoài, gặp phải đồng nghiệp đang đi tới thì cười nói, “Ca đêm sao?”

Bên kia vừa nói xong, Đồng Ngôn lập tức xoay người lại, đập mạnh lên cánh cửa.

“Lý Tỉnh, cho tôi số điện thoại của người nghe vừa rồi đi.” Cô giữ chặt một người, giống như có chuyện gfi đó rất gấp gáp, người kia cũng sững người, “Chờ chút, mà cô muốn tôi tìm số điện thoại của người nào?”

“Chính là cái người chỉ nói một câu, lập tức ngắt điện thoại đó.”

Người kia à một tiếng, cười hỏi, “À, có phải là người quen hay không? Đây cô gọi đi.” Vừa nói xong vừa ghi xuống tờ giấy một dãy số rồi đưa cho cô.

Còn muốn nói vài câu nhưng Đồng Ngôn đã cầm giấy chạy đi.

Cô tìm một căn phòng nhỏ không có người, đem mọi thứ bỏ vào bên trong, nhìn chằm chằm vào dãy số trên tờ giấy kia, lại bỗng nhiên bắt đầu do dự, có nên gọi cuộc điện thoại này hay không.

Vào hai năm trước, trong cái đêm bà nội qua đời, cô đã rất khổ sở tưởng chừng không gắng gượng được, rút cuộc không chế không được mà gọi vào số điện thoại của anh, mới biết anh đã đổi số điện thoại. Sau đó cô cũng thay số điện thoại, thay đổi địa chỉ, lại chưa từng thử tìm qua anh, mặc kệ là trong công việc gặp khó khăn như thế nào, ngồi ngơ ngác ở ven đường tới hơn nửa đêm, hay sau khi bà nội mất thì cha của cô cũng tỉnh ngộ hẳn, cô cũng không có thử đi tìm Cố Bình Sinh.

Luôn luôn có nhiều quanh co khó khăn, khi chìm trong sự tuyệt vọng, vĩnh viễn không biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì. Cô không muốn nói nhiều, sự tỉnh ngộ của cha cô chính là đổi lấy bằng sinh mạng của bà nội, như một sự tàn khốc trong cuộc sống, cũng hoàn thành hi vọng bấy lâu nay của cô và bà nội. Cho nên cô vĩnh viễn sẽ không cho rằng, nếu sớm biết rằng sẽ có biến hóa lớn như vậy, lúc trước sẽ không chia tay.

Như có đôi khi vẫn nhớ lại, có khi nhiều có khi ít.

Ở nơi đã trải qua những ngày tháng đó, vào một số ngày đặc biệt luôn nhớ tới anh.

Cô đem cánh cửa thủy tinh khép lại, nhấn dãy số, điện thoại kết nối.

Rất nhanh đã nhận điện thoại, “Xin chào.”

“Em là Đồng Ngôn.”

Hai bên đều im lặng rất lâu. Đây là lần đầu tiên hai người thực sự trò chuyện, mấy năm nay cô từ thực tập đến làm người dẫn chương trình, tiếp nhận hàng ngàn cuộc điện thoại, chưa bao giờ khẩn trương như vậy, ngay cả thở cũng không dám thở.

“Anh vùa mới nghe được chương trình của em.” Anh rút cuộc cũng nói.

“Em biết…” Cô nói lặp lại, “Em biết.”

“Anh chỉ nhớ rõ giọng nói của em khi em mười mấy tuổi, thay đổi rất lớn.” Anh dừng lại, “Nhưng vẫn có thể nghe ra là em.”

Ngữ khi nói chuyện của anh thật sự không thay đổi.

Giống như hai người không phải tách ra thật lâu mà là giống như ngày hôm qua mới nói lời tạm biệt, nói hẹn gặp lại vậy.

“Em có rất nhiều điều muốn nói với anh.” Giọng nói của cô bỗng nhiên nghẹn ngào.

Anh cười rộ lên, “Anh đang nghe.”

“Rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều.” Giọt nước mắt của sự ấm áp tràn mi mà ra, cô lại không biết nói tiếp thế nào.

“Anh hiện tại đang ở trên đường cao tốc rời sân bây, nếu như Bắc Kinh không còn kẹt xe thì khoảng 30 phút nữa anh sẽ đến nội thành, nói cho anh biết địa chỉ của em.” Anh vẫn cười như cũ, giọng nói ôn nhu, “Lịch trình của anh ở đây có hai ngày, nếu không đủ để em nói hết thì có thể xin thêm thời gian nghỉ đông, nếu vẫn không đủ, có lẽ anh sẽ xin chuyển về văn phòng làm việc tại Trung Quốc.”

Lời nói của anh, không có gián đoạn giống như lúc nãy.

Cô vừa khóc vừa cười, cuối cùng không có sức lực nữa mà ngồi xổm xuống, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, cố gắng nghe anh nói từng chữ, giọng nói rõ ràng như vậy, mà anh cũng nghe được mình nói.

Không có đổi, không có gì thay đổi.

Ngay cả khi quay đầu,bụi gai dày đặc, ngay cả từ nhỏ, vận mệnh đã rất trớ trêu với cô.

Chung quy cuộc đời này vẫn đối xử tốt với bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.