“Ai, chị, chị chuẩn bị xong chưa nha?” Lý Thụy dựa vào cửa xe, cau mày hướng vào trong nhà hô. Nắng gắt tháng năm đã có cảm giác làm nóng cả người, đứng dưới ánh mặt trời lâu liền có cảm giác váng đầu hoa mắt.
Đợi hơn mười phút đồng hồ, đã sớm mất hết kiên nhẫn mà chị ấy sao mãi còn chưa đi ra thế? Lý Thụy thở dài chấp nhận tiếp tục chờ đợi.
Ba đã giao trọng trách nặng nề này giao cho anh, phải đem chị đến phòng cà phê Kỳ Cảnh , đây là sự tin tưởng dành cho anh , muốn đem người chị khó trị của anh đến nơi xem mắt , đây thật sự là cuộc khảo nghiệm đối với anh !
Nếu không thuận lợi đưa đến? Anh chờ về nhà bị ăn chửi đi nha.
Phải nói chị cũng thật là, không phải là cùng gặp mặt thôi sao,cần gì phải đẩy trái đẩy phải, nếu mà không thích, về sau không cần liên lạc lại không tốt sao.
Nghe mẹ nói, ba đã gặp con trai của chiến hữu cũ, hình như cũng là quân nhân, nghe nói tuổi không lớn lắm,32, quân hàm Trung tá, xứng với bà chị già 28 tuổi của anh, thật đúng là không sai biệt lắm.
Ba lúc này rất cao hứng, nhất định bắt chị phải đi, nếu không đi ông liền lấy xe cảnh sát đưa chị của anh đi, bà chị lúc này mới bị khuất phục. Muốn trách thì trách anh và chị anh không tham gia quân ngũ, đây chính là tiếc nuối lớn nhất của ba, có một người lính làm con rể, coi như là đền bù tiếc nuối của ba.
Chị cũng thật là, cũng sắp 30 rồi, còn không để ý chuyện lớn cả đời mình chút nào, làm ba mẹ cả ngày đều có tinh lực cằn nhằn, nhìn thấy đàn ông tuổi không chênh lệch lắm đi trên đường liền nhào tới, hỏi anh ta có đồng ý lấy con gái nhà mình không….. Thật không phải mất mặt bình thường……….
Với lại, con gái không phải ai cũng đều ảo tưởng có một anh chồng anh tuấn nhiều tiền sao? Chị của anh sao lại ngoại lệ chứ, đối với những kẻ muốn trèo cao, bấu víu nhà giàu thì không thèm để ý không nói, còn cả ngày nghĩ cách làm sao tránh khỏi sắp đặt xem mắt của bố mẹ, thật là hiếm có, thật không hổ danh là chị của Lý Thụy anh ~
Có lẽ là do vậy, nên những anh chàng trẻ tuổi trong bót cảnh sát cũng không dám ló đầu trước mặt cha già của anh, chỉ sợ cha anh lo lắng nhiều lại bắt về làm con rể.
Ai ai, thật ra bà chị của anh cũng là một mỹ nhân già mà, sao lại không có ai muốn đây? Thật sự là kỳ quái, trừ bỏ thích ở một chút, có đôi khi tính thối một chút, thích khi dễ đứa em trai như anh, cái khác, bà chị của anh đúng là rất không tệ , mang ra ngoài chắc chắn không làm mất mặt . Với lại, bà chị của anh trước mặt người khác tuyệt đối là bộ dáng thục nữ, sao mà còn chưa có người nào mắc mưu bị lừa lấy bà chị này lấy về nhà nha?
Trên thực tế chính là kỳ quái như vậy, người từ diện mạo đến dáng người tuyệt đối không phải gái ế vậy mà lại thành gái ế, tuổi cũng lớn rồi, trước mắt đang tiến hóa thành Tề Thiên Đại Thánh.
Đây là một vấn đề nan giải.Cho nên Lý Thụy quyết định tạm thời gác lại trước đã, trước hết đem chị ấy đến nơi hẹn rồi nói sau, tóm lại là phải hoàn thành nhiệm vụ cái đã.
Đều tại mẹ anh cả, lại nói có người lớn đi cùng bọn trẻ sẽ không được tự nhiên, cho nên đã đổi thành em trai là anh đưa đi. Mẹ thật là, mẹ không sợ con trai mẹ sẽ thành bóng đèn hay sao? Quấy rầy người ta gặp mặt sẽ bị lừa đá đấy.
Nhưng mà, sau đó mẹ giống như muốn bồi thường, nên đưa cho anh danh sách cả chục khoản mua sắm, cho anh muốn mua gì đó trong nhà thì mua……ORZ, không ai muốn làm việc như vậy đâu, thật là nhiều việc, mua đồ xong lại còn phải đón chị về….
Đây hoàn toàn là bóc lột nha! Anh là một chàng trai trẻ tuổi cứ như trong mơ, lại không thể hẹn hò với cô gái xinh đẹp, mà ở trong này nằm vùng cho bà chị già, thật sự là…..
Anh cũng có cuộc sống tự do đấy, không thể cứ xoay chuyển xung quanh bà chị già mãi được! Ngã!
Lý Thụy ở trước nhà thật rối rắm, Diệp Dĩ Mạt trong phòng cũng thật buồn bực. Ba và dì sao cứ vội vã như vậy chứ, cô cảm thấy một mình cũng tốt lắm mà, tự do tự tại, cũng không có nhiều việc phiền lòng. Bàn luận về tình yêu chỉ được cái vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí sức lực.
Nhưng mà ba đã nói rất kiên quyết rồi, nếu lần này cô nói không đi, lần tới ông liền tự mình đưa cô đi bằng xe cảnh sát. Vừa nghĩ tới ba tính tình vừa thối lại vừa cứng, còn có cảnh tượng xe cảnh sát gào thét, Diệp Dĩ Mạn không khỏi cảm thấy mồ hôi lạnh đổ liên tục, để thằng nhóc Lý Thụy này đưa đi còn hơn ngồi xe cảnh sát đấy, cô không làm chuyện gì vi phạm kỷ cương pháp luật làm sao phải ngồi xe cảnh sát chứ.
“Ra đây, ra đây~” soi gương nhìn lại mình lần nữa, váy chiffon màu xanh dương nhạt có hoa nhỏ, tóc thẳng ngang vai, nếu trên lưng mà đeo cái túi sách thì rõ ràng có thể giả dạng thành sinh viên đại học, không biết ba và dì sao cứ vội như vậy, ai.
Vội vàng ngồi vào xe, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của em trai, Diệp Dĩ Mạt theo thói quen vỗ vai em trai: “Thụy à, ông trời muốn giao trách nhiệm nặng nề cho em, phơi nắng một tí không có vấn đề gì đâu, là đàn ông thì phải có màu sắc đàn ông, mặt trắng nhỏ cũng không nổi tiếng đâu ” ( mặt trắng nhỏ: kiểu đàn ông trắng trẻo, thư sinh).
Lý Thụy liếc mắt xem thường, đối với việc bà chị nhà mình luôn luôn động tay động chân đã tập mãi thành thói quen, nhưng ngoài miệng vẫn cải lại: “Bà chị à người chị gặp mặt đúng là đàn ông trong đàn ông, từ từ mà thưởng thức đi nha chị ~” hàng năm lăn lộn trong quân khu, sao không nổi bật được?
Diệp Dĩ Mạn nghẹn họng, thật sự không ngờ nha, Tiểu Thụy nhà cô lại tranh luận với cô đấy: “ Bà chị đây nhìn trúng loại nước hoa mới nhất của Dior, làm em trai cũng nên bày tỏ tấm lòng đi chứ?” Diệp Dĩ Mạt lần nào cũng dùng chiêu này để kích thích em trai, đàn ông mà nước hoa cũng mua không nổi, thật không có tư cách tán gái nha, muốn theo đuổi cô giáo Tiếu Tiếu Hàm, trước hết vẫn nên học anh Chu thành người đàn ông thành thục đi! Cho nên em trai này vẫn nên chấp nhận làm trâu ngựa cho bà chị là cô đi, đợi đến khi bà chị này huấn luyện anh thành người đàn ông hoàn hảo nhất định phải nhớ trả tiền công đấy~
Lý Thụy há miệng thở dốc, cuối cùng lại khép lại, ánh mắt nhìn đèn đỏ trên đường, không hề để ý đến bà chị này. Hừ, vĩnh viễn không nên đánh giá thấp một người đàn ông, nhất là tiềm lực của họ, sẽ phải khiếp sợ đấy! Lý Thụy âm thầm mở miệng, chờ sau này anh kiếm được tiền, nhất định mua cho chị ấy một chiếc xe cao cấp, làm cho chị ấy xem như vàng bạc bảo bối mà dùng! Hừ!
Rất nhanh đã đến Kỳ Cảnh, Lý Thụy không còn so đo với sự cố ý khiêu khích của bà chị nữa, thật ra, có ngày nào hai chị em không ầm ỹ, đó mới là chuyện lạ thế giới. Từ khi Lý Thụy bắt đầu được hai tuổi, anh vẫn luôn bị áp bức như vậy, trên thế giới sao lại có một người đàn ông khoan dung độ lượng như anh vậy chứ, thật ra cũng phải cảm ơn công lao của người chị nhà họ Diệp. Đó là mấy chục năm bị áp bức không thấy ánh mặt trời đấy ~ thật sự là em trai Lý Thụy sống không dễ dàng nha ~
Mỗi ngày Diệp Dĩ Mạt đều dùng hết mồm miệng để chiếm hết tiện nghi của em trai, không làm gì liền luyện biện luận suy nghĩ logic cùng em trai luyện, cuộc sống như thế thực sự rất vui vẻ nha. Ai, vừa nghĩ em trai chính mình cực khổ bồi dưỡng ra sau này sẽ đưa cho cô gái khác, lúc này tim Diệp Dĩ Mạt liền cảm thấy thật lạnh, có vợ liền không cần chị thì sẽ bị thiên lôi đánh đấy!
“Thụy, về sau cưới vợ cũng không nên quên chị nha….. Chị vẫn đang chờ em mua nước hoa cho đấy…..” Diệp Dĩ Mạt bỗng nhiên khó hiểu nói ra câu này, làm bộ dạng tội nghiệp như con chó nhỏ lôi kéo ống tay áo em trai không buông.
Khóe miệng Lý Thụy co rút lợi hại, lại nữa rồi, mỗi ngày một lần, chị ấy mà không nói thì cả người sẽ cảm thấy không thoải mái hay sao? “Yên tâm đi chị, nước hoa của chị em sẽ giúp chị mua, SIX GOD, sản phẩm quốc tế, nhãn hiệu lớn, hàng tốt ~”
Diệp Dĩ Mạn:…….Xem như em lợi hại……
“Đến nơi rồi, chị mau vào đi, lúc nào về thì gọi điện thoại cho em, em ở siêu thị bên cạnh.” Theo lời mẹ dặn, bắt đầu một vòng lớn đi mua sắm. Mẹ anh đã nói, con nhẫn tâm để người mẹ như hoa như ngọc của con chen chúc cùng mấy bà cô hay sao? Vì vậy nhiệm vụ mua sắm vĩ đại này liền giao cho con trai là anh ~
Lý Thụy thật muốn hộc máu, mẹ sao mẹ lại có thể để đứa con đẹp trai của mình chen chúc cùng mấy bà cô chứ?
“Chị, nhớ gọi điện thoại cho em đó ~” Lý Thụy mãi chăm sóc như vậy, trong nhà luôn bị hai người phụ nữ ức hiếp làm anh thật sự có xu thế thành bà mẹ già nha, thật đáng sợ.
Lý Thụy cảm thấy, chị nhà mình lần này gặp mặt chắc chắn là đánh nhanh thắng nhanh, còn việc đưa đối tượng gặp mặt về nhà, Lý Thụy lấy tư duy bình thường suy nghĩ một trăm lần cũng không thể nào trông cậy vào một người đàn ông cả ngày chỉ biết tập luyện, tập luyện lại tập luyện có thể giác ngộ được, anh nên chủ động nhận lấy nhiệm vụ này thôi.
Diệp Dĩ Mạn sửa soạn lại váy một chút, trên mặt đã không còn biểu cảm vui đùa như lúc nãy ở cùng em trai, thay vào đó là vẻ mặt đoan trang nhã nhặn, Lý Thụy xem xong cũng phải che mặt, chị thay đổi sắc mặt cũng không cần nhanh như vậy đâu, chị này thật sự rất có khiếu lừa người nha! Ngộ nhỡ không cẩn thận lừa được một tên đàn ông mạnh mẽ thì làm sao bây giờ? Đây thực sự là phạm tội đấy, không chừng ngay cả muỗi mẹ cũng đều không nhận ra được, bỗng nhiên có tên đàn ông nào thấy chị ấy giả dạng hiền thục như vậy không khéo sẽ bị rơi vào tay giặc đấy! Chị không thể như vậy được!
Diệp Dĩ Mạt tất nhiên không biết tâm trạng vướng mắc của em trai mình, sửa sang lại tóc, liền nhấc chân đi vào Kỳ Cảnh. Đây cũng không phải là lần một hay lần hai cô đến Kỳ Cảnh này, cô và Tiểu Hàm đều rất thích phong cảnh nơi đây, đi dạo phố mệt mỏi đều vào đây ngồi một lúc, nhưng mà đến để gặp mặt thì đây là lần đầu tiên nên có một chút khẩn trương.
Diệp Dĩ Mạt chưa có ý niệm kết hôn trong đầu, nhưng không thể nói cô không có khao khát đối với hôn nhân. Thân là cô gái hai mươi tám tuổi, đối với đối tượng có khả năng kết hôn trong tương lai của mình, ai cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh được, Diệp Dĩ Mạt cũng giống như vậy.
Nhìn xung quanh một vòng xong, không nhìn thấy người nào mặc quân trang cả, Diệp Dĩ Mạt không khỏi nghi ngờ đối phương cũng không có ý muốn gặp mặt giống như cô, cho nên đã chạy trốn từ trước rồi?
Vừa xuất hiện ý nghĩa này, Diệp Dĩ Mạt liền cảm thấy có cảm giác không vui, cũng có cảm giác như trút được gánh nặng, đợi lát nữa không cần phải xấu hổ rồi, dù sao cũng là con chiến hữu cũ của ba, một chút thể diện mà không cho cũng không được; nhưng mặt khác lại có chút không thoải mái, dù sao thì cũng có chút khó chịu khi bị cho leo cây, cô đã đến đúng hẹn thì đàn ông như anh ta cũng phải đến sớm hơn một chút mới phải chứ?
Đang nghĩ đi tận đâu đâu lại thấy phía bên cửa sổ có người đàn ông mặc áo sơ mi cười cười vẫy tay gọi, anh ta đưa lưng về phía ánh mặt trời, đơn giản mà nói thì ánh sáng chói lọi rơi xuống trên người anh ta, mái tóc ngắn nhẹ nhàng mà khoan khoái lưu loát. Rõ ràng là áo sơ mi trắng nhưng mặc trên người anh lại có vẻ cực kỳ cao lớn và tuấn tú.
Diệp Dĩ Mạt có chút chần chờ, nhưng nhanh chóng đã nhận ra người đó, không phải là phụ rể trong hôn lễ của thầy giáo Lý sao? Cô có ấn tượng với người này tất cả là nhờ công lao của Tiếu Hàm, không phải Tiếu Hàm đã nói trong hôn lễ của thầy giáo Lý có một phù rễ có dáng dấp đặc biệt dễ nhìn sao? Đó không là anh ta à?