Một bữa cơm tối, bốn người ăn rất yên tĩnh. Diệp Dĩ Mạt cùng Lý Thụy bình thường hay ầm ĩ, ngưng lễ nghi bàn ăn lại nhất định để ý, cộng thêm là lần đầu tiên đến nhà người ta, hai chị em dĩ nhiên là khó tránh khỏi dè dặt.
Tất Tử Nghiêu nha đầu này nhìn rất gầy, thật ra thì cùng Diệp Dĩ Mạt một dạng, tất cả đều là tham ăn, chỉ là cố kỵ chị dâu tương lai và gia sư mới, lúc này mới thu lại không ít, nhìn Lý Mân cũng không khỏi cười thầm, nha đầu này bình thường ăn cơm cũng hận không được nhào vào bát ăn, thế nhưng cũng biết dè dặt là gì, thật đúng là kỳ tích.
Ăn xong cơm tối, đã hơn 8 giờ, Diệp Dĩ Mạt và Lý Thụy liên tục nói cám ơn, mới lên ô-tô rời đi.
Mãi cho đến không thấy được bóng dáng xe, Lý Mân mới kéo con gái xoay người trở về nhà.
"Mẹ, mẹ cảm thấy cô Diệp như thế nào ạ?" Tất Tử Nghiêu ôm cánh tay mẹ, nhún nhảy một cái, cười hồn nhiên.
Lý Mân cưng chiều nhìn bộ mặt tò mò của con gái, cố làm ra vẻ không hiểu nói: "Cái gì như thế nào? Cô Diệp không phải cô giáo của con nha, mẹ có cái gì cảm thấy tốt a."
Tất Tử Nghiêu vừa nghe lời nói của mẹ cố ý giả bộ ngu, không khỏi chu mỏ sẳng giọng: "Mẹ, chuyện này là chuyện lớn cả đời của anh con đấy, cái người này làm mẹ làm sao lại không có chút quan tâm nào chứ?" Anh trai từ trước kia cho tới bây giờ không có mang bạn gái về nhà, tính toán ra, cô Diệp cũng coi là người đầu tiên tới nhà bọn họ người thứ nhất thí sinh ‘chính xác nàng dâu’ đấy, dĩ nhiên, trước đây mẹ biết những người đi xem mắt với anh trai mấy cái kia không tính.
"Tốt lắm ~" Lý Mân nhìn gương mặt vặn vẹo uốn éo của con gái, cười nói: "Xem con kìa, chuyện của anh con để cho nó tự giải quyết, chúng ta không xen vào ~" đứa con trai này lúc nhỏ cũng không cần mẹ lo lắng nhiều, giờ lớn rồi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào anh nghe lời của mẹ sao?
Nhăn nhăn lỗ mũi, tiểu nha đầu có chút không cam nguyện đi lên lầu, ai, không hỏi đến đáp án, chờ cô sẽ như thế nào mang bí mật này cùng anh trai trao đổi đây? Ai yêu, thật là khổ não mà ~
Về đến nhà, Diệp Dĩ Mạt chống lại ánh mắt ba và dì Trần tối thiểu có 2000 °C , nâng cao lưng ngoan cường mà đi vào gian phòng của mình. Đóng cửa, khóa lại, xả hơi ~
Thật là quá đáng, hai người này sao lại ăn ý đến vẻ mặt hợp thành một nhìn cô chằm chằm vậy? Này vợ chồng làm đã lâu, quả nhiên sẽ càng lúc càng giống sao? Vợ chồng mặt vợ chồng mặt, quả nhiên không phải thuận miệng nói một chút .
Nghe ngoài cửa Lý Thụy bị lôi kéo hỏi, Diệp Dĩ Mạt không thể làm gì, ngay từ lúc gọi điện thoại về nhà cô cũng biết sẽ như vậy, tất cả vấn đề đều chẳng qua là thời gian sớm muộn thôi. Tiểu Thụy đáng yêu, hôm nay chị em mệt mỏi, cho nên em chống đỡ trước đi ~ nếu là dám nói lung tung, hừ hừ, biết hậu ra sao rồi đấy ~
Không nhìn ánh mắt lửa nóng ngoài cửa, Diệp Dĩ Mạt nên làm gì thì đi làm. Tắm xong, đang định sấy tóc, điện thoại di động vang lên. Một tay dùng khăn tắm lau tóc, một tay cầm điện thoại di động, trên màn ảnh rất rõ ràng cho thấy bốn chữ lớn: ‘đại doanh trường Tất’. Trong điện thoại di động trừ anh ra, thật đúng là không có người khác có uy phong ghi chú này rồi.
"Uy." Mới vừa tắm rửa đi qua, cô gái âm thanh còn mang theo chút mất tiếng, Tất Tử Thần chợt nghe đến, lại tim đập hơi mạnh và loạn nhịp. Trong ấn tượng, âm thanh Diệp Dĩ Mạt không có gì đặc sắc, không giống có chút trẻ con, âm thanh trong trẻo điềm nhiên, tựa như suối nước leng keng, vừa giống như Hoàng Oanh. Có lẽ là bởi vì đi dạy phải nói nhiều, bình thường lúc nói chuyện cô cũng sẽ không nói lớn tiếng, âm thanh nhàn nhạt âm âm, luôn là làm cho người ta nghe qua sẽ quên, nhưng là, thấy mắt cô, thỉnh thoảng thoáng qua cơ trí linh khí, thỉnh thoảng thoáng qua nghịch ngợm cười giỡn, luôn là sinh động linh hoạt như vậy, khiến cả người cô đều giống như nổi bật, khuôn mặt thanh tú lại cũng để cho người nhìn qua khó quên.
"Alo, là tôi." Tất Tử Thần thật thấp đáp một tiếng, mới vừa tắm rửa, nhận được điện thoại của Nghiêu Nghiêu xong, không hề nghĩ ngợi liền bấm điện thoại gọi cho cô.
"Ừm, tôi biết." Diệp Dĩ Mạt nhẹ nhàng cười nói, khóe miệng hơi giơ lên mấy đường cong, nước theo mái tóc đen dài rơi xuống sàn nhà, tí tách, ở bên trong nhà yên tĩnh dần dần có gió mùa hè hơi lạnh.
"Ừm, tôi muốn hỏi một chút, số học của Nghiêu Nghiêu không có vấn đề gì chứ?" Tất Tử Thần ngớ ngẩn, nghe được tiếng cười của cô cái phút chốc kia, anh lại sửng sốt hồi lâu, lúc tỉnh táo lại mới cuống quit nói.
Nhất định là gần đây huấn luyện quá mệt mỏi. Tất tử thần tự nhủ như thế.
" Tiểu tử Lý Thụy này mặc dù học văn không tốt lắm, nhưng là tài nghệ số học cũng không tệ lắm, ứng phó thi tốt nghiệp trung học dư dả rồi, anh yên tâm đi." Diệp Dĩ Mạt trên đường trở về đã hỏi Lý Thụy rồi, rốt cuộc có nắm chắc hay không, được tiểu tử này trả lời chắc chắn, cô mới dám trả lời như vậy.
"A, vậy thì tốt." Tất Tử Thần tùy ý đáp lại, dừng lại chốc lát, chỉ nghe được trong điện thoại lẫn nhau tiếng hô hấp yên tĩnh.
"Tôi. . . . . ."
"Tôi. . . . . ."
Một lát sau, hai người không ngờ đồng thời mở miệng.
Cảm thấy được đây không phải là trùng hợp bình thường, Diệp Dĩ Mạt không khỏi bật cười: "Tốt lắm, đại doanh trưởng Tất, anh có việc gì thì nói đi ~ tóc tôi còn ướt nữa ~" Diệp Dĩ Mạt nửa đùa nửa thật nói, đem lúng túng của mình nhanh chóng che giấu đi.
Tất Tử Thần nghe lời này của cô, vẫn không khỏi nhíu nhíu mày, bật thốt lên: "Gội đầu xong sao lại không sấy cho khô tóc? Như vậy sẽ dễ dàng bị cảm!"
Này không biết từ nơi nào mà giận, nghe được hai người đều là ngẩn ra.
Anh tại sao lo lắng cho tôi?
Tôi tại sao mặc kệ cô?
Tất Tử Thần may là trấn định, vào lúc này cũng không khỏi có chút luống cuống, trong miệng cuống quít giải thích: "Ý tứ của tôi đó là, con gái không thể so với đàn ông chúng tôi được, bị cảm rất phiền toái. . . . . ."
"Ừm." Diệp Dĩ Mạt rất là lạnh nhạt gật đầu một cái: " doanh trưởng Tất nói đúng lắm, vậy tôi sẽ nhanh chóng sấy cho khô tóc đây. Ngủ ngon nhé." Nói xong, cũng không đợi người bên đầu điện thoại kia nói ngủ ngon, ngón tay vừa dùng lực, đã nhấn nút kết thúc.
Đưa điện thoại di động ném lên trên giường, Diệp Dĩ Mạt lúc này mới giật mình trên mặt mình nóng ran, một tầng tiếp một tầng, thật giống như muốn đem cô nướng khét vậy. Ngã nhào lên trên giường, đem cả người cũng vùi thật chặt vào gối đầu, trái tim nhảy lên kịch liệt cùng gương mặt nóng như lủa đốt đều còn tồn tại mơ hồ nhắc nhở cô vừa mới xảy ra chuyện gì. Đây là thế nào? Nghe anh tựa như bất mãn kì thực quan tâm, thế nhưng cô cảm thấy tim đập nhanh hơn?
Diệp Dĩ Mạt cũng không phải là tiểu nha đầu mười tám tuổi ngây thơ, tự nhiên biết là chuyện gì xảy ra. Trái tim này, sợ là mới vừa rồi không theo quy luật! Vẫn là vì người khác khiển trách một tiếng! Này, đây cũng quá mất thể diện chứ?
Nếu là lời ngon tiếng ngọt, dầu gì cô còn có thể trở về chỗ, tựa như lời nói dạy bảo con gái, rốt cuộc có cái gì tốt đáng giá nhịp tim đó? Hay là âm thanh của người kia quá mức mị hoặc? Diệp Dĩ Mạt ấm ức, âm thanh dễ nghe cũng không thể như vậy, mới vừa rồi nhịp tim tuyệt đối vượt qua 180 rồi. Cô dám thề, nam nhân này, tuyệt đối không hợp nói lời ngon tiếng ngọt!
Diệp Dĩ Mạt bên kia đỏ mặt thêm nhịp tim ở bên trong, Tất Tử Thần bên này cũng không quá tốt hơn, tuy rằng anh đối với Diệp Dĩ Mạt ấn tượng không tệ, nghe ý tứ hai người lớn trong nhà, đối với nha đầu này cũng rất hài lòng, nhưng là dù sao hai người đều còn ở giai đoạn đầu tiếp xúc, số lần bọn họ gặp mặt, cộng thêm lần trước gặp ở hôn lễ kia, cũng chẳng qua là hai lần thôi. Mà thông qua điện thoại và tin nhắn, càng thêm không thể cùng những người tình yêu cuồng nhiệt so sánh được.
Mới vừa rồi, lời nói kia cũng thật là vượt khuôn rồi, thăm hỏi bình thường ngược lại cũng thôi, lại còn trông nom đến loại chuyện nhỏ không sấy tóc này, giống như liền có chút quá mức chứ? Nếu như có người không quen biết muốn xen vào anh ăn cơm hay không, uống nước hay không uống nước , anh cũng sẽ tức giận chứ?
Nghĩ đến nha đầu kia lần đầu tiên không lễ phép như vậy cúp điện thoại, trong tâm Tất Tử Thần cũng có chút lo sợ rồi, khác một cái liền đem điện thoại đập thôi, hai vị trong nhà kia nhất định sẽ không bỏ qua cho anh! Khó gặp gỡ được người con dâu để cho hai người bọn họ cũng hài lòng, nghe ý tứ Nghiêu Nghiêu cũng rất thích, cái này nếu phá hủy ở trong tay của anh, ba anh có thể dùng súng bắn anh mất!
Suy nghĩ một chút, lại bấm điện thoại, tối thiểu phải nói rõ ràng, anh thật không có ý tứ gì khác. Chỉ có thể nói tư tưởng là không thể nói trước được, cùng sự kiện nhưng nhiều người xem, cũng sẽ sinh ra vô số loại ý tưởng. Nhất là đàn ông và phụ nữ đại não cấu tạo khác biệt, càng thêm dễ dàng sinh ra hiểu lầm khác nhau.
"Alo." Thấy điện thoại vang lên lần nữa, do dự hồi lâu, Diệp Dĩ Mạt cũng nhấn phím nghe, một tay vuốt ngực, cố tự trấn định. Người đàn ông này, không cho lại nói lời nói mập mờ không rõ như vậy, nói như vậy làm nhịp tim của cô thật nhanh, hơn nửa đêm ngủ không yên.
Tất Tử Thần ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn màn ảnh máy vi tính nhấp nha nhấp nhấy, ánh mắt có chút mơ hồ: "Mới vừa rồi tôi không có ý tứ gì khác, cô đừng hiểu lầm. . . . . ." Anh thật không phải chủ nghĩa đàn ông, cũng không ưa thích can thiệp chuyện của người khác, anh lại càng không có thói quen khống chế người khác!