Trọn Đời Có Duyên

Chương 17: Mặt trời mọc



Xa xa, người ra người vào tấp nập, Tất Tử Thần liếc mắt liền thấy được cô. Như có thần giao cách cảm vậy, đầu tiên nhìn, liền thấy cô.

Một thân áo phông đơn giản, giày thể thao màu trắng cùng quần jean màu sáng, còn đội mũ lưỡi trai màu cafe trên đầu, làm cho người ta thấy thoải mái tự nhiên hào phóng, ở nơi ngày hè chói chang này, cũng khiến người giống như mát mẻ hơn không ít.

Ước chừng là ánh mặt trời quá chói mắt, cách thật là xa, đã nhìn thấy mắt cô giống như tiểu hồ ly đang híp lại, miệng không biết lẩm bẩm oán trách những thứ gì ở đây.

Thấy cô giương mắt nhìn, anh cũng chỉ là theo thói quen mỉm cười, lại thấy trong nháy mắt cô giật mình đứng ở nơi đó, vẻ mặt ngơ ngác không biết nghĩ cái gì, mặt bị mặt trời phơi có chút đỏ hồng thấy đáng yêu làm sao. Nha đầu này, chẳng lẽ phơi nắng đến chống mặt?

Cũng không phải là phơi nắng đến chóng mặt, chỉ là bị khuôn mặt tươi cười của doanh trưởng Tất quá mức tuấn lãng làm cho say nắng mà thôi. Người đàn ông mặc đồng phục, còn lộ ra nụ cười lúm đồng tiền ‘quyến rũ’ như vậy, cô giáo Diệp rất không chịu thua kém, nhìn không chớp mắt.

Làm bộ xoa xoa mồ hôi trên gương mặt, Diệp Dĩ Mạt không biến sắc thu hồi ánh mắt, cố đè xuống nhịp tim chợt đập mạnh, hít thở sâu một hơi, mới cất bước đi về phía anh. Người này, là vội vã tới đón cô chứ? Trên mặt mang nụ cười dịu dàng, để cho người ta đều sinh lòng kiều diễm.

Nở nụ cười sáng lạn, Diệp Dĩ Mạt đi tới bên cạnh anh." Doanh trưởng Tất, làm sao anh biết thời gian tôi đến vậy?"

Đi tới trước mặt, ngưỡng mặt lên nhìn anh, mới phát hiện anh một thân phong trần. Mặc đồng phục huấn luyện to lớn trên người, dáng dấp cao lớn kiên cường bản lĩnh càng lộ vẻ tuấn, trên trán còn có mồ hôi đen tuyền, vừa nhìn là biết mới vừa từ trong sân huấn luyện ra.

Tất Tử Thần đoán chừng là nhìn thấu nghi ngờ trong ánh mắt cô, vô tình cười cười, giải thích: " Diễn tập mới vừa kết thúc sáng sớm hôm nay, buổi sáng không biết mở tổng kết, không còn kịp thay quần áo nữa liền ra tới đón cô." Lý Thụy gọi điện thoại, không còn sớm không muộn, vừa lúc hội nghị kết thúc.

"Ưmh, hiểu." Diệp Dĩ Mạt nhàn nhạt cười một tiếng, hôm nay đi giày thể thao, chênh lệch chiều cao liền hiện ra, đàn ông tuấn dật cao lớn, hòa lẫn mùi cỏ xanh cùng mồ hôi, trên mặt trắng trẻo tuấn tú không bởi vì có mồ hôi cùng bụi bậm mà có vẻ chật vật không chịu nổi, ngược lại bộc phát có vẻ anh tuấn bức người.

"Đi thôi, tôi dẫn cô trở về doanh trại trước đã." Tất Tử Thần rất tự nhiên nhận lấy ba lô trên lưng cô, ném vào chỗ ngồi phía sau.

Diệp Dĩ Mạt cũng không có khách khí, mở cửa xe tiến vào chỗ ngồi, mặt trời Nam Kinh này, không thể không nói, không phải người bình thường có thể chịu đựng được .

"Ăn cơm trưa chưa?"

"Còn chưa có." Diệp Dĩ Mạt nghiêng mặt sang bên nhìn anh, đều nói đàn ông mặc quân trang cực kỳ có mùi vị, không thiếu phụ nữ còn gọi mình là gái nghiện người mặc đồng phục. Nhưng Diệp Dĩ Mạt vẫn xem thường, cho tới hôm nay mới phát hiện, thì ra là, nhiều người mê như vậy, vẫn có chút đạo lý.

Tối thiểu, người trước mắt này, cũng làm người ta rất muốn ăn, ưmh, muốn ăn. Cô thật đói bụng. . . . . .

"Chờ một chút, sau khi về đến doanh trại cất đồ, rồi đi nhà khách ăn cơm trưa thôi."

Diệp Dĩ Mạt thật ra thì rất muốn hỏi, tại sao cô lại muốn đi xa xôi như vậy, không ở thành phố lại không ngừng cố tình chạy đến chỗ bộ đội ở đây? Nhưng là, chống lại đôi mắt mỉm cười của anh, có vấn đề gì cô cũng nuốt xuống. Chẳng lẽ, đây chính là nam sắc mị hoặc?

Dọc theo đường đi tùy ý hàn huyên ít chuyện, thời gian thật cũng không cảm thấy trôi qua chậm. Đã đến nơi đóng quân của Tất Tử Thần. Lính trinh sát đứng ở cổng thẳng lưng giơ tay chào, khiến Diệp Dĩ Mạt ngồi ở trong xe cũng không khỏi ưỡn thẳng lưng.

Khi Tất Tử Thần thay anh làm thủ tục ghi danh, Diệp Dĩ Mạt rất hữu hảo hướng về phía trẻ tuổi lính trinh sát mỉm cười, lại làm cho người ta mặt đỏ ửng.

Thật đúng là xấu hổ mà, cô giáo Diệp quan sát tuổi lính trinh sát này cùng nam sinh trong lớp không xê xích bao nhiêu, nhiều lắm là bộ dạng mười tám mười chín tuổi, gương mặt đen nhánh tràn ngập ngây thơ, cũng đã mặc quân trang trong người, bảo vệ quốc gia.

Tất Tử Thần giơ lên ba lô, đừng xem ba lô không lớn, đồ bên trong cũng không ít, trướng phình, cũng đủ nặng."Đi thôi, trước tiên để đồ vào phòng làm việc của tôi đã, sau đó dẫn cô đi ăn cơm." Tất Tử Thần rất là tự nhiên đi ở bên cạnh Diệp Dĩ Mạt, tuấn nam mỹ nữ, vốn là dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác, huống chi là ở trại lính căn bản đều là đàn ông này, bất thình lình xuất hiện một cô gái thanh tú như vậy, sao lại không đem toàn bộ ánh mắt tất cả mọi người đều hấp dẫn tới?

Đoàn trưởng Trương đang đứng ở cửa sổ hút thuốc không dám tin xoa xoa khóe mắt, bố nó, ông không nhìn lầm chứ? Người mang theo vị cô gái đi tới, là tiểu tử Tất Tử Thần kia chứ?"Lão Triệu lão Triệu, ông qua đây nhanh lên!" đoàn trưởng Trương vội vàng kêu chính ủy, cuộc sống chiến sĩ này là do chính ủy trông nom, lão Triệu ngươi vội vàng cái gì!

Chính ủy Triệu đang ngồi uống trà, bị đoàn trưởng thúc giục gấp rút như vậy, thiếu chút nữa bị sặc, nhéo lông mày rất là bất mãn đi tới cửa sổ, nói lầm bầm: "Lão Trương ngươi làm gì thế à? Ta đây đang uống trà !" Sau khi ăn xong cần phải nghỉ ngơi!

"Lão Triệu ngươi mau tới đây cho ta!" Đoàn trưởng một gấp gáp, giọng nói quê hương cũng nhô ra, một đôi mắt tựa như bốc lửa nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giống như chớp mắt một cái thì người bên ngoài sẽ biến mất dạng.

Chính ủy Triệu vào lúc này cũng cảm giác được bạn nối khố có điểm không thích hợp, lửa này tức bốc lên có phải quá nhanh không. Chậm rãi chuyển đến cửa sổ, mắt nhìn theo ngón tay chỉ, vừa nhìn đã không nhìn nổi nữa, tiểu tử Tất Tử Thần này, rốt cuộc biết đem côdâu mang tới cho ông nhìn một chút!

Chao ôi, làm chính ủy không dễ dàng mà! Trừ phải quản đoàn trưởng này tính khí giống như thùng thuốc nổ, còn phải quản một nhóm lớn phía dưới mắt mờ chuyện lớn cả đời nữa! Chính ủy là ông cũng sắp thành bà mối rồi, ông dễ dàng lắm sao! Tất Tử Thần này chính là phần tử ngoan cố, rõ ràng mặt dài đào hoa, cố tình một cô dâu cũng không lừa tới, đây không phải là ném vào mặt doanh pháo binh trinh sát bọn họsao! Cũng bởi vì cái này, ông một cùng hội các lão gia giúp nói chuyện kết hôn, mỗi một người đều cùng Tất Tử Thần nói chuyện, lớn lên như vậy cũng không người muốn, bọn họ loại cao lớn thô kệch này, gấp cái gì!

Lần này tốt lắm, Tất Tử Thần cuối cùng là cưới được nàng dâu rồi, nhìn hội các lão gia phía dưới kia còn lấy cái gì làm bia đỡ đạn!

"Đi đi đi, xem náo nhiệt đi!" đoàn trưởng Trương hào hứng bừng bừng, tắt thuốc lá rồi đi ra ngoài.

Lão Triệu dở khóc dở cười, để cốc xuống đuổi theo sát. Có náo nhiệt không nhìn, kẻ ngu!

"Đợi đã nào...!" đoàn trưởng Trương thắng gấp, nghiêng đầu hỏi "Tiểu Tất có phải có một em gái không vậy?" Hay là em gái của tiểu tử đó đến thăm, có thể không dễ chơi đâu ~

Chính ủy Triệu cũng cau lông mày suy nghĩ sâu xa, con gái nhà quân trưởng Tất, năm nay nên lên cấp 3 chứ? Này nhìn tuổi, hơi giống mà~ đi, hay là đi xuống xác nhận đi ~

Diệp Dĩ Mạt vẫn là lần đầu tiên vào phòng làm việc như vậy, đơn giản đến không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung nữa, ba cô trên bàn sách còn bày tấm ảnh gia đình nữa, nơi này của Tất Tử Thần, trừ một mô hình xe bọc thép, thế nhưng không có những thứ trang trí khác.

"Đi thôi." Đem ba lô của Diệp Dĩ Mạt vào cái ghế một bên, Tất Tử Thần mở miệng nói. Đã hơn mười hai giờ, ngồi xe cho tới trưa, cũng sẽ đói bụng.

"Ừm." Diệp Dĩ Mạt ngoan ngoãn nghe lời, ngửa mặt cười một tiếng. Thật đói thật đói mà, vừa đói bụng liền dẹp xuống.

Tất Tử Thần bật cười, cách ăn mặc này, cộng thêm khuôn mặt tươi cười ngu ngơ này, người khác không biết chuyện, nói không chừng thật sự cho rằng anh lừa lấy thiếu nữ vị thành niên đấy.

Đi trên đường, Diệp Dĩ Mạt vẫn mỉm cười, trong lòng lại sắp nội thương, đây rốt cuộc có xa lắm không vậy? Cô không muốn trở thành động vật quý hiếm bị đi thăm đâu! Xem chừng vị bên cạnh này cũng là nhân vật phong vân đi, nếu không sao có nhiều người dừng lại cùng anh chào hỏi như vậy chứ? Cấp bậc thấp này nhìn thấy trưởng quan chào hỏi thì cũng thôi đi, còn có đồng cấp thậm chí cao cấp cũng muốn tới đây để chào hỏi nữa, thuận tiện hướng về phía cô ‘hữu nghị’ mà ‘sáng tỏ’ cười một tiếng nữa?

Bỏ đi những thắc mắc trong đầu! Cô thừa nhận làm lính phong cách được, nhưng là có thể hay không không cần cũng hướng về phía cô lộ ra nụ cười mập mờ như vậy! Cong khóe miệng còn lộ má lúm đồng tiền, quá thật sự quyến rũ!

Còn gì nữa không, cô cùng Tất Tử Thần, thật. . . . . . Có lẽ là không có gì chứ? !

"Có mệt hay không?" Tất Tử Thần khẽ nghiêng người hỏi. Từ khi anh biết cô sẽ đến Nam Kinh, anh đã suy nghĩ, chờ nha đầu này đến Nam Kinh rồi, làm như thế nào mới có thể ở lâu cùng cô mấy ngày. Dù sao kỷ niệm ngày thành lập trường cũng chỉ có thời gian hai ngày, nếu là cô thật tới đưa chút đồ, nhiệm vụ này của lão mẹ, anh thế nào hoàn thành đây? Hơn nữa, có mấy lời, anh còn đợi lúc không có người nói với cô nữa, cái này nếu chỉ thấy mặt một lần, anh muốn đi nói với tường à?

Không ngờ tiểu tử Lý Thụy này lại thấu hiểu như vậy, chẳng những đem tất cả hành tung đều chi tiết của chị mình đưa đến, còn dạy anh một chiêu thế nào đối phó với chị mình. Tiểu tử này, thật đúng là đủ ăn cây táo rào cây sung, chỉ là, anh thích.

Lý Thụy nói rồi, chị anh nhìn thì giống như mảnh hổ, thật ra thì lại giống con cừu nhỏ, dễ khi dễ cực kì. Dĩ nhiên, Lý Thụy cũng cường điệu, chớ nhìn anh giống như vẫn luôn bị chị anh khi dễ, này thực tế đều là giả bộ thôi, anh đều nhường cho chị gái cả, ai bảo đàn ông tối không đấu cùng phụ nữ chứ? Ưmh, đây là nguyên văn lời nói của Lý Thụy .

Lý Thụy yêu sách, chị anh thật ra thì rất lười, nếu có người giúp cô thời điểm quyết định, chính là cô tuyệt đối lười phải động não . Cho nên anh Thần à, anh phải ở lúc chi em làm ra quyết định trước tiên liền đem chị ấy lừa gạt đến chỗ anh đi, quyết định gian phòng kia, chị ấy liền lười phải dời chỗ rồi, chuyện này không phải thành sao?

Ưmh, Lý Thụy lúc nói lời này, cười đến có chút thâm ý. Đều là đàn ông Tất Tử Thần đại khái nghe rõ, trong lời nói ‘ha ha’, thật có thâm ý khác.

Ngẩng mặt lên nhìn anh, Diệp Dĩ Mạt cười lắc lắc đầu: "Không có gì mệt, trên đường ngủ một giấc là đến nơi." Cũng không phải là ngồi ba mươi mấy bốn mươi mấy tiếng đồng hồ, có cái gì mệt. Nhớ năm đó lúc học đại học, cô hăng hái , một người đeo túi xách đi lên xe lửa Vân Nam Lệ Giang , đó mới là đi chung đường dài đằng đẵng đấy.

"Đi thôi, để cho cô biết thức ăn bộ đội chúng tôi là cái mùi vị gì." Tất Tử Thần nói giỡn, nhìn mặt cô nụ cười sáng rỡ, anh liền xuất phát từ nội tâm mà nghĩ muốn trêu chọc nha đầu này, nhìn cô bộ dạng cau mày uất ức giơ chân, Ặc, đều sẽ làm người ta tâm tình rất tốt a ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.