Cô giáo Diệp mím môi hướng về nữ sinh phía đối diện dịu dàng cười một tiếng, cười đến cô nữ sinh nhỏ đối diện đều nhìn kém mắt.
Oa oa thật bất ngờ, các cô có bạn là mĩ nữ đấy! Nhưng mà, vì sao cô cảm thấy nữ sinh này cười lên lại âm trầm như vậy chứ?( câu đầu ta chém đấy, dịch không hiểu gì cả).
"Cái đó. . . . . . Bạn học. . . . . . Huấn luyện viên của chúng ta đắc tội với bạn sao?" Nữ sinh mặt tròn lắp bắp hỏi. Chính là cô tùy tiện vừa hỏi thôi, sao lại giống như hỏi ra kẻ thù như vậy? Chẳng lẽ vị bạn học này cùng huấn luyện viên có thù không đội trời chung sao? Ô oa oa, cô không muốn xen vào! Mẹ, cô phải về nhà ~ đại học thật là đáng sợ ~~
Diệp Dĩ Mạt không có gì hình tượng lau mồ hôi, bây giờ cô là sinh viên chịu huấn luyện, không phải giáo viên, cho nên không cần hình tượng ―― Cô giáo Diệp đã tự cam chịu như thế rồi.
"Không có gì, chính là xuyên thấu qua hiện tượng nhìn bản chất mà thôi, bạn học sao này các bạn cũng sẽ học được." Cô giáo Diệp nháy mắt, tâm tình rất tốt nhìn một đoàn nữ sinh đối diện ngây ngốc. Ưmh, đùa giỡn các nữ sinh trẻ cái gì, quả nhiên chơi rất khá.
"A, a nha. . . . . ." Một đám nữ sinh ở đối diện cũng gật đầu tựa như đã lĩnh giáo được, vì không biết nha, họ chính là cảm thấy vị bạn học này rất thâm trầm, ưmh, đúng, thâm trầm.
Nói nhảm, so với các cô đã sống lâu hơn chừng mười năm, chẳng lẽ là sống vô ích? Bốn năm đại học hai năm nghiên cứu sinh lại thêm ba năm công việc, những năm này cô ăn cơm cũng có thể nuôi sống hai trăm đầu heo rồi.
Thật là muốn uống nước. . . . . . Đùa giỡn các cô nữ sinh trẻ xong, cô giáo Diệp bắt đầu buồn bã rồi. Cô quên mang nước.
Nhìn các bạn ‘đồng học’ sớm đã có chuẩn bị lương khô uống nước, cô giáo Diệp tạm thời được xếp vào lớp liền cực kỳ muốn cho Chính ủy Triệu tại phía trại lính xa kia râu ria mọc thêm hai đường (cái này không rõ lắm), thật không có phong cách trưởng bối ~ muốn chết khát cô!
Còn là huấn luyện viên, có nước miễn phí uống ~ cô giáo Diệp ‘đói khát’ mà nhìn các huấn luyện viên ngồi vây chung một chỗ, bên chân Tất Tử Thần còn để một chai nước suối mới vừa mở ra .
Lấy điện thoại di động ra ――― cô giáo Diệp cực kỳ may mắn Chính ủy Triệu chưa nói cho người ta đem điện thoại di động của cô tịch thu lại. Ngón tay thật nhanh nhấn bàn gõ, Diệp Dĩ Mạt gửi tin nhắn cho doanh trưởng Tất: em chết khát rồi TAT. Còn phụ thêm một vẻ mặt khổ sở.
Diệp Dĩ Mạt không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào anh, xa xa xác định anh lấy điện thoại di động ra, sau đó đứng lên, hướng những chiến hữu khác bên cạnh cười cười xin lỗi, nhìn chung quanh, cuối cùng đưa ánh mắt khóa đến nơi này của cô.
Nhìn nha đầu này hai mắt sáng lên nhìn anh, không đúng, là nhìn chai nước trong tay anh, Tất Tử Thần bất đắc dĩ. Trước huấn luyện là cô nói không muốn đi cùng anh, nói sẽ khiến cho hiểu lầm cái gì, nhất định một mình vào đội trước thời gian, muốn cô mang nước cũng không kịp nói ra khỏi miệng. Lúc này thì hay lắm, gieo gió gặt bão đi.
"Ừ, cầm." Đem nước đưa cho cô, Tất Tử Thần thuận thế thì ngồi vào bên cạnh cô.
Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt nhận lấy, không muốn người chung quanh nhìn thấy lại có ánh mắt hiếu kỳ. Cô sai lầm rồi, cô vốn là muốn che giấu chút gì, vào lúc này giống như có tác dụng ngược lại rồi.
Vừa thấy huấn luyện viên trai đẹp ngồi tới đây, nam sinh nữ sinh xung quanh tất cả đều phần phật một cái xông tới, huấn luyện viên già huấn luyện viên trẻ, ánh mắt vẫn không quên tò mò rơi vào trên người nữ sinh bên cạnh huấn luyện viên, người kia là ai đây? Huấn luyện viên tự mình lấy nước cho cô, chẳng lẽ là em gái? Nghĩ như vậy, nam sinh có lá gan lớn liền hỏi ra lời : "Huấn luyện viên, vị bạn học này là em gái thầy sao?"
‘phốc’, cô giáo Diệp một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra ngoài. Chẳng lẽ cô ngụy trang được thành công đến thế này? Bọn họ thật không cảm thấy cô so với bọn hộ lớn hơn nhiều? Giả bộ nai tơ có thể đến tình trạng này, doanh trưởng Tất, anh thật chiếm tiện nghi rồi !
Nhất là nhóm nữ sinh kia nghe qua Diệp Dĩ Mạt ‘hào phóng nói như vậy ’, càng thêm tò mò đến không được, vốn cho là kẻ thù, thì ra là anh em, khó trách, em gái đối với anh trai nha, tóm lại là trong lời nói có điểm thân mật. Ưmh, hoá ra là như vậy , họ đã hiểu ~
Tất Tử Thần vốn cũng không tính toán che dấu cái gì, làm lính cũng có thể có bạn gái chứ? Làm lính cũng có thể có vị hôn thê chứ? Làm lính cũng có thể huấn luyện vợ của mình chứ?
"Các em đã đoán sai rồi." Tất Tử Thần cười liếc mắt nhìn học sinh chung quanh, mắt đẹp nhếch miệng lên nụ cười dịu dàng, kéo vừa tay của người, ánh mắt rơi vào trên người cô, êm ái như Bạch Vân. Mười ngón tay đan xen, giọng điệu dịu dàng không thay đổi: "Đây là vị hôn thê của tôi."
‘ phốc. . . . . . ’ đây là tất cả đồng học đang uống nước cùng chung phản ứng. Huấn luyện viên thầy xác định thầy không có lừa gạt thiếu nữ vị thành niên chứ?
Gương mặt cô gái mặt tròn càng thêm đả kích, chỉ là chợt hiểu ra, lẩm bẩm nói: "Khó trách thầy giảng dạy mặt người dạ thú rồi. . . . . ."
Diệp Dĩ Mạt che mặt, sinh viên thời nay năng lực lý giải cũng tốt như vậy?
Nhìn mọi người sáng tỏ mà cười mập mờ, nụ cười cô giáo Diệp bình tĩnh không nén được giận, doanh trưởng Tất càng thêm cười đến rực rỡ: "À? Chúng ta mặt người dại thú?" Nha đầu này, đợi lát nữa cố ý tìm giáo huấn đây?
Cô giáo Diệp vội vàng đứng lên, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt người khác chứa đầy ẩn ý, hướng về phía các bạn học khẽ mỉm cười: "Chào mọi người, tôi là đàn chị khóa trên của các em, Diệp Dĩ Mạt, mọi người có thể gọi tôi là Diệp sư tỷ, hoặc là cô giáo Diệp cũng có thể. Ưmh, tôi đã tốt nghiệp tám năm rồi, không ngờ còn có thể cùng mọi người cùng nhau xem cuộc sống đại học, thật đúng là duyên phận, sau này vẫn còn xin mọi người chăm sóc nhiều hơn ~"
Nghe Diệp Dĩ Mạt tự giới thiệu mình, mấy nữ sinh hoạt bát sáng sủa đã sớm cười lên rồi, mỗi một người đều gật đầu nói phải, cũng không phải nói ở nơi xa không thiếu nam sinh hối tiếc thở dài: "Lại là sư tỷ! Còn là bạn gái huấn luyện viên ai!" Nhưng vì sao so với bọn họ nhìn không khác nhiều lắm? Hắn vốn đang mong đợi tới một đoạn tình yêu xinh đẹp trong thời đại học đây này? Đây là tiếng lòng của một vị thiếu niên, chỉ là, chống lại nụ cười của huấn luyện viên nhìn như vui vẻ kì thực giấu giếm ánh mắt sát khí, tất cả các thiếu niên đều thông minh lựa chọn hành quân lặng lẽ, cùng huấn luyện viên giành vợ cái gì, kẻ đần mới làm!
Tất Tử Thần khóe miệng giật giật, được, lúc này mới một ngày thôi, tại sao lại có không ít ‘tình địch’ rồi?
"Tốt lắm, mau dậy, huấn luyện bắt đầu!" Mười phút nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Mọi người vội vàng tập họp, tiếp tục huấn luyện vừa rồi. Vừa đứng đến trong thao trường, Tất Tử Thần lại khôi phục khuôn mặt nghiêm túc, Diệp Dĩ Mạt rõ ràng đều nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh thỉnh thoảng hướng tới cô ánh mắt hâm mộ vừa đáng thương rồi.
Đáng thương cái gì? Cô giáo Diệp 囧 rồi. Chẳng lẽ đồng tình cô có bạn trai công và tư rõ ràng này sao? Khụ khụ, đây không phải chứ.
Còn có hơn một tiếng đồng hồ nữa mới kết thúc. Huấn luyện tiếp theo, Diệp Dĩ Mạt lại thật sự có chút theo không kịp, người ngồi lâu dài thiếu hụt vận động, vận động lớn nhất cũng chính là đánh cầu long một chút, đi tản bộ, nếu không phải là cùng Tiểu Thụy nhi cùng nhau luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, lần này thả vào bên dưới ánh nắng mặt trời gay gắt này, váng đầu hoa mắt chắc là không cần phải nói, mất nước vô lực mới là thật khổ sở.
Một tiếng còi vang lên, rốt cuộc cứu vãn cô giáo Diệp thiếu chút nữa mệt mỏi rời chân."Cuối cùng kết thúc . . . . . ." Chung quanh vang lên một mảnh âm thanh than thở.
"Tạm được?" Tất Tử Thần cởi xuống cái mũ, đi tới vịn cô gái nhỏ cũng sắp ngã xuống, Diệp Dĩ Mạt cũng không có khách khí, trực tiếp đem toàn bộ trọng tâm đều dựa trên người anh. Về phần những thứ ước ao ghen tị còn là đồng tình than thở tiếc kia, cô không có cái đó tinh lực đi quản, chỉ có cảm giác mình chân cũng sắp đứt ra rồi!
Tất Tử Thần cau mày nhìn cô gái nhỏ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặt hồng như vậy, đôi môi lại có chút không bình thường, vừa sờ cái trán, quả nhiên có chút nóng, không phải là trúng gió rồi chứ? Đã sớm nói với cô, không tiếp tục kiên trì được thì ra khỏi nhóm là được rồi, đã có nhiều cái nữ sinh xin nghỉ ngơi, cô lại cứ sĩ diện.
"Có chút bị cảm nắng, trước tiên anh đưa em trở về đã." Bên chỗ anh có thuốc cảm nắng.
"Ừm." Do anh đỡ, Diệp Dĩ Mạt từng bước một đi qua.
Dì quản lý ở ký túc ánh mắt kinh ngạc nhìn, Tất Tử Thần bình tĩnh nửa ôm nửa đỡ một cô gái nhỏ lên lầu.
Đỡ cô ngồi xuống dựa vào giường, Tất Tử Thần động tác rất nhanh lấy ra thuốc cảm nắng và nước, đút cho cô uống, lại thay cô bỏ đi đồ huấn luyện dầy cộm nặng nề, cầm khăn lông thay cô lau mặt và cổ, thấy cô yên ổn ngủ thiếp đi, mới xoay người đi đến căng tin.
Mệt mỏi một buổi chiều, đợi lát nữa nha đầu này tỉnh lại nhất định rất đói. Chỉ tội cái dạ dày này, bị uất ức lớn như vậy, không ăn nhiều để bồi bổ lại mới đáng trách đấy.
Diệp Dĩ Mạt mê man, đợi lúc tỉnh lại khắp nơi đã sáng đèn. Vừa mở mắt, thấy chính là người đàn ông ngồi an tĩnh đọc sách bên giường. Cởi đi bộ đồ huấn luyện màu xanh lá, anh mặc áo màu trắng tay, tóc ngắn lưu loát nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, mặt mày dịu dàng ở dưới ánh đèn cũng ấm áp vững vàng, thấy cô tỉnh lại, vội vàng để sách trong tay xuống, ngồi gần lại giống như muốn đỡ cô dậy.
"Đã tỉnh rồi hả ? Có dễ chịu hơn hay không?" May mắn chỉ là bị cảm nắng nhẹ, không nghiêm trọng lắm, uống thuốc nghỉ ngơi sẽ tốt, trong bộ đội thường sẽ có binh lính như vậy, anh đã quen rồi. Chỉ là, vừa nghĩ tới người nằm suy yếu ở kia chính là cô, trong lòng anh liền đặc biệt lo lắng. Biết rõ không có vấn đề gì lớn, nhưng mà một bước cũng không dám rời khỏi cô.
"Ừm, tạm được." Diệp Dĩ Mạt dựa vào giường, buông lỏng bả vai ê ẩm một chút, mở ánh mắt nửa mê man, hít thở một cái, liền không nhịn được cau mày, thế nào lại thúi như vậy? Nha, là cô! Phơi một buổi chiều, trên người tất cả đều là mồ hôi, không thúi mới là lạ chứ!
"Em muốn tắm. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm. Vừa thối vừa đau, thật không chịu nổi. Cũng chỉ anh không ngại, còn áp sát như thế.
"Được, trước mặc kệ đi, dầu gội đầu cái gì cũng đều ở bên trong đây." Cho nên nói một người độc chiếm một gian tốt, có thể cho bạn gái ngủ lại mà.
Diệp Dĩ Mạt lúc này mới phục hồi lại tinh thần, giương mắt liếc nhìn trên tường, thế nhưng đã hơn mười một giờ. Cô ngủ lâu như vậy? Tất cả đồ của cô đều ở trong nhà khách của trường học, tắm thì lấy đồ ở đâu được? Quy củ trường học cô vẫn biết, vừa đến giờ lầu dưới liền khóa cửa, vào lúc này, chính là cô muốn trở về cũng không thể về đi.
Chỉ là ――― nhìn doanh trưởng đưa tới một cái áo sơ mi trắng, cô giáo Diệp vẫn là nhịn không được khóe miệng giật giật, cái này anh không sợ lại trải qua một lần cảm giác từ núi lửa đến băng sơn nữa sao?
"Cầm một cái màu khác." Diệp Dĩ Mạt mặt đen lại nói.
Tất Tử Thần rất đáng tiếc thở dài, nhìn vợ mặc áo sơ mi trắng cảu anh, loại nguyện vọng này chỉ có thể về sau thực hiện thôi. Lại lật ra một bộ quân trang màu xanh lá tay ngắn, đây coi như là đem người dỗ đi vào.
Ánh mắt rơi vào bát cháo trứng muối cho người ốm trên bàn, Tất Tử Thần mấp máy môi, chỗ dì ở lầu dưới có lò vi song chứ? Nên cầm đi hâm lại thôi.
Diệp Dĩ Mạt tắm xong ra ngoài, toàn thân không được thoải mái. Nửa người trên trống không còn chưa tính, cô vốn cũng không có thói quen gò bó khi ngủ, nhưng nửa người dưới thì. . . . . .
Một cái quần cộc lớn, thật sự không tự nhiên rồi. . . . . . Thật ra mà nói là không có cảm giác an toàn.
Qua loa mà đem bộ đồ mới vừa giặt đi ra ngoài phơi, vừa quay đầu lại, liền gặp được người đàn ông đang cầm hộp cơm đi tới."Tới đây ăn một chút gì, ngủ lâu như vậy, dạ dày cũng sắp không chịu nổi rồi."
"Được ~" phơi bộ đồ cuối cùng, Diệp Dĩ Mạt nghiêng đầu cười trả lời. Đi vào nhà, đóng cửa ban công, đã nghe đến trong nhà tràn ngập mùi thơm.
Tất Tử Thần cười nhìn nha đầu rục rịch chộn rộn, đem hộp cơm trong tay đưa cho cô, "Ăn đi, mới vừa tỉnh ngủ không thể ăn quá nhiều dầu mở, ăn chút cháo tương đối tốt."
"Ừm ừm ~" cầm lên cái thìa, cho một thìa to vào miệng, ngon lành là nheo mắt lại, Diệp Dĩ Mạt thõa mãn than thở: "Ăn thật ngon ~~"
"Đúng rồi, còn có chuyện này nói cho em, anh nói với Chính ủy Triệu rồi, ngày mai em không phải đi theo huấn luyện nữa." Tất Tử Thần nhíu mày nhìn cô, như nguyện nhìn thấy nha đầu này một hớp nghẹn sau đó trợn to cặp mắt vui mừng."Cảm kích anh đi?" Tất Tử Thần thò người ra phía trước, buồn cười ngoắc ngoắc chóp mũi của cô.
" Doanh trưởng Tất em yêu anh chết mất!" Diệp Dĩ Mạt rất kích động, không để ý miệng dính đầy dầu mỡ, liền hôn hai cái thật kêu lên mặt của Tất Tử Thần.
". . . . . ." Tất Tử Thần vuốt hai má bóng nhẫy của mình bất đắc dĩ cười, ánh mắt rơi vào trên người cô gái nhỏ vừa thơm xong vẫn tiếp tục húp cháo ngon lành, trừ cưng chiều siết chặt gương mặt của cô, còn có thể làm cái gì?
"Em ăn từ từ thôi, lại không người tranh giành với em đâu ~" Tất Tử Thần nghiêng đầu nhìn khuôn mặt vui mừng của cô, ánh mắt lại lần nữa nhu hòa.
Biết được ngày mai mình không cần phơi ánh mặt trời chói chang nữa cô giáo Diệp tâm tình cực tốt, cái gọi là từ tận trong tâm, lập tức, nụ cười của cô giáo Diệp liền không thể dùng một loại rực rỡ để hình dung.
"Tử Thần, anh có muốn thử một chút không?" Múc một thìa đầy cháo, Diệp Dĩ Mạt nâng lên khuôn mặt tươi cười hướng về phía anh nói.
Tất Tử Thần cười lắc lắc đầu, đưa tay thay cô lau đi vết bẩn nơi khóe miệng, cô gái này, một khi vui mừng, liền quên toàn bộ bộ dáng thục nữ nghiêm cẩn thường ngày, hận không được nhảy lên nói cho toàn thế giới biết cô đang vui sướng. Mấu chốt là, anh nhìn mặt cô cười một cách tự nhiên như vậy, tại sao cảm thấy thỏa mãn như vậy đây?
"Tử Thần ~~" Diệp Dĩ Mạt cười đến không có ý tốt, buông cái thìa trong tay xuống, nghiêng ngồi vào trên ghế, nâng tay liền vòng chắc cổ của anh, "Tử Thần, anh nói hôm nay nếu em không trở về, dì ở dưới tầng có thể cảm thấy anh cậy quyền thiên vị hay không đây?" Nhìn một người nữ sinh vào ký túc xá huấn luyện viên, lại không gặp người ra ngoài, chuyện này không phải trở nên rõ ràng sao?
Tất Tử Thần thẳng thắn vô tư ôm hông của cô, tiện nghi đưa tới cửa, không chiếm cũng uổng, giương nhẹ dưới lông mày, mặt doanh trưởng Tất nghiêm túc: "Đừng hoài nghi tính kỷ luật của Giải Phóng Quân nhân dân! Loại chuyện như vậy là không thể nào xảy ra ~"
"Hả?" Thử đứng dậy, dùng gương mặt cọ xát cằm của anh, cô giáo Diệp cười đến giống như là kẻ trộm: "Vậy cô nữ sinh trong ngực anh này, cô ấy là ai vậy?"
Toàn thân doanh trưởng Tất tản ra hiên ngang lẫm liệt, khí phách thiêng liêng hồn nhiên không thể xâm phạm, mặt mũi càng thêm nghiêm túc đến nông nỗi khiến Diệp Dĩ Mạt muốn cười ra tiếng, người này, có muốn coi thật hay không vậy?
Nhưng là, một giây kế tiếp, cô giáo Diệp cũng biết mình vui quá hóa buồn rồi, hành động phản công của doanh trưởng Tất, chưa từng có thất bại bao giờ! Đưa ra lưỡi, liếm cổ trơn bóng của cô, gương mặt doanh trưởng Tất cười đến thắng lợi: "Nơi này cũng không có nữ sinh, chỉ có vợ chưa cưới của Tất Tử Thần!"