“[VIP] nhón chân lên, vòng chắc qua cổ của anh, nụ hôn ướt át rơi vào trên môi của anh, trằn trọc triền miên trong chốc lát, mới lưu luyến không rời mà buông ra 2713 2012-06-18 20:35:00”
"Đi thôi, anh phát hiện gần trường học có một nhà hàng làm món cay Tứ Xuyên ngon lắm, anh dẫn em đi ăn thử một chút." Tất Tử Thần bước một bước, duỗi tay về phía cô.
Người đàn ông gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười mềm mại, ánh mắt sáng ngời có hồn không hề chớp mắt nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt lưu chuyển, cô dịu dàng thanh tú, anh tuấn lãng dịu dàng, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Diệp Dĩ Mạt lúm đồng tiền như hoa, che môi, ánh mắt mỉm cười. Nếu không phải anh ngồi chiếc xe đạp chim bồ câu quá mạnh mẽ, Diệp dĩ Mạt còn có thể cho là hoàng tử anh tuấn mời cô công chúa mà anh yêu thích múa cùng đấy."Em nói chứ, anh tìm chiếc xe đồ cổ này từ đâu ra vậy?"
Tất Tử Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai, cố cười giỡn nói: "Còn không phải là Mã Kiêu sao, nói cái gì mà ở trong trường học nên cùng một cái xe đạp, trải nghiệm không khí đại học." Tất Tử Thần không muốn thừa nhận, nhưng thật ra là Mã Kiêu nói một câu làm cho anh đổi chủ ý, cậu ta nói, chị dâu khẳng định ở trong đại học có rất nhiều kỷ niệm để nhớ lại đó, trại phó anh phải cùng chị ấy cùng nhau nhớ lại đoạn thời gian tốt đẹp năm đó chứ ~
Mã Kiêu không biết chuyện của Diệp Dĩ Mạt với Hướng Dương, nhưng mà người nói vô tâm, người nghe có ý. Tất Tử Thần lập tức liền muốn đến đoạn thời gian ‘tình đầu trong sáng” kia của Diệp Dĩ Mạt. Nghĩ như vậy, nội tâm liền bắt đầu buồn bực cực kỳ. người đàn ông hào phóng đến đâu, cho dù là đối với người đã từng là ‘tình địch’, nhất là tình địch xuất sắc như thế, cho dù trên mặt không biểu hiện ra, nhưng mà nội tâm bên trong vẫn là khó tránh khỏi chán ghét.
Trường học lại lớn như vậy, sau đó Tất Tử Thần cũng vô tình gặp gỡ qua Hướng Dương mấy lần ở mấy nơi khác nhau, người đàn ông này, bộ dạng mặc áo sơ mi trắng, nho nhã dịu dàng, ngay cả anh cũng đã nhận ra, hai người bọn họ thậm chí có mấy phần tương tự như vậy.
Anh biết, trong lòng Tiểu Mạt không có người này, nếu không, ánh mắt cô nhìn Hướng Dương cũng không thể bình thản không gợn sóng như vậy, toàn bộ không giống như loại ánh mắt ngượng ngùng dịu dàng khi nhìn anh. Chỉ là, trong lòng anh vẫn không vui, ai cũng không nguyện ý để mình làm thế thân của Ex. Boyfriend(bạn trai cũ) của bạn gái.
Cho nên, khi nghe Mã Kiêu nói như vậy, anh liền đồng ý, nếu như ở trong trường đại học Hướng Dương từng lưu lại kỷ niệm đẹp cho cô, tại sao anh không thể đây?
Nói đến lãng mạn, mặc dù anh không am hiểu, nhưng mà cũng không phải một chút biện pháp cũng không có, tối thiểu, không phải bên cạnh còn có mấy cái thợ giày thối sao?(chắc là quân sư quạt mo đấy)
Vì vậy, đây chính là lai lịch của chiếc xe đạp này, dùng để làm đạo cụ cho cuộc sống đại học mà thôi.
Diệp Dĩ Mạt cười nhẹ nhàng ngồi lên xe, vòng chắc bên hông cường tráng của anh, dán sát gò má ở trên lưng anh, chỉ nghe thấy hắn hô nhẹ một tiếng, bên tai gió giống như là được ra lệnh một cái, gào thét bên tai mà đi qua.
Trong nháy mắt đó, nhìn hàng cây bên cạnh dần dần lui về phía sau, khóe miệng Diệp Dĩ Mạt là nụ cười dịu dàng trước nay chưa từng có, là kỷ niệm đáng nhớ nhất của cô ở trường học cũ, là tám năm sau tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất cô đã tìm được người yêu của cô, người cô muốn nắm tay đi suốt cuộc đời.
Quán món cay Tứ Xuyên ở gần trường học, cho dù là ngày nghỉ, buôn bán vẫn rất đắt hàng, khi Diệp Dĩ Mạt và Tất Tử Thần đi vào, chỉ ngoại trừ một chỗ nơi hẻo lánh ở đại sảnh, tất cả nơi khác đều đã ngồi đầy người. Không ít chỗ nhìn giống như cả lớp cùng đi, trên bàn đều là người quen biết, gương mặt trẻ tuổi ngây thơ viết đầy ước mơ đối với đại học, còn có tò mò và chờ đợi đối với tương lai.
Diệp Dĩ Mạt lôi kéo Tất Tử Thần đi tới góc phòng, nơi này mặc dù ánh sáng không tốt lắm, nhưng mà lại yên tĩnh, có một bình phong thô nho nhỏ ngăn cách, cũng tiện lợi.
Yên tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng nghe bên bàn sát vách bàn luận viễn vông, ăn một bữa cơm cũng rất thoải mái. Lúc đi ra khỏi quán, ông trăng cũng đã treo trên ngọn cây. Tất Tử Thần một tay đỡ xe đạp, một tay nắm lấy tay cô, hai người lẳng lặng đi trên đường nhỏ ở sân trường .
"Ngày mai đi vào lúc nào? Anh xin nghỉ đi đưa em đi."
"Buổi sáng sẽ đi, mặt trời mới nhỏ." Diệp Dĩ Mạt không ngẩng đầu, chỉ là bị anh nắm tay lại không tự chủ được nắm chặt: "Không cần đi đưa em, từ trường học đến trạm xe lửa cũng không xa, em đi một mình là được rồi." Khi tới, là anh đón cô, nhưng mà, lúc đi, cô lại không muốn anh đi tiễn cô. Cô không phải là loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, nói cái gì mà sợ ly biệt thương cảm, chỉ là không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh mà thôi.
"Vậy thì tốt, nếu mà thời gian còn sớm anh liền lái xe đưa em đi, nếu không kịp cũng chỉ có chính em đi thôi." Tất Tử Thần nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt thanh tú khẽ rũ xuống, không thấy rõ nét mặt của cô, từ cái góc độ này của anh, chỉ có thể nhìn thấy cô nâng khóe miệng nhỏ.
Cái này là đủ rồi, nhìn cô mỉm cười, so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Đêm đó, Diệp Dĩ Mạt ở lại chỗ lý túc xá của Tất Tử Thần, tự nhiên, ly biệt sắp tới hai người nói có chán ngán sẽ có bao nhiêu chán ngán, những thứ này chúng ta đều không cần phải nói, tự động tưởng tượng, dù sao cuối cùng, doanh trưởng Tất còn dựa vào tắm nước lạnh để giải tỏa, vẻ mặt ướt sũng bi thống giống nhau này, không phải dùng ngôn ngữ là có thể hình dung rồi.
Ngày thứ hai, Diệp Dĩ Mạt một thân áo thể thao màu trắng cũng xuất hiện trong sân huấn luyện, lấy được bọn học sinh nhiệt liệt hoan nghênh. Thân là học tỷ, vả lại là người học tỷ đứng giảng nhiều năm như vậy, hướng về phía những đàn em này và học sinh không xê xích bao nhiêu, dĩ nhiên là bình tĩnh cực kì."Hôm nay là ngày cuối cùng ở lại trường học cũ rồi, cho nên muốn cùng mọi người cùng nhau trải qua, không biết học đệ học muội có ý kiến gì hay không?" Diệp Dĩ Mạt mỉm cười nói.
Trải qua mấy ngày nay chung đụng, bọn học sinh cũng đã thân quen cùng huấn luyện viên, vừa nghe Diệp Dĩ Mạt nói như vậy, lập tức ánh mắt cũng hướng tới Tất Tử Thần ở một bên, có mấy người gan lớn đã sớm bắt đầu ồn ào: "Học tỷ, chị mà nói chị tới vì huấn luyện viên, chúng em cũng không còn ý kiến đâu!"
Khóe miệng Diệp Dĩ Mạt giật giật, trẻ con bây giờ trông nom rất khó khăn mà!
Mấy tên tiểu tử nhìn sắc mặt huấn luyện viên một chút, thấy anh chỉ mỉm cười, lá gan càng gia tăng, cùng nhau cải vã nói: "Học tỷ, hôm nay mình chị theo huấn luyện viên chúng em được không?"
Đúng vậy, đây coi như là học được tinh túy rồi, liền ‘một mình’ đều học xong rồi.
Tất Tử Thần sửa sang lại cái mũ, khiêu mi cười cười mà nói: "Tốt lắm, ngày mai học tỷ của các em sẽ đi về, hôm nay các em ngoan chút cho tôi, đợi lát nữa kết thúc huấn luyện sớm một chút, để cho tôi là huấn luyện viên của các em cũng có thời gian ra ngoài ~"
"Gào khóc gào khóc ngao ~~" vừa nghe Tất Tử Thần nói lời này, phía dưới gào lên một mảnh, mỗi một người đều kích động đến cùng như cắn phải thuốc lắc. Huấn luyện viên quá lãng mạn rồi ! Nhu tình cái gì, thật là làm cho người ta hưng phấn! !
Cho tới trưa, Diệp Dĩ Mạt an vị ở dưới bóng cây xem bọn anh huấn luyện. Mồ hôi theo khuôn mặt anh tuấn chảy xuống, màu da phơi nắng không bị đen mà vẫn trắng noãn, đứng dưới ánh mặt trời. Mặt trời không chút lưu tình đem nóng bỏng của chính mình chiếu xuống trên thân những người này, cho dù là khó chịu muốn khóc được, nhưng mà những đứa bé này, cũng vẫn cắn răng kiên trì ở lại.
Anh tựa như một cái ngọn cây, bất tri bất giác trở thành tấm gương của bọn nhỏ. Lúc ban đầu, có lẽ là bởi vì bề ngoài anh tuấn của anh, mới là mục tiêu được tất cả học sinh chú ý, nhưng mà sinh hoạt cùng nhau, sự bền bỉ sáng suốt của người đàn ông này, một chút một làm cho bọn họ cảm phục.
Diệp Dĩ Mạt nhẹ nâng khóe miệng, ánh mắt mềm mại rơi vào trên thân người đàn ông kia, ở năm hai mươi tám tuổi này, gặp gỡ anh, là chuyện may mắn nhất đời này của cô.
Ngày thứ hai, Tất Tử Thần vẫn không thể nào đưa Diệp Dĩ Mạt đi trạm xe. Thời gian huấn luyện chiếm hơn phân nửa buổi sáng sớm, lúc Diệp Dĩ Mạt đi, anh chỉ tới kịp thay cô mua muốn bánh bao và điểm tâm.
"Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho anh, biết không." Tất Tử Thần vừa thay cô bỏ bánh bao và nước vào ba lô, vừa không quên giương mắt chăm sóc nói.
Diệp Dĩ Mạt mỉm cười nhìn người đàn ông này, sáng sớm tỉnh dậy thay cô mua hoành thánh, vừa tỉ mỉ mà chuẩn bị nước và bánh mì, vào lúc này, còn giống như là loại chăm sóc đứa trẻ dặn dò cô.
"Biết rồi, em cũng không phải là đứa bé." Diệp Dĩ Mạt sẵng giọng.
Tất Tử Thần buồn bã liếc cô một cái, cô gái này, chẳng lẽ không sầu não một chút như vậy sao? Mới vừa rồi không khí thích hợp, thân là nữ chính, không phải nên cảm động đến lệ nóng doanh tròng sau đó dâng nụ hôn sao?
Diệp Dĩ Mạt buồn cười cong lên mặt mày, kéo kéo anh, nhẹ giọng nói: " Về đến nhà em lập tức gọi điện thoại cho anh, không cần lo lắng cho em." Phụ nữ, cho dù bảy tám mươi tuổi rồi, cũng sẽ thích hưởng thụ cảm giác được cưng chiều thành bảo bối.
Khẽ cười , Diệp Dĩ Mạt đúng như anh mong muốn.
Nhón chân lên, vòng chắc qua cổ của anh, nụ hôn ướt át rơi vào trên môi anh, trằn trọc triền miên trong chốc lát, mới lưu luyến không rời mà buông ra, "Em đi rồi, đợi có thời gian sẽ đến thăm anh."
Chưa từng biết cảm giác tương tư. Hôm nay nó lại thực như cải bắp.
"Anh đưa em đến sân ga."
"Không cần." Diệp Dĩ Mạt lông mi cong cong, "Có một chút xíu đường, anh mà chuẩn bị đi huấn luyện quân huấn đi."
Đi đường cũng chỉ có 15 phút, không bỏ đi được nữa cũng phải chia li trong một cái chớp mắt. Đã như vậy, làm sao không bằng dứt khoát chút?
Cái phút chốc ngồi lên xe lửa kia, tam Diệp Dĩ Mạt giống như vào hè, ấm áp ướt át, thành phố này, có trường học cũ của cô, có người yêu của cô, còn có kỷ niệm không thể nào quên của cô và anh.