Trọn Đời Có Duyên

Chương 40



Buổi tối Lý Thụy lái xe đưa chị gái về nhà, Diệp Dĩ Mạt ngồi ở trong xe, một mực không biết nói với Tất Tử Thần chuyện này như thế nào, cô cũng không nghĩ tới, ba cô một lòng muốn tác hợp cho bọn họ bây giờ lại phản đối.

"Chị , Chị với anh Thần của em có phải đã tiến hành tới bước này, bước này hay không ~" Lý Thụy lái xe, nhướng mày gương mặt không đứng đắn.

Diệp Dĩ Mạt lườm anh một cái, cái gì gọi là anh Thần của em? Lúc nào thì anh thành em vợ của người ta rồi? Còn nữa, loại chuyện đó, thân là em út nên hỏi sao???"Lái xe cho tốt vào, ngậm miệng của em lại."

Lý Thụy không cam lòng bĩu môi, yên tĩnh được một lúc, lại hỏi: "Chị, thật ra thì chị không cần lo lắng cho ba và mẹ đâu, dù sao sang năm em sẽ tốt nghiệp đại học rồi, đến lúc đó ba mẹ còn có em chăm sóc."

Diệp Dĩ Mạt nhìn mặt mũi em trai khó có lúc được nghiêm túc như vậy, trong lòng khẽ dâng lên hơi ấm, nhưng ngoài miệng không nghĩ để cho anh hài lòng: "Chờ em có thể chăm sóc được ba mẹ chắc còn xa lắm." Coi như cô lập gia đình, cũng không nhất định không chăm sóc được người trong nhà chứ?" Em nên nhanh chóng mang con dâu về nhà cho hai người bọn họ xem một chút mới đúng là nghiêm chỉnh đấy." Thân thể của ba và dì Trần cũng không tệ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đến lúc cần bọn họ chăm sóc, tối thiểu cũng phải mười năm nữa, tên nhóc này, đừng dùng những lời qua loa tắc trách như vậy mà nói với cô chứ, mặc dù có điểm cảm động.

"Được rồi chị à, còn nói cái này làm gì, không phải theo như chị nói em phải lập nghiệp trước rồi mới lập gia đình sao?" Lý Thụy phồng lên miệng, "Đến nơi rồi, chị à em không đi lên nhà đâu, em phải nhanh chóng trở về trường học đây." Trở về trường học tìm mấy người lão ngũ lão lục thương lượng bước kế tiếp của công ty đi như thế nào đã.

"Trên đường cẩn thận một chút." Diệp Dĩ Mạt qua cửa sổ xe chăm sóc nói một tiếng, nhìn xe rời đi mới đi vào cầu thang.

Còn chưa đi vào nhà, điện thoại di động đã rung lên, "A lô, Tử Thần." Diệp Dĩ Mạt còn chưa nghĩ ra nói với anh như thế nào, ngược lại anh đã gọi điện thoại tới.

"Tiểu Mạt, ở nhà à?"

"Còn chưa có vào nhà đâu, anh chờ chút, em lấy cái chìa khóa."

Tất Tử Thần nghe bên đầu điện thoại kia sột sột soạt soạt, khóe miệng nâng lên nụ cười nhàn nhạt."Này, đang nghe sao?" Diệp Dĩ Mạt đi vào nhà, bỏ giày cao gót trên chân ra, cả người đều ngã xuống ghế sô pha.

"Ở đây, mệt chết đi?"

"Cũng may, chỉ là giày có chút hơi chật." Một tay xoa lòng bàn chân, một tay nghe điện thoại.

"Về sau có thể không đi giày cao gót thì đừng đi." Tất Tử Thần nghĩ đến lần đầu tiên lúc bọn họ gặp mặt cô cũng bị đôi giày cao gót kia cho hành hạ đến đủ thảm hại: "Em ngâm chân trong nước nóng, sẽ tốt hơn đấy."

"Dạ, đợi lát nữa đi." Diệp Dĩ Mạt nghẹo đầu tựa vào trên ghế sa lon: " Gần đây em cũng không có ngày nghỉ, nếu không sẽ đi qua thăm anh"

Tất Tử Thần cười khẽ: "Dù sao cũng không xa, chủ nhật qua cũng được mà." Dừng một chút, lại nhẹ giọng cười nói: "Anh đã nộp báo cáo kết hôn lên trên rồi, Chính ủy Triệu nói sẽ mau chóng trả lời lại, đúng rồi, phòng ốc trong đơn vị cũng đã phân cho, không lớn lắm, nếu như em không thích, chúng ta có thể mua một căn hộ ở trong nội thành cũng được." Tiền anh gửi ngân hàng nhiều năm như vậy chắc cũng đủ để anh trả tiền đặt cọc rồi (*trong mua trả góp) .

"Tử Thần. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt chợt trầm mặc lại: "Ba em, ba em nói. . . . . ."

"Tiểu Mạt." Tất Tử Thần chợt nghiêm túc cắt đứt lời nói của cô: "Anh hiểu rõ ý tứ của chú Diệp." Tất Tử Thần cũng không biết chuyện gì xảy ra, chợt không hề có phong độ ngắt lời của cô, nhưng anh chính là không muốn mạo hiểm, không muốn từ trong miệng cô nghe được cho dù là lời nói hơi chần chờ.

"Tiểu Mạt, chú Diệp chỉ vì muốn tốt cho em thôi, nhưng mà. . . . . ."

Nhưng chỉ chốc lát, Diệp Dĩ Mạt cũng không đợi anh nói nửa câu sau: "Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà, anh nhớ em lắm." Giọng nói đàn ông trong điện thoại trong sáng trầm thấp, thẳng tắp đụng lòng của cô, không có lời ngon tiếng ngọt buồn nôn, chỉ một câu ‘anh nhớ em lắm’, lại như có ma lực không thể dự đoán được vậy, khiến vành mắt Diệp Dĩ Mạt trong nháy mắt đỏ hồng.

Đứa ngốc, mới cách xa không tới một ngày mà.

"Nói cái gì đó. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt che miệng, âm thanh khẽ run: "Mới cách xa không bao lâu đấy." Cô cũng nhớ anh, rạng sáng anh đi, từ buổi sáng đến bây giờ trong đầu cô đã không biết nhảy qua bao nhiêu lần lưu luyến khuôn mặt tươi cười ấm áp của anh rồi.

"Tiểu Mạt, anh thật sự rất muốn gặp em." Tất Tử Thần dán lên điện thoại di động, sau một ngày bận rộn, thần kinh căng thẳng rốt cuộc một khắc kia khi nghe được giọng nói của cô đã buông lỏng xuống. Rất nhớ em ở bên cạnh, vừa mở mắt sẽ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sáng rỡ của em, tối về, thấy hình ảnh em cười tủm tỉm chuẩn bị cơm tối, mà không phải ký túc xá lạnh lẽo vắng vẻ này.

Lời nói của Diệp Kiến Quốc, cũng không có ai nhắc tới, làm ba chỉ vì muốn tốt cho con gái mà thôi, chưa từng nghĩ tới việc gây khó dễ cho con gái.

"Tiểu Mạt, hoặc là chúng ta ở bên trong chung cư bộ đội mua phòng nhỏ thôi." Tất Tử Thần lại nhắc tới cái vấn đề này, hôm nay anh đi xem căn phòng mà đơn vị phân cho, là một vị lão Chính ủy để lại, hơn tám mươi thước vuông, không coi là nhỏ, nhưng phòng ốc đã lâu hơn chục năm, hơn nữa không có ban công mà cô thích.

"Mua phòng ốc à, hình như bây giờ phòng ốc đều không tiện nghi đấy." Diệp Dĩ Mạt cắn môi nói, không phải anh tốt nghiệp đại học rồi đi làm lính sao? Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Hay là nói đãi ngộ của lính tốt như vậy?

Tất Tử Thần cong cong khóe miệng: "Em đừng quên chồng em học chuyên ngành gì ở đại học đấy." Anh học kinh tế đấy, từ năm thứ hai đại học bắt đầu đầu tư, mặc dù có thua lỗ, nhưng vận khí của anh coi như không tệ, mấy năm đại học cũng thu được không ít, cộng thêm sau khi đi lính cũng không có chi gì, tiền lương tích được cũng lên sáu con số rồi.

"Ai nha không nhìn ra, em còn câu được người giàu cơ đấy~" Diệp Dĩ Mạt che miệng cười, mỗi lần nói đến tương lai của bọn họ, trong lòng cô liền tràn đầy ước mơ, căn nhà nho nhỏ có bóng dáng ấm áp của anh.

" Chừng nào thì em tới đây một lần, chúng ta đi xem phòng ốc một chút, sau đó nhanh chóng lắp đặt toàn bộ thiết bị, vấn đề cũng không lớn."

"Chờ qua tháng thi này, em sẽ đi qua một chuyến." Diệp Dĩ Mạt lên tiếng, hôm nay nếu ba không nói cô còn chưa có nghĩ tới, vốn cho là ba và dì Trần đều coi trọng bọn họ, cho nên anh cho là khi ba biết bọn họ muốn kết hôn sẽ vỗ tay ăn mừng, ai biết phút cuối cùng ba cô lại đổi ý chứ?

Cho nên nói, phải tìm cơ hội thẳng thắn nói chuyện cùng ba. Không thể đợi báo cáo kết hôn được phê chuẩn rồi, ba còn một chút tin tức cũng không biết đấy.

"Tiểu Mạt, chú Diệp để anh nói chuyện cho, ngày xưa còn có con rể tới cửa cầu hôn đấy, anh cũng làm như thế một lần." Tất Tử Thần cố làm ra vẻ buông lỏng nói, trong lòng lại nói thầm, lực chiến đấu của lão gia tử nhà anh không có yếu đi chứ?

"Được rồi, em biết rồi, anh nhanh nghỉ ngơi đi, hôm nay lên đường lại bận bịu cả ngày rồi anh hãy ngủ một giấc thật ngon nhé." Diệp Dĩ Mạt nhẹ giọng dặn dò.

"Yes Sir, anh nghe lời vợ anh. Vợ đại nhân cũng ngủ ngon nhé." Tất Tử Thần cười giỡn nói: "Vợ à, em cúp máy trước đi."

Diệp Dĩ Mạt khẻ nở khuôn mặt tươi cười, nghe lời anh cúp điện trước. Nhào vào trên giường của mình, ga giường mới vừa thay không còn mùi vị của anh, Diệp Dĩ Mạt lại giống như còn có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người anh, nhạt đến nỗi không ngửi được mùi thuốc lá, còn có hỗn hợp mùi nước cạo râu và dầu gội đầu, nhẹ nhàng mà sung sướng, giống như anh vậy.

Tất Trọng Tường đối với con trai duy nhất của mình, nói không kiêu ngạo đó là giả, từ nhỏ đến lớn, tiểu tử thúi này vẫn luôn làm bá vương ở trụ sở quân đội, bướng bỉnh có bướng bỉnh, nhưng anh không chỉ dùng nắm đấm, càng thêm dùng thực lực để những đứa bé khác phục tùng, cho dù là thành tích ở trường học hay là trình độ được hoan nghênh trước mặt giáo viên, đứa nhỏ này vẫn luôn là người nổi bật.

Đều nói cha con là kẻ thù, tiểu tử thúi này lại lớn lên càng không nghe lời, để cho anh đi học trường quân đội, thế nhưng không nghe lời bọn họ lại điền nguyện vọng một trường đại học nổi tiếng ở thủ đô, còn dám bốn năm cũng không về nhà, hại ông bị vợ mình trách tội bốn năm liền, vừa nhắc tới con trai liền oán ông.

Sau lại cũng không biết chuyện gì xảy ra, tốt nghiệp đại học xong, tiểu tử này ngược lại không nói một tiếng nào đã ghi danh vào trường quân đội, còn không cho người khác biết anh là con trai của quân trưởng Tất.

Anh muốn có cốt khí ông sẽ thành toàn cho anh, Tất gia từ trên xuống dưới, không có một người nào giúp anh. Không ngờ, tiểu tử này thế nhưng cũng lăn lộn đội gió đạp mưa, tốt nghiệp ưu tú trường quân đội, liên trưởng trẻ tuổi nhất, sĩ quan có tiền đồ nhất.

Làm cha con hơn 30 năm, đứa con trai này duy nhất chưa từng bị ăn đòn của ông, đại khái là ấy là lần đi gặp con gái của lão Diệp. Vốn cho là lần này anh cũng chỉ qua loa, ai biết tiểu tử này sau khi trở về lại cười nói ấn tượng không tệ?

Sau đó, Tiểu Trương trong bộ đội gọi điện thoại đến nói cũng biết tiểu tử này đang nói yêu đương, bạn gái là một cô gái rất xinh đẹp, ông biết, tiểu tử này thật sự thích nha đầu Tiểu Mạt này, nếu không anh sẽ không để cho tất cả mọi người đều biết, tiểu tử thúi này, luôn luôn cực kì có chủ kiến.

Để cho ông kinh ngạc chính là cuộc điện thoại ngày hôm qua. Tiểu tử này vừa nói lên liền một câu ‘ba’, là ông biết khẳng định không có chuyện tốt.

Quả nhiên.

Cháu nội?

Hừ hừ?Cháu nội? Thế nhưng lại bảo ông giúp một tay đi thúc giục thúc giục kết quả báo cáo kết hôn, nói là sợ cháu nội ông đợi không kịp ? Tiểu tử thúi này! Ai u này, nhiều năm như vậy rốt cuộc tiểu tử thúi này đã làm một việc khiến ông hài lòng rồi!

"Lão Diệp à, này hai đứa trẻ cũng đều không nhỏ, tôi thấy vẫn nên tranh thủ thời gian xử lý sự tình đi thôi." Tất Trọng Tường cười híp mắt nói với Diệp Kiến Quốc.

Diệp Kiến Quốc rất buồn bực, con gái của ông muốn kết hôn, tại sao ông làm ba lại là người cuối cùng biết? Ban đầu ông còn tưởng rằng tiểu tử thúi này là một người đàng hoàng chứ, nhìn dáng dấp khác suy nghĩ nhiều!

Dò xét thấy mặt chiến hữu cũ ở đối diện đen lại, Tất Trọng Tường vội vàng rót ly trà cho ông, vì cháu nội tương lai, muốn ông nội này làm gì cũng được: "Lão Diệp à, hai nhà chúng ta cũng không xa, về sau chúng ta có thể thường xuyên ngồi chung uống trà đánh cờ nha, sau này Lý Mân và Trần Hạnh cũng có thể cùng nhau trò chuyện tán gẫu, phụ nữ bọn họ nói chuyện phụ nữ, hai ông già chúng ta thì uống trà của chúng ta."

Dừng một chút, lại bổ sung: "Về sau lễ mừng năm mới hai nhà chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm nha, sau này có đứa cháu gái, hai chúng ta một ngày đổi phiên một, thay phiên chăm sóc, ông thấy thế nào?"

Phải đấy, cũng đã bắt đầu bàn đến vấn đề chăm sóc cháu nội cháu ngoại rồi đấy.

Diệp Kiến Quốc nhéo lông mày suy tính thật lâu, cuối cùng cũng nói: "Cháu ngoại bảo bối một tuần lễ bốn ngày tôi trông, ba ngày ông trông."

Tất Trọng Tường nghẹn họng, lão Diệp này quá ác, thế nhưng dùng cái này làm điều kiện, chỉ vì trước tiên đem mẹ cháu nội tương lai bắt về, hay là đồng ý trước đã: "Được, vậy cứ quyết định như thế, sau này ông chăm bốn ngày, tôi chăm ba ngày, chu toàn đi?"

Có thể là cô giáo Diệp sẽ sinh đôi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.