"Tử thần, chặt nhỏ con gà này hộ em." Diệp Dĩ Mạt gọi người đang xem ti vi bên ngoài phòng khách. Khó có được thời gian hai người ở chung một chỗ, cô không muốn lãng phí thời gian chung đụng, nên muốn buổi trưa mình làm một bữa cơm. Hai người đung đưa cùng nhau đi chợ rau lân cận mua thức ăn, về đến nhà liền bắt đầu nấu nướng.
Đều nói phòng bếp là thiên hạ của phụ nữ, nhưng Diệp Dĩ Mạt có chút xấu hổ, cô chỉ biết làm mấy món ăn gia đình rất đơn giản, không giống như rất nhiều người vợ khác, làm một bàn món ngon phong phú lại đẹp mắt, làm cho chồng thèm thuồng không dứt.
"Yes Sir." Tất Tử Thần ném xuống hộp điều khiển ti vi, vui mừng mà đi vào phòng bếp trợ giúp vợ đại nhân , vợ muốn giết gà, hắn tuyệt không trái lời. Vợ chỉ đánh đâu liền đánh chỗ đấy, đây một trong những nguyên tắc căn bản của người đàn ông tốt thời đại mới.
"Cái đó, ăn xong anh rửa chén nhé ~" Diệp Dĩ Mạt bưng món ăn đi ra phòng bếp, khói dầu quá nặng, đối với da thật không tốt, cho nên cô luôn luôn không thích vào phòng bếp, chỉ là nhìn anh lén lén lút lút ăn vụng, dáng vẻ thỏa mãn kia, lại để cho cô sinh lòng vui sướng, không nhịn được bắt đầu sinh một cái ý niệm, nếu có thể vẫn như vậy, ngược lại cũng không tồi.
"Được, vợ đại nhân nói cái gì chính là cái đó." Ỷ vào chiều cao, Tất Tử Thần từ phía sau cô bốc miếng thịt gà, không để ý nóng liền ném vào trong miệng, bộ dạng gấp gáp kia khiến Diệp Dĩ Mạt dở khóc dở cười.
Vỗ anh kẻo lại bỏng tay, Diệp Dĩ Mạt giương mắt sẳng giọng: "Rửa tay đi." Người lớn như vậy, sao lại giống như đứa bé thế chứ, nhìn thấy ăn là không nói nổi.
Tất Tử Thần cúi người hôn cô một cái, mới mặt đắc chí vào toilet, ai nha có vợ nấu cơm cho, cuộc sống này, lấy thần tiên để đổi cũng không làm.
Bởi vì Tất Tử Thần buổi trưa thì phải về quân doanh, cho nên hơn mười giờ Diệp Dĩ Mạt đã bắt đầu nấu cơm, hai người cơm nước xong cũng mới mười một giờ, đưa cô đi trạm xe, tận mắt thấy cô bước lên xe lửa về nhà, Tất Tử Thần mới xoay người trở về đội.
Thời gian đi chung với nhau luôn trôi qua nhanh như vậy, nhìn xe lửa chậm rãi khởi động, Diệp Dĩ Mạt nhẹ nhàng đóng cặp mắt lại.
Lần từ biệt này lại không biết là bao lâu. Hai người, cũng không có ai nói gặp lại, một tiếng kia quá mức tầm thường, chỉ biết kích thích trong lòng mới vừa bị gặp nhau vui sướng chôn trong thương cảm.Cặp đôi yêu nhau, muốn gặp mặt lại không dễ như vậy.
Chuyện Diệp Dĩ Mạt đi Nam Kinh thăm Tất Tử Thần không có gạt người trong nhà, Diệp Kiến Quốc trừ tức giận cảm thán một tiếng, còn lại cũng không có nhiều lời, ngược lại dì Trần an ủi cô đôi câu, nói ba cô chính là muốn cô sau này sống gần nhà thôi, không có ý tứ gì khác, bảo cô không cần lo lắng.
Lý Thụy còn trước sau như một mà làm loạn, mấy ngày nay cùng mấy bạn học thời đại học hợp tác mở công ty gì đấy, đứa bé choai choai, lại cũng nghĩ tới gây dựng sự nghiệp. Diệp Dĩ Mạt ngoài miệng nói không đồng ý, nhưng vẫn bí mật đem chi phiếu của mình cho anh, trong tấm thẻ này có tiền, vốn là định dùng để trả tiền đặt cọc (*trong mua trả góp), chỉ là không ngờ bạn học của Tử Thần lại hào phóng như vậy, bán giá vốn, mà Tử Thần cũng không mơ hồ, liền thanh toán tiền đặt cọc ngay, cơ hội lấy nó ra cô cũng không có.
"Chị, sau này chị chính là cổ đông của công ty chúng em rồi." Lúc Lý Thụy nhận lấy chi phiếu, những lời khác cũng không nói, chỉ nói một câu như vậy. Bọn họ bây giờ mới là giai đoạn bắt đầu, ai cũng không có coi trọng bọn họ, dù sao, mấy tên tiểu tử mới ra đời, có thể có bản lãnh gì?
"Cẩn thận, chỉ cần không mất hết cả vốn, tùy em làm sao làm." Diệp Dĩ Mạt cười vỗ vỗ vai em trai, tiểu tử này, từ lúc vừa mới gặp đã đi theo sau lưng cô gọi ‘chị’, bị cô lấn áp nhiều năm như vậy cũng không oán thán không hối hận, hôm nay cũng đã lớn, cũng cao hơn cô một cái đầu. Nghĩ như vậy, trong lòng Diệp Dĩ Mạt thậm chí có chút thương cảm, năm tháng trôi qua, như dòng nước chảu, ai lại dám cam đoan, sau một khắc sẽ như thế nào?
"Chị, lúc chị và anh Thần kết hôn, làm phù rể cho anh chị nhé, coi như là lợi tức của em~" Lý Thụy nghiêm túc không tới nửa phút đồng hồ, lại khôi phục bản tính hi hi ha ha, lông mày nhướng lên một cái, đều là phong lưu lỗi lạc: "Chị gái của Lý Thụy đây, cũng nên thuận lợi vui vẻ ra gả, đến lúc đó em tìm anh em trong hội của em cùng đi chống đỡ ngoài của." Anh em đội bóng rỗ, đều cao hơn 185+ đẹp trai như ánh mặt trời, đứng cùng nhau, đủ phong cách. Chỉ là ―― Lý Thụy nhíu mày, nếu mà anh Thần tìm an hem làm lính tới chống đỡ ngoài cửa, vậy những anh em kia của anh thật đúng có điểm kém hơn, khí chất người lính đó thì không phải những người miệng cọp gan thỏ như bọn anh có thể so sánh được.
Còn có nửa tháng chính là kỳ thi kết thúc học kỳ 1 của lớp mười hai, Diệp Dĩ Mạt hết ngày dài lại đêm thâu mà chuẩn bị tài liệu học tập, kể từ sau khi đi Nam Kinh về, cô thậm chí cũng bề bộn công việc đến nỗi không có thời gian chờ điện thoại của anh.
Nhìn trong tay là phiếu điểm khảo sát lần gần đây nhất, Diệp Dĩ Mạt thở dài thật sâu một hơi, thành tích số học của Tử Nghiêu chỉ có thể ở mức vừa đạt, mặc dù ngữ văn, tiếng anh, văn tống thành tích cũng không tệ, nhưng mà bị môn số học kéo xuống, tổng điểm của cô bị rơi xuống ngoài top 20.
Cô cũng đã hỏi Lý Thụy rồi, người này nói đến số học của Tử Nghiêu cũng nhức đầu, chưa từng thấy qua ai giống như cô ấy cả càng thêm không nắm chắc học đầu óc học sinh, tăng giờ học thêm, cuối cùng cũng mới lên đến mức đạt, điều này làm cho thầy giáo Lý đã dạy mấy tên thi đậu đại học trọng điểm cảm thấy rất thất bại.
"Tử Nghiêu, cái người này ngữ văn đứng thứ nhất, Anh ngữ cùng văn tống cũng ở Top 5, chỉ là số học của em. . . . . ." Trong phòng làm việc, Diệp dĩ Mạt có chút bất đắc dĩ nhìn dì nhỏ tương lai của mình, mấy lần dì Lý gọi điện thoại cầu xin cô giúp một tay chú ý xem thành tích của Tử Nghiêu , cô đồng ý với người ta, tự nhiên phải làm cho đến nơi. Bình thường đi học không có thời gian, cũng chỉ có thừa dịp buổi trưa lúc nghỉ ngơi kêu cô ấy tới hỏi hỏi.
Tất Tử Nghiêu sắc mặt trở nên hồng, có chút không biết làm sao, cô cũng không biết trên thế giới tại sao phải học cái mấy từ khóa này, sau này cô mua thức ăn, phải dùng tới hàm số lượng giác sao? Phải dùng tới trục tọa độ sao? Phải dùng tới hàm vi phân sao? Rốt cuộc là ai phát minh ra cái từ khóa số học này chứ? Tất Tử Nghiêu bi thống mà nghĩ.
"Cô giáo Diệp. . . . . ." Tất Tử Nghiêu ủy khuất nhìn chị dâu tương lai của mình, cô rất cố gắng học số học rồi, mỗi lần không hề hiểu vấn đề cũng chạy đi hỏi giáo viên, thầy Lý ra đề cô cũng nghiêm túc làm, nhưng đổi một dạng khác, cô lại mờ mịt, đây mới thật là trời sanh.
"Được rồi cô không có ý tứ gì khác, chỉ là. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt nói được nửa câu, trước mắt chợt mơ hồ, 1 hồi lâu, mới nhìn rõ mặt Tất Tử Nghiêu lo lắng ở trước mặt.
"Cô Diệp, cô không sao chứ?" Tử Nghiêu ân cần hỏi, nhìn sắc mặt của cô giáo Diệp hình như không tốt lắm, có phải là gần đây cuối kỳ quá bận rộn à? Nếu nói, giáo viên dạy lớp mười hai thật rất vất vả, mỗi ngày tự học buổi tối cùng bọn họ đến mười giờ mới về nhà, bởi vì sợ học sinh có vấn đề không tìm được giáo viên, tất cả các giáo viên đều ở đây sau giờ học còn thường đến lớp học đi xem một cái, xem học sinh có vấn đề gì hay không.
"Không có việc gì, có thể gần đây hơi mệt." Diệp Dĩ Mạt trấn an mà hướng cô nháy mắt mấy cái, nặn ra một khuôn mặt tươi cười: "Không sao, tiếp tục cố gắng lên, còn nửa năm, nhất định có thể nâng cao lên được."
Tất Tử Nghiêu đi ra phòng làm việc, vẫn là có chút không yên lòng, sắc mặt của cô Diệp cũng quá khó coi. Suy nghĩ một chút, quyết định nên nói cho mẹ, đợi lát nữa tan học, cũng không đi thư viện nữa, về nhà trước thôi.
Diệp Dĩ Mạt khi thấy Tất Tử Nghiêu đi ra phòng làm việc liền không kịp chờ đợi mở ngăn kéo lấy ra lịch ngày mình trăm năm không dùng được một lần, lần trước là một chút ấy. Rốt cuộc là một chút!
Nhìn trên lịch ngày một vòng, cô giáo Diệp rơi lệ rồi, 0.8 là trúng thưởng rồi! Lần đầu tiên Tất Tử Thần ngủ lại nhà cô vừa vặn là dì cả rời đi ngày thứ hai, một chút áp lực cũng không có, liền không nghĩ đến các biện pháp tránh thai, mà lần thứ hai, ở lần đầu tiên đi xem phòng được phân trong bộ đội, dĩ nhiên là không có điều kiện như vậy, buổi trưa lại gấp lên xe trở về, đợi về đến nhà, ai còn còn có thể nhớ cái này?
Tính toán thời gian, cách lần trước dì cả tới thăm đã qua 9 ngày, mấy ngày nay quá bận rộn, thế nhưng cô cũng không có phát hiện, nếu không phải mới vừa có chút chóng mặt lại thấy Tử Nghiêu, thấy gương mặt có vài phần giống Tất Tử Thần, cô còn không nghĩ tới phương diện này !
"Tiểu Hàm, lát nữa tan việc đi với chị tới bệnh viện một chuyến. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt trốn vào nhà cầu, đau khổ nghiêm mặt gọi điện thoại cho Tiếu Hàm, chuyện như vậy, không thể tìm dì Trần đi cùng cô được, dù sao cũng là người bề trên, sao có thể vui lòng khi biết con gái mình chưa cưới đã có được? Thời đại mở của, làm cha mẹ cũng sẽ ngại mà. Nghĩ đến ba vốn đối với Tử Thần có chút ý kiến, thì Diệp Dĩ Mạt càng không dám để cho ba cô biết, cái này nếu ba mà bị kích động trực tiếp lái xe cảnh sát tìm Tử Thần tính sổ đến lúc đó phải làm sao?
Diệp Dĩ Mạt chỉ suy nghĩ một chút liền 囧 rồi.
Ngược lại Tiếu Hàm không nói hai lời liền đồng ý, gần đây bé con đến nhà ông nội, cô về nhà cũng không có gì chuyện, đi cùng với đàn chị đến bệnh viện một chuyến cũng không có gì vấn đề. Chỉ là, thân thể đàn chị không tốt sao? Buổi sáng nhìn chị ấy cô đoan đoan là hoàn toàn bình thường mà, Tiếu Hàm nghi ngờ.
Hết giờ học, hai người đánh xe đến bệnh viện.
Vừa nhìn dàn chị đứng hàng khoa phụ sản, Tiếu Hàm hiểu ra, này thân là phụ nữ đã lập gia đình, vẫn biết chăm sóc bà mẹ có bầu, Tiếu Hàm ước chừng đoán được chuyện gì. Khó trách muốn tìm cô cùng đến rồi, chuyện như vậy, dĩ nhiên là tương đối khuê mật.
"Chị, không phải là có chứ?" Nghĩ đến trong hôn lễ của giáo viên trong trường gặp qua một lần, Tiếu Hàm thật vẫn không có cách nào tưởng tượng hai người này ban đầu thấy thế nào cũng không có cùn nhau xuất hiện, cuối cùng thế nhưng lại đến với nhau. Nghe ý của đàn chị, chị ấy cùng vị doanh trưởng kia, giống như đã chuẩn bị kết hôn rồi chứ?
Diệp Dĩ Mạt có chút phiền não che che gò má, cô cũng không biết có phải là có thật hay không có, lúc này mới phiền."Không biết nữa, cho nên mới đến bệnh viện." Cũng bởi vì không biết, cho nên mới chỉ dám tìm Tiểu Hàm đi với cô. Ngộ nhỡ không cẩn thận làm cho cả thành đều biết, mà cuối cùng tra được kết quả chỉ là bởi vì quá mệt nhọc mà tạo thành ngất xỉu, như vậy cô thật có thể đi nhảy Hồ Tây rồi, thật sự không mặt mũi nào đối với ông bà tổ tiên.
"Chị , đến phiên chị kìa." Tiếu Hàm lộ bộ mặt vô tội, rốt cuộc là đàn chị, cho dù cô kết hôn trước, hành động sau, còn đàn chị thì đi trước đây nè.
Diệp Dĩ Mạt có chút khẩn trương đứng lên, lúc nghe bác sĩ mỉm cười nói ra câu ‘chúc mừng’ kia, cô lại chợt không biết nên nói gì rồi. Mặc dù cô đã có chuẩn bị tâm lý, lại chưa đem sinh mệnh bé nhỏ trong bụng này nhét vào trong kế hoạch sắp tới. Tử Thần còn chưa kịp tìm chút thời gian tới nhà ra mắt, Tiểu Tất cũng đã đợi không kịp mà đến này cái thế giới này rồi.
nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nơi đó vẫn như cũ bình thản như lúc ban đầu, căn bản không cảm thấy, một tiểu sinh mệnh đang trú ngụ ở nơi này. Diệp Dĩ Mạt khẽ nhếch miệng, hướng về phía Tiếu Hàm cười yếu ớt: "Tiểu Hàm, xem ra phải làm phiền em đưa chị về rồi." Có lúc, tham khảo kinh nghiệm lịch sử vẫn rất hữu ích, nếu không phải biết thời kỳ đầu mang thai có vài người có thể cảm giác bị ngất xiu, cô cũng sẽ không nghĩ tới mình đã có bầu.
Tiếu Hàm dĩ nhiên là làm việc nhân đức không nhường ai, nhắn tin cho Nguyên Phát xong liền đỡ đàn chị đi ra ngoài. Nhìn sắc mặt của đàn chị, có lẽ có chút không thoải mái.
Cũng không biết là nguyên nhân trong lòng hay không, từ lúc xác nhận tin tức mang thai trở đi, ngược lại toàn thân Diệp Dĩ Mạt bắt đầu không thoải mái, có cảm giác mệt mỏi, nằm ở trên giường, hoàn toàn không muốn ăn.
Cơm tối là Tiếu Hàm giúp làm xong để ở trên bàn, nhưng một hớp cô cũng không muốn ăn, thậm chí ngay cả suy nghĩ một chút, cũng có chút buồn nôn. Đều nói phụ nữ có thai cảm xúc biến hóa lớn, Diệp Dĩ Mạt cũng không có nghĩ đến, chỉ mới nhậm chức phụ nữ có thai, sao lại cũng nhanh như vậy liền thích ứng cái nhân vật mới này?
một người nằm ở trong nhà, Diệp Dĩ Mạt càng nghĩ càng uất ức, nghĩ đến lúc Tư Tư nghi ngờ có Tiểu Bình Qủa nhà bọn họ, bạn đời của cô mỗi ngày khẩn trương, sớm đưa muộn nhận tự nhiên không phải nói, sau lại chờ Tư Tư bụng lớn, hắn càng thêm liền lớp đều không cho Tư Tư đi lên, mỗi ngày giống như phục vụ lão phật gia đi theo phía sau Tư Tư, muốn ăn cái gì? Chỉ cần nói! thành Bắc hành Tây, hơn nửa đêm cũng mua đi cho.
Nhưng cô đây? Biết mình mang thai, ba đứa bé liền điện thoại cũng không có, mặt cũng không thấy, cô làm sao lại thê lương thế này chứ? Trong lòng cô giáo Diệp uất ức, này bình thường nước mắt như không lấy tiền mà rơi xuống. Vừa rớt nước mắt, cô giáo Diệp lấy điện thoại di động ra, nước mắt nước mũi cũng không buồn lau đi: "Alo, Tất Tử Thần, em đã nói với anh, anh mà không nhanh chóng trở lại, thì anh đừng mong gặp con trai của anh!" Gào một câu xong, không chút do dự cúp điện thoại tắt máy, tuyệt đối làm liền một mạch.
Bên đầu điện thoại bên kia Tất Tử Thần bối rối, lời còn chưa nói ra miệng, làm sao lại cúp? Đợi chút.... Tiểu Mạt mới vừa nói cái gì? Mắt Tất Tử Thần nhất thời sáng lên, cả người chợt từ trên giường nhảy lên, ý tứ của Tiểu Mạt, là anh được làm ba????
"Nhận chứ nhận chứ..." Tất Tử Thần gấp gáp gọi điện thoại lại, nhưng đầu kia lại chỉ truyền đến giọng nữ lạnh lẽo: "thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau..."
Thở một hơi, Tất Tử Thần vội vàng gọi điện thoại cho nhà: "Alo, mẹ, là con, như vậy, nếu bây giờ mẹ không bận đi thăm Tiểu Mạt hộ con được không? Đúng, hình như thân thể Tiểu Mạt có chút không thoải mái, mẹ đi thăm giúp con xem sao đươc không? Ai, tốt, cảm ơn mẹ."
Lý Mân là người khôn khéo, nghe con trai luôn luôn bình tĩnh khó được dùng cái giọng nói nóng nảy này nói với bà, vừa nãy con gái gọi điện thoại nói sắc mặt cô giáo Diệp rất kém, hình như thân thể có chút không thoải mái, lần này liền đoán được 89%. Tiểu tử thúi này, lên xe trước sau mua vé bổ sung sau đi? Bây giờ mới biết nóng nảy? Lý Man che miệng cười, nhanh chóng nấu canh đi thăm con dâu và cháu nội.
Sau khi Diệp Dĩ Mạt không đầu không đuôi rống lên với Tất Tử Thần, cũng không biết là trong lòng thư thái hay là thật đói bụng, ăn chút cơm Tiếu Hàm làm, liền tắm đi ngủ, cũng may sáng mai là Chủ nhật, cũng không cần soạn bài, bây giờ cô chỉ để ý nghỉ ngơi thật tốt, nhưng không biết, Tất gia vào lúc này sớm trở mặt nói chuyện phiếm, Lý Mân vội vã đến xem con dâu, nấu canh lại quá phí thời gian, liền vội vàng gọi điện thoại cho cháu trai Vương tẩu, để bà ấy nấu xong rồi canh đưa tới, bà tới chăm sóc con dâu trước ~ đợi nhiều năm như vậy, xe như trông được rồi~
Mà Tất Trọng Tường khó có khi được về nhà sớm, nghe vợ nói trong điện thoại dặn dò Vương tẩu hầm canh cách thủy cho phụ nữ có thai, tức cười chỉ chốc lát về sau liền không nhịn được chửi má nó, tiểu tử thúi này chỉ biết gây chuyện! Đây không phải là ông còn phải đi tìm lão Diệp nói chuyện một chút hay sao, vội vàng đem chuyện làm rồi! Đến lúc đó cô dâu lớn bụng, không phải để cho người khác chê cười à?