Trọn Đời Em Nuôi Anh

Chương 14: Phát hiện



Bọn họ tiếp tục ở lại phòng nhưng cũng chẳng còn tâm trạng mà chơi đùa nữa, ngồi thêm một lúc rồi lục tục ra về. Tư Phàm uống say, ba người cùng đưa anh ta lên taxi, Phạm Tư Nhiễm cũng ngồi vào. Trước khi đóng cửa, cô còn quay lại nói với Mạc Tùy: “Lão Mạc, tự cẩn thận đấy nhé!”

“Biết rồi, cậu đi đi.”

Xe chạy xa, Mạc Tùy im lặng xoay người đi về phía khác, Tùy Kỳ vội vàng đuổi theo. Giữa hai người cách gần hai mét, cảm giác này có hơi giống lần đầu gặp nhau.

“Anh biết mình sai ở đâu chưa?” Đi được một đoạn đường rất dài, Mạc Tùy không quay đầu lại hỏi.

“Tôi không sai!” Anh khẽ khàng nhưng kiên định trả lời.

Mạc Tùy ngừng bước, xoay người nheo mắt nhìn anh, “Không sai?”

“Đúng, phụ nữ không nên hút thuốc, không tốt.”

“Ái chà!” Mạc Tùy nở nụ cười, “Hút thuốc được hay không chẳng lẽ tự tôi không biết? Đến phiên anh lên mặt dạy dỗ sao?”

Anh chớp mắt mấy cái, không đáp.

Mạc Tùy dùng ngón tay chọc mạnh lên người anh mấy cái, “Anh hãy nhận thức rõ thân phận của mình đi, anh chỉ là khách trọ sống nhờ ở nhà tôi thôi, hai chúng ta không có quan hệ gì hết. Đưa anh đi chơi cùng với các bạn tôi chỉ là vì đột nhiên nổi hứng. Anh yên tâm, sẽ không có lần sau đâu. Còn nữa, nếu về sau anh còn xen vào chuyện của tôi thì xin mời anh dọn đi cho. Hiện giờ anh đã có cơ sở kinh tế, tôi nghĩ sẽ không đến mức lại lưu lạc đầu đường nữa đâu. Anh hiểu chưa?”

Mặt Tùy Kỳ có chút tái nhợt, anh rũ mắt xuống, nhìn có vẻ buồn rầu bi thương, trên tay còn đang cầm áo khoác, lạnh như vậy cũng không biết mặc vào.

Mạc Tùy nhìn anh từ trên xuống dưới mấy lần, đột nhiên quát, “Nói chuyện với anh đấy, điếc à?”

“Hiểu rồi!” Anh rầu rĩ đáp, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạc Tùy một cái. Cái liếc rất nhanh nhưng vừa tội nghiệp vừa buồn bã, khiến Mạc Tùy cũng ngây ra một chút, đột nhiên cảm thấy có phải mình đã làm chuyện gì tội ác tày trời không thể dung tha không.

Tóm lại là muốn tốt cho mình. Cô cũng không nói được thêm những lời khắc nghiệt nữa, mà những lời khắc nghiệt nhất cũng nói xong rồi. Cô thở dài, uể oải bỏ tay xuống, “Được rồi, về nhà thôi! Anh mà ngoan tôi cũng lười đuổi anh.”

Từ đó về sau Mạc Tùy đối xử với anh luôn xa cách, quan hệ của hai người bỗng bị kéo giãn rất xa. Tùy Kỳ là người nhạy cảm, đương nhiên có thể cảm nhận được. Anh cố gắng làm càng nhiều việc hơn, nấu cơm, quét dọn phòng v…v… Mong có thể kéo gần quan hệ giữa họ, nhưng hiệu quả lại chẳng đáng kể.

Mạc Tùy cũng đã quyết định phải giữ khoảng cách, dù sao cũng không phải người quen, ngoài chuyện đúng lúc anh ta gặp nạn thì buộc phải giúp thì chẳng còn gì. Hơn nữa người này mất trí nhớ, không biết xuất thân thế nào, về sau sẽ ra sao còn chưa rõ, vẫn nên phân chia rõ ràng thì tốt hơn, miễn cho sau này bị liên lụy.

Trần Lương Sinh đã tìm được nhà mới. Anh ta gọi tới bảo Mạc Tùy qua giúp. Hôm nay cô không có ca nên cũng không chối từ, để lại cho Tùy Kỳ tờ giấy nhắn rồi đi.

Trần Lương Sinh thuê một căn nhà hai phòng một sảnh giữa nội thành, giao thông thuận lợi, mua sắm cũng tiện, quả đúng là khác một trời một vực với cái tổ chim của Mạc Tùy. Lúc cô đến trong nhà đã bày rất nhiều đồ, anh ta mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái đang khuân đồ, thấy cô liền vội vã nói: “Bê hộ anh cái bình hoa kia vào đây!”

Mạc Tùy nhìn cái bình hoa cao cỡ nửa người, “Chậc, muốn em giúp thì cũng phải để em tự chọn việc chứ, việc của đàn ông thế này sao lại giao cho em?”

Nói thì nói vậy chứ tay cũng không ngừng, cũng may bình hoa này nhìn thì to chứ bê lên cũng không nặng lắm

Trần Lương sinh nghe thấy cô nói vậy liền cười, “Em thế nào anh còn không biết sao, nếu em thực sự không nào được anh cũng không dám bắt em làm.”

Lúc hai người đi qua nhau, anh nâng tay xoa tóc cô. Mạc Tùy sửng sốt, lập tức giãy nảy lên: “Mẹ nó, tay anh bẩn quá!”

“Nói chuyện văn minh chút đi!”

Mạc Tùy vội vàng ngậm miệng, sau khi cất bình hoa xong ra ngoài liền thấy anh đang bê một cái thùng đi vào. Anh nhìn quanh bốn phía, nói: “Triệu Yên Phi sao không tới?”

Bạn trai yêu quý chuyển nhà nào có chuyện bạn gái không tới?

“Cô ấy vừa đổi công tác còn đang làm quen, anh không nói cho cô ấy, khỏi ảnh hưởng tới cô ấy.”

Mạc Tùy khinh thường bĩu môi, “Ngoan quá cơ.”

“Được rồi, đừng có đứng đó mà chửi thầm, qua đây giúp anh xếp sách!” Anh chỉ chỉ một cái thùng khác, “Tất cả đều ở đây, cứ xếp theo tên là được.”

Mạc Tùy nhìn thấy toàn là sách tài chính chuyên ngành, cô tùy ý lật vài tờ, “Em không hiểu thì xếp kiểu gì?”

Trần Lương sinh thở dài, “Em nói xem anh có thể trông mong vào em cái gì đây?”

“Vậy tốt nhất anh đừng trông mong gì cả.”

Vẻ mặt Trần Lương Sinh phức tạp nhìn cô một cái, Mạc Tùy bận nghịch đồ trong thùng nên không phát hiện, “Thôi, xếp theo tiếng nhé, tiếng Trung với tiếng Anh dễ phân biệt mà.”

“Khó dạy!”

“Lắm mồm!”

Những thứ thực sự phải sắp xếp lại không nhiều lắm. Đồ đạc có sẵn trong nhà vốn cực kỳ đầy đủ rồi. Sau khi phân loại và sắp xếp mấy thứ đồ linh tinh hay dùng, thuận tiện thêm chút đồ dùng hàng ngày là coi như xong việc rồi.

Hai người bận cả một buổi sáng, cơm trưa cũng chỉ là tùy tiện nấu chút đồ ăn nhanh. Mạc Tùy lấy thìa khảy bánh sủi cảo trong bát nhựa, “Anh cũng thật quá đáng, ngay cả cơm ăn cũng không có.”

Trần Lương sinh tựa vào quầy bar, tay cầm cái bát cười nói: “Anh nhớ em thích ăn sủi cảo mà?”

“Em thích ăn là một chuyện, nhưng đến đây giúp còn phải ăn thứ này là một chuyện khác.” Mạc Tùy bất mãn.

“Tối hôm nay anh chiêu đãi một bữa thật ngon nhé.”

Cô nghĩ nghĩ nói: “Em muốn ăn bánh trẻo rán nhà ông Trương trong ngõ.”

“Ngu ngốc, buổi tối không bán.”

“Xế chiều đi mua.” Cô cười lấy lòng với Trần Lương Sinh, bộ dáng mặt dày kia rất giống lúc nhỏ xin xỏ anh đi mua gì đó.

Ánh mắt Trần Lương Sinh trở nên dịu dàng hơn, gật đầu, “Được, buổi chiều đưa em đi.”

Mạc Tùy vui vẻ, moi một cái bánh sủi cảo to nhất cho vào miệng, ngay cả nóng cũng quên mất. Cô hét lên một tiếng, che miệng, “Mẹ kiếp, sao mà vẫn nóng vậy.”

Trần Lương Sinh đã sớm vào phòng bếp rót cho cô một chén nước lạnh mang tới, “Mau uống đi, sao em vẫn không khiến người ta bớt lo được nhỉ?”

Mạc Tùy trợn mắt nhìn anh ta, gảy gảy tóc mấy cái, “Anh đừng lúc nào cũng xoa tóc em, cũng đâu còn là trẻ con nữa, xấu hổ lắm.”

“Em còn biết xấu hổ cơ đấy.” Trần Lương Sinh chế nhạo cô.

Mạc Tùy nhìn anh như nhìn tên ngốc, không đáp.

Ăn cơm xong hai người liền ra ngoài mua đồ, đến siêu thị chọn một đống đồ dùng hàng ngày. Lúc mua cốc Trần Lương Sinh để cô chọn. Mạc Tùy kỳ quái nhìn anh một cái, “Hâm à, cũng không phải em muốn dùng, sao lại bảo em chọn?”

“Không phải mắt thẩm mĩ của con gái đều giống nhau sao? Em chọn cho Yên Phi một cái.”

Mạc Tùy có cảm giác như bị hắt một chậu nước lạnh, cô giật giật khóe miệng, ánh mắt đảo nhanh qua giá hàng, để cô chọn phải không? Được thôi, chọn cho anh cái chấn động lòng người luôn.

“A, cái này đi!” Cô đưa một cái dính đầy bụi cho anh, “Thế nào? Đẹp đúng không?”

Trần Lương Sinh nhíu mày nhìn ‘đống shit’ đầy bụi trước mắt, cầm lấy nhìn nhìn, “Cũng được đấy, nhưng cái cốc này chắc chỉ có ai tính cách độc đáo như em mới dùng thôi, Yên Phi sẽ không thích đâu.”

Nụ cười trên mặt Mạc Tùy cứng lại một chút, khẽ nói: “Cũng phải, người phân cao thấp, em làm sao có thể so với chị ấy.”

Anh đặt cái cốc về giá hàng, ánh mắt bình tĩnh nói: “Thôi, không mua nữa, lần sau để cô ấy tự đến mua!”

Mua xong hai người để đồ vào cốp rồi lên xe. Mạc Tùy vừa cài dây an toàn xong điện thoại của Trần Lương Sinh chợt vang lên.

“Alo. Ừ. . . . . . Từ sáng . . . . . . Được.” Trần Lương Sinh đưa di động cho Mạc Tùy, “Tư Nhiễm tìm em.”

“Lão Phạm?” Mạc Tùy nhận lấy đồng rút di động của mình ra nhìn mới phát hiện hết pin, “Chuyện gì thế?”

Phạm Tư Nhiễm: “Lão Mạc, cậu đi ra ngoài sao không nói với Tùy Kỳ một tiếng, anh ta lo phát sốt lên kia kìa.”

“Đâu, mình có để lại giấy nhắn mà?”

Sau một loạt tạp âm, điện thoại được giao cho Tùy Kỳ, “Mạc Tùy, cô ở đâu vậy?”

“Tôi ở chỗ bạn, anh ấy chuyển nhà tôi đến giúp.” Mạc Tùy nhìn Trần Lương Sinh một cái, lay lay anh ta. Trong xe quá yên lặng, cô định hạ cửa sổ xe xuống để anh ta không nghe được cuộc nói chuyện thì lại phát hiện bị khóa mất rồi.

“Khi nào cô về?”

“Không biết, anh có chuyện gì à?” Mạc Tùy phiền não nói, có lẽ vì có tật giật mình nên cô chỉ muốn lập tức cúp điện thoại.

“Cô có thể về ngay bây giờ không?”

“Chậc, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?”

Bên kia yên tĩnh một lát, mới nhỏ giọng nói: “Tôi sợ cô không quay lại.”

Mẹ kiếp! Sao anh ta lại có suy nghĩ đó cơ chứ? “Đó là nhà của tôi, tôi không quay về thì có thể đi đâu?”

“Nhưng không phải cô đang giận tôi sao?”

Mạc Tùy cười lạnh, “Yên tâm, không đến mức vì anh mà không về nhà đâu. Không có việc gì thì cúp, anh về nhà đi.”

Trả điện thoại cho Trần Lương Sinh, anh ta bình tĩnh cầm lấy bỏ vào túi, sau khi nổ máy lại nói: “Em không ở một mình?”

“Ừ, thuê chung.”

“Nam hay nữ?”

Mạc Tùy thắt dây an toàn, “Đùa à, đương nhiên là nữ, sao em có thể thuê chung với nam được?”

Trần Lương Sinh quay đầu nhìn cô, ánh mắt nặng nề nhìn cô vài giây mới quay đi, “Vậy à? Vậy thì tốt.”

Mạc Tùy cảm thấy lưng rịn ra mồ hôi, đến ngõ cũ thấp thỏm ăn bánh trẻo. Có thể là do bị tâm trạng ảnh hưởng nên ăn cũng không thấy ngon nữa rồi.

Ăn qua loa cho xong, Trần Lương Sinh hỏi: “Giờ muốn đi đâu?”

“Anh có gì cần em giúp nữa không?”

“Không cần, những thứ đó tự anh làm được.”

Mạc Tùy gật đầu, “Vậy thì em về nhà.”

“Anh đưa em về.” Trần Lương Sinh cầm chìa khóa đi về phía xe.

“Không cần.” Mạc Tùy không nhúc nhích, “Tự em về được, anh còn phải về nhà dọn dẹp, cũng không biết mất bao lâu mới dọn xong, không đưa em về thì hơn. Em tự bắt xe về được, ở đây bắt xe cũng dễ mà.”

Trần Lương Sinh như cười như không nhìn cô, “A Tùy, có lẽ chính em cũng không phát hiện, lúc em lo lắng sẽ nói nhiều hơn.”

Mạc Tùy cứng đờ, “Có à?”

“Ừ.” Anh ta nhàn nhạt đáp một tiếng, “Em lo cái gì?”

“Em có lo gì đâu.” Cô vội vã đáp.

“Thật sao?” Trần Lương Sinh nghịch nghịch chìa khóa trong tay, ngừng vài giây, lại nói: “Là nam đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.