Trọn Đời Em Nuôi Anh

Chương 31: Bị lừa



Lúc này, một cảnh sát mặc đồng phục đi tới: “Mạc Tùy đúng không?”

“Vâng, là tôi.” Mạc Tùy đảo mắt nhìn qua mấy tờ giấy trong tay anh ta,

“Đồng chí cảnh sát, bạn tôi gặp chuyện gì vậy?”

“Đánh nhau, gây rối.” Anh ta cuộn tờ giấy thành cuộn đập đập vào lòng bàn tay, “Hậu quả không hề nhẹ chút nào.”

Sau đó nhanh chóng giải thích chuyện đã xảy ra, nghe nói là Tùy Kỳ ra tay đánh người trước. Người ta có ba người, chẳng làm gì cả, chỉ đứng ven đường tán phét mà đột nhiên bị anh đánh chảy máu cả đám.

Mạc Tùy nghe xong, lập tức phản đối, “Chắc chắn là nhầm lẫn rồi, bạn tôi không thể nào vô cớ đánh người được, chắc chắn là bọn họ có vấn đề gì đó.”

Anh chàng cảnh sát không thèm để ý, chỉ nói: “Người nào đến bảo lãnh cũng nói câu này, chúng tôi nghe chán rồi.”

“Này, sao các anh lại có thể như thế chứ.” Mạc Tùy hết sức bất mãn nhìn anh ta.

Đồng chí cảnh sát làm ngơ, bảo một người khác đưa Mạc Tùy đến xem ba người bị thương kia.

Người bị thương ở trong phòng làm việc, lúc họ đi vào mấy người đó đang ngồi nói chuyện với nhau. Mạc Tùy liếc mắt nhìn lướt qua họ, nhưng về cơ bản nhìn ai cũng tàn tạ hơn Tùy Kỳ.

Họ thấy có người đến, vội vàng lao tới kêu gào bồi thường, dáng vẻ còn có chút hung dữ, nhưng Mạc Tùy chẳng sợ chút nào, đây là đâu chứ? Đây là đồn cảnh sát, mẹ kiếp, anh có phách lối thế đi nữa cũng chẳng động được vào một sợi tóc của tôi.

Một người trong số đó vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên quát: “Mẹ kiếp, mấy anh em bọn tao cũng không phải chúng mày muốn đánh là đánh được đâu, tốt nhất là chúng mày hãy giải quyết cho hợp lý, không thì không xong đâu.”

Giải quyết hợp lý? Không phải là muốn ăn vạ thôi sao?

Nhưng… Giọng người này quen quen, Mạc Tùy nhíu mày, tay chống cằm. Nghe ở đâu rồi nhỉ?

Người kia nghĩ cô đang cân nhắc cách giải quyết, bèn tỏ thái độ, ngầm liếc nhìn ra hiệu với đồng bọn, càng lớn lối hơn: “Việc này nhìn thế nào cũng là chúng mày sai. Tao mà kiện là không xong đâu. Bọn tao sẽ không ngừng kháng án, xem chúng mày có được yên thân không.”

Mạc Tùy nhìn bọn họ như nhìn lũ thiểu năng, rồi nói thầm vài câu với cảnh sát đứng bên cạnh. Mặt anh cảnh sát lập tức biến sắc, đưa Mạc Tùy ra ngoài.

Ba người bên trong dường như rất sợ Mạc Tùy nói bậy vu oan cho bọn họ, liên tục gào thét, cuối cùng bị đồng chí cảnh sát canh ở đó quát cho mới ôm tức mà câm miệng.

Sau đó Mạc Tùy kể lại chuyện lần trước cô gặp cướp với cảnh sát, ra ý là đặc điểm nhận dạng của tên cướp ấy cực kỳ giống với một trong ba người. Cảnh sát nửa tin nửa ngờ lật lại hồ sơ, phát hiện ba người này đúng là đều có tiền sự được ghi lại ở đây, vụ Mạc Tùy bị cướp cũng nằm trong đó.

Có thông tin quan trọng như vậy chuyện Tùy Kỳ đánh người không hẳn là vô cớ nữa. Nguyên nhân có thể thông cảm nhưng cách làm của anh vẫn là không đúng.

Mạc Tùy kí tên, nghe anh cảnh sát không ngừng lải nhải, chỉ biết liên tục gật đầu, sau đó thản nhiên đưa Tùy Kỳ đi.

Đi ra đến đường lớn, cô mới nhìn Tùy Kỳ, “Nói đi, chuyện này là sao?”

“Nhìn ngứa mắt.” Thực ra là trong lòng khó chịu nên muốn phát tiết, ai bảo tên kia xui xẻo động vào anh.

“Ngứa mắt là đánh người? Ai dạy anh thế?” Người này có tư tưởng tiêu cực như vậy từ bao giờ?

“Lúc trước hắn còn đi ăn cướp.”

“Đó là lúc trước, lần này hắn ta có cướp gì của anh không?” Mà có cướp thì cũng cướp được cái gì đâu?

Tùy Kỳ bóp chặt vết thương rách da không lên tiếng, lại trở về tư thế rầu rĩ đầu cúi gằm mà đi.

Nhìn anh uể oải như thế Mạc Tùy không giận nổi. Cô biết dù mình có nổi giận mắng anh ta thế nào đi chăng nữa thì anh ta vẫn sẽ bày ra cái vẻ sống dở chết dở ấy mà thôi.

“Đừng bóp nữa.” Cô kéo tay anh ra, vết thương lại bắt đầu rỉ máu. Mạc Tùy trừng anh: “Anh cũng thật là, bóp làm gì? Chảy máu nhìn đẹp lắm à? Tôi mới rời anh ra chưa được bao lâu anh đã gặp chuyện không may rồi.”

Vừa nói cô vừa lấy khăn tay ra lau vết máu cho anh. Mạc Tùy không dùng nước hoa, nhưng trên người cô luôn có một mùi hương dễ chịu, có lẽ là mùi nước giặt quần áo, cũng có thể là mùi dầu gội trên tóc, hoặc cũng có thể là mỹ phẩm dưỡng da thông thường, nhưng những thứ đó hòa trộn vào nhau lại tạo ra một mùi hương của riêng cô.

Tùy Kỳ nhắm mắt lại, thỏa mãn như muốn ngủ thiếp đi.

Anh nói: “Vậy cô đừng bỏ rơi tôi.”

Mạc Tùy trợn mắt lườm anh, đến một hàng thuốc gần đó mua thuốc rồi cùng đi về nhà.

Gần năm mới, đôi chim sẻ nhà Phạm Tư Nhiễm cũng bắt đầu được nghỉ. Tư Phàm về quê, Phạm Tư Nhiễm không có việc gì lại tìm Mạc Tùy. Giữa siêu thị mà cứ có một người rảnh rỗi đứng chình ình ra đấy đương nhiên là không được đẹp mắt cho lắm. Được mấy ngày, Vương Triệu Tường đã tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

Mạc Tùy đá đá Phạm Tư Nhiễm đang ngồi ỳ ra trên ghế, “Cậu không có chút tự giác nào à? Ông chủ mình sắp vặt lông mình rồi kkia kìa, ngày mai cậu đừng đến nữa.”

Phạm Tư Nhiễm nhìn Vương Triệu tường vừa đi, “Có sao đâu. Cửa hàng mở là để cho khách vào đi dạo, sao mình không được tới?”

“Chân nào của cậu đang đi dạo?”

“Hừ, cậu đúng là làm màu, sống như vậy còn gì thú vị nữa? Cùng lắm thì cậu đi làm việc, vậy ông ta sẽ không ý kiến nữa.”

Mạc Tùy ném hộp bút lông trong tay lên người cô ấy, “Xếp lên giá hàng theo loại cho mình.”

“Tiên sư cậu.”

Thấy Phạm Tư Nhiễm làm việc, Vương Triệu Tường đi qua không nhìn với ánh mắt hình viên đạn nữa, hai người cũng có thể yên tâm thoải mái nói chuyện.

“Sắp Tết rồi chuẩn bị xong chưa?”

“Có hai người, cũng chẳng biết chuẩn bị gì.” Phạm Tư Nhiễm lơ đễnh nói:

“Cơ mà cậu định thế nào? Về nhà à? Còn Tùy Kỳ.”

“Không về đâu, về làm sao được.” Mạc Tùy cầm tờ giấy nhỏ thỉnh thoảng lại viết mã hàng, chuẩn bị kiểm kê. “Đương nhiên Tùy Kỳ sẽ đón Tết với mình, anh ấy không có người thân.”

Phạm Tư Nhiễm nghĩ một chút, nói: “Này, vậy cả bốn người chúng ta cùng đón năm mới đi. Càng vui.”

“Được thôi.” Mạc Tùy dừng tay nhìn cô ấy, “Có điều hai người cũng phải làm, đừng có lấy cớ đến làm khách mà lười.”

“Xì.” Phạm Tư Nhiễm khinh bỉ, “Đồ keo kiệt.”

Trần Lương Sinh cách một thời gian lại gọi điện thoại một lần. Đề tài của hai người càng lúc càng ít, một phần là vì tính cách hai bên, cuối cùng cuộc nói chuyện đều biến thành chất vấn nhau hoặc giận dữ rồi kết thúc. Mạc Tùy buồn phiền phát hiện ra không khí nói chuyện hòa hợp nay đã trở thành điều xa xỉ rồi. Những năm bất hòa khiến không chỉ gia đình mà ngay cả những ký ức và kỷ niệm của hai người cũng đã trở nên xa cách.

Dạo gần đây chuyện hay nghe nói đến nhất là Tết. Tối tan làm về nhà, hai người cùng ăn khuya. Tùy Kỳ vào phòng bếp dọn dẹp, Mạc Tùy thì ra ban công nghe điện thoại. Gió lạnh có thể giữ cô tỉnh táo hơn một chút.

“Nếu đã muốn hai bên đều vui vẻ, vậy em mong lần sau không phải nghe đến chuyện cả nhà tụ họp như vậy nữa. Em rất không thích, thật sự. Nếu anh đã nhiệt tình vun vén như vậy thì em chỉ có thể nói một câu đó là từ nay về sau chúng ta đừng nói chuyện nữa, miễn cho lần nào cũng cãi vã. Em mệt mỏi lắm rồi, không muốn nổi nóng.”

Đêm nay không có gió. Nhưng nhiệt độ không khí vẫn lạnh đáng sợ, Mạc Tùy chỉ mặc một cái áo len mỏng, cô run rẩy vì lạnh, miệng thở ra khói trắng lan ra không trung. Ánh đèn đường lấp lánh đằng xa tạo thành vầng sáng mờ ảo, mang đến chút ấm áp cho một đêm vắng.

Xung quanh yên tĩnh khiến tiếng hô hấp của Trần Lương Sinh truyền qua có vẻ càng rõ ràng, đều đều, trầm ổn kín đáo như chính con người anh.

“Được rồi, chuyện đón năm mới anh không nói nữa, nhưng ăn bữa cơm bình thường thì vẫn nên có.” Không để Mạc Tùy kịp từ chối, anh ta tiếp tục nói: “Hôm sinh nhật anh em đã bỏ chạy rồi, lần này coi như bồi thường, tối mai anh đến đón em, cùng về nhà ăn cơm. Yến Phi cũng đến.”

Mạc Tùy có cảm giác như bị ai đánh vào bụng vậy, không lẽ những câu cô nói đều là đàn gảy tai trâu à?

“Chỉ một lần này thôi.” Anh ta nói tiếp, “Một lần cuối cùng, lần sau chắc chắn anh sẽ không ép em nữa.”

Mạc Tùy nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn đồng ý. Trần Lương Sinh không phải người chỉ nói mà không làm, nếu đã nói là lần cuối vậy có nghĩa là không có lần thứ hai nữa, cô tin anh ta. Dù cơm có khó nuốt thì cũng chỉ phải chịu tội một lần, đổi lại tự do vĩnh viễn, có gì không thể?

Hôm sau, tan tầm, Trần Lương Sinh và Triệu Yến Phi quả thật đúng giờ đứng chờ ở cổng. Mạc Tùy hơi hất cằm với Triệu Yến Phi coi như chào hỏi, sau đó mở cửa xe ngồi vào. Tùy Kỳ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, không phản ứng gay gắt như mấy lần trước. Vì lo anh có cảm giác bài xích mãnh liệt với Trần Lương Sinh, Mạc Tùy đã giải thích ngắn gọn cho anh, người đó là anh trai của cô.

Tùy Kỳ không ngốc, nghe xong bật người dậy hỏi: “Vì sao anh ta họ Trần?”

Vẻ mặt Mạc Tùy bối rối, đây là chuyện cô khó mở lời, thế nên cô không kiên nhẫn trừng anh: “Vì đó là con trai mẹ kế của tôi.”

Cho nên hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng không thể phủ nhận họ là người nhà.

Cái thời Mạc Tùy còn ngây thơ đã từng dùng bạo lực, sống buông thả, hành vi khiếm nhã, sống không mục đích để phát tiết những tâm trạng tiêu cực. Nhưng đó là trước mặt người ngoài, còn với Trần Lương Sinh, cô luôn theo bản năng làm mọi chuyện ở mức tốt nhất. Có thể là vì trời sinh mỗi người đều có một thiên địch, điểm yếu của Mạc Tùy ngay cả người qua đường cũng biết. Tuy cãi vã xích mích đến tận giờ, nhưng cô chưa bao giờ ngờ người giẫm lên điểm yếu ấy lại là Trần Lương Sinh. Vì thế cô thất vọng, đau đến đến cực điểm .

Đến nhà họ Mạc, cô đẩy cửa đi vào, sau đó nhìn một bàn đầy thức ăn, ngơ ngẩn nghe Mạc Vĩ Tân bình tĩnh nói: “Năm nay chúng ta dời tiệc tất niên sang hôm nay. Khó được một ngày mọi người đông đủ, đã lâu rồi không đông vui thế này, hôm nay cả nhà ăn một bữa thật ngon nhé.”

Đây là “Chuyện đón năm mới không nói nữa, chỉ ăn cơm bình thường thôi” sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.