Sau khi anh ta không có ý kiến gì, gật đầu, cô lại nói: “Vậy chúng ta tới đồn cảnh sát đã, chẳng may có gì xảy ra còn dễ thương lượng. Cái mạng nhỏ của tôi tuy không đáng tiền nhưng cũng không muốn toi đời trong tay anh đâu!”
Sau khi quay lại đồn cảnh sát, Mạc Tùy trước hết nhờ cảnh sát xác định chuyện anh ta từng báo án là thật, sau đó lại trình bày rõ ràng chuyện hôm nay một lượt. Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục phẳng phiu ‘múa bút’ ghi lại, còn không quên cảm thán, “Đồng chí, lá gan cô cũng lớn lắm đấy, nhặt hẳn một người về nhà, không sợ gặp phải cướp à!”
Mạc Tùy cười, “Sợ chứ, sao lại không sợ, thế cho nên mới phải tới tìm các anh. Có đồng chí cảnh sát làm chỗ dựa, lá gan nhỏ như hạt vừng của tôi cũng phình to ra đấy!”
Lúc quay ra hai người đã biến thành hai con châu chấu trên cùng một cái dây thừng. Mạc Tùy còn chưa ăn cơm, anh ta đương nhiên cũng chưa ăn, về nhà làm nhất định không kịp. Cô vốn định đưa anh ta ra quán gần đó ăn tạm chút gì, nhưng nhìn quần áo anh ta thế này sợ rằng chưa kịp ngồi xuống đã bị người ta cầm chổi đuổi ra rồi. Cuối cùng cô mua mấy gói mì ăn liền ở một cửa hàng nhỏ chuẩn bị trở về nấu ăn tạm, qua chợ đêm lại thuận tay mua thêm hai bộ quần áo giá rẻ!
Về nhà Mạc Tùy bảo anh ta đi tắm, kêu gào nói: “Anh tốt nhất là tắm cho kỹ vào, lúc ra mà còn có mùi gì khiến tôi ăn không ngon thì ra ngoài đường mà ngồi nhé!”
Anh ta bị cô nói cho đỏ cả mặt, xoay người nhanh chóng chạy vào nhà tắm!
Mạc Tùy đi đến phòng bếp nấu mì ăn liền, đồ ăn chín dự trữ trong nhà còn một ít, lại bỏ thêm chút gia vị vào trong nồi, mùi thơm dần tỏa ra. Cô nuốt nước miếng vớt mì sợi lên chia làm hai bát mang ra. Trong phòng tắm tiếng nước ‘ào ào’ không ngừng, cô liếc mắt nhìn cánh cửa khép chặt, ngồi xuống tự ăn trước!
Khi cô sắp ăn đến đáy bát cũng là lúc anh ta tắm xong, cơ thể còn hơi ẩm ướt, mặt cũng đỏ bừng, mái tóc ướt sũng còn bốc lên hơi nóng, quần áo sạch sẽ chỉnh tề tôn lên thân hình cao ráo, đôi mắt trong veo nhìn Mạc Tùy, khuôn mặt thanh tú ngượng ngùng kia đúng là đẹp trai ngoài dự kiến!
Mạc Tùy nhíu mày huýt sáo kiểu lưu manh, “Chậc, mặt mũi không tệ nha, lúc trước đúng là nhìn không ra! Anh mà dùng cái mặt này đứng trên đường cái thì sẽ có cả đàn phụ nữ muốn nuôi anh cho mà xem. Cũng không biết trong hai chúng ta số ai xui hơn, mèo mù vớ chuột chết anh lại bị tôi nhặt được!”
Không để ý đến vẻ mặt mất tự nhiên của anh ta, cô hất cằm, nói tiếp: “Đừng đứng ỳ ra đấy, ăn mỳ đi, nguội rồi!”
Người đàn ông kia ngồi xuống đối diện cô. Cũng không biết là bởi vì tắm xong nhìn thuận mắt hơn hay là có người đã cho anh ta ăn cái gì lót bụng mà lần này nhìn anh ta ăn không thấy nuốt lấy nuốt để nữa, trái lại còn chậm rãi dè dặt, lễ nghi trên bàn ăn xuất sắc như được tập luyện!
Mạc Tùy nhẹ nhàng gõ ngón trỏ lên mép bàn, “Anh tên gì?”
“Tôi quên rồi!”
Cái này mà cũng quên được à, Mạc Tùy xoa cằm, “Vậy anh muốn tôi gọi anh là gì?”
Anh ta suy nghĩ rồi nói: “Tôi thế nào cũng được, cô thấy thoải mái là được rồi!”
Lúc nói chuyện anh ta cũng ngừng nhai, hai tay đặt ngay ngắn ở hai bên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Mạc Tùy nhìn bộ dáng đứng đắn này của anh ta mà vô cùng không thoải mái, xua tay, “Anh không cần nghiêm trang như vậy đâu, trông chẳng khác gì đi dự hội nghị cả. Tôi không hay để ý nên anh cũng đừng có nề nếp quá, thoải mái một chút, thích thế nào thì cứ làm thế nấy! Biết chưa?”
Anh ta im lặng một lát rồi gật đầu, lại cầm đũa lên ăn, nhưng lúc nghe thấy Mạc Tùy nói vẫn sẽ theo bản năng dừng tay!
“Tôi họ Mạc, tên Mạc Tùy, Tùy trong Tùy Đường!”
Anh ta nhép miệng khẽ nhẩm lại một lần, Mạc Tùy lại nói: “Lúc gọi tên tôi không cần quá tròn tiếng đâu, phiền lắm! Hay cho anh họ Tùy đi, tôi nhớ là có họ này, vừa khéo có liên quan đến tôi, nhưng tên thì đặt là gì nhỉ?”
Cô ngước cằm lên suy nghĩ, “Tùy Triêu? Tùy Đường? Tùy Đường không được, nghe như tên ngôi sao nữ ấy. Tùy Khất? Tùy Kỳ!” Cô vỗ bàn một cái, “Tên này, Tùy Kỳ, hai họ này nghe khá thoải mái, vừa khéo anh cũng từng làm ăn xin một thời gian. Về sau tìm được người thân, khôi phục trí nhớ, giữ lại làm kỉ niệm cũng không tệ!”
Tùy Kỳ không hề có ý kiến, chỉ gật đầu đồng ý!
Nhà Mạc Tùy là kiểu nhà độc thân tiêu chuẩn một phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh một nhà bếp. Mình cô ở thì vừa, hiện giờ lại có thêm một người bỗng biến thành chật chội!
Cô ôm chăn bông dự phòng ra phòng khách, “Chăn anh tự trải, không thừa phòng chỉ có thể ngủ phòng khách, cho dù anh ngủ không thoải mái cũng đành chịu, tôi tuyệt đối sẽ không nhường giường cho anh!”
Tùy Kỳ ôm chăn ngoan ngoãn nghe cô nói, xoay người tìm chỗ thích hợp để trải chăn bông. Phòng khách nối liền với phòng ăn, một bộ bàn ghế là kín chỗ. Anh ta đi một vòng, cuối cùng dịch cái bàn vào bên trong, kéo ghế dựa ra kê song song rồi đặt chăn lên ngủ tạm. Anh ta rất cao, chỉ có nửa người trên là được ở trong chăn, nửa người dưới cho dù anh ta có cố thì cũng khó mà đắp được!
Mạc Tùy đứng bên cạnh nhìn anh ta thử nằm lên, bộ dáng khó khăn rất buồn cười, cho dù hơi tàn nhẫn đối với đương sự đang chật vật kia!
“Được rồi, anh tự nghĩ cách mà nằm thoải mái nhé!” Cô ngáp một cái, vươn vai, “Tôi ngủ trước, ngày mai còn đi làm!”
“Khoan đã!” Tùy Kỳ vội vã lao đến trước mặt cô, tháo đồng hồ trên tay xuống đưa cho cô, “Cô cầm đi!”
Mạc Tùy nhướn mày liếc anh ta một cái, “Cho tôi?”
“Ừ, làm tiền thế chấp!” Anh ta đưa lên, “Thế chấp tiền thuê nhà!”
Mạc Tùy cầm lấy, đeo vào tay mình trước mặt anh ta, to gấp đôi tay cô, không đeo được, nhưng vẫn bỏ vào trong túi, “Cho tôi cũng đừng nói cái gì mà tiền thế chấp, không biết chừng ngày nào đó tôi dùng với mục đích khác, hoặc là đừng cho nữa, anh tự mình cân nhắc đi!”
Tùy Kỳ nhìn tay cô dúi vào trong túi, lắc đầu, “Không sao, cô cầm đi!”
***
Mạc Tùy ngày hôm sau làm ca sớm, khi cô thức dậy trời còn chưa sáng hắn, ánh sáng bên ngoài rèm cửa sổ là màu xanh lạnh lẽo. Lại nằm nướng mấy phút mới rời giường đi ra ngoài, Tùy Kỳ giật mình dụi mắt ngồi dậy, mê mang nhìn cô!
Rửa mặt đánh răng xong lại hấp hai cái bánh bao ném cho anh ta một cái, nói: “Tôi đi làm, anh muốn ra ngoài hay ở nhà dọn nhà cũng được, giữa trưa tôi về!”
Rầm! Đóng cửa lại đi thẳng!
Qua vài ngày, Tùy Kỳ vẫn không ra ngoài tìm việc mà ở trong nhà nấu cơm, quét dọn, giặt quần áo cho Mạc Tùy, nghiễm nhiên thành dâu ngoan nhà Mạc Tùy. Anh ta không có chứng minh thư, chuyện trước kia cũng đã quên sạch không biết mình có thể làm gì, những đơn vị chính quy nhất định sẽ không nhận anh ta!
Mạc Tùy cũng không thể nuôi một người mãi được, với đồng lương còm cõi của cô thì sớm hay muộn cũng phải ra đường hít khí trời mà sống. Cô đành gọi cho Phạm Tư Nhiễm!
“Lão Phạm, tìm cho chị đây một công việc đi, tiền lương bao nhiêu cũng được!”
Chỗ Phạm Tư Nhiễm có chút ầm ĩ, sau đó cô ấy đổi một chỗ yên tĩnh, “Chậc, công việc của cậu mới làm đã đổi rồi? Chị đây cũng không phải trung tâm giới thiệu việc làm, cậu muốn là có đâu nhé!”
Công việc trước giờ của Mạc Tùy đều nhờ Phạm Tư Nhiễm tìm cho cô, thông qua cửa nào vận dụng cách gì thì không rõ, nhưng thời gian khoảng cách đều ngắn, có thể nói rằng hiệu suất làm việc của lão Phạm quá cao!
“Không phải mình, là có người nhờ, mình thuận tiện giúp một tay!”
“Cậu quan tâm đến chuyện của người khác từ bao giờ vậy? Cậu cứ lo cho cái thân cậu đi đã nhé, chị đây không rảnh lo chuyện bao đồng thay cậu!”
“Sao mà lắm mồm thế!” Mạc Tùy không kiên nhẫn nhíu mày, “Mặc kệ, mấy ngày nữa phải tìm được cho mình!”
Bên kia im lặng một tẹo, sau đó truyền đến tiếng cười làm người ta sợ hãi, “Nam hay nữ?”
“Nam!”
“Mặt mũi thế nào? Đừng nói là tình yêu của cậu đấy nhé!”
“Nghĩ linh tinh cái gì đấy! Người quen thôi, cậu lập tức tìm cho mình!” Dừng một chút, lại bổ sung: “Về phần mặt mũi ấy à, thực sự rất xinh đẹp, nếu cậu thích có thể tới đón đi!”
“Cậu đừng hại mình, A Phàm kia mà ghen lên thì không ai đỡ được đâu!” Bên trong có người bắt đầu gọi cô, “Aiz, cúp đây, vài ngày nữa sẽ báo lại cho cậu!”
Cúp điện thoại, Mạc Tùy quay đầu nhìn người đàn ông đang phơi quần áo trên ban công, thở dài, cảm thấy mình bắt đầu giống mẹ già nhiều chuyện rồi!